Thiệu Băng Oánh mặc chiếc áo gió màu tím, phần eo bó lại, tóc choàng lên vai, những sợi tóc dài hình cuộn sóng vẫn còn trôi ở trước mặt, rất có khí chất của người con gái.
Thiệu Băng Oánh rất đẹp, quan trọng là cô ta hiểu được tận dụng những sở trường của mình, trong cách ăn mặc của cô có chút gì gợi cảm mê hoặc không giấu nổi, đặc biệt là đôi mắt của cô, rất thu hút được trái tim người khác, khiến người ta nhìn thấy cũng rung động trong lòng.
Trần Kinh trầm tĩnh quan sát những người tham dự hôm nay, nhưng một mặt nhìn đi như vậy, Phòng Khoáng sản, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Phòng Bảo vệ Môi trường và các vị lãnh đạo đều có mặt, nhìn thấy Thiệu Băng Oánh bước vào cửa cùng mọi người hàn huyên hỏi thăm, lần này nhìn thế nào cũng giống như đều cố ý chuẩn bị cho Thái Thủy.
Không biết cố ý hay không có ý, vị trí của Thiệu Băng Oánh được xếp ở bên cạnh Trần Kinh, cuộc tọa đàm mang tính chất uống trà trò chuyện như vậy, những cán bộ bình thường và xí nghiệp đều ngồi xen kẽ, có lẽ điều này có thể giải thích nguyên nhân chỗ ngồi của Thiệu Băng Oánh lại được xếp cạnh Trần Kinh.
Thiệu Băng Oánh bước đến bên cạnh chỗ ngồi của mình, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc, nói:
- Trưởng phòng Trần! Không ngờ tôi lại có vinh hạnh ngồi bên cạnh ngài, ngài là người nổi tiếng của Lễ Hà chúng ta, xem ra, hôm nay tôi có thể được thơm lây danh tiếng của ngài rồi, rất vinh hạnh à!
Trần Kinh cười thản nhiên, không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu thể hiện sự chào hỏi.
Trần Kinh im lặng, Thiệu Băng Oánh muốn hầu chuyện cũng không có cơ hội.
Xem ra, sách lược đối nhân xử thế của Thiệu Băng Oánh, đối với cán bộ cấp phòng bình thường, cô có cái nhìn khinh thường một cách mơ hồ.
Như hôm nay, cô khách khí như vậy với Trần Kinh đó là chuyện có một không hai.
Hai người đang nói chuyện ở bên cạnh, bên đó là Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, mấy người phụ trách của Phòng Khoáng sản luôn nhìn về phía này, nhìn mấy người trong mắt có chút ngượng ngùng, có vẻ như bọn họ đều cảm thán tuổi trẻ đã chiếm lợi thế, lại được phụ nữ thích, đó chính là chiếm ưu thế tuyệt đối.
Khó mà có thể chịu đựng được ân tình của người con gái đẹp, Trần Kinh từ sâu thẳm trong lòng luôn giữ sự cảnh giác đối với người phụ nữ như Thiệu Băng Oánh, điều không muốn lớn nhất chính là dính líu một chút đến người phụ nữ như vậy.
Đương nhiên, có thể Thiệu Băng Oánh không nhất định để ý đến Trần Kinh, nhưng không ngăn cản được sự tôn kính mà không thể gần gũi của Trần Kinh với cô.
Đến cũng thật kỳ lạ, Trần Kinh không có phản ứng gì, Thiệu Băng Oánh lại đi đến cố tình tiếp cận để nói chuyện.
Thiệu Băng Oánh xin lỗi với Trần Kinh, lần trước Thái Thủy trình báo với cấp tỉnh về việc xây dựng xí nghiệp sản xuất vòi nước, các lãnh đạo của sở kinh tế thương mại đã bỏ ra nhiều công sức, cô vẫn chưa có cơ hội cảm ơn các vị lãnh đạo, là do công tác của cô làm không được tốt.
Thái Thủy trình báo với cấp tỉnh xây dựng xí nghiệp vòi nước, lần này thành phố báo lên trên, Phòng kinh tế thương mại huyện căn bản không tham gia.
Thái Thủy ở Lễ Hà rất ngạo mạn, Trần Kinh một trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại căn bản không đủ sức uy hiếp đối với người khác, cho dù có chướng ngại vật cũng không dễ dàng gì, vì vậy Thiệu Băng Oánh gọi là tạ lỗi, căn bản không có chuyện gì để nói.
Nhưng Thiệu Băng Oánh là như vậy, Trần Kinh cũng không thể để cho người ta không bắt chuyện, chỉ có thể nói câu khách sáo:
Đó là điều tôi nên làm!
Đại loại như vậy, hai
người có chuyện để nói, xem ra việc bắt chuyện giống như điệu bộ rất hòa hợp với nhau.
Trần Kinh hiện tại rất khó lường, ở trong huyện là người rất nổi tiếng, câu chuyện của Trần Kinh và Thiệu Băng Oánh, tự nhiên cũng gây sự chú ý của nhiều người.
Trần Kinh có vài lần định dừng cuộc nói chuyện lại, nhưng Thiệu Băng Oánh luôn tìm câu chuyện để nói, hơn nữa câu chuyện không thể khiến Trần Kinh từ chối được, thật sự là sự đanh đá chua ngoa thật lợi hại.
Trong cuộc hội đàm hôm nay, chủ yếu là yêu cầu các cán bộ lãnh đạo chức năng ra mặt để bày tỏ thái độ, đó là thái độ ủng hộ sự phát triển các xí nghiệp của từng đơn vị. Đồng thời, đó là sự giao lưu giữa chính phủ và xí nghiệp, hai bên tăng cường sự hiểu biết, bồi dưỡng nhận thức chung.
Tổng giám đốc nhà máy xi măng Thái Thủy Thiệu Băng Oánh phát biểu trong cuộc họp.
Cô nói đến nội dung cốt lõi của vấn đề, chính là bày tỏ sự xin lỗi đối với các vị lãnh đạo huyện về mấy ngày trước xảy ra vụ xung đột với quy mô lớn. Đã gây ra nhiều phiền toái đối với huyện! Thiệu Băng Oánh thể hiện, việc đền bù về tất cả những tổn thất về người và của trong vụ xung đột đó Thái Thủy đều gánh chịu hết, đồng thời đảm bảo người bị hại và gia đình họ hài lòng.
Còn nữa, Thiệu Băng Oánh còn hứa hẹn, Thái Thủy cần nỗ lực cải thiện các phương tiện sản xuất. Cần bỏ ra nhiều công sức để tạo dựng mối quan hệ giữa xí nghiệp và quần chúng xung quanh, để cho Thái Thủy thật sự phát triển tạo phúc cho nhân dân Lễ Hà, là xí nghiệp chất lượng tốt góp phần vào việc phát triển kinh tế ở Lễ Hà.
Toàn bộ lời phát biểu của Thiệu Băng Oánh rất chân thành, sự yếu đuối và khiến người khác yêu mến thiên bẩm của người phụ nữ được cô thể hiện rất nhuần nhuyễn.
Lời phát biểu của cô, thường xuyên có người giơ tay hoan hô nhiệt liệt, Trần Kinh cũng vỗ tay, chỉ là trong mắt hắn, Thiệu Băng Oánh người phụ nữ này là một diễn viên, một diễn viên giỏi!
Cuối cùng, Thiệu Băng Oánh nói:
- Thưa các vị lãnh đạo có mặt hôm nay, các đồng chí của xí nghiệp!, để thể hiện sự nhận lỗi của tôi, đồng thời cảm ơn các vị lãnh đạo đã ủng hộ công việc của tôi và Thái Thủy. Hôm nay, tôi đã chuẩn bị chén rượu nhạt, xin chúc các vị một ly, các vị phải nhất định, rất hân hạnh được đón tiếp!
Lời mời khách sáo của Thiệu Băng Oánh khiến mọi người đều trầm trồ khen ngợi, Thiệu Băng Oánh ấn vào Microphone, kết thúc cuộc nói chuyện ấn tượng của cô.
Lời phát biểu của cô kết thúc, quay đầu duyên dáng nói với Trần Kinh:
- Trưởng phòng Trần, tôi biết ngài là người rất bận, nhưng hôm nay bất luận thế nào cũng nên hãnh diện, lãnh đạo giới xí nghiệp chúng tôi, ngài mới thực sự là người đi đầu, tôi đã nhiều lần quyết định đi đến thăm ngài, nhưng tôi nghe nói ngài không thích xã giao, tôi lo rằng lại đường đột mạo muội.
- Hôm nay, cuối cùng cũng có một cơ hội, một lát nữa tôi kính ngài một ly.
Trần Kinh nói:
Tổng giám đốc Thiệu khách sáo quá! Tôi sẽ tham gia yến tiệc tối nay, cô yên tâm!
Trong lòng Trần Kinh âm thầm lo sợ, trong nháy mắt hắn đã hiểu được, Thiệu Băng Oánh đã chuẩn bị từ trước.
Cô không chỉ chính mình mời khách, hoạt bát lợi dụng việc Vương Hàm Dương mời khách, ở trước cuộc họp khi Vương Hàm Dương tiếp kiến Trần Kinh, còn đặc biệt yêu cầu, Trần Kinh nhất định phải tham gia dạ tiệc.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Kinh có chút được sủng ái và lo sợ, chính mình làm sao có đức và có năng lực đủ để nhận được sự tôn trọng của Thiệu Băng Oánh của Thái Thủy như vậy?
Dạ tiệc, địa điểm ở nhà khách Phòng Sơn, Trần Kinh đến cổng của nhà khách Phòng Sơn, Văn phòng huyện ủy Chu Tiến vào đang đứng ở đó, y vẫy tay với Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng Trần, đến đây, đến đây! Đi bên này!
Trần King khoát tay nói:
Đừng! Đừng! Hôm nay tôi là ngươi dự tiệc, Thái Thủy mời, chắc không có liên quan gì đền chủ nhiệm Chu chứ?
Chu Tiến bước lên trước kéo lấy tay Trần Kinh nói:
Trưởng phòng Trần, không còn cách nào, tôi cũng bất đắc dĩ, hôm nay tôi vừa tiếp khách xong, vừa lúc gặp phải Phó chủ tịch huyện Vương, ông ta để cho tôi là môn thần, tôi có thể từ chối? Đến đây đi! Bên này!
Chu Tiến làm động tác xin mời, Trần Kinh có chút nghi hoặc, hắn nhận được thông báo, dạ tiệc ở nhà ăn số một của nhà khách Phòng Sơn, nhưng hướng mà Chu Tiến mời hắn đi là căn phòng cao cấp chuẩn bị tiếp đãi các vị lãnh đạo cấp quan trọng ở khách sạn.
Chu Tiến nhìn Trần Kinh với vẻ mặt nghi ngờ nói:
- Trưởng phòng Trần, ngài không nên do dự, đây không phải là Hồng Môn Yến! Tôi có thể nói rằng, đi bên này là dành cho các vị lãnh đạo cấp quan trọng…
Trần Kinh không hề nói gì, bước theo phía sau của Chu Tiến, bước về phòng ở hậu viện của khách sạn, một đường rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng mới đến “ Diều Giang Các”, Chu Tiến đầy cửa dẫn Trần Kinh đi vào, trong căn phòng đã có vài người rồi.
Huyện ủy, ủy viên thường vụ, trưởng phòng công an huyện Lý Sinh Đạo, viện trưởng viện kiểm sát huyện Đàm Thạch Tuyên, phó bí thư Đảng ủy huyện, chủ nhiệm phòng tổng hợp Dịch Tiên Bình, thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch thường trực huyện Vương Hàm Dương, sau đó là Thiệu Băng Oánh.
Trần Kinh vừa vào đến cửa, Thiệu Băng Oánh vội nghênh tiếp nói:
Trưởng phòng Trần, mong ánh sao, mong ánh trăng, cuối cùng ngài cũng đã đến, xin mời ngồi!
Gương mặt của Trần Kinh gượng cười nói:
Nhiều lãnh đạo ở đây như vậy, cô còn như vậy, đó thật sự khiến tôi xấu hổ vô cùng!
Dịch Tiên Bình cười hì hì nói:
Trần lão đệ, tổng giám đốc Thiệu không nói dối, mỹ nữ yêu anh hùng, nhưng anh hùng đích thực của Lễ Hà chúng ta, cô không trông mong còn trông mong ai?
Mặt của Thiệu Băng Oánh hơi đỏ, ánh mặt nhìn Trần Kinh nói:
Mời ngài ngồi, bí thư Dịch ngài không nên đùa như vậy, bạn gái của trưởng phòng Trần có phải được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Lễ Hà sao? Liễu yếu đào tơ như chúng ta, có thể lọt vào mắt xanh của ngài ấy sao?
Bị một người phụ nữ tập trung vào câu nói này, cho dù Trần Kinh đã quen biết nhiều, vẻ mặt cũng không kìm nổi có chút nóng lên.
Con ngươi hút hồn của Thiệu Băng Oánh, trong con ngươi đó là sự quyến rũ, quả thật có chút phong lưu.
Trần Kinh ngồi xuống, tiệc rượu bắt đầu, người ngồi ở bàn này, ngoại trừ Đàm Thạch Tuyên, Trần Kinh không mấy quen biết ra, những người khác đều là người quen. Đàm Thạch Tuyên đã gặp Trần Kinh mấy lần, ấn tượng của y trong lòng Trần Kinh, là người rất nghiêm khắc nhưng hôm nay trên bàn tiệc, y lại rất hoạt bát, mọi người ăn uống linh đình, cùng nhau tụ tập lại, y liền gợi ý mọi người kể chuyện cười, câu chuyện cười của ai không buồn cười, người đó bị phạt rượu.
Tự hắn kể trước, y kể:
Nói rằng Đường trưởng lão đi Tây Thiên lấy kinh, ở một nơi nào đó không chịu nổi sự cô đơn, có một ngày, hắn gặp phải một nữ yêu quái, nhìn thấy đôi mông to nhiều mỡ, cố ý muốn làm chuyện sinh hoạt, nữ yêu quái thấy vậy liền kinh hãi hô: Trưởng lão! Kinh nguyệt vẫn còn ở trên người, sợ rằng sinh hoạt không tiện! Đường Tăng nghe xong chắp tay lại nói:
A Di Đà Phật, bần tăng vì đi lấy kinh mà đến…
Đàm Thạch Xuyên kể câu chuyện này rất sinh động, một lát trên bàn rượu mọi người đều cười phá lên, khuôn mặt của Thiệu Băng Oánh đỏ bừng lên, cô vốn ngồi ở bên cạnh Trần Kinh, thuận thế giấu nửa mặt vào đằng sau của Trần Kinh.
Lý Sinh Đạo cười tủm tỉm nói:
- Hôm nay trưởng phòng Trần đến đây thật hay, đều trở thành tấm chắn! Hay là thủ đoạn của tổng giám đốc Băng Oánh cao siêu, có thể tìm được tấm chắn tốt như vậy, thật sự là mỹ nữ yêu anh hùng?
Thiệu Băng Oánh từ sau lưng Trần Kinh ló mặt ra, nói:
- Viện kiểm sát trưởng Đàm câu chuyện này không buồn cười, nên phạt rượu! ngài uống chén rượu này, tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện cười, đảm bảo rất đáng buồn cười!
Tổng giám đốc Thiệu nói đúng, ông Đàm uống rượu! Câu chuyện này thiếu hàm súc, thật sự không hay! Vì vậy, nên phạt rượu!
Vương Hàm Dương nói.
Đàm Thạch Tuyên có chút không phục nói:
- Cái gì lộ hay không lộ ra vậy? Trình độ của tôi là vậy, thật sự muốn nói đến hàm súc, đó là chuyện của những người nho nhã, có thể là cá tính của lão Đàm sao?
Câu này của viện kiểm sát trưởng sai rồi, chúng ta ở đây có vị đại tài, một đoạn ngắn ông ấy nói tuyệt đối hàn huyên! Trưởng phòng Trần, nếu không nói một đoạn, coi như thả con săn sắt bắt con cá rô, để mọi người có cái cọc ngắm, mọi người thấy thế nào?
Dịch Tiên Bình cất cao giọng nói.