Hắn đẩy cửa bước vào, mặt biến sắc, kinh ngạc không nói nên lời.
Trên chiếc giường trong gian phòng lớn, là một người phụ nữ trẻ, dung mạo xinh đẹp đang nằm ngủ. Tư thế nằm của cô ta cũng rất quyến rũ, trên người chỉ đắp hờ một cái chăn.
Núi mông cứ như vậy mà phơi bày hết ra, óng ánh long lanh làm cho người khác phải xốn xang, rạo rực.
Phía bên trên, dưới chiếc cổ dài tròn trịa, cặp tuyết lê lồ lộ, phập phồng lên xuống, khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.
Đây không phải là Thẩm Mộng Lan ư?
Trần Kinh khựng lại trong vài giây, sau đó hắn mới chầm chậm bước tới. hắn ngồi bên cạnh giường, dùng tay nhẹ nhàng đẩy Thẩm Mộng Lan, nói:
- Này, này
- A…
Thẩm Mộng Lan hét lên một tiếng, tỏ vẻ vô cùng khó chịu, nhưng lại chứa đựng sự ngây thơ, nũng nịu.
Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng, lại dùng tay đẩy đẩy cô ta.
Thẩm Mộng Lan nhíu mày, không mở mắt, bất thình lình xoay người lại, nặng nhọc đặt một tay lên người Trần Kinh
Mà cặp mông kiêu ngạo của cô ta, sột soạt áp người vào lưng Trần Kinh
Trần Kinh liếc xuống, vô tình ánh mắt lại dừng đúng cổ của Thẩm Mộng Lan.
Quả thực cổ của Thẩm Mộng Lan rất đẹp, mềm mại, ánh mắt của Trần Kinh cứ theo đó mà nhìn xuống và dừng lại trước khe ngực trắng nõn.
Dù là Trần Kinh đã quen trận chiến kiểu này, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cảm thấy huyết mạch sôi sục, kìm lòng không nổi.
Theo bản năng, hắn giơ tay vén tóc Thẩm Mộng Lan, bên dưới mái tóc rối bời là một khuôn mặt thanh thoát.
Lúc này, đôi mắt của Thẩm Mộng Lan khẽ động đậy với vẻ ngái ngủ, trong ánh mắt lại lộ vẻ đưa tình.
Trần Kinh trong lòng cả kinh, nói:
- Cô không ngủ sao?
Hai gò má Thẩm Mộng Lan ửng hồng như những đám mây. Đột nhiên vòng hai tay ôm eo Trần Kinh, hờn dỗi đáp:
- Mơ mơ màng màng thôi, tôi cũng không biết.
Cô hơi dừng lại một chút rồi nói:
- Bí thư Trần, tôi muốn ….muốn… anh
Trần Kinh kinh ngạc nhìn cô ta, căn bản hắn chưa từng nghĩ, Thẩm Mộng Lan đột nhiên sẽ nói câu như vậy.
Mà Thẩm Mộng Lan nói xong câu đó, dường như mọi dũng khí đã hết, cúi đầu xuống.
Nhưng Trần Kinh không phải là Liễu Hạ Huệ, người đẹp ở trước mặt, gợi tình như vậy, trêu ghẹo như vậy, người nam nhân nào có thể chịu được?
Gần như không có sự ngập ngừng, tranh đấu trong lòng, Tay của Trần Kinh nhẹ nhàng lần mò hai gò bồng đào ưỡn lên ngạo nghễ của Thẩm Mộng Lan.
Mà Thẩm Mộng Lan sớm đã động tình, các động tác của Trần Kinh bắt đầu, cô ta cũng nhẹ nhàng tiếp ứng, đôi tay của cô ta hơi ôm lấy Trần Kinh, Trần Kinh thuận thế liền vật cô ta xuống.
Hai người cứ như vậy hừng hực như lửa.
Có thể nói tình cảm trong nháy mát đã bùng cháy mãnh liệt.
Thẩm Mộng Lan dường như không thành thục nhưng Trần Kinh thì sớm đã có kinh nghiệm dày dặn, dưới sự dẫn dắt của Trần Kinh, quần áo của hai người từng chút từng chút được cởi bỏ.
Rất nhanh, hai cơ thể quấn lại với nhau.
Gần đây công việc của Trần Kinh khá là bận rộn, đã lâu không gần gũi với đàn bà, về phần Thẩm Mộng Lan lại càng chưa từng đụng vào đàn ông.
Người con gái như Thẩm Mộng Lan, bình thường rất cao ngạo, cả đời cô ta cho tới bây giờ mới chỉ có một mình Trần Kinh là lọt vào mắt xanh. Hôm nay, cô ta thật không phải dễ dàng có cơ hội cùng bạch mã hoàng tử ở trong lòng ái ân, cô ta sao có thể không nắm bắt cơ hội này cơ chứ.
Lúc này, tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, Thẩm Mộng Lan đã từng bất mãn và oán giận Trần Kinh, nhưng giờ đây mọi thứ đã tan thành mây khói
Tình cảm giữa nam và nữ luôn phức tạp như vậy.
Một phụ nữ mạnh mẽ, bướng bỉnh, cao ngạo nhưng một khi bị chinh phục thì lại như một chú cừu non biết điều.
Dưới ánh đèn mở ảo, cảnh tượng như trêu người.
…
Sau khi 2 người cùng tắm xong, Trần Kinh nằm trên giường, tâm tình có chút phức tạp.
Thẩm Mộng Lan thoải mái dựa vào ngực Trần Kinh, mặt áp chặt vào lòng Trần Kinh
Cô chậm rãi nói như thì thầm, bình thường những chuyện như này cô luôn giữ kín trong lòng, nhưng lúc này đây lại muốn nói ra hết.
Cô xuất thân trong một gia đình như nào, từ nhỏ gặp cảnh ngộ như nào, giáo dục trong môi trường như nào, cho tới ngày hôm nay, cuộc đời, nội tâm của cô, tất cả đều nói cho Trần Kinh biết.
Trần Kinh lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời, đôi mắt từ từ díp lại.
Ai cũng có nỗi khổ riêng, Thẩm Mộng Lan không phải ngoại lệ nhưng điều mà Trần Kinh không ngờ tới là Thẩm Mộng Lan lại lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Thẩm Mộng Lan ngước mắt lên nhìn Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, tôi nói với anh những lời như vậy, anh cảm thấy không ý nghĩa gì sao?
Trần Kinh cúi xuống nhìn Thẩm Mộng Lan, cười nói: “Sau này, khi chỉ có hai người, gọi tôi là Trần Kinh là được rồi! Tôi không cảm thấy không ý nghĩa gì, chỉ là tôi cảm thấy cuộc sống của cô đúng là có chút vất vả, cô chẳng phải tự mình không vượt qua được đó sao?
Cô được giáo dục trong một môi trường tốt đẹp, có một sự nghiệp mà nhiều cô gái phải ngưỡng mộ, ông trời đã ban tặng cho cô rất nhiều, cô vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn sao?
Trần Kinh từ từ nhẹ nhàng mân mê cơ thể mịn màng của Thẩm Mộng Lan, nói:
- Hãy thả lỏng cơ thể, thoải mái một chút, yêu thật nhiều, rồi em sẽ cảm thấy thoải mái. Con người không thể mãi chìm đắm trong quá khứ, em đã tới vị trí cao như ngày hôm nay, thì hãy nên thưởng thức cảnh đẹp trong đời.
Thẩm Mộng Lan đưa tình nhìn Trần Kinh, gật gật đầu nói:
- Giờ phút này, trong lòng em chỉ có khoan dung và tình yêu, em cũng đã nhìn thấy cảnh đẹp nhất trong đời người
Cô nhìn thẳng Trần Kinh và nói:
- Cảnh tuyệt đẹp nhất chính là anh, Trần Kinh, em yêu anh.
Trần Kinh sửng sốt, nhìn Thẩm Mộng Lan, Thẩm Mộng Lan lại khẽ gật đầu nói tiếp:
- Thật đấy, trên người anh có rất nhiều chỗ khiến em thấy hứng thú, sự cố chấp của anh, bản tính kiên cường, không chịu khuất phục của anh và cả trí tuệ của anh nữa, tất cả, tất cả em đều thích…
Trần Kinh nhíu mày, một lúc sau nói:
- Em có thể nói buồn nôn thêm một chút không? Cả người anh nổi hết da gà rồi này!
Thẩm Mộng Lan cười cười, dụi đầu vào ngực Trần Kinh, giống như một con mèo, mơ mơ hồ hồ nói:
- Emchính là như vậy đó, hôm nay em rất cao hứng, thật sự cao hứng. Em cảm thấy cuộc sống sau này của em, nhất định đều là ánh mặt trời rực rỡ…
Cô ta cười vang, mạnh mẽ dúc vào nách Trần Kinh, cái điệu bộ bướng bỉnh đó, giống như là một thiếu nữ đang độ tuổi căng tràn.
Trần Kinh cười nhẹ nhàng, và không có ý ngăn cản sự phấn khích của Thẩm Mộng Lan, nhưng khi Thẩm Mộng Lan ngẩng đầu lên, Trần Kinh vô cùng sửng sốt khi thấy hai hàng lệ của Thẩm Mộng Lan.
Thẩm Mộng Lan không thèm để ý, lấy tay quệt nước mắt nói:
- Em khóc rồi này, nhưng đó là giọt nước mắt của niềm hưng phấn, cả đời em chưa có ngày nào thoải mái như bây giờ, vui vẻ như bây giờ, anh nói rất đúng, ông trời đối đãi với em không tệ
Trần Kinh nói:
- Mộng Lan, hoàn cảnh của anh, em biết chứ? Em nghĩ anh có thể cho em cái gì?
Thẩm Mộng Lan lắc lắc đầu nói:
- Em biết, anh không cần cho em cái gì cả, em không cần gia đình, em chỉ cần anh sau này không mắng em, không ức hiếp em. Khi em buồn, anh có thể an ủi em. Em chưa bao giờ nghĩ cần có gia đình, bởi vì những người em yêu đã có gia đình rồi.
Cô ta áp sát hai má vào người Trần Kinh, nhìn Trần Kinh và nói:
- Trần Kinh, nếu có ngày dung mạo em không còn đẹp nữa, em sẽ lặng lẽ rời khỏi anh. Nhưng lòng em mãi mãi không thay đổi, em là người con gái của anh, cả đời này là như vậy,..
Trần Kinh và Thẩm Mộng Lan nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Cả hai người đều có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, thậm chí Trần Kinh còn có thể ngửi thấy hương vị hơi thở của Thẩm Mộng Lan.
Hắn cứ giữ tư thế như vậy, người con gái lại kiên quyết như vậy, trong lòng không khỏi mềm yếu, tay không tự chủ, vươn tới vuốt má Thẩm Mộng Lan, nói.
- Anh nhất định sẽ ghi nhớ, em cũng là người con gái của anh.
Hai mắt Thẩm Mộng Lan mở to, trong ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bị niềm hân hoan che dấu.
Cô ta mạnh mẽ hôn lên môi Trần Kinh, hai tay vòng rasau lưng Trần Kinh rộng lớn, rắn chắc, cơ thể lại một lần nữa trở nên nóng bỏng.
Thẩm Mộng Lan cả đời này không biết yêu là gì, trong cô chỉ có sự phản bội, chỉ có dốc sức phấn đấu và làm việc. Cô luôn luôn nghĩ phải dùng hành động để chứng minh bản thân, phải cố gắng để giúp nửa đời còn lại của ba mẹ được sung túc.
Còn tất cả các vấn đề khác cô đều cảm thấy xa vời.
Cô không tin đàn ông, càng không nghĩ sẽ yêu một người đàn ông.
Trong đầu cô chỉ có 1 quan điểm cố chấp, khi sự nghiệp của cô càng ngày càng thành công, thì quan điểm này càng ngày càng chắc chắn.
Cô khinh thường cái nguồn gốc nông dân này, xem thường những nhà giàu mới nổi, thậm chí khinh thường những người đã giàu có từ nhỏ, dựa vào sự nâng đỡ của bố mẹ, đạt được cái thành công gọi là nhà giàu đời thứ hai.
Cô cũng biết rất rõ, với tính cách của cô, cả đời này sẽ không thể tìm được 1 người đàn ông đáng để cô yêu, nhưng biết làm thế nào.
Cô từ nhỏ chưa từng yêu ai, cuộc sống hiện tại tới 30 tuổi đã có thể ngẩng mặt tự hào, nửa đời còn lại có như vậy, cô cũng không thèm để tâm.
Nhưng
Cô lại không thể ngờ lại gặp Trần Kinh, mà người đàn ông này, từng bước từng bước khiến cô có được cái cảm giác của vị bạch mã hoàng tử chôn kín trong sâu tận tâm hồn.
Nhưng trong cái không gian đó lại có quá nhiều cản trở, Trần Kinh sớm đã có vợ, địa vị cao, quyền lực lớn làm cho cô không thể chạm tới.
Thái độ của Trần Kinh đối với cô lại rất tồi tệ, càng khiến cô không thể tìm thấy bất kỳ một cơ hội nào.
Người con gái bên cạnh Trần Kinh lại rất ưu tú, vì vậy cô tự biết mình không xứng.
Cô không nghĩ, cả đời mình lại có thể cùng Trần Kinh ân ái,. Mà không, không phải là không nghĩ tới mà là không dám hy vọng.
Chuyện này đột nhiên xuất hiện, tất cả đều quá nhanh khiến cho cô không biết nên làm thế nào, giây phút này trong lòng cô quả thực rất vui sướng.
Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ tới, tình yêu đột nhiên xuất hiện, thế nhưng lại làm cô cảm thấy hạnh phúc như thế này, cảm giác của tình yêu quả nhiên là kỳ diệu và tuyệt vời như vậy.
Đúng như những gì cô nói, thế giới của cô hiện tại, tràn ngập ánh mặt trời
Cuộc sống cả đời cô tới bây giờ, tất cả những điều cô đã từng trải qua, trong thời khắc này dường như đã tan thành mây khói.
Cô là người con gái của Trần Kinh. Đây mới là điều quan trọng nhất hiện nay.
Cho dù bên cạnh Trần Kinh không phải chỉ là một người con gái, nhưng biết làm thế nào?
Điều quan trọng nhất của Thẩm Mộng Lan là trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc, chỉ cần điều này thôi, tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
Mấy ngày nay chịu nhiều áp lực, hôm nay đã có thể về nhà, ngày mai có thể đổi mới một cách bình thường. Rốt cục, là đã có thể thở phào nhẹ nhõm.