Phía nam ẩm ướt, nhiệt độ giảm xuống, cảm giác lạnh rất rõ rệt, hai ngày nay người dân Hoàn Thành đều phải thay đổi quần áo, hôm nay Trần Kinh mặc một chiếc áo len màu xanh rồi đi làm.
Trương Quốc Dân đến sớm hơn thường ngày, anh ta nhìn thấy Trần Kinh mặc như vậy, ngơ ngác nói:
-Phó bí thư Trần!
Trần Kinh cười nói:
-Sao? Quốc Dân! Không quen tôi sao?
Trương Quốc Dân mặt đỏ lên, nói:
-Không, không có! Phó bí thư, anh mặc thế này càng thể hiện được vẻ uy nghiêm của mình, vừa rồi tôi …
Trần Kinh khua tay, nói:
-Được rồi, Quốc Dân, đúng rồi, cậu xem những tài liệu cần tôi phê duyệt thì mang tới văn phòng, đặt lên trên bàn cho tôi.
Trương Quốc Dân ngạc nhiên, nói:
-Vừa nãy Trưởng ban thư kí mới gọi điện tới, nói là có hai tập văn kiện Bí thư cần ngay.
Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Bí thư cần văn kiện là chuyện của Trưởng ban thư kí sao, tôi phải xem qua văn kiện một lượt đã, Trưởng ban thư kí không phải cũng cần phải nghĩ cách sao?
Trương Quốc Dân ngơ ngác không biết nói gì, chỉ còn cách để tập văn kiện lại chỗ cũ, sau đó chuyển tới bàn làm việc của Trần Kinh.
Lúc mười giờ Vương Kì Hoa nhận được điện thoại của Nhạc Vân Tùng, giọng của Nhạc Vân Tùng trong điện thoại bực bội nói:
-Lão Vương, việc này là sao? Tôi bảo anh chuẩn bị văn kiện cho tôi, anh dốt cuộc đã chuẩn bị xong chưa?
Vương Kì Hoa lúc đó ngơ người ra, nhưng ông ta ngay lập tức phản ứng lại, nói:
-Bí thư, tôi lập tức đem đến phòng cho anh, văn kiện vẫn ở bên phía Phó bí thư Trần, bây giờ anh ta chắc cũng phe duyệt xong rồi!
Ngắt điện thoại, Vương Kì Hoa có chút tức giận.
Sáng sớm ông ta đã gọi điện cho Trương Quốc Dân, bảo anh ta đưa ngay văn kiện Bí thư cần tới.
Nhưng tên tiểu tử này lại không bằng lòng, hơn nữa còn không đưa văn kiện tới, anh ta không coi lời nói của ông ta ra gì sao, không có Trưởng ban thư kí ông ta trong mắt sao?
Trần Kinh chính là nguyên nhân, Vương Kì Hoa gần đây không hiểu tại sao lại thấy không vừa mắt những người ở cạnh Trần Kinh, Trần Kinh cậy hắn có bản lĩnh, nhưng một người khi làm được việc, hắn không tránh được việc coi thường những vị lãnh đạo khác ở Hoàn Thành.
Danh tiếng của Trần Kinh ở Hoàn Thành cũng đã nổi quá đủ rồi, mang danh nghĩa phe cải cách, làm rất nhiều việc nổi bật. Nhưng Trần Kinh hết lần này đến lần khác không coi những cán bộ ở Hoàn Thành ra gì, chỉ vì muốn nổi bật, việc gì cũng dám làm, con thỏ nóng vội cắn cả người. Hắn thực sự coi cán bộ ở Hoàn Thành không bằng một kẻ hèn nhát sao?
Có câu “phép vua thua lệ làng”, Trần Kinh lại nhiều lần phạm phải điều này, Trần Kinh hắn dù có ngạo mạn, tự cao tự đại đến đâu, Vương Kì Hoa lần này cũng bất chấp hết.
Hiện giờ tình hình chính trị của Hoàn Thành đang dần biến đổi, Khương Thiếu Khôn cũng là một người hung hăng vênh váo, nhưng hiện giờ không phải là cũng bị Bí thư Nhạc đè xuống sao?
Không chừng Khương Thiếu Khôn muốn làm lại ở Hoàn Thành, thì cũng không có kết quả tốt. Khương Thiếu Khôn là như vậy, Trần Kinh còn cho rằng mình có thể oai được mấy ngày?
Trong cơn tức giận, Vương Kì Hoa tới phòng làm việc của Trần Kinh.
Đi qua văn phòng thư kí, ông ta cố tình ho khan một tiếng.
Trương Quốc Dân không ngẩng đầu lên nhìn, mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, dường như đang nghiên cứu việc gì đó.
Sắc mặt của Vương Kì Hoa lúc này càng khó coi hơn, ông ta đi mấy bước đến trước mặt Trương Quốc Dân, cười nói:
-Thư kí Trương…
Trương Quốc Dân bất ngờ ngẩng đầu lên, đứng dậy nói:
-Trưởng ban thư kí, anh tìm Phó bí thư Trần sao?
Vương Kì Hoa hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Trương Quốc Dân một cái.
Ông ta xoay người đi đến gõ cửa phòng làm việc của Trần Kinh.
-Mời vào!
Vương Kì Hoa đẩy cửa đi vào, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trần Kinh đang ngồi thoải mái trên ghế xem văn kiện, Vương Kì Hoa bước vào, hắn ngẩng đầu lên, nhưng chỉ liếc nhìn Vương Kì Hoa một cái.
Gương mặt vừa thể hiện sự bực tức với Trương Quốc Dân đã thu lại, ông ta cười nói:
-Phó bí thư Trần, anh đã phê duyệt xong văn kiện dự định điều động nhân sự phía Ban Tổ Chức chưa! Bí thư đang đợi tập văn kiện này…
Một lúc sau Trần Kinh cũng không nói gì, lâu sau, hắn mới bỏ tập văn kiện trong tay xuống nói:
-Kì Hoa, gần đây tôi tới Tỉnh ủy mấy ngày, anh không phải là không biết, phê duyệt văn kiện tôi cần có thời gian, đúng không?
Vương Kì Hoa ngơ người, không biết nói gì.
Trần Kinh ngồi trên ghế không nhúc nhích, cũng không mời Vương Kì Hoa ngồi, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười nhạt, lặng nhìn Vương Kì Hoa.
Vương Kì Hoa bị hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi chột dạ, sắc mặt liền thay đổi, nói:
-Phó bí thư Trần, là tôi suy nghĩ không chu đáo, anh cứ tiếp tục xem văn kiện đi, tôi đi nói với Bí thư một câu!
Trần Kinh chỉ tay về đống văn kiện ở trên bàn, nói:
-Anh cầm đi, tôi vừa mới xem xong đó!
Vương Kì Hoa cầm mấy tập văn kiện trong tay, nói:
-Vậy Phó bí thư Trần anh cứ làm việc đi, tôi đi giao văn kiện cho Bí thư!
Trần Kinh khẽ cười, nói:
-Kì Hoa, anh đợi một chút, có văn kiện này tôi cũng sắp phê duyệt xong, anh mang cho Bí thư xem luôn!
Trần Kinh cầm bút, mở lắp ra, viết lên trên văn kiện một đoạn.
Sau đó đưa cho Vương Kì Hoa, nói:
-Được rồi, anh đem hết qua cho Bí thư!
Vương Kì Hoa cầm văn kiện trên tay, nhìn tiêu đề của nó là “Phương án bố trí việc tiếp tục nghiêm túc truy cứu điều tra chuỗi vụ án ở Tẩu Mã Hà”, ông ta ngơ ngác, tay tự nhiên run lên.
Đi ra từ văn phòng làm việc của Trần Kinh, việc đầu tiên ông ta làm là mở tập văn kiện đó ra xem.
Ông ta đọc lướt qua, sắc mặt liền trở lên trắng toát.
Tập tài liệu này do Ủy ban Tẩu Mã Hà đưa tới, chủ yếu là tiếp tục truy cứu điều tra những cái ô dù đứng đằng sau bọn tội phạm và một loạt những hành vi làm ăn phi pháp khác. Việc bố trí này rất cặn kẽ kín đáo, nhất là trong đó có nhắc tới, hiện nay Viện kiển sát và Ủy ban kỉ luật đã nắm giữ rất nhiều chứng cứ về chuỗi những hoạt động làm ăn phi pháp đứng sau những vụ án phạm tội ở Tẩu Mã Hà.
Nếu từ những chứng cứ này, tiếp tục điều tra, hiện tượng làm ăn phi pháp và làm trái pháp luật ở Hoàn Thành, nhất định sẽ có sự thay đổi lớn.
Vương Kì Hoa càng xem càng thấy sợ, dựa vào kinh nghiệm của ông ta, ông ta có thể thấy tập tài liệu này rất có tính công kích, hơn nữa trong đó còn nhắc tới những chứng cứ mà Viện kiển sát và Ủy ban kỉ luật nắm trong tay, đây đều không phải là vô căn cứ.
Nhất là trong bản bố trí này còn nhắc tới, vì muốn công kích thẳng vào hệ thống tội phạm ở Tẩu Mã Hà, nên dẫn đến một số ô dù đằng sau hoảng loạn quá mà làm liều, có một cán bộ cá biệt của thành phố, thậm chí bắt đầu mất đi lý trí, điên cuồng, có thể nói là đã lệch rất xa quỹ đạo.
Cán bộ cá biệt? Ai là cán bộ cá biệt này?
Vương Kì Hoa cảm thấy có một mối đe dọa trước giờ chưa có đang bủa vây ông ta, trên đường đi về lòng ông ta không yên, lúc đến đưa văn kiện cho Nhạc Vân Tùng, trong đầu ông ta chỉ nghĩ tới việc này.
Vẻ mặt của Trần Kinh cười như không cười, đằng sau nụ cười đó có ánh mắt khiến người ta khó đoán được, Vương Kì Hoa mới nghĩ đến đã thấy lạnh hết cả người.
Ông ta quay về phòng làm việc, ngồi im không nói gì, rồi lại đi đi lại lại quanh phòng.
Ông ta cảm thấy nhất định có việc gì sẽ xảy ra, hơn nữa còn là việc rất tồi tệ.
Trong đầu ông ta đột nhiên nghĩ tới việc, Trần Kinh vừa từ Việt Châu trở về.
Ở Việt Châu Trần Kinh có nền móng rất vững chắc, hắn là người cực kì quan trọng của Chủ tịch Tỉnh Chu, lại có quan hệ rất thân thiết với Trưởng ban thư kí Ủy ban Tỉnh Hoàng Hồng Viễn. Chẳng nhẽ ở Việt Châu Trần Kinh đã nghe thấy tin tức gì bất lợi cho ông ta?
Vương Kì Hoa càng nghĩ càng thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra, lúc này trong lòng ông ta rất lo lắng.
Vào lúc đó, điện thoại của ông ta gieo lên.
Ông ta cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia là giọng của Phó chủ tịch thành phố Trịnh Liêu Đăng:
-Trưởng ban thư kí Vương, chuyện này là thế nào? Anh không phải là đã vỗ ngực đảm bảo với tôi rồi sao? Tại sao lại có chuyện này xảy ra?
Vương Kì Hoa ngơ ngác, nói:
-Phó chủ tịch Trịnh, có chuyện gì vậy?
-Còn có thể là chuyện gì? Tại sao Vạn tổng của công ty Vạn Hân lại bị Viện kiểm sát nhòm ngó, hôm nay Viện kiểm sát đã cử một đội đến công ty Vạn Hân, hơn nữa có thể khẳng định, cuộc trò chuyện chắc chắn không vui vẻ gì, anh có biết điều này có nghĩa là gì không!
Trịnh Liêu Đăng nói.
-Điều này không thể!
Vương Kì Hoa ngạc nhiên nói.
Phía Viện kiển sát ông ta sớm đã đánh tiếng rồi, hơn nữa ông ta và Viện trưởng Viện kiểm sát Kim Luận Văn cũng đã nói chuyện với nhau, hai bên nói chuyện rất vui vẻ.
Kim Luận Văn đã vỗ ngực đảm bảo với ông ta rằng, vụ án Tẩu Mã Hà không có khả năng mở rộng hơn, không liên can tới nhiều người hơn nữa. Dù sao lực lượng công an, kiểm sát, tòa án hiện giờ vẫn rất mỏng, còn phải suy nghĩ tới việc giữ bí mật. Đây là việc của mấy ngày trước, tại sao hôm nay người của Viện kiểm sát lại nhằm tới Vạn Hân?
Trong đầu Vương Kì Hoa có chút hỗn loạn, ông ta cố gắng sắp xếp từ ngữ để nói, lâu sau ông ta mới nói thành lời:
-Liêu Đăng, anh không cần kinh hãi. Đây có thể chỉ là Viện kiểm sát đang thăm dò mà thôi, dù sao bây giờ cũng đặt việc phát triển lên hàng đầu, Vạn Hân với danh nghĩa là người đầu tư tới Hoàn Thành, Đảng ủy và Ủy ban Hoàn Thành cần phải bảo vệ anh ta.
Trịnh Liêu Đăng nói:
-Hi vọng là thế, tốt nhất là không xảy ra việc gì, nếu không thì tôi sẽ xong đời! Trưởng ban thư kí, quan hệ giữa anh và Bí thư thân hơn một chút, trong việc này, anh hãy cố gắng nghĩ cách, tuyệt đối không thể để mầm mống này tiếp tục phát triển được…
Vương Kì Hoa ngắt điện thoại của Trịnh Liêu Đăng, ông ta cắn chặt môi.
Ông ta vài lần định cầm điện thoại lên, những cuối cùng lại thôi.
Chỉ một cuộc điện thôi, nhưng hôm nay đối với ông ta nó giống như việc gì đó rất khó khăn vậy. Ông ta có một cảm giác rất lạ kì, hình như có một cái lồng vô hình đang hướng về phía ông ta.
Mà bản thân ông ta lại đang ở trong bóng tối, không nhìn thấy được cái lồng đó từ hướng nào ập tới, ông ta lăn lộn ở quan trường lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta có cảm giác này.
Vô thức, ông ta lại nghĩ tới Trần Kinh.
Sơ với Khương Thiếu Khôn, ông ta tiếp xúc với Trần Kinh nhiều hơn.
Tác phong làm việc của Trần Kinh, không phải là rất bất ngờ, quỷ thần khó đoán sao?
Khi Trần Kinh mới chuyển tới Hoàn Thành, Vương Kì Hoa đã âm thầm đấu đá với Trần Kinh, lúc đó ông ta đã biết được sự lợi hại của Trần Kinh, cũng từ đó mà ông ta thu mình lại, không dám thẳng mặt đấu với Trần Kinh.
Còn lần này…
Vương Kì Hoa cảm thấy, nếu Trần Kinh trước đây chỉ là một tên có năng lực và làm được việc lúc đầu, thì lần này Trần Kinh đã nắm toàn bộ đại cục, rất có khả năng, đại cục này sẽ là cục diện trí mạng.
Trần Kinh muốn đối phó với ông ta sao?
Trong đầu ông ta đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đó, khiến ông ta đột nhiên trầm xuống.
Hiện giờ ở Hoàn Thành Trần Kinh được mọi người gọi là “Diêm vương Trần”, không chỉ ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình, hơn nữa còn không bỏ xót một ai, tạo nên kì tích trong công việc.
Hơn nữa hắn làm việc lại xuất quỷ nhập thần.
Đôi lúc dường như không có điềm báo trước nào, nhưng đột nhiên hắn ra tay, tốc độ ra tay rất nhanh. Gọn gàng nhanh chóng giải quyết công việc, khiến cho người khác chỉ biết đứng xem và vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra…