Hai người mặc dù là người cùng họ nhưng không cùng chi trong họ.
Chủ tịch Từ của tỉnh Sở Giang đại danh đỉnh đỉnh, trước mắt trong bộ máy Tỉnh ủy Sở Giang và chính quyền là người có kinh nghiệm nhiều nhất, có ảnh hưởng rất lớn trong các giới xã hội ở Tỉnh Sở Giang.
Từ Binh trước nay chưa từng nghĩ rằng mình có một chữ đầu viết giống Từ Tự Thanh thì có thể nói lên quan hệ, mà hôm nay, dường như nghênh đón cơ hội như thế này.
Hai người uống rượu được một nửa, Từ Tự Thanh tỏ thái độ về phương diện công trình quốc lộ cao tốc của Kinh Giang, chính quyền ra sức ủng hộ, đầu tiên hứa hẹn cho Sở Giang ba trăm triệu tiền công trình.
Từ Binh vừa nghe thấy hứa hẹn này, trong đầu ông ta lập tức mơ mộng, một lúc lâu sau ông ta mới phản ứng lại nói: - Chủ tịch, nếu như khoản tiền này có thể rót xuống, vậy thì thực sự quá tốt rồi, hiện nay chúng tôi đang thiếu tiền mặt, tài chính eo hẹp, thực ra phương án đường cao tốc chúng tôi đã sớm có rồi, chỉ là vẫn bị mắc kẹt về tài chính, cho nên....
Từ Tự Thanh híp mắt nhìn Từ Binh nói: - Từ Binh a, sau này công việc của chính quyền cần đặt trên vai ông rồi, cần nỗ lực và phối hợp tốt với Trần Kinh, Trần Kinh con người này tương đối có năng lực, ông cũng không thể quá yếu thế đúng không? Tôi thấy a, tính cách của ông cần trầm ổn hơn một chút.
Phát triển Kinh Giang không phải là vấn đề của một người, cũng không phải vấn đề của một bộ máy nào, mà vấn đề mấu chốt là sinh hoạt của mấy trăm vạn dân chúng.
Trong quá trình phát triển chính quyền cần có tác dụng quan trọng, công tác phát triển Kinh Giang ai là quân chủ lực? Chính quyền là quân chủ lực a!
Từ Tự Thanh đặt chén rượu lên trên bàn, đột nhiên cất cao giọng nói: - Ông dũng cảm lên một chút, thả tay đi làm, có chính quyền Tỉnh ở sau chống lưng cho ông, ông có gì trói buộc chân tay?
Nội tâm Từ Binh chấn động.
Nghe lời này của Chủ tịch, mơ hồ là bất mãn với Trần Kinh, lẽ nào....
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ông ta lập tức linh hoạt hẳn lên, ông ta gần như không do dự nói:
- Chủ tịch, có ngài cổ vũ, lo lắng trong lòng tôi liền không còn nữa, hiện nay Kinh Giang chúng ta đang là lúc tìm kiếm sự đột phá, bộ máy Kinh Giang chúng ta cũng nên Bát tiên quá hải, mỗi người đều nên tự thể hiện sự thần thông của mình, lần này công trình đường cao tốc của chúng ta có khoản rót xuống, điều này ít nhiều nói lên chính quyền chúng ta làm việc cũng vô cùng đắc lực.
Ông ta cười hắc hắc, nói: - Đương nhiên, thành tích mà chúng tôi đạt được là dưới sự lãnh đạo và ủng hộ của Chủ tịch.
Từ Tự Thanh cười ha ha, nâng chén rượu lên nói:
- Từ Binh, ông nói rất hay, chúng ta cạn một ly.
Hai người chạm chén nhau một cái, đồng thời một hơi uống cạn sạch, không khí trong phòng hết sức hòa hợp.
Từ Tự Thanh híp mắt nhìn Từ Binh, trong lòng hết sức hài lòng với biểu hiện của Từ Binh.
Từ Binh vốn là người của Lã Quân Niên, nhưng hiện nay thế cục trong tỉnh Lã Quân Niên có xu thế lớn đi xuống.
Lã Quân Niên người này quá khôn khéo, nơi nào cũng gây thù hằn, giao tiếp với ai ông ta cũng đều phải đùa bỡn trí thông minh một chút.
Hơn nữa người này có quan hệ rất phức tạp với mọi người, kết giao với đủ loại người, cán bộ như vậy nếu cấp bậc thấp chứng tỏ ông ta là một nhân vật khôn khéo, hắc bạch hai nhà đều xài được.
Nhưng là một cán bộ cấp thứ trưởng, kết giao với người quá phức tạp, tất nhiên sẽ có chuyện không hay, cán bộ như vậy, cũng nhiều vấn đề.
Hiện tại trong tỉnh Sở Giang tranh đua kịch liệt, Lã Quân Niên và Ngũ Đại Minh đều giương cung bạt kiếm, dựa vào thủ đoạn của Ngũ Đại Minh việc Lã Quân Niên bị áp chế chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mà ở góc độ của Từ Tự Thanh mà nói, giữa ông ta và Ngũ Đại Minh chắc chắn cũng không phải thân thiết, Từ Tự Thanh thua thiệt ở chỗ dù sao ông ta cũng là cán bộ từ ngoài vào, không thể giống như Ngũ Đại Minh là cán bộ sinh sống tại đất nhà, cây lớn rễ sâu.
Hơn nữa Ngũ Đại Minh con người này rất có khả năng lung lạc lòng người.
Ngũ Đại Minh dùng người, căn bản đều dùng tinh anh, nhân mã của ông ta không rộng lắm, nhưng người nào người nấy đều có thể độc chắn một mặt, đều là nhân tài.
Giống như nhân vật Bí thư Thành Ủy Kinh Giang Trần Kinh vậy, một người thay mười người, ai có thể so với hắn?
Ban đầu cục diện Sở Giang đối với Ngũ Đại Minh mà nói rất hỏng bét, tệ nạn kéo dài trường kỳ làm cho thế lực bảo thủ của Sở Giang gặp rắc rối, nhưng Trần Kinh đến Kinh Giang vừa náo loạn một cái, không ngờ Ngũ Đại Minh liền phối hợp.
Trần Kinh ở Kinh Giang vén lên nắp đậy doanh nghiệp nhà nước, chấn động cả nước.
Ngũ Đại Minh vừa vặn mượn ngọn gió đông này, liền thuận lợi thực hiện thi hành cải cách doanh nghiệp nhà nước toàn tỉnh.
Hiện tại Ngũ Đại Minh lại đề xuất muốn làm hợp tác phát triển khu vực, mà mở đầu ông ta đề xuât hợp tác phát triển Sở Thành và Kinh Giang, chẳng phải là ông ta cậy có Trần Kinh ở Kinh Giang sao?
Từ năm ngoái đến năm nay, cục diện Sở Giang phát sinh biến hóa sâu sắc, Từ Tự Thanh mơ hồ cảm giác, lực ảnh hưởng của mình không lớn như trước kia nữa.
Mà điều khiến Từ Tự Thanh canh cánh trong lòng là quan hệ giữa ông ta và Trần Kinh, hiện nay càng lúc càng xa.
Trần Kinh là con rể của Tây Bắc hệ, vốn có thể trở thành trợ giúp lớn nhất của Từ Tự Thanh, đáng tiếc trên một số vấn đề nào đó hai bên xuất hiện bất đồng, khó có thể phối hợp.
Từ Tự Thanh tìm được Từ Binh, cũng đã qua suy xét kỹ càng.
Từ Tự Thanh muốn đảm bảo lực ảnh hưởng của mình thì bắt buộc phải nắm lấy lực lượng thuộc về mình.
Từ Binh ở Kinh Giang không phải rất đắc ý, bị Trần Kinh áp chế rất lợi hại.
Mà Lã Quân Niên lại tự thân khó bảo toàn, khó có thể ủng hộ hết mình cho Từ Binh, điều này khiến cho cục diện Từ Binh gặp phải càng hung hiểm.
Vào lúc này mà Từ Tự Thanh động thân ra, vừa có thể làm lớn mạnh thế lực của mình, lại có thể cho Từ Binh một con đường rộng thênh thang, càng quan trọng hơn là có thể kềm chế đám người Ngũ Đại Minh và Trần Kinh một cách hữu hiệu.
Đây là một mũi tên nhiều thủ đoạn, Từ Tự Thanh khổ tâm chuẩn bị kỹ ra tay, bây giờ nhìn biểu hiện của Từ Binh, ông ta rất hài lòng.
Ông ta hài lòng, Từ Binh là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
Sau khi ăn cơm xong, Từ Binh trở về Kinh Giang, tâm tình vẫn chưa ổn định lại.
Trời tuyệt đường người.
Phía Lã Quân Niên không đáng tin cậy, bây giờ có thể nối quan hệ với Từ Tự Thanh, cọc trụ của mình có thể không cao lên?
Mấu chốt là Từ Tự Thanh cho lễ gặp mặt quá thực tế, ba trăm triệu giải quyết vấn đề đường cao tốc.
Khoản tiền này nếu là trước kia thì không tính là gì, nhưng vào lúc mấu chốt này, quốc gia đang liều mạng thu hẹp đầu tư, cục diện Kinh Giang lại khó khăn như thế, mấy trăm triệu này có giá trị quá lớn.
Từ Binh có được ba trăm triệu, ít nhất có thể chứng minh Kinh Giang không chỉ có Trần Kinh có năng lực hô tiền đến, Từ Binh ông ta cũng không phải là đèn cạn dầu.
Từ Binh lại nghĩ tới Từ Tự Thanh nhắc đến việc hợp tác phát triển hai thành phố Kinh Giang, trong lòng ông ta không khỏi âm thầm tính toán.
Vấn đề phát triển của hai thành phố, cuối cùng đột phá từ phía miệng Từ Tự Thanh, đại cục này Từ Tự Thanh là người chính thức khống chế.
Nếu như vậy, về sau liên quan đến việc hợp tác phát triển Trần Kinh có thể dính vào bao nhiêu?
Việc này có nghĩa là cho Từ Binh tăng thêm lợi thế trong ván cờ, Kinh Giang cũng không cần anh hùng, cái cần là trăm hoa đua nở, cái cần là trí tuệ của toàn bộ bộ máy.
Từ Binh cảm thấy bản thân nên đem quan niệm này truyền đạt lại ở Kinh Giang, đây chính là pháp bảo để mình đứng ở thế bất bại.
Thủ đô.
Lần này Trần Kinh vào thủ đô nhân viên đi theo ngoại trừ phó chủ tịch Liễu Lâm ra, phó chủ nhiệm ủy ban cải cách và phát triển Trương Á, Chủ tịch hội đồng quản trị xưởng động cơ đốt Nghê Vĩnh Thắng cũng đi theo đoàn người.
Văn phòng chủ nhiệm Kinh Giang Trương Tiến Đông, hơn bốn mươi tuổi, người to cao, khi cười lên trông đặc biệt vui vẻ.
Ở sân bay thủ đô, ông ta sắp xếp hai chiếc xe Mercedes Benz, toàn bộ nhân viên văn phòng Thủ đô đều đến nghênh đón Bí thư Trần.
Trần Kinh đi đầu tiên từ trong khoang khách VIP ra, Trương Tiến Đông vội vàng lên trước, một tiếng "Bí thư Trần" chưa nói ra tiếng.
Liền nhìn thấy mấy người mặc quân phục đã đến trước ông ta một bước tới trước mặt Trần Kinh.
Mấy người quân nhân "BA" một tiếng đứng lại, đồng thời giơ tay cúi chào, âm thanh hùng hồn nói: - Thủ trưởng!
Trương Tiến đông vội vàng rụt trở về.
Mà đoàn người đi theo Trần Kinh thì lại ngây ra như phỗng tại chỗ.
Trần Kinh nhíu mày, áp áp tay nói: - Ai bảo mọi người đến đây đón người vậy?
Người cầm đầu đoàn quân nhân lại một lần nữa đứng nghiêm nói: - Báo cáo thủ trưởng, là Tư lệnh Phương để chúng tôi đến đây!
- Tư lệnh Phương? Trần Kinh ngạc nhiên, chợt hắn giật mình, hiện tại Phương Liên Kiệt là tư lệnh viên huấn luyện căn cứ Tây Bắc, tuy rằng quân hàm chỉ là Đại tá, nhưng danh xưng này đủ để hù chết người.
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Không nghĩ tới a, cậu ấy đã vào Thủ đô rồi, các người đều là quân của cậu ấy?
- Vâng, Thủ trưởng! Mấy người đồng thanh nói.
Trần Kinh quay đầu nhìn về phía mấy người Liễu Lân, nhẹ nhàng cười nói: - Lão Liễu, có hai nhóm người đến đón tiếp, mọi người xem.
Liễu Lâm nói: - Bí thư, anh có việc bận cứ đi trước, chúng tôi đến văn phòng thủ đô chờ lệnh của anh!
Trần Kinh khoát tay nói: - Nói gì vậy? cậu xem bộ dạng người ta thế này là có chuyện sao? Thế này đi, để các đồng nghiệp ở văn phòng Thủ đô quay về trước, chúng ta đi đến chỗ Tư lệnh Phương trước, cũng tiện thể hưởng thụ một chút tiếp đãi của quân đội, chúng ta từ xa như vậy đến đây, tàu xe mệt nhọc, chắc mọi người cũng đói bụng cả rồi, vừa vặn đi ăn cơm.
Trần Kinh nhìn về phía sau Liễu Lâm đám người Nghê Vĩnh Thắng.
Đám người Nghê Vĩnh Thắng nào dám làm chủ, chỉ có thể lóng ngóng đồng ý.
Trần Kinh liền nói với mấy người: - Lái xe lại đây đi, chúng ta cùng đi!
Người dẫn đầu quân nhân quay người một cái theo tiêu chuẩn, lực ở hai tay vang lên mạnh mẽ.
Bốn chiếc xe quân dụng xếp thành một dãy chạy tới, bốn chiếc xe to cao uy mãnh, giống như xe thiết giáp vậy, tràn đầy sức hấp dẫn hoang dã, những chiếc xe xung quanh so với mấy chiếc xe quân đội này, lập tức phải thấy xấu hổ.
Bốn chiếc xe dừng thẳng hàng, lái xe gần như đồng thời mở cửa xuống xe, sau đó lại đều nhịp mở cửa xe phía sau.
Tất cả các động tác như là trước đó đã tập luyện tốt rồi vậy, bốn người quân nhân lái xe có loại dương cương chi khí, khiến cho người khác không khỏi ghé mắt.
- Thủ trưởng, mời lên xe!
Trần Kinh phất phất tay nói: - Ngồi thoải mái đi, Lão Lâm chúng ta ngồi chung một xe, còn lại mọi người mỗi người một xe đi, người ta phô trương thế này, chúng ta cũng không thể không nể mặt đúng không.
Đoàn người ngoại trừ Trần Kinh ra, còn lại ai cũng có vẻ câu nệ.
Ở Kinh Giang, ai cũng biết Trần Kinh có lai lịch lớn, bối cảnh sâu.