Khương Thiếu Khôn đưa ngón tay, khẽ vuốt lên mặt hộp, rồi bỗng ấn vào nút bấm phía trước.
Nắp hộp bật mạnh ra, để lộ một vật màu xanh bên trong.
Trong hộp là một hòn giả sơn màu xanh biếc, trạm trổ tinh xảo, xa hoa lộng lẫy, làm từ ngọc phỉ thúy lâu đời của Myanmar, bên dưới có giấy giám định của phòng đấu giá Gia Lợi, một vật này thôi cũng có giá cả triệu tệ.
Khương Thiếu Khôn có thú vui sưu tầm.
Trong đó thú sưu tầm ngọc Phỉ Thúy là thú vui lớn nhất của ông.
Mà hòn giả sơn này, từ sau khi có được ông vẫn thường ngắm, phải nói là vô cùng yêu thích.
- Làm vấy bẩn nghệ thuật!
Khương Thiếu Khôn lầm rầm một câu, rồi đưa tay gập nắp hộp lại.
Vật này đẹp như vậy, nhưng lúc này lại trở thành củ khoai bỏng rẫy.
Người tặng vật này là Lục Đào, Lục Đào dám đổ tiền để có nó, Khương Thiếu Khôn lại vì nhất thời sơ suất mà nhận lấy.
Những ý nghĩ trong đầu Khương Thiếu Khôn lúc này vô cũng rõ ràng, ông ta buộc phải đưa ra quyết định trong thời gian sớm nhất, không được phép có bất cứ do dự nào.
Bằng không, thì chỉ một tòa giả sơn này, một tác phẩm nghệ thuật hoa mĩ thôi, cũng có thể mang đến cho ông ta mối họa khó mà ngờ được.
Khương Thiến Khôn đã lăn lộn trên giới quan trường nhiều năm như vậy, đạo lý đối nhân xử thế sớm đã nắm rõ, tên tiểu tử Lục Đào này sớm muộn rồi cũng gặp chuyện, đây là phán đoán gần đây của ông ta.
Mà lần lặp án 6.23 này đã khiến ông ta hạ quyết tâm, nhất định phải vạch rõ giới hạn cùng người này…
…
Đêm về khuya, khu cứ điểm trọng yếu sở tạm giam Vĩnh Hòa phía tây ngoại ô Hoàn Thành mấy ngày nay được cục của thành phố tiếp quản.
Lúc rạng sáng, xe của Trần Kinh lặng lẽ tiến vào trong khu cứ điểm.
Đây là một khoảng sân được bao bọc bởi bốn bức tường sừng sững.
Nếu như không có những bức tường cao này bao bọc bên ngoài, thì sự tao nhã của khoảnh sân ấy có thể khiến người ta liên tưởng tới khu tứ hợp viện* cổ kính của Kinh Thành.
*chú thích: Kiểu nhà của người Bắc Kinh xưa, nhiều nhà chung nhau một cái sân rộng, quay thành hình vuông. Các gia đình cùng chung sống trong một khu tứ hợp viện thường vô cùng thân thiết, không có khoảng cách nào cả.
Tuy nhiên, nơi này lại không phải là tứ hợp viện, mà từ tầng tầng trạm gác bắt đầu từ ngoài cổng vào đều có thể nhìn thấy.
Tại vị trí trung tâm của khoảnh sân, Trần Lập Trung và Đinh Đắc Quân đang đứng đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trần Kinh xuống xe, hai người liền tiến lại.
Trần Kinh quét mắt qua hai người họ rồi nói:
- Công tác thẩm vấn tại sao vẫn chưa có tiển triển gì cả vậy?
Đinh Đắc Quân hai mắt đỏ quạu, lắc đầu đáp:
- Bí thư, hai tên cứng đầu này rât khó đối phó, chúng đều là giang hồ lão luyện, dù có dùng biện pháp thẩm vấn nào thì cũng không có hiệu quả đối với chúng!
Trần Kinh quay đầu nhìn anh ta. Cách xưng hô của Đinh Đắc Quân với Trần Kinh hiện nay là do anh ta học được từ Trần Lập Trung.
Quan chức bình thường ở Hoàn Thành quen gọi Trần Kinh là Bí thư Trần. Sai từ Bí thư thêm họ*, trên thực tế là một cách gọi tôn trọng đối với Phó bí thư, dùng để phân biệt với Bí thư thành ủy Nhạc Vân Tùng.
*chú thích: Ở Trung Quốc, họ tên người được đặt trước chức vụ (Việt Nam thì ngược lại).
Nhưng Trần Lập Trung trước nay vẫn gọi Trần Kinh là Bí thư, mặt này là do thói quen cũ của anh ta, mà ở mức độ cao hơn là một cách thể hiện sự thân thiết.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Đinh Đắc Quân cũng trực tiếp gọi Trần Kinh là Bí thư. Một chữ “Trần” đã được ông ta lược đi rất tự nhiên.
Trần Kinh khoát tay, nói:
- Vào trong đi, vào trong rồi nói chuyện!
Trong sân có một phòng họp rất đơn giản. Trần Kinh ngồi tại vị tri chủ trì, hắn nhịp ngón tay trên mặt bàn, hỏi:
- Vấn đề nhân sự của nội bộ cục Công an đã thăm dò ra chưa? Có bao nhiêu người?
Trần Lập Trung vừa nghe những lời này của Trần Kinh, ánh mắt liền lóe lên một tia phấn chấn, đáp:
- Bí thư, đã làm rõ được rồi! Tổng cộng có năm người, kẻ đáng ghét nhất chính là giám đốc chánh văn phòng cục Công an thành phố Liêu Kim. Thằng cha này nắm vị trí mấu chốt, chẳng trách hành động của cục Công an thành phố chẳng hề có chút bí mật nào, đều là do thằng cha này tiết lộ cả!
Trần Lập Trung ngập ngừng rồi nói:
- Bí thư, thật đáng hổ thẹn! Nếu như không phải là do anh bố trí, có lẽ tới giờ chúng tôi cũng không thể phát hiện vấn đề trong nội bộ. Thiết bị giám sát và điều khiển thông tin do anh cung cấp lần này đã giúp lập công lớn, thiết bị ấy sở Công an tỉnh của chúng ta có lẽ cũng chưa được tân tiến như vậy…
Trần Kinh chỉ cười, nói:
- Tốt lắm, tuy rằng công tác vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng bộ mặt tinh thần của các anh thì có phần tốt hơn tôi tưởng tượng đấy!
Cũng không hề đưa ra bất kỳ góp ý nào.
Rồi hắn ném ánh mắt về phía Đinh Đắc Quân, nói:
- Lão Đinh, mấy đêm liền anh vẫn chưa được chợp mắt sao?
Đinh Đắc Quân thật thà đáp:
- Tôi không ngủ được!
Mấy ngày nay Đinh Đắc Quân quả thực không ngủ được.
Ông ta làm công an cũng đã ngót nghét hai mươi năm rồi.
Bao nhiêu năm như vậy, ông ta chẳng thiếu kinh nghiệm trong những vụ án lớn, cũng đã từng tham gia không ít những vụ án trọng yếu, nhưng trước giờ chưa từng nhận qua án nào không có cơ sở, lại mạo hiểm như làn này.
Sau khi bắt được người, thẩm vấn không có tiến triển, theo quy định phải thả người trong vòng 24 giờ.
Nếu như bây giờ thả người, sẽ chẳng thu được kết quả m* nào cả, bao công sức đổ sông đổ biển cả, ngược lại là mọi người đều muốn bỏ cuộc. Áp lực ấy khiến ông ta cảm thấy như rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng Đinh Đắc Quân lại phát hiện bản thân hóa ra vẫn có thể giữ được điềm tĩnh.
Điều này là do chịu ảnh hưởng rất lớn từ Trần Lập Trung.
Trần Lập Trung là người khá xuề xòa, tình hình nghiêm trọng như vậy, vậy mà anh ta vẫn có thể cười cợt cả ngày, hừng hực nhiệt huyết lao vào giải quyết công việc.
Trong lòng Đinh Đắc Quân liền cảm thấy kỳ lạ, anh ta không hiểu sự tự tin này của Trần Lập Trung tới từ đâu!
Về sau anh ta phát hiện, Trần Lập Trung có một sự sùng bái bất thường đối với Trần Kinh, dường như chỉ cần có Trần Kinh, trời đất sẽ không bao giờ sụp đổ được.
Cảm giác này khiến ông ta cảm thấy rất hoang đường, nhưng cũng chính nhờ cảm giác hoang đường ấy, khiến anh ta từ khi ấy tới nay, vẫn có thể trụ vững được!
Chuyện thông tin giám sát và điều khiển Đinh Đắc Quân không hay biết, cuộc đối thoại giữa Trần Lập Trung và Trần Kinh khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên.
Lòng Đinh Đắc Quân nhanh chóng chùng xuống, chớp mắt liền hiểu ra quả nhiên trong tay Trần Kinh vẫn còn đòn sát thủ.
Trần Kinh dùng ngữ khí bình thản nói:
- Thiết bị theo dõi đấy tôi cũng phải dùng đủ các mối quan hệ mới có được đấy, thiết bị của Bộ tổng tham mưu, vì vậy chuyện này cần được đảm bảo bí mật tuyệt đối!
Trần Lập Trung và Đinh Đắc Quân cùng trao đổi ánh mắt, phản ứng của Trần Lập Trung không được bình tĩnh cho lắm, còn Đinh Đắc Quân thì cũng dậy sóng trong lòng.
Bộ tổng tham mưu là nơi thế nào ông ta đương nhiên biết, nhưng sự thần thông quảng đại của Trần Kinh mới là điều thực sự khiến ông ta kinh ngạc.
Thiết bị của Bộ tổng tham mưu lại có thể dễ dàng lấy được như vậy, rốt cuộc thế lực nào đang chống đỡ phía sau Trần Kinh?
Tuy nhiên, ngay lúc này, không phải là lúc để ông ta nghĩ tới những vấn đề ấy. Sau khi trao đổi thêm vài câu ngắn gọn với Trần Kinh, Trần Lập Trung liền rời khỏi phòng.
Vài phút sau, hai vị cảnh sát tháo vát giải một người đầu tóc rối bù tới, Đinh Đắc Quân chỉ vừa liếc qua liền nhận ra người này chính là giám đốc chánh văn phòng Cục Công an thành phố Liêu Kim.
Liêu Kim vừa nhìn thấy Đinh Đắc Quân, liền bắt lấy như gặp được ân nhân cứu mạng, ra sức kêu:
- Cục trưởng Đinh, anh phải đứng về phía tôi, tôi bị oan…
Trần Lập Trung đứng cạnh liền giáng cho anh ta một cái tát tối tăm mặt mũi, một tát khiến Liêu Kim lảo đảo, trên mặt hằn rõ dấu năm ngón tay, máu mũi chảy ròng ròng:
- Ăn cây táo, rào cây sung! Nếu theo quân luật khi ông mày còn trong quân đội, thì phải bắn chết mày luôn!
Đinh Đắc Quân bị dọa cho nhảy dựng cả lên, sự to gan lớn mật của Trần Lập Trung khiến tay chân aông ta luống cuống hết cả.
Hiện nay cục Công an sớm đã khởi xướng phá án theo luật, nhưng cách hành xử này của Trần Lập Trung rõ ràng là của những năm tám mươi, chỉ một tát này…
Đinh Đắc Quân không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào, nhưng Trần Kinh vẫn ở nguyên vị trí không động tĩnh gì, nên ông ta cũng không tiện có bất kỳ phản ứng nào cả.
Nhận một tát của Trần Lập Trung, Liêu Kim liền cúi gằm mặt, ngậm chặt miệng.
Hai người cảnh sát dẫn Liêu Kim tới khu vực tạm giam, Đinh Đắc Quân mới nhìn thấy trên mặt Liêu Kim không chỉ bầm đen một chỗ, xem ra Trần Lập Trung trước đó đã ra tay không chỉ vài lần.
Liêu Kim im lặng lại, sắc mặt trắng bệch. Trước nay anh ta luôn giữ chức vụ văn thư, thường ngày bụng đầy chữ, ấn tượng tạo cho người khác chính là tài văn chương kiệt xuất, tinh thông luật pháp.
Nhưng một tát của Trần Lập Trung hôm nay lại khiến một người có tài ăn nói như anh ta phải ngậm miệng.
Đinh Đắc Quân quả thực không thể không cảm thán, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nắm được vấn đề liền trực tiếp giải quyết, nếu không dựa vào dáng vẻ kiêu căng của Liêu Kim, lúc này anh ta lại chẳng làm lớn chuyện lên?
Thái độ của Trần Kinh rất hòa nhã, trước tiên hắn chậm rãi phát lại một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của Liêu Kim.
Liêu Kim lặng yên ghe, sắc mặt càng lúc càng tái, môi rung động như muốn nói gì đó, Trần Lập Trung đứng bên liền quát:
- Câm cha cái mồm mày lại, không khiến mày nói thì đừng có hé răng!
Có lẽ là do bị tiếng quát của Trần Lập Trung làm cho sợ hãi, Liêu Kim liền ngoan ngoãn im lặng.
Trần Kinh nhấc chiếc điện thoại trên mặt bàn lên, đưa cho Liêu Kim rồi nói:
- Có một cơ hội cho cậu lấy công chuộc tội, bây giờ cậu hãy gọi một cuộc điện thoại, gọi cho Lục Đào. Dùng từ ngữ thế nào cậu tự sắp xếp, trọng điểm có hai chuyện, một là về việc thẩm vấn Sầm Đại Bằng đã có đột phá quan trọng.
Chuyện thứ hai, là anh ta không dựa vào chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn được đâu. Tối qua, chủ tịch Khương đã lên Ủy ban kỷ luật, lúc trở về liền lập tức tới Cục công an thành phố nhận chỉ thị 6.23…
Liêu Kim đưa ánh mắt trống rỗng nhìn Trần Kinh.
Trần Lập Trung gầm lên:
- Mày còn chờ cái gì nữa? Hay còn phải đợi bí thư bấm số gọi đi cho mày nữa?
Hai tay run rẩy, Liêu Kim nhận lấy chiếc điện thoại, giữ trong tay một lúc, cuối cùng bấm một dãy số máy cố định.
Điện thoại vừa được kết nối, Liêu Kim bỗng trở nên vô cùng bình tĩnh, anh ta hạ giọng nói:
- Lục tổng, đã muộn mà vẫn phải làm phiền anh!
Giọng Lục Đào có vẻ rất gấp gáp:
- Lão Liêu, tình hình thế nào?
- Tình hình rất không ổn, việc thẩm vấn Sầm Đại Bằng đã có bước đột phá lớn, hắn đã khai báo cụ thể toàn bộ mạng lưới của đường dây buôn lậu án 6.23. Đội thi hành án đã căn cứ theo những thông tin do hắn cung cấp và tìm ra kho hàng, toàn bộ đã bị tịch thu rồi!
Liêu Kim nói.
Lục Đào ở đầu dây bên kia trở nên trầm mặc…
Liêu Kim trầm ngâm một lúc rồi tiếp:
- Còn một tin xấu nữa, khoảng chín giờ tối, chủ tịch thành phố Khương tới cục nhận chỉ thị, yêu cầu xử lý nghiêm án 6.23.
Nói tới đây, Liêu Kim cố ý kéo dài giọng:
- Vẫn còn một tin nữa, nghe nói chiều nay chủ tịch Khương đã gửi món đồ đó lên Ủy ban kỷ luật…
- Cái gì?
Phản ứng của Lục Đào lập tức trở nên dữ dội,
- Tin đồn này của cậu là ai nói bừa vậy!
Liêu Kim đáp:
- Cụ thể độ chuẩn xác thến nào tôi vẫn chưa thể xác nhận…
Anh ta trầm ngâm một lúc, thay đổi chủ đề:
- Vậy đi, Lục tổng, tôi không thể nói quá nhiều. Hiện nay chúng tôi đều bị quản lý rất chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới, tôi nói đến đây thôi nhé!
Liêu Kim ngắt điện thoại…
Trần Kinh khẽ ho khan hai tiếng, hướng ra ngoài mà gọi:
- Thiếu tá Mễ, vào đi ạ!
Thình lình, ngoài cửa bỗng xuất hiện một cái bóng như u hồn, cái bóng tiến lại gần, mọi người mới nhìn rõ đó là một quân nhân có dáng người hao gầy, gương mặt khó coi.
Trần Kinh đứng dậy, nói:
- Thiếu tá Mễ, thêm đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi, cũng khá đầy đủ rồi đấy chứ!
Người được gọi là Thiếu tá Mễ gật đầu đáp:
- Vật đó chỉ cần nửa tiếng nữa là có thể xuất hiện!
Nói xong câu này, ông quay người rời đi, Đinh Đắc Quân và Trần Lập Trung đều không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Trần Lập Trung không nhịn được hỏi:
- Bí thư, vị này là ai thế?
Trần Kinh cười khó hiểu, đáp:
- Tôi cũng không biết, là người tôi mượn từ Tổng bộ tham mưu mà thôi…
(còn tiếp)
DG: dulactieu!