Quay đầu lại nhìn bố cục phòng ốc xây theo kiểu họ Tô trước đây, tuy rằng hết sức che dấu nhưng vẫn không thể che hết ý vị rêu phong lẩn khuất đâu đây.
Đây đã là gian phòng tốt nhất của nhà khách Nam Viên Hoành Châu, nhưng phải ở loại phòng ốc như vậy vẫn khiến Đường Kiếm Bình luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Y đã đến Hoành Châu vài lần, đều là ở khách sạn Xuân Thành, lần này lúc hứng chí mới nói là muốn ở Nam Viên, sau khi vào ở mới phát hiện điều kiện ở nơi này quá kém xa so với bên Xuân Thành.
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chủ yếu, Đường Kiếm Bình trong lòng không thoải mái chủ yếu là vì chuyện ở Hoành Châu khác xa so với những gì y tưởng tượng.
Vốn dĩ, Đường Kiếm Bình nghĩ rằng Trần Kinh nhất định sẽ có một trận chiến giằng co với Tôn Thiên Thạch ở Hoành Châu, Đường Kiếm Bình y sẽ tới nắm lấy cơ hội này, cùng lúc giải quyết vấn đề của Hoành Châu, mặt khác cũng mạnh tay chặn đứng Trần Kinh, cho tiểu tử này nếm chút mùi vị đau khổ.
Nhưng y lại không dự đoán được Trần Kinh lại thật sự rất khôn khéo, hắn đã cùng Tôn Thiên Thạch đạt được “nhận thức chung” rồi ẵm lấy thành tích mà vội vội vàng vàng trở về rồi, để lại cho y chính là một Tôn Thiên Thạch hiện đang lo lắng mười phần.
Tôn Thiên Thạch là thể loại gì, Đường Kiếm Bình đương nhiên biết rõ.
Trước kia Tôn Thiên Thạch dựa hơi Lộ Trọng Cường thì chẳng thèm coi Đường Kiếm Bình vào mắt.
Hiện tại, giữa Tôn Thiên Thạch và Trần Kinh lại có nhận thức chung, Trần Kinh sau lưng vừa có Mễ Tiềm, lại có Cát Minh Đức, chỉ cần Trần Kinh đem sự tình Hoành Châu báo cáo lên trên thì nói không chừng các bên đã có đươc nhận thức chung từ lâu rồi.
Giữa các lãnh đạo chủ chốt đã có nhận thức chung thì Đường Kiếm Bình y còn đến Hoành Châu để giải quyết cái gì chứ?
Kia rõ ràng là thành đội viên cứu hỏa rồi.
Công tích tại Hoành Châu không phải là của Đường Kiếm Bình mà vấn để xảy ra tiếp sau lại là do Đường Kiếm Bình y làm việc tắc trách.
Điểm này Đường Kiếm Bình nhìn thấu nên y sao có thể không căm tức?
Càng đáng ghét hơn chính là Trần Kinh. Làm xong việc vội vội vàng vàng biến đi thì thôi, hắn lại còn cố tình giả vờ giả vịt ở lại nghênh đón y, khiến Đường Kiếm Bình càng thấy không thoải mái, thật sự là không đâu có cái lý này.
Chuyện Hoành Châu hiện đang thành công trong tay Trần Kinh đã được chuyển giao cho Đường Kiếm Bình.
Tuy rằng trong lúc này không có bất kỳ thủ tục chuyển giao nào. Nhưng khi Trần Kinh về tỉnh thành thì Mễ Tiềm bên Ban Tổ chức Tỉnh ủy lập tức bảo Biên Kỳ làm lễ mừng công cho Trần Kinh, toàn thể anh em cùng phòng và lãnh đạo chủ chốt các phòng khác, còn có lãnh đạo ban bệ nữa. Mọi người cùng nhau liên hoan, phía ban xuất tiền, mục đích là mừng công cho tổ công tác do Trần Kinh cầm đầu, chúc mừng bọn họ thuận lợi chiến thắng trở về.
Trước khi Trần Kinh có thành tựu, Biên Thạc Lâm lúc trở về Ban tổ chức đã bắt đầu tuyên dương, vốn dĩ y giỏi khoản này.
Mà lần này đi Hoành Châu y lại là tự mình nếm trải. Từ lúc mới đến Hoành Châu hoàn toàn không biết gì cả, đi đâu cũng bị lạnh nhạt, vấp phải trắc trở. Càng về sau, tổ công tác đã càng thành công ở Hoành Châu, ai nấy đều uy phong lẫm lẫm. Còn có cảnh sát vũ trang gác cửa.
Sau đó Trần Kinh lại lần lượt đấu trí đấu lực với đám cán bộ giảo hoạt như cáo ở Hoành Châu, cuối cùng giải quyết vấn đề một cách thuận lợi.
Đủ loại sự tình đó được Biên Thạc Lâm thêm mắm thêm muối, thêu dệt thêm như tiểu thuyết chương hồi, chính y là người kể chuyện, gặp ai cũng nói. Về đến nhà cũng kể cho mẹ già nghe một đoạn.
Duy chỉ có lúc Biên Kỳ ở nhà thì y không dám khoác lác, nhưng y tới tới lui lui trước mặt Biên Kỳ cũng tự tin hơn rất nhiều so với trước kia, “sống lưng cũng được nắn thẳng lên kha khá”.
Đi theo bên người lãnh đạo làm việc, hơn nữa công chuyện lại “Good Job”, về mặt này cũng có một phần công lao của y.
Tổ công tác trở về, sau khi báo cáo xong các thứ trong tài liệu điều tra thì lập tức được cấp trên sắp xếp tiệc ăn mừng. Điều này đã nói lên việc tổ công tác đã được lãnh đạo nhìn nhận đầy đủ, Biên Thạc Lâm y là một thành viên của tổ công tác, cũng đáng kiêu ngạo rồi.
Biên Kỳ thì dường như có rất nhiều tâm tư, nhân lúc bà vợ già đi nấu cơm ông ta liền gọi Biên Thạc Lâm lại, chỉ sô pha bảo:
- Thạc Lâm, ngồi đi! Lần này đi Hoành Châu cảm tưởng của con thế nào? Chủ yếu phải đảm đương việc gì?
Biên Thạc Lâm ngồi lên sô pha, nói:
- Cũng không phụ trách gì ạ, trưởng phòng Trần để cho con phụ trách tất cả mảng phối hợp công tác, về cơ bản thì đều đi theo cạnh trưởng phòng. Lúc trưởng phòng phê văn kiện con đều có mặt, lúc trưởng phòng gặp khách cũng chẳng thiếu mặt con.
Biên Kỳ khẽ nhíu mày, biết là con mình chưa được bằng cha, Biên Thạc Lâm mới mở miệng, Biên Kỳ đã có thể cảm giác được tiểu tử này đang lên mặt.
Với Biên Kỳ mà nói, lúc này đây kết quả của tổ công tác gặt hái trở về khiến ông ta giật mình, Trần Kinh xử lý một số việc quá ư là táo bạo.
Nhất là đánh giá cơ bản của Trần Kinh về bộ máy Hoành Châu, cho rằng thành tích của bộ máy Hoành Châu rất đáng kể, điều chỉnh bộ máy hẳn là phải dựa vào bộ khung hiện hữu, nhất là các lãnh đạo chủ chốt Đảng uỷ, Trần Kinh cho rằng tất phải kéo dài chính sách của bộ máy hiện hữu.
Đề nghị này của Trần Kinh ngụ ý chính là các lãnh đạo chủ chốt trước mắt của Hoành Châu tốt nhất là bất động, Tôn Thiên Thạch tiếp tục đảm nhiệm chức bí thư?
Tôn Thiên Thạch tiếp tục đảm nhiệm chức bí thư, đây không phải có nghĩa là ý tưởng của rất nhiều người hoá ra đều vô ích hay sao?
Với Hoành Châu, Biên Kỳ cũng không phải là không có ý tưởng, chính bản thân ông ta chắc chắn sẽ không đi Hoành Châu, nhưng nhân vật số một cho đảng ủy Hoành Châu, ông ta làm Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức tỉnh ủy thì trong lòng khẳng định cũng đã chọn được người thích hợp.
Nhưng hiện tại đề nghị này của Trần Kinh báo cáo lên trên làm cho ông ta có chút bị động.
- Cha à, “Biết xấu trong tốt, biết tốt trong xấu”, những lời này là ý gì ạ! Ngày hôm qua trưởng phòng còn lấy những lời này giáo huấn con đấy! Con không hiểu rõ là ý gì.
Biên Thạc Lâm bỗng nhiên hỏi.
Biên Kỳ ngẩn người, lông mày nhíu lại nói:
- Anh ta nói những lời này khi nào vậy?
Biên Thạc Lâm vò đầu, nói:
- Ngày hôm qua con mắng lão Tôn Thiên Thạch ở Hoành Châu kia, trưởng phòng Trần mượn lời này phê bình con, cuối cùng lại còn nói một tràng dài đạo lý...
- Anh ta có nói đạo lý gì à? Nói lại cha nghe xem nào!
Biên Kỳ có chút hứng thú.
Biên Thạc Lâm nuốt nước miếng một cái, nói:
- Trưởng phòng Trần nói, vấn đề của Hoành Châu chủ yếu có hai điểm cần nhìn nhận rõ, điểm thứ nhất là cố tật rất sâu, một điểm nữa chính là phương cách và quyết tâm của bộ máy lãnh đạo do Tôn Thiên Thạch cầm đầu không đủ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu.
Xét về quyết tâm của Tôn Thiên Thạch và đám lãnh đạo chủ chốt ở Hoành Châu, bọn họ cũng rất sốt ruột muốn giải quyết vấn đề, chỉ có điều nhất thời chưa tìm được phương hướng chính xác để cố gắng mà thôi!
Biên Thạc Lâm bưng chén trà từ trên bàn lên nhấp một ngụm, lại nói:
- Về cách nói của trưởng phòng Trần thì con khá là tán đồng. Mà trưởng phòng Trần còn nói, với thế cục Sở Giang trước mắt, lãnh đạo cao tầng trên Tỉnh ủy còn tồn tại mâu thuẫn khá lớn về chuyện chọn người cho ghế Bí thư Thành ủy Hoành Châu.
Xét trên số người có tư cách phù hợp được đề cử thì trước mắt có đến mấy chục.
Còn nếu tính cho sự phát triển của Hoành Châu, nếu chỉ vì một vấn đề Hoành Châu mà dẫn tới toàn bộ tỉnh Sở Giang rung chuyển thì đây là mất nhiều hơn được. Nếu đã như thế, chi bằng cứ tin tưởng vào các cán bộ chủ chốt hiện tại, cho bọn họ xác định rõ phương hướng thì khả năng là vấn đề Hoành Châu càng dễ giải quyết.
Biên Thạc Lâm vừa nói chuyện vừa quan sát thần sắc ông bố.
Hôm nay những lời này căn bản cũng không phải là y mạnh miệng nói ra, mà là Trần Kinh dặn dò bảo y tìm cơ hội thích hợp để trao đổi một số vấn đề của Hoành Châu với Biên Kỳ.
Về phần một vài lãnh đạo của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, Trần Kinh hiện tại cũng đã bắt thóp được tính khí.
Tử tưởng của Biên Kỳ khá truyền thống, làm việc chú ý quy củ và nguyên tắc, chuyện vượt quy củ với Biên Kỳ là khá phản cảm.
Trần Kinh dự đoán được cách nhìn nhận của Biên Kỳ đối với báo cáo của hắn, dưới tình huống như vậy, có thể khả năng trao đổi giữa Trần Kinh hắn và Biên Kỳ sẽ không nhất định có hiệu quả tốt, cho nên hắn nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến Biên Thạc Lâm.
Biên Thạc Lâm và Biên Kỳ dù sao cũng là cha con, hai người mỗi ngày về nhà đều gặp mặt.
Những lúc không chính thức, hai cha con nói chuyện phiếm nói tới mấy vấn đề này, Biên Thạc Lâm có thể đem phương hướng tư tưởng của Trần Kinh trình bày rõ ràng với Biên Kỳ, đây là lựa chọn tốt nhất rồi.
Trần Kinh thấy vấn đề Hoành Châu giải quyết như vậy là chu toàn nhất.
Tỉnh ủy vừa đạt được mục đích giải quyết vấn đề Hoành Châu, lại không gây ra rung chuyển và ảnh hưởng lớn. Quan trọng hơn là hiện tại thời gian không chờ đợi, vấn đề Hoành Châu một ngày còn chưa giải quyết thì các mảng khác như nhân sự của Hoành Châu vẫn chưa dễ động thủ, có thể thấy hiện tại ai cũng nhìn chằm chằm vào Hoành Châu cả.
Biên Thạc Lâm chậm rãi mà nói, Biên Kỳ ở một bên nhẹ nhàng hừ hừ, nói:
- Thằng nhóc này, đi Hoành Châu một chuyến, trở về liền quên hết tất cả rồi. Ta thấy tiểu tử anh hơi có được một chút thành tích thì quên luôn tên họ, tâm tính như vậy thì khi nào mới có thể trưởng thành được chứ?
Biên Thạc Lâm mím chặt đôi môi im lặng.
Theo những gì y hiểu về ông bố, mỗi khi ông lão đã nói như vậy thì tất phải biểu hiện yếu thế.
Biên Thạc Lâm bình thường đều đem biểu hiện này của ông lão tưởng tượng thành miệng cọp gan hùm.
Người đã già, vị trí cao, quan niệm về mặt mũi cũng càng ngày càng mạnh rồi. Ông lão làm thế nào cũng không tiếp thu được sự thật mình bị đám người trẻ tuổi thuyết phục, cho nên đối mặt với thời điểm như vậy, Biên Kỳ chỉ biết sử dụng phương thức nổi nóng hay phê bình để chấm dứt đề tài này.
- Ăn cơm đi, ăn cơm đi! Thạc Lâm à, xới cơm đi con.
Bà xã Biên Kỳ dọn mâm hô ăn cơm, bà ta trừng mắt liếc Biên Kỳ một cái, nói:
- Cái ông này thật là, đến về nhà rồi mà còn lôi con nó ra nói công chuyện. Đến điên với công chuyện mất thôi!
Biên Thạc Lâm từ trên ghế salon đứng dậy, vui vẻ đi xới cơm.
Bà xã Biên Kỳ gần đây rất hài lòng về cậu con trai nên cũng vui mừng nói:
- Thạc Lâm nhà ta giờ đã có tiền đồ rồi! Đợt vừa rồi đi Hoành Châu, nghe nói còn có thành tích. Đây là chuyện đáng tự hào, phải ăn mừng mới được.
Ôi chao, rõ ràng là trong lòng cao hứng mà ngoài mặt mũi lại phải giả trang ra một bộ đăm chiêu, quả là khó chịu, đám người trẻ tuổi vẫn là ít che dấu cảm xúc nên nhẹ lòng.
Biên Kỳ khẽ nhăn nhó, đoạn nói xẵng:
- Bà lại còn dung túng, bà mà nói như vậy, tiểu tử này ngày mai sẽ leo lên nóc nhà ban Tổ chức mà dỡ mái, hơn nữa, thằng Thạc Lâm cũng còn nhỏ hay sao? Sắp ba mươi rồi mà chẳng ra dáng gì hết.
Chuyện cá nhân cũng hỏng bét, đây mà là có thành tích hử?
Biên Thạc Lâm sắc mặt có chút khó coi, hiện tại y sợ nhất là trong nhà lấy chuyện cá nhân ra mà nói, vừa nhắc tới vấn đề này y liền đau đầu.
Trong nhà với Biên Thạc Lâm mà nói, bình thường Biên Kỳ đều giáo huấn y, còn bà mẹ sẽ che chở y. Duy chỉ có nói chuyện nói đến vấn đề cá nhân thì ý kiến của hai người nhất trí đến cao độ, hai người song kiếm hợp bích công kích làm cho y chóang váng như thua bạc.
Hơn nữa vấn đề này, y lại làm sao có thể một câu hai câu mà nói rõ ràng?
Sự khác nhau giữa hai thế hệ có đôi khi là không thể nói rõ bằng lời...
----------oOo----------