Khương Vĩ nhốt mình ở trong phòng, sắc mặt âm trầm, mày nhíu lại.
Bằng kinh nghiệm chính trị nhiều năm của ông ta, hôm nay ông ta bỗng nhiên cảm thấy chính đàn Lân Giác có chút gì đó kỳ lạ, ông ta cảm giác, cảm thấy có một thứ gì đó mà bản thân cũng không ý thức nổi.
Chính trị chính là như vậy, dựa vào ngộ tính, dựa vào tiên đoán, có thể sớm nhận ra người tinh tế trong đó, luôn đi đầu, mà người đi đầu thường chính là người thắng cuộc.
Hôm nay kết quả Hội nghị thường vụ rất viên mãn, hơn cả sự viên mãn mà Khương Vĩ dự kiến.
Tuy rằng Khương Vĩ dự được rằng Trần Kinh khẳng định là có một vài ý tưởng hoặc là chủ ý gì đó, nhưng ông ta không ngờ được rằng Trần Kinh đã hoàn toàn định liệu trước tất cả.
Về chuyện tranh giành chuyên gia làm thí điểm, Trần Kinh ở trong cuộc họp đề xuất, quy hoạch phát triển kinh tế một khu, chuyên gia cho ý kiến là một phần nhưng trọng yếu nhất vẫn là các giới trong xã hội từ trên xuống dưới, phải thật rõ ràng đặc điểm địa khu đó, phải có mục tiêu phát triển rõ ràng, phải có ý nghĩa phát triển rõ ràng.
Cho nên Trần Kinh đề xuất, chuyện chuyên gia là thí điểm phải coi trọng trên cả hai phương diện.
Bên ngoài, phải tiếp tục tăng cường công tác quan hệ xã hội, phải tiếp tục duy trì và tạo mối quan hệ vững chắc với Cục cải cách và phát triển. Nhưng mặt khác, trong nội bộ, cũng nên vì chuyện này mà chuẩn bị một chút.
Trần Kinh đề xuất, để hưởng ứng hoạt động chuyên gia giúp đỡ làm thí điểm của Cục cải cách và phát triển, toàn bộ khu khai triển một cuộc thảo luận lớn về vấn đề phát triển.
Tất cả cán bộ của Lân Giác, bao gồm những cán bộ công tác lâu năm ở Lân Giác, thậm chí tất cả mọi tầng lớp của các địa khu khác, tất cả mọi người đều có thể đến tham dự cuộc thảo luận này.
Cuộc thảo luận tập trung giải quyết hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất là vấn đề phát triển của Lân Giác, vấn đề thứ hai là làm sao có thể làm nổi bật được những đặc sắc của Lân Giác.
Cuộc hội thảo lớn lần này do Ban Tuyên giáo Thành ủy chủ sự, các đơn vị tham gia gồm các đài truyền hình của khu, các cấp chính quyền Đảng ủy, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, Hội liên hiệp công thương nghiệp, Hội liên hiệp Phụ nữ... Toàn bộ xã hội cùng tham gia thảo luận, bắt đầu từ những người ở Lân Giác, lớn nhỏ có hơn trăm vạn nhân khẩu cùng thảo luận.
Trần Kinh đề xuất yêu cầu này, cuộc thảo luận lớn như vậy có lợi cho người ở Lân Giác tiến thêm một bước giải phóng tư tưởng, có lợi cho mọi người theo chiến lược hết sức góp phần phát triển Lân Giác, có lợi cho sự phát triển quy hoạch nền kinh tế vĩ mô của Lân Giác. Nếu hai vấn đề này có thể có được một đáp án rõ ràng từ hội thảo, như vậy quy hoạch kinh tế vĩ mô ở Lân Giác có thể thực hiện thực sự.
Mà Lân Giác dùng cách thảo luận lớn như vậy, để cho cấp trên thấy, Lân Giác là địa điểm phù hợp nhất để làm thí điểm.
Không thể phủ nhận, đề xuất này của Trần Kinh rất được mọi người chú ý. Hoạt động thảo luận lớn như vậy nếu thực hiện được thật sự sẽ rất tốt. Nhất định sẽ tạo được sức ảnh hưởng lớn, ít nhất cũng sẽ tạo được ảnh hưởng đối với các giới trong xã hội Lân Giác.
Lân Giác lấy sức ảnh hưởng lớn như vậy đi cạnh tranh địa điểm thí điểm của Cục cải cách và phát triển, ưu thế tất nhiên liền vượt trội hơn.
Hơn nữa đối với các chuyên gia mà nói, bọn họ cũng hy vọng lý luận kinh tế của bọn họ có thể xâm nhập và ảnh hưởng sâu rộng vào quần chúng, tác động qua lại, Lân Giác nếu có một cuộc thảo luận lớn như vậy, sẽ có các chuyện gia cần cơ sở quần chúng, đây là trọng tâm sức cạnh tranh của Lân Giác.
Trần Kinh ở Hội nghị nói qua về lý luận của hắn suốt 40 phút. Trong lúc đó, Trần Kinh thực sự đã trở thành một bậc thầy diễn thuyết.
Diễn giải của hắn logic, rõ ràng, hơn nữa cực kỳ chặt chẽ, tình cảm mãnh liệt, hắn kết thúc bài diễn thuyết, không khí trong Hội nghị thượng ủy liền sôi nổi hẳn lên. Cho dù là những người trước đây có thành kiến với hắn cũng không có cách nào phản bác hắn.
Cuối cùng, tại Hội nghị thường ủy, mọi người đồng ý một lòng, Lân Giác lập tức khai triển một cuộc hội thảo phát triển toàn bộ xã hội lớn.
Khương Vĩ toàn quyền phụ trách công tác lãnh đạo cuộc hội thảo này, sau khi kết thúc Hội nghị thường vụ, ông ta liền triển khai ngay Hội nghị các ngành tương quan, bước đầu bố trí tiến hành hoạt động lần này.
Bởi vì thời gian gấp gáp, phương án hoạt động cụ thể nội trong ba ngày phải trình lên Bí thư phê duyệt, sau đó lập tức tiến hành.
Trải qua một trận khua chiêng múa trống, Khương Vĩ mệt muốn chết, ông ta đóng cửa phòng, dùng chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục tinh lực.
Nhưng càng yên tĩnh, trong đầu ông ta lại nghĩ đến nhiều vấn đề.
Ông ta bỗng nhiên ý thức được, cuộc hội thảo lần này không chỉ là tăng khả năng cạnh tranh làm thí điểm. Sau khi Trần Kinh đến Lân Giác, vẫn luôn tận lực cải cách.
Nhiệm vụ của Quận ủy chủ yếu là phụ trách các vấn đề vĩ mô, đề ra phương hướng, trước mắt, trong phương diện này Trần Kinh vẫn còn bị bó buộc, nhưng nếu trải qua cuộc hội thảo lần này, sức ảnh hưởng của Quận ủy chắc chắn sẽ được mở rộng, rất có thể sau này, cốt lõi sự phát triển của Lân Giác sẽ do Quận ủy nắm giữ.
Không chỉ có vậy, cuộc hội thảo lần này còn giúp giải phóng tư tưởng, điều này và đề xuất chủ trương “cùng dân làm chính trị”của Trần Kinh chính là cùng mạch đó.
Mà cả Lý Quốc Vĩ và Khương Vĩ đều rõ, phong cách làm việc của Lý Quốc Vĩ thực cứng nhắc, có gan quyết sách, khá thủ đoạn, cứng rắn.
Bình thường làm việc trong bộ phận, xử lý công việc đều có ít nhiều chủ nghĩa anh hùng cá nhân, mà cái thái độ này khiến cho nhận thức chính trị của ông ta và Trần Kinh đi đến bất đồng.
Cho nên, Khương Vĩ nhạy bén ý thức được, quyết sách ngày hôm nay là mưu đồ mà Trần Kinh ấp ủ bấy lâu, là quyết sách cực kỳ có lợi cho hắn.
-Lân Giác phải thay đổi!
Khương Vĩ đeo kính lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trần Kinh đến Lân Giác chưa lâu nhưng người thanh niên này làm việc rất có trình tự, từng bước từng bước môt ép sát, dần dần thẩm thấu sức ảnh hưởng của mình, đợi tất cả các công tác cơ bản đã làm tốt, bây giờ bất thình lình ra một đòn sấm sét, xuất hiện vào lúc không ngờ, lúc đó sẽ khiến Lân Giác chấn động.
Quả nhiên không phải đèn cạn dầu, những cán bộ vượt qua cuộc thi công tuyển toàn tỉnh lần này, vốn đã nhận được nhiều sự chú ý, Trần Kinh lại là người nổi bật nhất trong số đó, quả nhiên xuất chiêu thật tuyệt diệu.
Nhưng cuối cùng, Khương Vĩ vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề, tất nhiên ông ta không biết, cái gọi là chuyên gia trợ giúp, toàn bộ dự án này đều do hắn soạn ra, mục đích căn bản của hắn chính là muốn thay đổi hiện trạng phát triển trước mắt của Lân Giác, muốn cho Lân Giác phát triển đi lên một con đường mới.
...
So với Khương Vĩ mà nói, Lý Quốc Vĩ đối với chính trị càng nhạy bén.
Ông ta ở Hội nghị thường ủy liền ý thức được bản thân đã phạm phải một sai lầm, ông ta căn bản không nên đưa chuyện này lên thảo luận tại Hội nghị thường ủy, hiện tại Trần Kinh từ việc này phát động một cuộc hội thảo lớn, đây rõ ràng chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Vấn đề phát triển của Lân Giác còn cần hội thảo lớn sao? Đặc sắc của Lân Giác còn cần hội thảo gì chứ?
Cần thảo luận có liệu có phải là ý nghĩa phát triển hiện tại của Lân Giác, sai lầm trên đường đi của Lân Giác hay không? Lý Quốc Vĩ bỗng nhiên ý thức được hậu quả việc mình đã làm.
Thế nhưng Trần Kinh ra sức diễn thuyết như vậy, chuẩn bị đầy đủ như vậy, ngẩng cao đầu đầy khí thế nói với mọi người, vào lúc này Lý Quốc Vĩ sao có thể phản đối chuyện này đây?
Ông ta thậm chí ý thức được, có lẽ Lân Giác đi cạnh tranh chuyện chuyên gia đến giúp đỡ làm thí điểm chính là một sai lầm, sự phát triển của Lân Giác hiện tại đã lên như xe tốc hành rồi, dựa vào nhưng bước phát triển hiện tại, nhất định có thể lấy được thành tích tốt, một khi thế, còn cần phải tranh giành cái hạng mục trợ giúp làm thí điểm này để làm gì chứ?
Ông ta trở lại phòng làm việc của mình, càng nghĩ càng bực bội trong lòng, sắc mặt cũng càng lúc càng âm trầm.
Thời gian gần đây, buổi tối Lý Quốc Vĩ thường mất ngủ, ông ta tự tạo cho mình một áp lực rất lớn, mỗi ngày đều cố gắng công tác.
Ở trong bộ phận chính phủ, ông ta nghiêm túc thực thi chỉnh đốn, phương diện công tác công trình, trị an xã hội... ông ta đều tự mình kiểm tra.
Mục đích ông ta làm tất cả, chính là hy vọng có thể đề phòng cẩn thận, chính là hy vọng có thể giảm bớt khuyết điểm, ngày đề phòng, đêm đề phòng, người đề phòng nhất chính là Trần Kinh.
Lý Quốc Vĩ có được ngày hôm nay, ông ta trở thành nhân vật chính phủ có tiếng chủ quản một phương, ông ta rất coi trọng những quyền lợi mình đang nắm giữ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, đó là vì ông ta rất để ý đến sự phát triển hiện tại của Lân Giác, ông ta không hy vọng có thể thay đổi thế trận này, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến triển vọng chính trị của ông ta.
Trần Kinh làm Bí thư ý thức rất tốt, trong vấn đề nhân sự duy trì được quyền uy nhất định, về những chuyện khác, cụ thể là vấn đề phát triển, Lý Quốc Vĩ càng tin tưởng bản thân.
Nhưng hôm nay, ông ta một lần bất cẩn, dĩ nhiên cũng đã tạo thành cái kết cục này, không thể phủ nhận, ngoài dự liệu của ông ta.
Trần Kinh ra tay quá nhanh, xuất chiêu rất bất ngờ, khiến ông ta không có đủ thời gian phản ứng.
Về đến nhà, vợ ông ta Thư Phương ra đón, vừa thấy sắc mặt ông ta không tốt, liền cau mày nói:
-Lão Lý sao vậy? Ai chọc giận ông sao?
Lý Quốc Vĩ hừ nhẹ, không nói gì.
Vào phòng khách thấy Bành Triều Huy đang ngồi ở trong, Lý Quốc Vĩ vừa vào tới của, anh ta đã cười hì hì, đứng lên nói:
-Anh, hôm nay tan ca sớm vậy, em còn tưởng phải chờ một lát nữa chứ!
-Sao cậu lại tới đây? Không phải đã nói cậu không có việc gì đừng tới nhà tôi sao?
Lý Quốc Vĩ trầm giọng nói.
Bành Triều Huy ngượng ngùng cười, Thư Phương lại gần nói:
-Triều Huy qua đây chơi thì sao chứ? Anh em một nhà không nên qua nhà thăm hỏi lẫn nhau sao? Chỉ có lão Lý nhà anh tính tình cổ quái, trở thành lãnh đạo thân thích cũng không cần, tôi làm không có được cái loại người đó.
Lý Quốc Vĩ xanh mặt, tưởng chừng sắp phát hỏa, Bành Triều Huy vội nói:
-Thôi mà chị dâu, chị cũng đừng trách anh ý, anh cũng chỉ nhìn xa trông rộng, tất cả đều là vì muốn tốt cho em thôi, vậy được, hôm nay em cũng không tiện ở lại, em về trước đây!
Thư Phương nói:
-Như vậy sao được, Triều Huy, cơm nước chị cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa chứ?
Bành Triều Huy nói:
-Chị dâu, một bữa cơm thôi mà chị đừng khách khí, chị cứ tâm sự với anh chút đi, an ủi anh một chút, em sẽ không quấy rầy thế giới của hai người đâu!
Thư Phương trừng mắt nhìn Bành Triều Huy, cáu giận nói:
-Tiểu tử này, cậu nói cái gì thể hả? Tôi và anh cậu đều đã già cả rồi, cậu...
Bành Triều Huy cười ha hả, xách túi của mình nói:
-Được rồi, được rồi, em không nói nữa, em đi trước đây...
Tâm tình của ông ta rất tốt, hoàn toàn trái ngược với Lý Quốc Vĩ, ông ta đổi dép lê, còn thích thú châm một điếu thuốc, hít một hơi, vẫy tay với hai vợ chồng Lý Quốc Vĩ, sau đó mới mở cửa bước ra ngoài.
Trên hành lang không kìm nổi hát khe khẽ, đây rõ ràng là có việc vui mà.
-Tiểu tử này có chuyện gì vậy? Bị người ta đánh trúng đầu sao? Đều đã 40 tuổi đầu rồi, còn lỗ mãng như vậy, chút lòng dạ cũng không có...
Lý Quốc Vĩ nhìn chằm chằm vào cửa, trầm giọng nói.
Thư Phương hơi sửng sốt, sắc mặt cũng thay đổi, nói:
-Lão Lý, cuối cùng là ông có chuyện gì vậy? Có kẻ nào chọc ghẹo ông sao? Ai đắc tội với ông cũng không nên chút giận lên người trong nhà chứ, tôi cảm thấy hiện tại Triều Huy cũng không tệ, cũng biết điều hơn trước kia rồi mà...