Toàn thể nhân viên công tác Thành ủy mở cuộc họp, Chính Phó trưởng Ban thư ký, người phụ trách các phòng, tất cả thư ký của phòng Thư ký từ từ tụ tập tại hội trường, Trưởng Ban thư ký Chu Thanh chủ trì hội nghị.
Đầu tiên Chu Thanh nhấn mạnh tầm quan trọng và tính chất gian khổ của nhiệm vụ của tổ tư liệu nhỏ lần này, y nói Bí thư Ngũ vì trái tim của Thành ủy, đề xuất Đặc khu nông nghiệp, Đặc khu du lịch liên quan đến việc kết hợp với khái niệm Đặc khu kinh tế, điều này trong toàn bộ Sở Giang mà nói, là phương pháp đề ra lý luận rất có tinh thần cách tân.
Với giới đối ngoại và các cấp Đảng ủy Chính phủ Thành phố cùng với quần chúng nhân dân, làm sao để đem khái niệm Đặc khu kinh tế nói thông suốt, nói rõ ràng, làm sao có thể khiến cho các cấp Đảng ủy Chính phủ tiếp thu được lý luận này, đồng thời những lợi ích có được từ lý luận này, điều này cũng cần tổ tư liệu nhỏ Thành ủy nghiêm túc làm tốt những tài liệu này.
Bài báo công bố của Thành ủy, cái đó nhất định phải rất kiên định, đại biểu cho toàn bộ kiểu mẫu và trình độ của Thành phố, cho nên, công tác của tổ tư liệu nhỏ, trọng trách rất nặng!
Sau lời dạo đầu của Chu Thanh, khiến cho trong hội trường lập tức xôn xao, người có thể đi vào cơ cấu nội bộ của Thành ủy, đều là các tinh anh chọn lựa từ các quận huyện, người viết lách đều là công việc chính.
Chẳng qua là nằm sâu trong môn hộ Thành ủy, sự phân biệt đối xử nội bộ gay gắt, giống như tài liệu trọng yếu, chỉ có một số ít cây bút lão làng mới có cơ hội chạm mặt. Tài liệu có chút đặc biệt trọng yếu, thậm chí là Trưởng Ban thư ký tự mình cầm đao hoàn thành.
Làm quan chính là mông quyết định đầu, có thể lên làm lãnh đạo của Trưởng Ban thư ký, thì góc độ nhìn nhận vấn đề và phương thức chính là bất đồng, độ cao những thứ viết ra đó cũng bất đồng, một thư ký nhỏ bình thường sẽ không đạt được độ cao đó. Cho nên, dự thảo phát biểu quan trọng của lãnh đạo, đều do Trưởng Ban thư ký tự mình nắm vững, Phòng Thư ký rất nhiều thư ký, chỉ có thể đủ làm một số đầu thừa đuôi thẹo <i>(ND: Đầu thừa đuôi thẹo là những chuyện vụn vặt, không có hoặc ít giá trị).</i>
Chính bởi như thế, Chu Thanh mời họp hội nghị muốn thành lập tổ tư liệu nhỏ, tâm tình mọi người thoáng cái liền thay đổi, tất cả mọi người thấy được cơ hội.
Phó Trưởng Ban thư ký Mãn Diên Ba cười âm trầm, lên tiếng nói:
- Tổ tư liệu nhỏ, đó là một tập thể nhỏ giỏi giang. Tôi nhận thấy có thể phá vỡ một số quy định cứng nhắc! Cây bút Thành ủy chúng ta nhiều, nhưng cây bút có trình độ cao, có năng lực đủ để hoạt động mạnh tại các báo chí tạp chí cũng không nhiều.
- Giống như Chủ nhiệm Trần Kinh tuổi còn trẻ vậy, là người có thể viết ra được một bài báo lớn lại càng lông phượng và sừng lân <i>(ND: Lông phượng và sừng lân ý chỉ những vật quý hiêm)</i>, tôi thấy, Chủ nhiệm Trần có thể nhận thêm một ít trọng trách trên vai hay không, tổ tư liệu nhỏ này, do Chủ nhiệm Trần đảm nhiệm dẫn dầu nhé?
Trần Kinh vừa nghe vậy, thản nhiên cười cười.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị <i>(ND: tức là đã là người học văn thì không ai dám tự hào văn chương mình đứng đầu thiên hạ, nhưng con nhà võ thì luôn luôn độc tôn xưng hùng, chẳng ai chịu kém người)</i>, người nho văn thì dễ dàng tương trợ lẫn nhau, Mãn Diên Ba nói lời này, chẳng khác nào đem Trần Kinh đẩy tới đứng đầu phía trước. Trần Kinh tuổi còn trẻ, bây giờ làm Thư ký riêng của Thành ủy, cái này cũng đủ làm cho người ta đỏ mắt, nếu lại do hắn làm dẫn đầu tổ tư liệu nhỏ, đây không phải muốn hắn rất khó sống trong văn phòng Thành ủy sao?
Thời điểm Trần Kinh vào văn phòng Thành ủy, kỳ thật liền hết lần này đến lần khác chú ý các thứ, một số phần lớn tài liệu, Trần Kinh đều tìm Chu Thanh, Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Trần Tập Khoa là một cây bút lão làng, bình thường Chu Thanh sẽ sắp xếp ông ấy chịu trách nhiệm chuẩn bị tài liệu trọng yếu.
Trần Tập Khoa người này có thái độ kiêu ngạo, đối với việc bản thân làm gì rất có sự tự tin, Trần Kinh mà động một tí đến tài liệu của ông ấy, ông ấy đều có thể nhìn ra manh mối.
Có một lần, bài dự thảo nói chuyện của thư ký hội nghị Hội Liên hiệp công thương nghiệp Thành phố, đó là một tư liệu trọng yếu, tư liệu của Trần Tập Khoa đến tay của Trần Kinh, Trần Kinh cân nhắc đến cá tính và tính tình của Ngũ Đại Minh, liền có chút giật mình đối với tư liệu. Vì để bày tỏ sự tôn trọng đối với Trần Tập Khoa, Trần Kinh cầm tư liệu trưng cầu ý kiến của ông ta.
Trần Tập Khoa nói:
- Thư ký Trần, những thứ tư liệu này đấy, ai tốt ai không tốt, cái này đều không có kết luận. Mấu chốt là muốn xem lãnh đạo thích tư liệu nào, tìm không rõ điểm này, làm sao cầm bút chỉnh sửa tư liệu chứ?
Ông ta lại nói:
- Thư ký Trần, tôi nay tuổi tác đã lớn, lối suy nghĩ của người trẻ tuổi tôi chạy theo không kịp. Hết năm nay, tôi đã chuẩn bị xin lui xuống, trước nghĩ biện pháp đem thắt lưng và xương sống này của tôi làm cho tốt. Chúng tôi những lão già này ấy mà, phải thừa nhận mình già rồi, ngồi mãi một chỗ cũ, chính mình mệt mỏi lại ăn không tiêu, lại cản trở cơ hội của người trẻ tuổi, sao lại tự làm khổ mình như vậy chứ?
Trần Kinh nghe xong lời này, hắn liền đem bản thảo còn nguyên đến Ngũ Đại Minh bên đó!
Ngũ Đại Minh nhìn những thứ đó, liền đưa trở lại cho Chu Thanh, giọng điệu có chút gay gắt:
- Tôi đã sớm nhấn mạnh, bản dự thảo nói chuyện không cần phải mang nhiều tính chất lý luận gì đó như vậy, sao lại nghe không rõ hả? Nói chuyện chính là lấy sự thật làm gốc, nói những thứ thực tế, nói những thứ mà mọi người quan tâm. Bản dự thảo nói chuyện suông có thể ít một chút đi không?
Chu Thanh đen mặt đem cái bản thảo kia đưa cho Trần Tập Khoa, hung hăng nói ông ta một trận.
Lúc này Trần Tập Khoa mới nhớ tới ý kiến chỉnh sửa của Trần Kinh, ông ta mới hiểu được, Trần Kinh có thể lên làm Thư ký riêng của Bí thư không phải là hư danh nói chơi, vẫn là có vài phần bản lãnh, tuyệt đối không thể xem thường.
Qua sự kiện kia, bản thân ông ta liền cảm thấy được nguy cơ cao, ông ta chính là người dựa vào viết lách ăn cơm của người, nếu như cây bút thể hiện sự mất tác dụng, ai còn để cho ông ta chiếm vị trí kia nữa?
Cho nên, rất nhiều tài liệu phía sau, thậm chí ông ta có chút nắm bắt không được bèn chủ động tìm Trần Kinh thương lượng, chỉnh sửa các thứ cũng là càng ngày càng thiếp hợp với khẩu vị của Ngũ Đại Minh, sự phối hợp giữa hai người thật ra cũng có chút ăn ý!
Phó Trưởng Ban thư ký Mãn nói ra lời nói, Trần Tập Khoa đương nhiên hiểu ý tứ, tính tình ngay thẳng trong con người nho văn của ông ta lại tái phát, nói:
- Hôm nay chúng ta tổ chức hội nghị nói đến vấn đề tài liệu, chúng ta nói cái gì làm nền tảng cho những tài liệu này? Nói thẳng ra, tài liệu chúng ta là muốn nắm chắc tinh thần của lãnh đạo, những thứ mà chúng ta làm sẽ phải có thước đo, sẽ phải có tiêu chuẩn!
- Chủ nhiệm Trần Kinh “Suy nghĩ mới về hợp tác nông thôn, Đặc khu nông nghiệp làm tiên phong”, chính là một trong những thước đo và tiêu chuẩn.
Ông ta dừng lại một chút, lại nói:
- Tôi biết có vài người có bất đồng ý kiến đối với cách nói này của tôi, có dị nghị không thành vấn đề, các anh cũng có thể viết một bài tài liệu ra để làm tiêu chuẩn và thước đo, đối với những tài liệu chất lượng tốt như vậy, chúng ta là cần nhất!
Trần Tập Khoa nói lời này ra miệng, sắc mặt của Mãn Diên Ba liền đen lại.
Trần Tập Khoa là làm tổn thương người khác mà không chứa lời lẽ thô tục, đang ngầm nói bóng nói gió là trình độ hành văn của Mãn Diên Ba không đạt, chỉnh lý các thứ không ra hình dạng gì.
Mâu thuẫn của Trần Tập Khoa và Mãn Diên Ba, trước kia vẫn có. Mãn Diên Ba nhìn không vừa mắt tính tình đáng ghét của Trần Tập Khoa, thường xuyên ở trước mặt người khác nói ông ta là xú lão cửu<i>, </i>là Khổng Ất Kỷ<i> (ND: <u>Xú lão cửu</u> là cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong cuộc Đại cách mạng văn hóa Trung Quốc. <u>Khổng Ất Kỷ</u> là tên nhân vật chính trong truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, nói về một nhà nho lỗi thời, lập dị, dơ bẩn, nghèo nàn lại thích đọc sách, song lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của bọn bình dân ngồi ở ngoài.)</i>. Lúc ấy Mãn Diên Ba dùng cách này, cũng là vừa bắt đầu đảm nhiệm Phó Trưởng Ban thư ký nên cần phải lôi kéo lòng người.
Khách quan mà nói, bởi vì có sự tồn tại của cây bút lão luyện Trần Tập Khoa trong Thành ủy như vậy, quả thật là đã cản trở cơ hội của rất nhiều người.
Sau khi Mãn Diên Ba lên làm Phó Trưởng Ban thư ký, lập ra các chuẩn mực mới, đem những tài liệu mà Phương Khắc Ba yêu cầu phân chia cho Phòng thư ký, để các thư ký khác tới cùng nhau nghiên cứu kỹ, phát động đông đảo năng lực của quần chúng. Đến lúc này, đương nhiên chiếm được sự ủng hộ của một nhóm người, ông ta cũng nhân cơ hội này, tạo nên một uy tín riêng trong Thành ủy.
Nhưng mà quy tắc ngầm của Thành ủy nhiều năm như vậy, sao lại có thể nói sửa liền sửa được? Sự thay đổi này của Mãn Diên Ba trong khoảng thời gian ngắn tuy đã nhận được hiệu quả nhất định.
Nhưng mà, lần này Phương Khắc Ba không lên làm Bí thư Thành ủy, Trần Tập Khoa xem như được người khác nói hộ, nói Phó Trưởng Ban thư ký Mãn làm cho rối tinh rối mù, nhìn chung Phương Khắc Ba này công tác đã hơn một năm, không có gì hay để nói cả, xướng lên đều là chuyện cũ mèm, nói cũng là lời nói dối nói suông, lãnh đạo Tỉnh ủy hỏa nhãn kim tinh, còn nhìn không ra tốt xấu hay sao?
Trần Tập Khoa còn đưa ra vài ví dụ, nói có một lần Phương Khắc Ba ở trên hội nghị Phòng Chăn nuôi nói chuyện, nói muốn đem Đức Cao lập thành Thành phố lớn mạnh về nghề chăn nuôi, lời này đêm đó đã được tin thời sự Đài Truyền hình Thành phố phát ra. Đây là điển hình của lời nói suông, lời nói khách sáo, môi trường địa lý Đức Cao là môi trường để phát triển Thành phố lớn mạnh về nghề chăn nuôi sao?
Trong bài nói chuyện trên Hội nghị công tác Lâm nghiệp, thì phải xây dựng Thành phố lớn và mạnh về lâm nghiệp, trên Hội nghị công tác trong nông nghiệp phải xây dựng thành phố lớn và mạnh về nông nghiệp, còn trên Hội nghị về công nghiệp nói phải xây dựng Thành phố lớn và mạnh về công nghiệp, Đức Cao là chỗ nào? Rõ ràng đem Thành phố Đức Cao đổi tên thành Thành phố lớn Thành phố mạnh luôn đi.
Chiêu thức ấy của Trần Tập Khoa thật sự là xảo quyệt và hiểm độc, năng lực viết văn của Mãn Diên Ba không mạnh là sự thật, cũng là khuyết điểm. Trần Tập Khoa vì ông ta là cấp trên của mình, công kích Mãn Diên Ba hướng vào chỗ này, một cái liền đánh trúng chỗ hiểm, khiến cho Mãn Diên Ba không có mặt mũi, không ngóc đầu lên được.
Có Trần Tập Khoa nhảy ra ủng hộ Trần Kinh, tình thế rất nhanh liền thay đổi, cây bút dày dặn kinh nghiệm có được danh tiếng cây bút lão luyện, người trẻ tuổi không phục không được!
Điều này không chỉ là vấn đề của tôn lão, nếu là người cầm bút muốn ra mặt, mà không có sự đề cử của cây bút lão luyện, việc này đã khó càng thêm khó.
Tình huống giống Trần Kinh như thế dù sao cũng là số ít, hơn nữa Trần Kinh cũng là anh tài dưới con mắt tinh tường của Bí thư Ngũ, bởi vì bản thân Bí thư Ngũ chính là nhân vật bậc thầy của người cầm bút Sở Giang.
Dựa vào viết văn kiếm cơm, thì phải tàn khốc như vậy, tựa như nhà văn trong xã hội, có tài năng mới muốn ra mắt, thì cũng cần phải có tác giả nổi tiếng tâng bốc, bằng không làm sao ngẩng đầu được? Nghĩ đến khó khăn lúc đầu còn khó hơn cả lên trời nữa.
Sắc mặt Mãn Diên Ba cực kỳ âm trầm, ông ta vốn định mượn cơ hội này chơi Trần Kinh một vố, không nghĩ tới dẫn lửa thiêu thân, gặp phải lão già ngoan cố Trần Tập Khoa này.
Chu Thanh không để lỡ thời cơ nói:
- Như vậy đi, chúng ta phân một tổ lớn trong đó chia ra vài tổ nhỏ, tiểu Trần phụ trách một tổ, chuyên môn phụ trách chủ yếu các dự thảo nói chuyện sắp tới của Bí thư Ngũ! Năm mới sắp đến rồi, từ đầu đến cuối ở đây, Hội nghị nhiều nhất, mà nhất là rất nhiều Hội nghị quan trọng.
- Mỗi cuối năm, mỗi đầu năm, đây là thời điểm tư tưởng đấu đá nhau kịch liệt nhất, lúc này tài liệu cần phải chú ý hơn nữa. Tôi có thể nói với các anh, cấp dưới lãnh đạo cũng không phải ngồi không, tài liệu của các anh là cần phải đưa xuống cho bọn họ học tập nghiên cứu.
- Nếu chất lượng tài liệu không đạt, đây chính là muốn cho các nơi khác chê cười chế giễu…
Nói tới đây, Chu Thanh chuyển lời, lại nói:
- Phó Trưởng Ban thư ký Mãn cũng mang theo một tổ nhỏ, phụ trách chủ yếu tài liệu của Phó Bí thư Phương, yêu cầu cũng phải cao như vậy!
Lời này Chu Thanh nói ra, sắc mặt Mãn Diên Ba thay đổi, ông ta làm Phó Trưởng Ban thư ký nhiều năm, thậm chí ông ta đối với cán bộ lãnh đạo mà nói, tài liệu phải là tầm quan trọng. Bởi vì điều này liên quan trực tiếp tới vấn đề tư tưởng và hình tượng của lãnh đạo, trước kia Mãn Diên Ba lập ra chuẩn mực mới, thật sự là chịu thiệt.
Bản thân Phương Khắc Ba tài nghệ không tồi, nhưng tinh lực của ông ta chung quy là có hạn, sau lưng lại không có tập thể tốt, ông ta làm sao có thể thể hiện được tài nghệ chứ?
Hôm nay, Chu Thanh lại muốn Mãn Diên Ba đứng đầu chuyên môn làm tài liệu, y cũng đã đắc tội hết với các cây bút lão luyện của Thành ủy, người giỏi của Phòng Thư ký, Trần Kinh nhất định sẽ rút lui, y lấy cái gì để đắp vào buổi diễn hí khúc đây?
Nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán y chảy xuống. Y khẩn trương bởi vì Ngũ Đại Minh mang theo rất nhiều thứ mới xuất hiện, nếu như Phương Khắc Ba theo không kịp suy nghĩ của Ngũ Đại Minh, bên ngoài sẽ lên tiếng như thế nào?