Hắn nhận được điện thoại của mẹ vợ gọi từ Thủ đô, dường như không có bất kì thời gian nào để hòa hoãn, hắn lập tức gọi anh Tam lái xe đưa hắn ra sân bay.
Ngồi máy bay từ Việt Châu đến Thủ đô mất gần hai tiếng đồng hồ, nhưng Trần Kinh lại cảm thấy hai tiếng đồng hồ này thực sự rất dài.
Trong điện thoại mẹ vợ nói rất đơn giản, chỉ có mấy chữ:
- Lão nhân qua đời rồi!
Ngắn ngủi mấy chữ, Trần Kinh nghe bên tai như sét đánh giữa trời quang.
Lão nhân là ai hắn đương nhiên là biết, Phương tướng quân đại danh đỉnh đỉnh của nước Cộng hòa, Đại tướng duy nhất còn lại của nước Cộng hòa.
Phương tướng quân qua đời, không chỉ là đại sự của Phương gia, đối với nước Cộng hòa mà nói, cũng là một tin tức chấn động toàn quốc.
Số lần mà Trần Kinh và lão tướng quân gặp mặt không nhiều.
Nhưng vài lần gặp mặt không nhiều đó đã khiến hắn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lão nhân giản dị tự nhiên, lão nhân tha thiết mong đợi hậu sinh thế hệ sau, đối mặt với nhân sinh, đối mặt với sống chết trước nay không bao giờ sợ hãi, những điều này đều khiến Trần Kinh vô cùng cổ vũ.
Trần Kinh rất tôn trọng Phương tướng quân, sự tôn trọng này không có liên quan đến quyền thế, mà xuất phát từ nội tâm.
Tuy rằng Trần Kinh đã sớm biết, thời gian của Phương tướng quân không còn nhiều, nhưng khi hắn nghe thấy tin dữ Phương tướng quân đã qua đời, tim của hắn vẫn ngay lập tức chết lặng, sau đó nước mắt không tự chủ được cứ chảy xuống.
Hôm nay không ai đến đón, Trần Kinh về Thủ đô rất vội vã, cũng không đem theo bất kỳ ai hay hành lý gì.
Hắn giống như một hành khách bình thường đi từ trong sân bay ra, sau đó bắt một chiếc taxi đến thẳng Bát Bảo Sơn.
Nghi thức vĩnh biệt di thể của lão nhân ngày mai mới cử hành, hôm nay là ngày con cháu Phương gia túc trực bên linh cữu.
Từ rất xa Trần Kinh đã nhìn thấy Phương Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ mặc một bộ đồ màu đen. Trên cánh tay phải buộc một tấm lụa đen, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt.
Trần Kinh bước nhanh đi lên trước, Phương Uyển Kỳ “Oa” một tiếng khóc lên, cả người lao đến trong lòng ngực của Trần Kinh.
Trần Kinh không nói gì, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, sau đó nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô.
Lúc này, mẹ vợ đi từ sau linh đường ra, Trần Kinh gọi một tiếng “ Mẹ”.
Từ Liên gật gật đầu nói:
- các con vào đi, hôm nay các thúc bá đều ở đây, trước lúc ông nội đi đã nói, ông đi rồi là một việc vui, dựa theo phong tục của Tây Bắc, còn phải bày tiệc chúc mừng đấy, con người là một vòng “ sinh lão bệnh tử”, mỗi một việc đều là đại sự, đều là quy luật tự nhiên, cho nên không cần quá đau lòng.
Trần Kinh gật gật đầu, thở dài:
- Ông nội thực sự là rộng lượng…
Phương Uyển Kỳ kéo tay Trần Kinh, hai người cùng tiến vào linh đường.
Dựa theo truyền thống Tây Bắc, Trần Kinh thắp cho lão nhân một nén nhang, dập đầu ba cái.
Ngày mai nghi lễ vĩnh biệt lão nhân sẽ có rất nhiều người, lãnh đạo Trung Ương đều sẽ đến, bố trí của toàn bộ linh đường cũng đều thay đổi, cũng chỉ có thể dâng hương trong hôm nay.
Trần Kinh đến linh đường, rõ ràng đã dẫn đến một trận xao động.
Hôm nay ở linh đường có rất nhiều người, thế hệ thứ hai, thứ ba của Phương gia, gần như đều tập trung hết ở đây, còn có Cổ gia và những hậu bối kết giao vô cùng thân thiết với Phương gia, Trần Kinh đảo ánh mắt qua đám người, liền nhìn thấy Cổ Lâm Phong.
Trần Kinh cơ bản đều biết người của Phương gia.
Nhưng mấy năm nay Trần Kinh làm việc ở Lĩnh Nam. Rất ít khi về thủ đô, có rất nhiều người đã mấy năm không gặp.
Mấy năm trước Trần Kinh còn chưa có danh tiếng gì, chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng giờ đây Trần Kinh ở Lĩnh Nam làm mưa làm gió.
Trong hậu bối ở Tây Bắc, người cùng tuổi với Trần Kinh có thể sánh vai với hắn ngoài Cổ Lâm Phong và Đường Chí ra thì không có ai khác nữa.
Quan trọng là hiện nay Trần Kinh lại đang có ưu thế thăng chức, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đề bạt của hắn chỉ trong mấy năm gần đây.
Ngược lại với sự nổi bật của Trần Kinh, Cổ Lâm Phong và Đường Chí mấy năm gần đây đều gặp một số chuyện phiền phức.
Cổ Lâm Phong khó có thể phá vây ở Tây Bắc, Tây Bắc Hệ đã xem xét đến việc để anh ta quay về thủ đô nhậm chức rồi.
Mà Đường Chí mấy năm trước đã gặp phải rắc rối, bây giờ vẫn đang xem biểu hiện ở thủ đô, trước mắt lý lịch của anh ta, muốn giáng cấp dường như thời cơ vẫn chưa đến.
Từ tình thế này cho thấy, bước chân của Trần Kinh vượt qua họ là không có gì trì hoãn được hết.
Phương Uyển Kỳ dẫn Trần Kinh ra chào hỏi ba vị trưởng bối trước, tam thúc Phương Lộ Bình cũng vừa mới đến, là một lãnh đạo quan trọng của quốc gia, một ngày những việc mà ông ấy cần phải giải quyết rất nhiều.
Có thể thấy, hôm nay ông ấy rất mệt mỏi, vành mắt thâm đen rất rõ ràng.
Trần Kinh chào hỏi ông ấy, ông ấy gật gật đầu nói:
- Vội vàng quay về, đường xá vất vả, nếu đêm muốn nghỉ ngơi thì để mẹ con sắp xếp!
Trần Kinh gật đầu nói:
- Vâng, chỉ là con muốn ở đây với ông nội nhiều hơn một chút!
Phương Lộ Bình không nói gì thêm, nhẹ nhàng thở dài một hơi, thần sắc buồn bã.
Trong ba người, mất thăng bằng nhất chính là Phương Lộ Kiên.
Trong ba anh em, công việc của ông là nhàn rỗi nhất, nhất là mấy năm gần đây, ông và lão nhân gần nhau càng nhiều.
Lão nhân thích hoa cỏ, ông cũng thích những thứ này, hai cha con thường cùng nhau chăm sóc hoa cỏ, tình cảm tự nhiên cũng sâu đậm hơn.
Trần Kinh đến bên cạnh nói:
- Ba, ông rất rộng lượng, tư tưởng của ba cũng nên thả lỏng một chút, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, ba phải nén bi thương.
Phương Lộ Kiên gật gật đầu, đột nhiên nói:
- Trần Kinh, ngày mai nhớ đem đứa nhỏ đến, ông nội luôn rất thích trẻ con, cũng để cho đứa nhỏ vĩnh biệt cụ nội nó.
Trần Kinh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người bắt đầu chào hỏi mọi người trong Phương gia.
Chào hỏi những người cùng thế hệ thì không trầm trọng như lúc trước.
Dù sao cách một thế hệ, hơn nữa người của Phương gia sinh sôi nảy nở rất nhiều, đời thứ ba và ông nội tình cảm cũng nhạt hơn rất nhiều.
Cuối cùng đến lượt Cổ Lâm Phong, hai người cùng đưa tay ra, Cổ Lâm Phong nói:
- Gặp anh không dễ dàng a, mấy năm không gặp, anh thay đổi càng lúc càng lớn rồi!
Trần Kinh thản nhiên cười cười nói:
- Anh cũng vậy a, tôi chẳng qua là càng ngày càng già rồi, còn anh là ngày càng thành thục hơn.
Cổ Lâm Phong ngẩn người cười nói:
- Anh thật nhanh mồm nhanh miệng!
Anh ta chỉ chỉ Phương Uyển Kỳ bên cạnh Trần Kinh nói:
- Hãy an ủi Phương Uyển Kỳ cho tốt nhé, tôi thấy con cháu đời thứ ba của Phương gia, cũng chỉ có Phương Uyển Kỳ là đau lòng nhất, haiz, lão nhân chỉ có một đứa cháu gái sao?
Trần Kinh nhíu mày, ghé sát nói:
- Cái miệng của anh, cẩn thận công địch!
Cổ Lâm Phong buông buông tay nói:
- Tôi có nói gì đâu !
Ngay khi hai người nói chuyện, ở cửa xông tới một bóng đen.
Bóng đen gấp gáp lao tới trước linh đường, kêu khóc đinh tai nhức óc.
Ánh mắt mọi người đều bị thu hút lại, lúc này mọi người mới nhìn rõ là Phương Liên Kiệt đã trở về.
Phương Liên Kiệt là một chàng trai to cao như thế, lại khóc như một đứa trẻ con, làm cho cả đám người đi lại an ủi anh ta.
Phương Liên Kiệt vừa khóc, Phương Uyển Kỳ cũng khóc lên, Trần Kinh ôm cô tìm chỗ ngồi xuống, nhẹ nhàng an ủi…
Nghi thức vĩnh biệt di thể lão tướng quân hết sức long trọng.
Trung ương, quân đội, ủy ủy viên, phó tổng, tham mưu trưởng và các đồng chí cán bộ lâu năm đảm nhiệm lo việc tổ chức lễ tang.
Sáng sớm ngày diễn ra nghi thức vĩnh biệt người đến đưa tiễn lão tướng quân đã đem toàn bộ đại sảnh vây chật như nêm cối.
Đại bộ phận người không thể tiến vào đại sảnh để đưa tiễn chỉ có lãnh đạo từ phó bộ trưởng trở lên và các thiếu tướng trở lên mới được phép tiến vào.
Nhưng ngay cả như vậy thì toàn bộ đại sảnh vẫn có vẻ tương đối chật chội.
Từng đợt người nối tiếp nhau lên viếng, mỗi người đều cúi đầu và đi quanh di thể lão tướng quân sau đó ra an ủi người nhà.
Trần Kinh là người nhà đứng ở hàng thứ hai, tối hôm qua đã một đêm không nghỉ ngơi, nhưng tinh thần không hề có chút uể oải, hắn đứng rất thẳng, lẳng lặng nhìn từng người đến người đi.
Đúng 9h sáng là nghi thức vĩnh biệt của quân đội, toàn bộ lãnh đạo và cấp phó của tổng bộ (quân ủy trung ương) đều tham dự, ngoài ra còn có quân khu trưởng, Cục Trưởng Pháo binh, Cục trưởng cục cảnh sát vũ trang. Trần Kinh chỉ nhìn thấy đông nghìn nghịt người tất cả đều là quân trang,
Cấp bậc thấp nhất đều là Thiếu tướng, tiếp theo là Trung tướng, Thượng tướng.
Trần Kinh hoài nghi tất cả tướng quân của nước cộng hòa hôm nay đã tới đây ít nhất một phần ba.
Không thể không nói trường hợp như vật rất chấn động, điều này cũng cho thấy uy danh của Phương lão trong quân đội có ảnh hưởng rất to lớn.
Khiến Trần Kinh ngạc nhiên chính là rất nhiều tướng quân đều lệ rơi đầy mặt mà thời điểm bọn họ bắt tay người nhà Trần Kinh cách những người này rất gần thấy rất nhiều người hốc mắt cũng đều đỏ.
Phương Liên Kiệt đứng ở hàng trước, rất nhiều lãnh đạo lại đây đều đập đập bờ vai của anh, có người còn cổ vũ hắn nhất định không được quên ý chí và tinh thần của tướng quân, đây đối với Phương Liên Kiệt là một khích lệ lớn, cũng gián tiếp thừa nhận anh chính là đời thứ ba của Phương gia.
Trần Kinh trước kia chỉ biết là Phương gia ở quân đội có ảnh hưởng rất mạnh, vẫn luôn thất đó chỉ là cảm giác trực quan.
Tận cho tời hôm nay hắn mới chính thức thấy được, Phương gia ở quân đội ảnh hưởng đến tột cùng lớn tới mức độ nào.
Toàn bộ nghi thức vĩnh biệt duy trì liên tục trong gần một giờ.
Sau đó toàn bộ đại sảnh nhanh chóng được dọn dẹp, Trần Kinh rõ ràng cảm giác được trong ngoài được tăng cường cảnh giới.
Có rất nhiều người đàn ông mặc đồ Tây đen xuất hiện, bọn họ mỗi người thân hình đều cao lớn, chiếm giữ toàn bộ lối đi lại của đại sảnh.
Rõ ràng mợi người đều ở đây lãnh đạo trung ương, chính trị, cục trưởng muốn tới đều tới rồi.
Cảnh tượng như vậy không giống với tin tức truyền ra.
Bởi vì tin tức chỉ truyền ra trên màn hình là lãnh đạo trung ương, ủy viên bộ chính trị, cục trưởng, ủy viên thường vụ đều cúi đầu mà trên màn hình trình diện chính là đông nghìn nghịt mấy trăm người.
Bảy đại thường ủy ở phía đầu tiên, sau đó đằng sau cũng là bảy người một tổ, từng tổ từng tổ người cúi đầu trước di ảnh của lão nhân, sau đó nhìn di thể.
Trần Kinh lần đầu tiên tiếp xúc với các lãnh đạp cao cấp của trung ưởng ở khoảng cách gần như vậy.
Trong lòng hắn cũng không kích động quá lớn, chỉ có điều cảm giác mình dường như cùng những người trọng yếu nhất của đảng thoáng chốc khoảng cách tựa như kéo gần lại rất nhiều.
Bao nhiêu năm trước hắn vẫn chỉ là một cán bộ Phó phòng ở khu Sở Giang xa xôi, mấy năm ở đó, Trung ương có gì hắn căn bản không thể tưởng tượng.
Đừng nói là Trung ương, cho dù là Tỉnh, Thành phố, trong đầu hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng, đó hoàn toàn là một ngọn núi cao, không thể đuổi kịp.
Nhưng bây giờ, Trung ương,lãnh đạo cấp cao nhất đều đứng trước mặt hắn, hắn có chút hoảng hốt, cảm thấy rất không chân thực.
Nhưng hắn nghĩ lại, bây giờ mình chẳng phải cũng là một cán bộ cấp cao của Đảng sao?
Tất cả những thứ này đều trải qua rất nhiều rất nhiều việc, giống như cuộn phim điện ảnh hiện lên trong đầu hắn.
Những việc này khiến hắn thành thục, khiến hắn trưởng thành, cũng từng bước từng bước đưa hắn đến vị trí bây giờ.
Nếu qua vài năm nữa, hắn sẽ lại ở vị trí như thế nào?
Trước nay hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng lần này, vấn đề này lại đột nhiên xuất hiện trong hắn.