Bí mật này rất ít người biết được.
Trong lúc bị tập kích, anh ta một mình đối mặt với hơn mười người bao vây tấn công, bị trọng thương, cuối cùng nhảy sông chạy trốn.
Nếu như là người bình thường, chỉ sợ đều đã sớm thăng thiên rồi.
Nhưng Thẩm Bắc Vọng thì khác, anh ta tuy xuất thân phú quý, nhưng từ nhỏ đã nhận được sự huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc của Thẩm Hải. Anh ta là người được Thẩm Hải coi trọng nhất trong số đám con cháu ba đời của Thẩm gia.
Thẩm Hải kỳ vọng rất nhiều vào anh ta.
Ông ấy hy vọng Thẩm Bắc Vọng có thể chân chính đi vào giới thương nhân, thoát khỏi số phận của địa vị xã hộ đen.
Vì thế, ông ấy tạo cho Thẩm Bắc Vọng một điều kiện giáo dục vô cùng tốt, từ nhỏ đã dành cho anh ta một sự giáo dục tinh túy nhất.
Nhưng cuối cùng, bởi vì một trận tập kích đã đập nát toàn bộ sự an bài này rồi.
Thẩm Bắc Vọng không chết, nhưng căn bản cũng đã thành phế nhân.
Hai chân tàn tật, khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn, bộ dạng anh ta như vậy, tiến vào giới thương nhân dĩ nhiên không có nhiều khả năng.
Thẩm Bắc Vọng từ sau khi từ nội địa đến cảng, vẫn bí mật chữa trị vết thương, trong lúc đó, Thẩm Hải có đến thăm anh ta một lần.
Lúc Thẩm Bắc Vọng nói cho ông ấy biết, trong nội bộ “Hồng” khả năng tồn tại một vấn đề nghiêm trọng, thần sắc của Thẩm Hải lại bình tĩnh đến dị thường.
Ông ấy chỉ thản nhiên nói một câu:
-Cho cậu đi dấn thân vào chính đạo, đó là lấy hành tây mà che mũi heo, sắp xếp tưởng ổn rồi. Hiện tại xem ra căn bản chính là một sai lầm!
Những lời này của ông nội khiến Thẩm Bắc Vọng xúc động vô cùng.
Lời Thẩm Hải nói là có ý gì?
Một hắc đạo thế gia, nổi danh trong thế giới ngầm, cố tình muốn xóa bỏ vết nhơ, đây quả thật là một hy vọng xa vời.
Thế giới này vốn có trật tự nhất định của nó, một con sói gian ác dựa vào răng nanh và sự hung ác để sinh tồn chốn rừng già, cố tình nhổ hết răng nanh của mình đi để biến thành con cừu cao quý, đây không phải là lấy hành tây che mũi lợn sao? Làm sao che đây?
Thẩm Hải nói một câu nhẹ tênh, lại khiến Thẩm Bắc Vọng nhanh chóng hiểu được, con đường mình đi trước kia đều là sai lầm.
Từ nay về sau, chính mình phải làm một con sói!
Đã trải qua sóng to gió lớn, Thẩm Bắc Vọng đã có đầy đủ trí tuệ và sự hung ác để làm người đứng đầu hắc đạo.
Sự kiện Hoàn Thành lần này, chính là anh ta sắp đặt.
Anh ta không nghĩ tới việc vươn vòi của mình kéo đến tận nội địa.
Nhưng mối thù đuổi giết này, anh ta không thể không báo!
Trong từ điển của Thẩm gia, không có những lời “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”.
Thẩm gia chỉ có “có thù phải trả” ngay lập tức, quả quyết và tàn nhẫn.
Một người đàn ông mặc Âu phục đẩy xe lăn, lẳng lặng chờ Thẩm Bắc Vọng trả lời.
Sắc mặt Thẩm Bắc Vọng biến đổi thất thường, âm tình bất định.
-Anh có ý gì không?
Thẩm Bắc Vọng thản nhiên nói.
-Lão Tam cần phải trở về! Lần đó bị tập kích, bản thân anh bị trọng thương, anh ta lại bình yên vô sự, trong lúc này sao có thể không có vấn đề gì chứ?
Người đàn ông mặc Âu phục lạnh lùng nói, trên mặt nổi lên một luồng khí lạnh.
Thẩm Bắc Vọng lắc đầu, nói:
-Tôi tín nhiệm Tam ca! Anh ấy 100% là tìm được đường sống trong chỗ chết!
Người đàn ông mặc Âu phục nhíu mày, miệng mấp máy như muốn nói gì, lại không nói lên lời.
-Cứ vậy đi, hiện tại anh ta rất tốt, không nên quấy rầy anh ta! Hiện tại anh ta có một phần công tác, người anh ta làm việc cùng, tôi cũng quen biết, cũng coi như là bằng hữu. Tam ca đi theo anh ta, tiền đồ vô lượng!
Trong đầu anh ta hồi tưởng lại ngày đó mình ở nội địa.
Chung quy bản thân quá thiếu cảnh giác.
Anh ta tiến vào nội địa, Thẩm Hải cũng dặn dò qua với anh, đừng quên bổn phận của mình.
Bổn phận của Thẩm gia chính là luôn luôn cảnh giác, cảnh giác cao độ, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với tất cả các nguy cơ có thể xảy ra.
Anh ta thừa nhận, ở nội địa, anh ta đã bị cái vỏ bọc hòa nhã và ổn định mê hoặc ánh mắt, trên thực tế, tại nơi đất lành đó mới là nơi hung hiểm nhất.
Quan trường, anh lừa tôi gạt, luôn luôn có những quy tắc ngầm của giới thương trường, đủ loại người.... tất cả mọi người tận đáy lòng đều xốc nổi.
Phía sau vỏ bọc văn minh hòa nhã bên ngoài, đều là từng bước không từ thủ đoạn nhẫn tâm mà đoạt lấy lợi ích.
Hoàn cảnh như vậy sao có thể bình yên? Đơn giản thật sao?
Thẩm Bắc Vọng trở về lần này, đã lãnh ngộ rất nhiều những thứ này.
Mà trong lòng anh ta cũng tự mình hiểu được về đám người mới quen.
Hiển nhiên, người khác không nói, riêng chỉ có Trần Kinh.
Khả năng sinh tồn của hắn mạnh mẽ hơn mình rất nhiều.
Bởi vì, ở chỗ đó, giải quyết vấn đề, cũng không phải dựa vào lòng dạ ngay thẳng, mà là tâm cơ tùy cơ ứng biến, lòng người khó dò, giảo quyệt khó lường, về điểm này Thẩm Bắc Vọng quá yếu!
...
Sự kiện Hoàn Thành được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh coi trọng vô cùng, cuối cùng liên tiếp có đột phá.
Phó chủ tịch thành phố Hoàn Thành, Kính Quốc Hoa, kẻ khả nghi vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, bởi vì lo sợ sự điều tra của tổ chức mà tự sát.
Mà sự kiện ẩu đả và phóng hỏa tại hộp đêm Thiên Tâm, Hoàn Thành cũng đã tìm được nguyên nhân, bang Đông Bắc trường kỳ chiếm cứ ở Hoàn Thành và hội Ly Tâm xảy ra xung đột, dẫn đến hai bên ẩu đả ác liệt.
Trước mắt hai thế lực ngầm này đã bị phá hủy hoàn toàn, hơn nữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hoàn Thành còn tổ chức càn quét tệ nạn xã hội đen chuyên nghiệp, một trận xóa sạch mười mấy đội xã hội đen, Hoàn Thành còn bày tỏ, vài năm sau, vấn đề trị an xã hội của Hoàn Thành sẽ được thực hiện triệt để.
Phải nỗ lực hết sức đảm bảo tốt tình hình trị an của xã hội Hoàn Thành, bảo vệ sự phát triển kinh tế của Hoàn Thành.
Hai sự kiện quyết liệt xảy ra, bởi vì lãnh đạo ra quyết sách quyết đoán, áp dụng các biện pháp vũ lực, các ban ngành phối hợp thích đáng, sau khi toàn tỉnh trải qua trận chấn động, ảnh hưởng tiêu cực cuối cùng cũng dần dần biến mất.
Một trận phong ba khiến cho người ta khiếp sợ, qua thời gian cuối cùng cũng đã hạ màn.
Mà vào lúc này, Trần Kinh bỗng nhiên nhận được điện thoại từ Thái Chân thư ký của Hạ Quân.
Trong điện thoại, Thái Chân nói với Trần Kinh, Hạ Phó bí thư muốn gặp hắn.
Nhận được cuộc điện thoại này, Trần Kinh thụ sủng nhược kinh, trong lòng vô cùng nghi hoặc, Hạ Quân khó tiếp cận như vậy, bản thân mình vắt óc tìm mưu kế muốn gặp ông ấy còn chẳng được, sao bây giờ ông ấy lại chủ động đến tìm mình sao?
Quán cơm Bắc Việt, Trần Kinh vội vã chạy tới.
Trong phòng Hạ Quân thuê, hai người gặp mặt.
Hạ Quân chỉ chỉ ghế dựa nói:
-Tiểu Trần, cậu ngồi đi, ngồi đi!
Trần Kinh ngồi đối diện Hạ Quân, trong lòng có chút lo lắng.
Lần này Hạ Quân đến trấn thủ tại Hoàn Thành, xử lý sự tình đều nóng nảy vội vã.
Chuyện phức tạp như vậy, vào tay ông ấy lại giải quyết một cách nhẹ nhàng, những thủ đoạn cay nghiệt, kinh nghiệm phong phú trong việc xử lý những vấn đề phức tạp khiến cho người ta khâm phục.
Nghe nói Hạ Quân từ Hoàn Thành trở về, Mạc Bí thư còn tự mình đến đón ông ấy, có thể thấy, trong lòng Mạc Bí thư, bây giờ vị trí của Hạ Quân vẫn được trọng vọng.
Trần Kinh lần đầu tiếp xúc với Hạ Quân, khi đó là kẻ không biết nên không sợ.
Hắn thậm chí vì Ban hợp tác kinh tế này mà dám chặn đường Hạ Quân.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật là to gan lớn mật, với thủ đoạn của Hạ Quân, ông ấy thật sự không muốn nhắm vào mình thì thôi, nếu quả thật bị ông ấy nhắm trúng, mình còn khả năng tiếp tục lăn lộn ở cái đất Lĩnh Nam này hay sao?
Hạ Quân đưa mắt cẩn thận đánh giá thái độ của Trần Kinh, trong lòng âm thầm gật đầu.
Đối với Trần Kinh, ông không có gì xa lạ, ở chốn quan trường Lĩnh Nam, Trần Kinh hiện tại lại có một danh hiệu mới tên là Tiểu Cường bất tử
Mạng của Trần Kinh thực lớn, tính cách cực kỳ mạnh mẽ, đối mặt với vấn đề phức tạp, vấn đề khó giải quyết, hắn không ngại khó, quyết tâm và chơi liều.
Dựa vào bản lĩnh của hắn, vượt mọi chông gai, ở Lĩnh Nam dám mở ra một cõi của riêng mình.
Cán bộ trẻ tuổi đã vượt qua được khó khăn như vậy.
Hạ Quân nhìn Trần Kinh, liền nghĩ đến Vương Tự Quốc.
Vương Tự Quốc hiện tại đang học tập tại trường Đảng của tỉnh ủy, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, tạm thời không đảm nhận chức vụ gì cả.
Hạ Quân coi Vương Tự Quốc như con cháu, nhiều năm qua vẫn luôn dẫn dắt anh ta.
Nhưng Vương Tự Quốc nếu như có một nửa sự cứng cỏi của Trần Kinh, thì sao gặp phải sự tổn thất nặng nề như bây giờ?
Mà điều khiến cho Hạ Quân càng kinh ngạc.
Không ngờ Lý Thanh Hương có thể cùng một phe với Trần Kinh.
Lý Thanh Hương là loại người sống rất không tình cảm, có thể khăng khăng một mực muốn cùng Trần Kinh làm dự án sao?
Đây chỉ có thể nói rằng Trần Kinh đã thuyết phục được Lý Thanh Hương rồi, nhược điểm của Lý Thanh Hương đã bị Trần Kinh nắm chắc rồi.
Thậm chí Hạ Quân còn cảm thấy có chút buồn cười.
Người mà đến ông còn không khống chế được, Trần Kinh lại có thể khống chế.
Hiện tại, Trần Kinh và Diêu Quân Huy, còn có Lý Thanh Hương cùng nhau tạo thành tam giác sắt của Lĩnh Nam, tam giác sắt này về sau sẽ thành cái gai trong mắt Tỉnh ủy.
Diêu Quân Huy này là kẻ xảo quyệt đã nghĩ muốn thoát ra.
Tam giác sắt nghiễm nhiên sụp đổ.
Nhưng vào lúc mấu chốt, Trần Kinh cố tóm lấy Lý Thanh Hương thật chặt.
Lý Thanh Hương thậm chí còn điên cuồng xuất ra đòn sát thủ cuối cùng, ngả bài cùng Hạ Quân, Hạ Quân cũng không biết mình nên dùng thái độ gì đế đối mặt với Trần Kinh.
-Ăn một bữa cơm bình thường thôi! Xem như cơm đãi khách bình thường đi!
Hạ Quân thản nhiên nói.
Trần Kinh ngại ngùng cười nói:
-Phó bí thư, tôi vừa mới ăn cơm xong rồi!
-Vậy cậu còn tới đây làm gì? Không ăn cơm cậu còn vào tiệm cơm làm gì?
Hạ Quân cau mày nói.
Trần Kinh vội cầm lấy chiếc đũa, gắp chút đồ ăn, sắc mặt không có chút thay đổi gì.
Hiện tại Trần Kinh cũng đã hiểu rõ nền tảng của chuyện công việc rồi.
Hiện tại quan hệ của hắn và Hoàng Hoành Viễn mọi người đều biết, hơn nữa việc tiếp cận Chu Chủ tịch cũng không phải bí mật.
Hiện tại hắn chỉ có thể nương tựa vào Chu Chủ tịch tỉnh, dù cho Chu Tử Binh cùng Mạc Chính đánh cờ bị vây vào thế hoàn toàn yếu thế, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Tựa như một câu nói Phương Lộ Bình tặng hắn, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Công tác hiện tại của Trần Kinh , nỗ lực hết mình đều là dựa theo yêu cầu này.
Thời gian gần đây, Chu Chủ tịch tỉnh đi thị sát đều đưa theo hắn, đi theo Chủ tịch tỉnh, hơn mười thành phố của toàn tỉnh hắn đều đi qua một lần rồi.
Mỗi lần đến một chỗ, hắn đều đã điều tra nghiên cứu kinh tế, còn tìm kiếm khu vực kinh tế có cơ hội hợp tác.
Thông qua những cố gắng đó, Ban hợp tác kinh tế đối với vấn đề hợp tác đã có một ít suy nghĩ thành thục, lập tức có thể giao cho thực hiện.
Mà về dự án Khu công nghệ cao, Trần Kinh cũng không buông tha, tuy rằng gặp phải khó khăn, nhưng tất cả mọi người vẫn đang cố gắng tranh thủ. Vài lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh vẫn duy trì sự ủng hộ nhiệt tình rất lớn.
Về phần hạng mục “xí nghiệp nổi tiếng”, hiện tại công tác phúc thẩm cũng đang tiến vào phần kết thúc.
Phúc thẩm kết thúc, xí nghiệp nổi tiếng sẽ được đệ trình lên Bộ thương mại.
Do thương vụ chốt lại nhóm xí nghiệp trúng cử đầu tiên.
Công việc đâu vào đấy, tuy rằng khó khăn không ít nhưng hy vọng cũng không ít.
Tâm tình Trần Kinh cũng dần trở nên hòa nhã, chững chạc.
Không thể phủ nhận, đảm nhiệm vị trí đứng đầu Cục ủy của một Tỉnh cấp I, đối với Trần Kinh là một sự rèn luyện lớn.
Chân chính độc chiếm một phương, một mình quản lý, hết thảy công việc đều được hắn tự tay tranh thủ nắm bắt, mạng lưới quan hệ cần thiết lập một lần nữa, phải tranh thủ tài nguyên, nắm vững ý đồ của lãnh đạo cùng chính sách, đây là một khảo nghiệm không nhỏ.
Trong khó khăn, Trần Kinh cảm giác được sự thành thục của chính mình, loại thành thục này không chỉ ở phương diện xử lý sự tình, hơn nữa còn là trên phương diện tâm trí.
Khí phách lãnh đạo, phong độ lãnh đạo, thấy biến không sợ hãi, gặp nạn không lùi bước, kiên trì phấn đấu những khí chất này dần dần biểu hiện rõ trên người hắn càng ngày càng rõ ràng...