Thẩm Mộng Lan mặc bộ váy ngắn, trên người còn đeo thêm một túi nhân viên màu vàng nhạt, cả người nhìn thành thục mà cao quý.
Thời gian gần đây tâm trạng của cô rất tốt, cảm giác thoải mái khi có người yêu, cả người cô tràn đầy sức sống.
Tập đoàn Vạn Hải trên trên dưới dưới đều có thể cảm thấy sự thay đổi của tổng giám đốc, sự lạnh lùng kiêu ngạo lúc trước của tổng giám đốc không còn nũa, tổng giám đốc Thẩm bây giờ nhiệt tình, hòa ái, hào phóng, càng có thêm khí chất của nữ nhân, càng có thêm phong thái lãnh đạo.
Trong lòng làm việc của Thẩm Mộng Lan, cô có chút hào hứng nhìn người trước mặt.
Hầu công tử lúc trước hoa ngôn xảo ngữ trước mặt mình, da trâu thổi trống vang động trời, hôm nay khí chất giảm đi quá nhiều rồi.
Trời tháng sáu nóng như vậy, gã lại thô tục giống như quả cà ngấm sương, đây còn là công tử tự xưng phong lưu, tự xưng khí chất cao nhân một bậc sao?
Nhà giàu chính là nhà giàu, có tiền rồi tự đắc chí, hơi gặp chút trở ngại là lại tự hiện nguyên hình, thành bộ dạng nửa sống nửa chết thế này rồi.
Nếu như Thẩm Mộng Lan không phải mấy ngày nay tâm trạng tốt, thuận ruột, cô vốn không nói lý với tên tiểu tử này!
Tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, không ngờ dám trêu chọc Trần Kinh, đó chẳng phải là thọ tinh công thắt cổ, ngại mình sống lâu quá sao?
Nhưng nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Hầu Lâm như này, Thẩm Mộng Lan vẫn rất cao hứng, trêu chọc Trần Kinh thì sẽ có kết cục như này, nếu không sao có thể chứng tỏ được con mắt nhìn đàn ông của Thẩm Mộng Lan được?
Hầu Lâm lúc này cũng không biết suy nghĩ trong lòng của Thẩm Mộng Lan, nếu như gã biết, đoán chừng muốn tìm một cái đậu hũ ném chết rồi.
Mục đích hôm nay gã đến đây rất rõ ràng, đó là hi vọng khi tập đoàn Hầu thị khó khăn, Thẩm Mộng Lan có thể trợ giúp chút.
Thậm chí gã đưa ra chỉ cần Thẩm Mộng Lan bằng lòng bỏ vốn, thì gã và Hầu Quan Trung có thể chuyển nhượng một phần nhất định của tập đoàn Hầu thị cho Thẩm Mộng Lan.
Bây giờ đối với gã và Hầu Quan Trung mà nói, chính là vấn đề tiền nong gặp nguy cơ, chỉ cần có tiền, bọn họ có lòng tin vượt qua cửa ải khó lần này.
Đối với Hầu Lâm mà nói, ra quyết định như này là rất khó khăn.
Bởi vì đến bước đường cùng, tìm một người con gái xin tiền trợ giúp, là điều khiến một người đàn ông mất mặt nhất.
Huống chi trước đây gã nói khoác rất nhiều trước mặt Thẩm Mộng Lan, nói tài sản tập đoàn Hầu thị của mình có hơn mấy chục tỉ, đầu tư toàn bộ khu Trung nguyên, bây giờ bị Sở Thành thu mất bốn trăm triệu, công ty không ngờ không xoay nổi, điều này chẳng phải chứng tỏ lúc trước mình nói khoác sao?
Nhưng bây giờ Giang Ly ngoài như này ra, còn có đối sách gì nữa sao?
Trước khi đến Hầu Quan Trung đã chửi ầm một trận lên rồi. Quê quá hóa khùng, gã muốn tự mình lên tòa án thành phố, muốn vạch mặt Lôi Minh Phong.
Hầu Lâm lúc ấy liền ngăn hành động của Hầu Quan Trung.
Bây giờ anh em Hầu thị đã đắc tội với Kinh Giang, trở mặt với Trần Kinh đã thành sự thực.
Nếu bây giờ lại trở mặt với Lôi Minh Phong nữa, thì sau này bọn họ làm gì còn đất cắm dùi trong Sở Giang nữa?
Mọi chuyện phải để lại một đường, sau này dễ nói chuyện.
Hầu Lâm bây giờ hối hận đến mức bụng xanh lè rồi, nếu lúc trước không nghe Hầu Quan Trung, làm việc đến mức tuyệt đường như này, bây giờ Kinh Giang khai phá Lãng Châu, đối với tập đoàn Hầu thị không phải là một cơ hội mới sao?
Đáng tiếc, trong đời này không có thuốc hối hận, hậu quả trở mặt với Trần Kinh, là bây giờ đối mặt với kết cục lớn nhất từ khi tập đoàn Hầu thị sáng lập đến nay.
Thẩm Mộng Lan mỉm cười, bình tĩnh uống cà phê, nằm ngửa ra ghế, hành động rất ưu nhã.
Cô thản nhiên nói:
- Hầu Lâm, anh biết tôi đang làm gì? Ngành chính của tôi là máy móc công nghiệp, tôi sao có thể đầu tư vào bất động sản được? Mục tiêu của tập đoàn Vạn Hải tôi là muốn trở thành xí nghiệp công nghiệp nặng hạng nhất trong nước, vì đạt được mục đích này, hàng vạn công nhân viên chức trong công ty chúng tôi ngày đêm phấn đấu.
Vào lúc này, là tổng giám đốc, tôi sao có thể thay đổi sách lược kinh doanh của công ty, ngược lại đầu tư vào những hạng mục khác chứ?
Cô dừng lại một chút, nói:
- Hầu Lâm, chính anh cũng từng làm xí nghiệp, anh cũng biết xí nghiệp làm ăn không dễ dàng gì, tài chính mà chúng tôi cần là rất lớn. Lúc này chính thức là lúc chúng tôi đối ngoại mở rộng, bản thân tôi còn nợ ngân hàng mấy tỉ, tôi còn tiền trợ giúp các anh sao?
Cho nên, chuyện này xin lỗi nhé, tôi lực bất tòng tâm!
Hầu Lâm ngẩn người, có chút thất vọng, nhưng gã lại nói:
- Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi không cần cô trợ giúp quá nhiều, chỉ cần mấy chục triệu là được rồi. Chúng tôi có thể báo đáp cho cô khoản kếch xù, cô nhiều tài sản như này, cá nhân cô cho chúng tôi vay cũng được mà!
- Khanh khách!
Thẩm Mộng Lan bỗng nhiên cười, giống như nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy, một lúc lâu sau, vẻ mặt tươi cười của cô biến mất nói:
- Tổng giám đốc Hầu, không phải tôi không tin anh, nhưng vấn đề là anh sao lại làm ra thế này? Hạng mục Ngọc Sơn của các anh chẳng phải tiến triển thuận lợi sao? Lần trước anh còn nói ngân hàng sẽ lập tức phê chuẩn cho các anh mấy tỉ mà, sao bây giờ đến mấy chục triệu cũng không có?
Hầu Lâm đỏ mặt, ngường ngùng cười nói:
- Chính là hạng mục Ngọc Sơn xảy ra chuyện, Sở Thành quá không chịu trách nhiệm. Đất đai căn bản không phải là sở hữu của bọn họ, bọn họ lại cho bán rồi, cô nói tôi đây không phải là ép đến đường cùng sao?
Thẩm Mộng Lan nghiêm mặt nói:
- Ngọc Sơn không còn rồi, các anh có thể chuyển sang Lãng Châu mà, hạng mục Lãng Châu của Kinh Giang hình như đã bắt đầu rồi!
Hầu Lâm ngẩn người, cuối cùng cúi đầu xuống.
Một lát sau, gã ngẩng đầu lên nói:
- Tổng giám đốc Thẩm, nhưng chuyện này đừng nhắc đến nữa! Cô cuối cùng có giúp hay không, thì nói một câu đi!
Thẩm Mộng Lan cười nhạt nói:
- Tổng giám đốc Hầu, tôi vừa nhận được tin, nói tập đoàn Hầu thị của các anh đang tồn tại vấn đề nghiêm trọng, có thể liên lụy đến chuyện xây dựng Vĩnh Cố. Chiêm Vĩnh Cố đã bị bên Hồng Kông bắt giam rồi, lập tức sẽ dẫn về.
Anh nói trên người Vĩnh Cố tôi bị thiệt thòi lớn như vậy, sau lưng Vĩnh Cố lại là tập đoàn Hầu thị các anh, tôi sao có thể tin các anh được?
- Cô nói gì? Chiêm Vĩnh Cố bị bắt rồi?
Hầu Lâm lập tức từ ghế đứng bật dậy, trên trán đổ mồ hôi.
Chiêm Vĩnh Cố bị bắt, chuyện liên lụy đến có thể lớn rồi.
Lúc trước Chiêm Vĩnh Cố chính là hợp tác với anh em Hầu thị, lừa vật liệu xây dựng trong Sở Thành sau đó làm xong công trình, anh em Hầu thị lại bán nhà, bên vật liệu xây dựng tìm Chiêm Vĩnh Cố không được, tìm anh em hầu thị cũng không tìm được.
Bọn họ chính là hợp tác chơi trò chơi này, cuối cùng mới khiến tài chính của tập đoàn Hầu thị như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn thêm.
Lần này Chiêm Vĩnh Cố chuyển sang chiến đấu bên Sở Thành, vốn dĩ lại muốn làm trò này.
Nhưng áp lực bên Sở Bắc quá lớn, hết cách, gã chỉ có thể ôm tiền chạy trốn, còn anh em Hầu thị vì chuyện gã bỏ trốn, lại bị nợ mấy trăm triệu.
Bây giờ Chiêm Vĩnh Cố chạy không thoát, chuyện này trở về làm sao nói rõ được?
Chẳng may Chiêm Vĩnh Cố quay về nói năng lộn xộn, Hầu Quan Trung và Hầu Lâm sẽ không chịu nổi.
Ủ rũ từ công ty của Thẩm Mộng Lan đi ra, Hầu Lâm đừng nói trông khổ sở đến mức nào.
Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, thời buổi này hoa dệt lên gấm rất nhiều, đưa than sưởi ấm trong ngày đông lại ít, tập đoàn anh em Hầu thị bây giờ đối mặt với nguy cơ như này, ai dám cứu giúp?
Nhất thời Hầu Lâm càng nghĩ cảm xúc càng sa sút, quả thực giống như tro tàn.
- Tích! Tích! Tích!
Chuông tin nhắn điện thoại vang lên.
Hầu Lâm lấy điện thoại ra, mở tin nhắn, nội dung tinh nhắn rất ngắn, trên đó chỉ viết vài từ:
- Đắc tội Trần Kinh, đáng đời anh!
Lại nhìn người gửi đến, trên đó rõ ràng hiện lên:
- Biên Thạc Lâm!
Gã lập tức nghĩ đến Biên Thạc Lâm từng khuyên mình, bảo mình đừng có vài đồng tiền là quên hết tất cả, đắc chí cũng phải nhìn người, đắc chí trước mặt Trần Kinh, Hầu Lâm có tư cách sao?
Hầu Lâm lúc đó rất xúc động, trong lòng gã cũng khiếp đảm Trần Kinh.
Nhưng tại là tại Hầu Quan Trung kiêu ngạo, Hầu Quan Trung vẫn không phục Trần Kinh.
Lúc trước gã không phục thì không nói làm gì, nhưng bây giờ Trần Kinh là bí thư Thành ủy rồi, là cánh tay đắc lực dưới Ngũ Đại Minh, Hầu Quan Trung muốn khiêu chiến với quyền uy của hắn, có kết quả như này có gì là lạ?
Hầu Lâm trong lòng hiểu ra, cũng trách mấy năm nay đi quá thuận, trong Sở Bắc ỷ có chỗ dựa là cha, anh em Hầu thị xuất kích tứ phía, trắng trợn vơ vét của cải, trong tay có tiền, có quan hệ, tự mình bành trướng quá lợi hại.
Bây giờ có thể quay đầu được sao?
…
Ngọc Sơn.
Trong hồ nước nóng của biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn
Trong phòng tắm có hai người, Trần Kinh và Ngũ Đại Minh.
Không thể nghi ngờ, hai người này là đồng minh chính trị mà ngoại giới cho rằng hiện tại thân mật nhất trong Sở Giang, cũng là một đôi cấp trên cấp dưới tín nhiệm nhau nhất.
Nhưng trên thực tế, Trần Kinh sau khi đến Sở Giang cũng ít gặp mặt với Ngũ Đại Minh.
Một mặt là hai người công việc bận rộn, Trần Kinh cần xử lý hàng đống công việc của Kinh Giang, còn Ngũ Đại Minh thì phải xử lý chuyện ở Sở Giang.
So với Trần Kinh mà nói, bí thư Ủy ban nhân dân thành phố như Ngũ Đại Minh này lại càng thêm gian nan vất vả hơn.
Cục diện Sở Giang thì không cần nói nữa, chia rẽ, phe phái mọc lên như nấm.
Quan trọng hơn là tư chất lai lịch của Ngũ Đại Minh tương đối kém cỏi, trung ương để Ngũ Đại Minh đảm nhiệm chức bí thư tỉnh Sở Giang là một hành động can đảm, Ngũ Đại Minh đối diện với công việc này, quả thực cũng phải bỏ cái giá cực lớn.
Gã từ khi bước chân vào đến nay, toàn tỉnh Sở Giang có hơn 80 huyện, gã dường như đều phải đi hết một lượt.
Đặc điểm chấp chính của Ngũ Đại Minh là phải cụ thể, đặc biệt coi trọng cơ sở, cũng rất coi trọng đến nền tảng.
Một điểm nữa, phong cách chấp chính sắc bén của Ngũ Đại Minh, cùng với gã thăng cấp, cũng đang lặng lẽ dần thay đổi.
Một tỉnh Sở Giang có mấy nghìn vạn nhân khẩu, so với nước người ta cũng hơn một nước rồi.
Đương nhiên, trong chuyện này, còn có rất nhiều chuyện trong đó, Ngũ Đại Minh tiền nhiệm dùng người không thuận chính là cản trở quan trọng nhất, nếu là người bình thường, liên tiếp gặp mấy lần thất bại, đoán chừng sowmsd dã suy sụp rồi.
Cũng chỉ có gã mới có năng lực kiên trì đến bây giờ, bây giờ qua mấy năm đặt nền móng, cục diện Sở Giang cuối cùng bắt đầu mở mang kiến thức, dần sáng suốt hơn rồi.
Mặc dù, Ngũ Đại Minh không thể nói là hoàn toàn khống chế được cục diện.
Nhưng bây giờ Lã Quân Niên cơ bản bị gã phục tùng, Từ Tự Thanh nhiều lần nằm trong thế hạ phong khi đấu sức với gã, khoảng cách hai bên càng kéo càng xa.
Quan điểm thi hành biện pháp chính trị của Ngũ Đại Minh trong toàn tỉnh ngày càng được quán triệt, sức ảnh hưởng và uy tín của gã ngày càng tăng, nhất là trong năm nay, trong Tỉnh ủy mặc dù vẫn không ổn định, phân tranh không ngừng.
Nhưng Ngũ Đại Minh rõ ràng càng lúc càng thuận buồm xuôi gió, trong một loạt công tác như công tác quần chúng toàn tỉnh, công tác tuyên truyền, lựa chọn phân công cán bộ, phản hủ xướng liêm…, năm nay Sở Giang càng có những hành động tích cực hơn những năm trước.
Qua mấy năm trầm lắng, mùa xuân của Sở Giang cuối cùng cũng đến rồi.