Hơn nữa, công việc của Phòng Lâm nghiệp, trước mắt tinh thần của toàn phòng đang lên cao, ấn tượng mà Lâm Trung Tắc để lại ở Phòng Lâm nghiệp gần như không có, bây giờ mọi người đều chỉ biết đến Phó phòng Trần, thời của Trưởng phòng Lâm đã lùi xa rồi!
Nói tới đây, vẫn còn một chuyện thú vị, người phụ trách phòng kế toán cổ phần của Phòng Lâm nghiệp Quan Chương và Trần Kinh đối nghịch nhau, bị Trần Kinh đưa xuống làm trạm trưởng Trạm lâm nghiệp thị trấn Dịch Chu.
Y không từ bỏ ý định, tính tình vẫn rất cứng rắn, trong công việc luôn cảm thấy không hài lòng Trần Kinh, y trở thành phái lật đổ Phó phòng Trần mà trên dưới Phòng Lâm nghiệp đều biết.
Nhưng việc Lâm Trung Tắc mất chức, bây giờ Trần Kinh lại làm cho Phòng Lâm nghiệp phát triển nhanh chóng, cuộc chiến giữa Quan Chương và Trần Kinh cũng mất đi ý nghĩa, y quyết tâm, đến thị trấn tìm mối quan hệ, yêu cầu phải chuyển đơn vị.
Họ hàng xa của y làm cán bộ trong ban tổ chức, y vắt óc để tìm được họ hàng kia.
Không ngờ đối phương không những không giúp đỡ y mà còn nghiêm khắc phê bình y, nói y không tôn trọng lãnh đạo, không biết cách giữ gìn mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.
Điều này chưa xong thì người ta còn kêu người nhà của y đi làm.
Điều này lập tức trở nên nghiêm trọng, vợ y vừa nghe Quan Chương đối nghịch với lãnh đạo và khắp nơi ở Phòng Lâm nghiệp liền về nhà cãi nhau với Quan Chương, sau đó cố ý đặt mua rượu và thuốc, bắt Quan Chương phải đến thăm gia đình Trần Kinh.
Quan Chương trước giờ rất sợ vợ mình, nhưng thể diện của đàn ông lại làm hại y, khi y nhìn thấy Trần Kinh thì không nói lời nào, vẻ mặt cũng không thoải mái chút nào.
Trần Kinh nhìn thấy như vậy có chút buồn cười, thật ra hắn không có ác cảm với Quan Chương, trước kia cảm thấy Quan Chương rất ngoan cố, nhưng về sau quan sát, phát hiện người này rất thật thà, yêu ghét rõ ràng, trong lòng không chút tính toán, chỉ có điều mỗi lần Quan Chương gặp Trần Kinh thì thường mặt trơ ra như khúc gỗ, Trần Kinh cũng không chủ động chào hỏi y.
Vợ của Quan Chương làm ở Phòng Tài chính, nhưng rất mạnh mẽ, cô liền mở miệng nói:
Thưa Phó phòng Trần, anh không nên cần giữ thể diện cho Quan Chương, anh ấy là người cứng đầu, ở nhà mà không nghe lời tôi thì tôi sẽ nhéo tai, chiêu này rất hiệu quả.
Nếu sau này Quan Chương còn cứng đầu như vậy, còn muốn đối nghịch với anh thì anh cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ làm cho anh ấy biết nghe lời.
Trần Kinh vừa nghe xong lời này, không biết nên khóc hay cười, Kim Lộ đang rót trà mời khách, càng không chịu nổi mà cười lên một tiếng, Quan Chương đỏ cả mặt, trên cổ nổi đầy gân xanh, nhưng vợ của y vừa trừng mắt thì y không còn cách nào khác phải ngoan ngoãn.
Trần Kinh cười nói:
Quan Chương à, anh đừng ngại, tôi nghe nói, người đàn ông mà sợ đàn bà là đàn ông thật thà, sợ vợ cũng không có gì đáng xấu hổ cả.
Hắn nghiêm nghị nhìn Kim Lộ:
Em cũng quản lý anh rất nghiêm, chúng ta coi như là cùng cảnh ngộ với nhau.
Vợ Quan Chương nghe xong nhếch miệng cười, nói:
Anh xem Phó phòng Trần là người thoải mái rộng lượng kìa, còn anh, hôm nay đã đến đây rồi thì phải học theo Phó phòng Trần mới đúng…
Trần Kinh liên tục xua tay nói:
Đừng như vậy, lần này chúng tôi không cần đến, tôi không có thành kiến gì với vợ chồng nhà anh chị cả. Lúc đầu tôi đưa anh ấy xuống, cũng là việc bất đắc dĩ, nói ra thì Quan Chương được xem như là một người tài giỏi về mặt kế toán, không hiểu sao lần này Trưởng phòng Lý lại điều chỉnh, tôi vẫn muốn để Quan Chương quay về chức cũ.
Trần Kinh nói như vậy, sắc mặt Quan Chương trở nên tươi tắn hơn, nét mặt cũ dần dần dịu lại, vấn đề giữa hai người coi như là xong.
...
Phạm Giang gọi điện thoại tới đây, nói phải qua Lễ Hà, Trần Kinh vốn không tin, không ngờ vào buổi trưa, Phạm Giang gọi điện thoại, anh ta đã ở nhà khách Phòng Sơn.
Trần Kinh vội đến nhà khách Phòng Sơn, thật là giỏi, Huyện ủy phụ trách tiếp đãi, một mình Phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy phụ trách tiếp đón Chu Tiến, Chu Tiến kéo tay Trần Kinh, rất nhiệt tình nói:
Phó phòng Trần, giám đốc Phạm vừa đến Lễ Hà liền rêu rao tên anh, xem ra anh là người nổi tiếng của tỉnh rồi!
Trần Kinh khoát tay nói:
Chủ nhiệm Chu quá khen rồi, chỉ là đúng lúc tôi quen giám đốc Phạm mà thôi!
Lần này không phải một mình Phạm Giang đến đây, có vẻ người của công ty đến rất đông, sau bữa ăn trưa, Trần Kinh cùng Phạm Giang đi vào phòng của Trần Kinh, vừa nhìn thấy, không ngờ là phòng lãnh đạo, Phạm Giang vênh váo nói:
Thế nào? Lão Trần, không ngờ tôi có thể đến Lễ Hà, đối đãi cũng rất tốt đó!
Thật thà khai báo nào, anh qua đây làm gì? Thể diện cũng không nhỏ tí nào! Không ngờ Văn phòng Huyện ủy phụ trách tiếp đãi.
Trần Kinh nói.
Phạm Giang lắc đầu nói:
Anh thực sự chưa hiểu, công ty chúng tôi là công ty truyền thông, việc đến Lễ Hà nhất định có liên quan đến điều này. Nói thật với anh, Ban Tuyên giáo Huyện các anh phải làm một thước phim tuyên truyền về Lễ Hà, mục đích là phải giới thiệu Lễ Hà đến mọi người, nâng cao danh tiếng của Lễ Hà.
Tôi đã nhận được dự án này rồi, thời gian của dự án này là ba tháng, vì vậy gần đây tôi sẽ thường đến Lễ Hà, khoảng cách giữa anh em chúng ta gần hơn rồi!
Trần Kinh vừa nghe Phạm Giang nói vậy liền hiểu ra đầu đuôi sự việc.
Hiện tại đầu năm nay, chính phủ các cấp vì muốn tuyên truyền, đa dạng hóa hình thức, gần đây lại nổi lên làn sóng phóng sự tuyên truyền. Phóng sự tuyên truyền trên thực tế chính là phóng sự biểu dương, nói là phải giới thiệu đến mọi người nhưng thật ra là đưa các thành tích đến các vị lãnh đạo.
Mặc cho ê-kíp làm bao nhiêu việc, nhưng hình tượng hóa và trực quan hóa thông qua văn bản thể hiện không đủ, khi quay một phóng sự tuyên truyền, thường hay phóng đại việc đầu tư xây dựng bản mẫu, trong phóng sự phải làm ra cho có chút khí thế, sau đó đem ra mà trình chiếu.
Có người tặng quà cho lãnh đạo, trong đó kèm theo một tấm phim, đa phần loại phim này thật ra là của những đồng nghiệp bên trong, người dân có mấy ai nhìn thấy chúng?
Phạm Giang và Trần Kinh lâu rồi không gặp, buổi tối hai người ngồi nói chuyện với nhau rất lâu, hầu hết là việc Phạm Giang hỏi thăm tình hình của Trần Kinh, sau đó y nói:
Được, lần này anh là cứu tinh của tôi, lúc nãy ông Phương - Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy chúng tôi có nói với tôi, nói tôi cần gì cứ nói, xem ra anh phải qua đây cộng tác với tôi rồi.
Đến lúc đó, phóng sự được quay xong, chứng tỏ cây bút này phải phiền anh rồi, không thành vấn đề chứ?
Đừng, công việc này tôi không dám nhận!
Trần Kinh cương quyết từ chối.
Lễ Hà chúng tôi mời công ty các anh đến quayphim, anh còn dựa vào tôi sao? Cửa cũng không có, việc này không thể thương lượng!
Thực sự không thể thương lượng sao?
Phạm Giang nhíu mày nói.
Trần Kinh lắc đầu:
Tuyệt đối không thương lượng!
Phạm Giang giống như quả bóng xì hơi, hồi lâu sau, y ngẩng đầu nói:
Được thôi, Trần Kinh anh bây giờ được trọng vọng ở Lễ Hà rồi! Thật ra Trưởng ban Phương kêu tôi đưa ra yêu cầu, tôi là người đầu tiên nhắc đến việc muốn phối hợp với anh, tôi cho rằng cô ta là một Ủy viên Thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tuyên giáo chuyện nhỏ này không phải là đùa.
Không ngờ cô ta nói cô ta không tính toán việc này, còn không cần tôi đề nghị ý kiến, tôi không nhận ra, bây giờ anh là nhân vật ở Lễ Hà rồi a!
Trần Kinh giật mình, lập tức cười nói:
Tiểu tử nhà ngươi, cả ngày vớ vẩn cân nhắc những chuyện này, Phương Trưởng ban là lãnh đạo cẩn thận, tôn trọng cấp dưới, cái này có gì là không đúng?
Phạm Giang lắc lắc đầu nói:
Dù cho tôi phát hiện mình bây giờ rất hâm mộ anh, nhưng thà làm đầu gà còn hơn là con trâu, bây giờ anh dựng một cây cột ở Lễ Hà, có căn cứ địa cho riêng mình, có lợi cho việc làm thêm ở thành phố này của chúng tôi.
Phạm Giang nói hâm mộ Trần Kinh, đây chính là lời nói thật, y đến Lễ Hà liền dùng tấm lòng, gặp người ta liền nói bóng nói gió hiểu biết Trần Kinh.
Y không hiểu, không biết, vừa hiểu thì mới biết người anh em của mình bây giờ là người đáng tin cậy ở Lễ Hà, Phạm Giang vừa nhắc đến Trần Kinh thì người khác liền rất nhiệt tình với y, dường như tiếp xúc với y, có thể dựa vào mối quan hệ với Trần Kinh.
Loại cảm giác này trước kia chưa từng có, từ tỉnh lên thành phố, y luôn khoan dung, làm sao nghĩ đến một chỗ, không lẽ người anh em thân thiết của y vẫn có thể nhốt y?
Buổi tối hai người nói chuyện đến tận khuya, Trần Kinh quan tâm đến công việc của Phạm Giang, để ý và cùng y khơi thông những đặc điểm và ưu điểm của Lễ Hà cùng với những nơi mà trong quá trình quay phóng sự không thể bỏ qua.
Điều này khiến Phạm Giang rất cảm động.
Quay phim quảng cáo không chỉ cần tìm hiểu địa phương mà quan trọng hơn là phải tìm hiểu lãnh đạo. Lãnh đạo cần xuất hiện ở chỗ nào, không muốn xuất hiện ở chỗ nào thì đều phải thật lòng nghiền ngẫm. Chỗ nào cần bao nhiêu cảnh quay, chỗ nào quan trọng, chỗ nào xem nhẹ, tình hình thực tế chỉ là một mặt, quan trọng hơn là ý đồ của lãnh đạo.
Phạm Giang tuy là giám đốc công ty truyền thông, nhưng trước kia y chủ yếu nghiên cứu nghiệp vụ, trước giờ chưa từng xử lý loại phim quảng cáo gì gì đó. Y không lường trước được rằng loại phim quảng cáo này lại khó khăn đến như vậy, lúc này y triệu tập những người tại hiện trường ở phía dưới mở cuộc họp, phủ định phương án được đặt ra lúc trước, bắt đầu dựa vào lời đề nghị của Trần Kinh, một lần nữa vạch ra phương án quay phim.
Trần Kinh cũng bị Phạm Giang kéo đi tham gia, đến lúc trở thành tổng thanh tra, chính là mở hội nghị hoàn toàn mới.
Trước kia, Trần Kinh chưa từng ý thức được mình lại có hiểu biết về Lễ Hà sâu sắc đến như vậy, cho đến hôm nay, đúng lúc phải chụp phim quảng cáo cho Lễ Hà, Trần Kinh mới phát hiện khi nhìn về quá khứ, bản đồ của Lễ Hà không phải là bản đồ mà chính là non thật nước thật đang hiện ra trước mắt.
Lễ Hà có mười hai xã, thị trấn, hai khu quản lý, một khu kinh tế mới, những nơi này, Trần Kinh đều từng đi qua.
Bây giờ hắn phải tổng kết lại điểm sáng và đặc điểm của Lễ Hà, vậy mà có thể hạ bút thành văn, hoàn toàn không cần động não, phí công sức, những biểu hiện của hắn thật biết hù dọa hắn.
Chờ hắn nói ra hết những gì hắn muốn nói, hắn giật mình ý thức được rằng ba năm thực sự không phải là quãng thời gian ngắn.
Thời gian ba năm, Trần Kinh từ một thanh niên có trình độ của một thành phố, bây giờ đã hoàn toàn biến thành người của Lễ Hà, hơi thở của non nước Lễ Hà đã dần dần thấm vào xương tủy của hắn, đời này kiếp này e rằng không thể vứt bỏ được.
Nhân lúc tối, Trần Kinh về nhà một mình, hắn men theo bờ đê, huýt sáo, ngửi thấy mùi của bùn đất Lễ Hà, bỗng dưng hắn cảm thấy mình thật may mắn.
Nếu hắn không được điều động xuống Lễ Hà thì hắn sẽ không bao giờ biết được cái gì là nông thôn, cái gì là cơ sở, cái gì là người dân!
Người thanh niên mà tốt nghiệp xong liền vào cơ quan chính quyền cấp cao,từ nhỏ lớn lên ở thành phố, cơm ngon áo ấm, làm sao có thể hiểu được nỗi khó khăn của người nông dân? Bây giờ Trần Kinh đã hiểu rồi, hắn nên cảm tạ tạo hóa…