Trong điện thoại Kiều Chính Thanh nói rất ngắn gọn, muốn Trần Kinh lập tức đến Việt Châu, về vấn đề hướng đi của hắn, có lãnh đạo yêu cầu đại diện tổ chức nói chuyện với hắn.
Trần Kinh hơi sửng sốt, còn chuẩn bị hỏi tỉ mỉ, Kiều Chính Thanh chỉ nói nhanh liền cúp điện thoại.
Trần Kinh không có cách nào, đành bảo thư ký lái xe trở hắn về Việt Châu, lần này đi một chuyến hơn ba trăm km, quá sức với hắn.
Trong lòng hắn lẩm bẩm
Bởi vì chuyến khảo sát và nói chuyện của tổ chức đã được tiến hành mấy tháng trước rồi, Ban tổ chức Tỉnh ủy rất hài lòng với cuộc khảo sát của Trần Kinh tại thành phố Hải Sơn, vào lúc này ai đại diện tổ chức đi nói chuyện với Trần Kinh?
Trần Kinh trên đường đi muốn gọi điện thoại cho Lý Thanh Hương, nhưng hắn còn do dự, cho nên đã không gọi điện thoại.
Hắn lại gọi cho Âu Kiếm Thôn, Âu Kiếm Thôn đang ở Hongkong, cũng không có chủ động nhắc tới chuyện này, đoán rằng anh ta cũng không biết.
Trần Kinh một lần nữa tìm người gọi điện thoại, nhưng không tìm thấy ai.
Hắn lúc này mới phát hiện, bộ máy hai cấp tỉnh và thành phố đều đã có điều chỉnh lớn, tất cả đều được thay đổi.
Về sau mối quan hệ của hắn ở Tỉnh thành phải bắt đầu lại từ đầu.
Năm nay, khó khăn nhất chính là quan hệ và ân tình.
Nhất là người lăn lộn trong thể chế, công việc quan trọng mà cả đời phấn đấu chính là thiết lập mối quan hệ riêng cho chính mình.
Căn cơ của Trần Kinh ở Lĩnh Nam ít, mạng lưới quan hệ còn rất yếu, trước kia còn còn có Bí thư Hồ bên kia, ngoài ra còn có Kiều Chính Thanh tuyến bên kia cũng tương đối quen thuộc.
Hắn tạo dựng được nền móng ở Lân Giác cũng chính là nhờ vào mối quan hệ xã hội với hai tuyến này.
Nhưng hiện tại Hồ Tuấn Trung bị điều ra ngoài, vị trí của Kiều Chính Thanh trước mắt còn chưa rõ ràng.
Có đôi khi chính là có tính chất hí kịch như vậy, Kiều Chính Thanh vốn là có hy vọng tiến vào Ủy viên thường vụ.
Nhưng bởi vì nội bộ Tây Bắc Hệ xảy ra vấn đề, Kiều Chính Thanh bi bắt làm vật hy sinh.
Tuy xem ra sự hy sinh này cũng không lớn, nhưng chỉ cần lạc một bước, nhiều khi chính là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Hiện tại điều chỉnh bộ máy của Lĩnh Nam, tất cả mọi thứ đều là do Trung ương đứng sau bố cục lại hết, người cả nước muốn vào bộ máy của Lĩnh Nam rất nhiều, lý lịch của Kiều Chính Thanh so với những người này quả ra nông hơn một ít, khả năng tiến vào Ủy viên thường vụ của nhiệm kỳ mới quả là rất nhỏ bé.
Là một Phó chủ tịch tỉnh mà không thể tiến vào bộ máy của thường vụ, cho dù trên tay có thực quyền, lực ảnh hưởng cũng sẽ có hạn.
Khi Trần Kinh trước kia còn ở Lân Giác, do đó là cái ao nhỏ, Kiều Chính Thanh ngược lại Kiều Chính Thanh có thể thường thường đến giúp đỡ.
Nhưng, Trần Kinh bây giờ đang hướng lên trên, chỉ dựa vào Kiều Chính Thanh tuyến này, hơi đơn bạc.
Trong đầu Trần Kinh suy nghĩ tán loạn, hắn đến Việt Châu lại gọi cho Kiều Chính Thanh, Kiều Chính Thanh bảo hắn đến thẳng phòng làm việc của Ủy ban nhân dân Tỉnh.
Sự tiếp xúc giữa Trần Kinh và Kiều Chính Thanh rất nhiều, nhưng số lần mà chính thức đến thăm hỏi và bàn việc vớiông ta là rất ít, đây có thể nói là lần đầu tiên.
Văn phòng của Kiều Chính Thanh rõ ràng khiêm tốn hơn nhiều so với văn phòng của lãnh đạo ở Tỉnh ủy.
Bên trong bố trí bình thường, ở tỉnh hiện tại có tám Phó chủ tịch tỉnh, phỏng chừng mỗi văn phòng đều có một tiêu chuẩn, Kiều Chính Thanh cho dù bài danh phía trên, chỉ sợ cũng chỉ có thể áp theo tiêu chuẩn chuẩn mực mà thôi.
Dù sao, khu chủ yếu trong ngôi viện này vẫn là tòa nhà của Ủy viên thường vụ Tỉnh ở bên cạnh văn phòng Tỉnh ủy, so với tòa lầu của Ủy viên thường vụ, văn phòng của Kiều Chính Thanh bên này rất yếu.
Kiều Chính Thanh mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đen đang xem bản đồ ở trên bàn.
Khi Trần Kinh tiến vào ông ta biết, ông ta ngẩng đầu lên bỏ tấm bản đồ công kích trong tay cười dài nói:
- Trần Kinh, cậu đi đường xa mệt nhọc, vậy buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi tôi mời.
Trần Kinh vội hỏi:
- Chú Kiều, vậy tôi đây cũng sẽ không khách khí, nói thật, tôi hiện tại rất đói bụng.
Kiều Chính Thanh cười ha ha, chỉ vào sô pha nói:
- Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện. Hiện tại có đói bụng muốn ăn cơm cũng không được, cậu chịu đựng một chút.
Đặc điểm lớn nhất của Kiều Chính Thanh chính là rất tích cực, đam mê trong công việc, Trần Kinh mỗi lần tiếp xúc với ông ta, đều có thể cảm nhận được sức sống và động lực hăng hái trong con người của ông ta.
- Lẽ ra, cán bộ bình thường trên con đường làm quan gặp cản trở dễ nản lòng nhụt chí.
Nhưng Kiều Chính Thanh từ trước đến giờ chưa từng khiến cho người cảm giác như thế.
Ông ta lúc nào cũng nở nụ cười trên mặt, khi nói về công việc, rất chân thành nghiêm túc, sự chuyên tâm và cảm xúc mãnh liệt của ông ta khiến cho Trần Kinh rất tán thưởng, đồng thời cũng rất khâm phục.
Sau khi chủ khách ngồi xuống, Kiều Chính Thanh gọi thư ký rót cho Trần Kinh chén trà, nụ cười trên mặt của ông ta dần tắt.
Ông ta nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, hôm nay tôi gọi cậu đến, chính là thay mặt tổ chức tìm cậu nói chuyện.
Trần Kinh hơi sửng sốt, có chút bối rối khó hiểu.
Môi của Kiều Chính Thanh cong lên nói:
- Có thể cậu còn chưa biết trên cuộc họp hội nghị thường vụ, các lãnh đạo chúng tôi đã đưa ra nhiều ý kiến đối với vấn đề hướng đi của cậu. Cuối cùng hai thành phố Hải Sơn và Nam Cảng cũng chưa chiếm được tiện nghi, vậy mà Bí thư Miêu đã sắp xếp cậu vào chính quyền rồi.
Ông ta dừng một chút lại nói:
- Tôi hiện tại nói chuyện với cậu chính là do Chủ tịch tỉnh sắp xếp cho tôi, Chủ tịch tỉnh của Ủy ban nhân dân tỉnh chúng ta đã họp hội ý thảo luận vấn đề của cậu, mọi người nhất trí cho rằng cậu có sở trường trong phương diện hợp tác kinh tế. Cho nên quyết định để cho cậu làm hợp tác kinh tế, hôm nay tôi thay mặt tổ chức chính thức nói chuyện này với cậu.
Trong lòng Trần Kinh giật mình, sắc mặt biến đổi mấy lần.
Văn phòng hợp tác kinh tế?
Trong đầu Trần Kinh từng trải qua những đơnvị trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng chưa từng làm việc qua phòng hợp tác kinh tế cái đơn vị này à? Nhiều đơn vị hợp thành chính quyền Tỉnh càng không có đơn vị này.
Hắn kinh ngạc rất lâu, rốt cục nghĩ đến đơn vị này.
Văn phòng hợp tác kinh tế là đơn vị hành chánh sự nghiệp cấp dưới của Ủy ban nhân dân Tỉnh? Nói một cách nghiêm túc hẳn là Phó giám đốc Sở đơn vị sự nghiệp mà do Sở thương mại quản lý.
Đơn vị này không có thuộc tỉnh Sở Giang, Lĩnh Nam dường như gần hai năm nay mới thành lập mới đơn vị này, Trần Kinh trước kia chưa tìm hiểu qua đơn vị này, giờ chính mình phải đi đến văn phòng hợp tác kinh tế này làm việc phải không?
Kiều Chính Thanh nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Làm sao vậy? Có gì cứ nói đừng ngại. Cậu làm ở văn phòng hợp tác kinh tế nhất định đảm nhiệm nhân vật số một, hơn nữa còn kiêm nhiệm chức Phó Giám đốc ở Sở thương mại, so với cán bộ lên chức mà nói, cậu được xem là được đặt cách đề bạt đấy. Bí thư Diêu ở Nam Cảng và Bí thư Thanh Hương ở Hải Sơn hai người đều rất tán thành việc cậu đến làm ở phòng hợp tác kinh tế.
Ý của Chủ tịch Tỉnh chính là muốn cậu phát huy sở trường của mình, muốn để cho cậu vào ban bệ của phòng hợp tác kinh tế khởi động công việc. Cậu có đủ lòng tin sẽ quật khởi tốt trọng trách này không?
Trần Kinh hít sâu một hơi, trầm ngâm không nói gì.
Nếu hắn là lúc trước, nhất định sẽ vỗ bộ ngực nói cam đoan sẽ quật khởi trọng trách này.
Nhưng những năm qua hắn đã trải qua những thăng trầm trong kinh nghiệm chính trị, đã từng bước trưởng thành.
Hắn biết rõ, có một số việc không phải dựa vào sự mãnh liệt và lòng nhiệt tình là có thể làm tốt.
Trong đầu hắn dần dần nhớ lại phòng hợp tác kinh tế đơn vị này, dường như đã từng nghe Tưởng Hằng Vân nói về.
Sau khi thành lập đơn vị này, dự tính ban đầu là sắp xếp cán bộ làm ở Sở Thương Mại.
Sở Thương mại mấy năm trước đã từng làm qua một cuộc cải cách, muốn cùng tiến, muốn phát huy xúc tiến thương mại ra ngoài vvvv., phải triển khai một cuộc đại phẩu cho Sở thương mại trong Tỉnh.
Sau khi cải cách lớn ở Bộ thương mại, sắp xếp ban bệ sẽ gặp khó khăn.
Lúc ấy Ủy ban nhân dân tỉnh đã thiết lập phòng hợp tác kinh tế, đem một bộ phận cán bộ khó sắp xếp vào phòng này, công việc chính là phụ trách hợp tác kinh tế khu vực trong Tỉnh.
Trần Kinh nói rất nhiệt huyết, tâm trí của hắn suy nghĩ về vai trò mới của mình với một cuộc chiến lớn, mảnh đất lý tưởng của hắn bất kể là ở Hải Sơn hay là Nam Cảng, hắn đều cảm thấy không tồi.
Chỉ cần có thể tiến vào bộ máy của Thành ủy, quản lý công việc hợp tác hai thành phố, hắn dường như cũng đã quen rồi.
Nhưng hiện tại để hắn đâm đầu vào phòng hợp tác kinh tế, hắn nào có năng lực đi phối hợp hợp tác kinh tế trong Tỉnh?
Thành phố cấp 3 có chấp nhận đón một nhóc con chưa ráo máu đầu không?
Nói thật, trong lòng Trần Kinh rất hoài nghi, không dám tùy tiện tỏ thái độ.
Hắn không nói lời nào, Kiều Chính Thanh cũng không thúc giục hắn, ông ta chỉ lẳng lặng thưởng thức trà, trong phòng hiện thời rất tĩnh lặng.
Qua thật lâu, trong lòng Trần Kinh dần dần hiểu được, nếu Kiều Chính Thanh đã nói rõ như vậy, vấn đề hướng đi của mình hẳn đã được xác định.
Mặc kệ chính mình có nguyện ý hay không, đi phòng hợp tác kinh tế chính là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Hắn điều chỉnh cảm xúc, nói:
- Chủ tịch tỉnh Kiều, tôi nguyện ý gánh vác phần công tác này, tôi sẽ dốc sức làm tốt công việc của phòng hợp tác kinh tế.
Kiều Chính Thanh hơi nhăn mặt nhíu mày, môi khẽ giật nhưng vẫn không nói lời nào.
Ông ta đương nhiên rõ ràng biết phòng hợp tác kinh tế là nơi như thế nào, kỳ thật đưa hắn vào văn phòng này quả là khiến ông rất khó xử.
Phương diện hợp tác kinh tế, trong Tỉnh có rất nhiều ban ngành đang quản, sự tồn tại của phòng hợp tác kinh tế ngược lại khiến cho có những công việc biến thành nhiều mặt quản lý, một lần nội bộ của Ủy ban nhân dân tỉnh có đề nghị bỏ văn phòng này.
Nhưng Bí thư Miêu cuối cùng không có phê chuẩn đề nghị này, đơn vị này đến giờ vẫn còn tồn tại.
Trần Kinh hiện tại được điều đến đơn vị này, hắn có thể làm ra được kiệt tác gì lớn không?
Kiều Chính Thanh vẫn còn có chút nghi ngại với vấn đề này.
Kỳ thật đối với vấn đề sắp xếp của Trần Kinh, Chủ tịch Tỉnh Chu là muốn Trần Kinh đi phòng nhân sự.
Nhưng Kiều Chính Thanh hoài nghi có thể là Bí thư Miêu đã có ám chỉ gì trong đó, cuối cùng Chủ tịch tỉnh Chu mới để Trần Kinh đến văn phòng hợp tác kinh tế.
Không thể không nói, an bài như vậy khiến Trần Kinh gặp phải cục diện hết sức trở ngại, thăng lên bậc cao, hơn nữa kiêm nhiệm Phó giám đốc sở ở Sở thương mại, nói ra nghe cũng rất vinh dự.
Nhưng đối với cán bộ trẻ tuổi như Trần Kinh như vậy, sắp xếp hắn đến phòng hợp tác kinh tế trong một đám lõi đời với không khí đầy vẻ đe dọa như vậy, điều này rõ ràng là đang muốn đè hắn xuống.
Kiều Chính Thanh nghĩ mãi mà không hiểu được, Bí thư Miêu cuối cùng là tính toán cái gì, lẽ nào biểu hiện của Trần Kinh ở phương diện khác, đã gây bất mãn cho ông ta?
Đương nhiên, những lời nàyKiều Chính Thanh cũng chỉ có giấu trong long.
Trần Kinh có tỏ thái độ, ông quả thực cũng đang miễn cưỡng động viên.
Thời đại này sự do người làm, Trần Kinh đến phòng hợp tác kinh tế đây cũng là bình đài.
Chỉ cần có bình đài, sẽ có cơ hội, cuối cùng có bao nhiêu cơ hội, tất cả đều nhờ vào tự thân cố gắng.
Buổi tối, Kiều Chính Thanh không có nuốt lời, ông ta làm chủ mời Trần Kinh ăn cơm.
Nơi ăn cơm là một nhà hàng có các món ăn Tứ Xuyên nằm ở cổng chính của văn phòng Tỉnh.
Món ăn đều là có vị cay củaTứ Xuyên, ở trên bàn cơm, Kiều Chính Thanh nói với Trần Kinh:
- Trần Kinh, bổ nhiệm của cậu chắc trong tuần sau sẽ đến. Mặc kệ như thế nào, tôi hy vọng cậu có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình. Công tác nơi nào cũng đều là công tác, cậu làm ở văn phòng hợp tác kinh tế, ý nghĩ công tác phải từ khuôn mẫu kia của trước đây đi ra.
Không thể không nói, cậu hiện tại là nhân vật số một cấp Tỉnh trẻ tuổi nhất của Lĩnh Nam chúng ta, đây là một vinh dự, cậu cần phải quý trọng.