Về sau sẽ kích thích một trận sóng to gió lớn ở Chính quyền và Thành ủy Hoàn Thành.
Hội nghị Thành ủy mức độ tính bảo mật rất cao, nhưng thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, tin tức trong cuộc họp hội ý Trần Phó Bí thư đối đầu với Chủ tịch thành phố nhanh chóng bị truyền ra ngoài.
Chính là bởi vì hội nghị phải được bảo mật.
Cho nên những lời đồn đại này cũng chỉ là một chút phong thanh, mà căn cứ vào những lời đồn này, mọi người có những kết luận chủ quan, tin này một khi truyền ra hậu quả sẽ khôn lường.
Thậm chí còn có lời đồn đại nói Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn đã đánh nhau trong cuộc họp, Nhạc Bí thư rất tức giận, cho hai người tự vả 50 cái, hai người cũng không phục, hẹn Hội nghị Thường vụ kì sau quyết phân cao thấp.
Đối diện với xung đột bất ngờ giữa Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn.
Hoàn Thành chủ yếu là xem trọng Khương Thiếu Khôn.
Sau khi Khương Thiếu Khôn đến Hoàn Thành nhận vị trí mới làm được rất nhiều, tại hệ thống chính quyền, triển khai cải cách dứt khoát, quyết đoán, khiến cho người ta cảm thấy hình ảnh cải cách mạnh mẽ và cứng rắn.
Mà gần đây ông đề xuất ba biện pháp giải quyết kinh tế Hoàn Thành, mặc dù còn nhiều tranh cãi nhưng các giới xã hội tại Hoàn Thành vẫn thấy được hy vọng trong ba biện pháp này, Khương Thiếu Khôn ở Hoàn Thành nhân khí rất cao.
So với Khương Thiếu Khôn xuất sắc, từ khi Trần Kinh đến Hoàn Thành nhận vị trí mới đến nay vẫn luôn rất quy củ.
Đừng nói dân chúng bình thường trong xã hội không mấy biết Trần Kinh, ngay cả trong nội bộ thể chế, mọi người cũng không mấy người biết Trần Kinh.
Chỉ có số ít người duy trì mối quan hệ thân thiết với Thành ủy và Ủy ban nhân dân mới biết được, Trần Kinh ở Hoàn Thành vẫn luôn yên lặng điều tra.
Mà trong nội bộ Thành ủy lại biết rõ, Trần Phó Bí thư không phải hạng người dễ dãi.
Điểm này từ thái độ cẩn thận dè dặt của Vương Trưởng ban thư ký đối với hắn là có thể nhìn ra.
Vương Trưởng ban thư ký nổi tiếng là tắc kè hoa ở Thành ủy. Có danh cậy mạnh hiếp yếu, nếu ông ta không có bị Trần Kinh nắn cho mấy trận, ông ta chắc chắn sẽ không trở lên nhanh nhẹn như vậy đâu.
Ở trong Thành ủy, Trần Kinh vẫn rất có uy tín đấy.
Nhưng loại uy tín này, không thể làm cho người ta đủ để tin tưởng hắn có thể ra tay với Khương Thiếu Khôn.
...
Sáng sớm, Vương Kỳ Hoa giống như mọi ngày đến văn phòng Bí thư báo cáo nhật trình một ngày cho Nhạc Vân Tùng.
Báo cáo nhật trình xong, Nhạc Vân Tùng nói:
-Kỳ Hoa, mấy hôm nay hình như bên ngoài có rất nhiều lời nghị luận? Sao lại như vậy? Công tác giữ bí mật của chúng ta có phải làm không tốt phải không?
Vương Kỳ Hoa trong lòng cả kinh, nói:
-Bí thư, phần lớn những lời nghị luận bên ngoài đều là nghe nhầm đồn bậy. Đây là điều không tránh khỏi. Bọn họ không biết chân tướng, chỉ có thể nói bừa, lưu truyền một số lời đồn sai lệch!
Nhạc Vân Tùng nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Một lát sau, ông nói:
-Kỳ Hoa, anh thấy giữa Trần Phó Bí thư và Khương Chủ tịch thành phố khác nhau như thế nào?
Vương Kỳ Hoa đoán ý qua lời nói và sắc mặt, liếc mặt về phía Nhạc Vân Tùng , cân nhắc nói:
-Bí thư, giữa các lãnh đạo có sự khác nhau là chuyện bình thường. Tôi cho rằng cách xử lý sự việc của mỗi người khác nhau cũng là chuyện rất bình thường!
Nhạc Vân Tùng gật đầu, nói:
-Đúng, anh nói đúng. Ý kiến giữa các đồng chí không thống nhất là chuyện thường. Không có gì kỳ lạ. Nếu mọi người có ý kiến khác nhau, chúng ta sẽ cho bọn họ không gian để thảo luận. Như vậy đi, anh đi sắp xếp một chút, Hội nghị Thường vụ cuối tuần của chúng ta sẽ được mở rộng danh sách mời dự họp.
Vương Kỳ Hoa nhướn mày nói:
-Bí thư, ý của ngài là cũng thông báo với lãnh đạo Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc đến tham dự sao? Vậy một bộ phận ủy viên có phải cũng phải báo hay không?
Nhạc Vân Tùng khoát tay nói:
-Cụ thể như thế nào sắp xếp anh cứ quyết định đi, anh phải quán triệt tốt trọng tâm của Hội nghị Thường vụ lần này, chúng ta phải công bằng, công chính, vốn là một cuộc tranh luận bình thường, nhưng không thể cứ để đám người chết tiệt ngoài kia nói huyên thuyên được.
Tôi dự đoán, chuyện này khả năng đang phát sinh biến hóa.
Cho nên, chúng ta đặc biệt phải chú ý, không cần tạo thêm mâu thuẫn trong lúc này nữa, đừng tưới thêm dầu vào lửa.
Ý của tôi chắc là anh phải thông báo tới từng vị lãnh đạo ủy viên thường vụ, anh hiểu chưa?
Vương Kỳ Hoa trịnh trọng gật đầu, nhưng trong lòng khẩn trương dị thường,
Lời nói của Nhạc Vân Tùng là có hàm ý khác.
Đích thực ý đồ trong lòng Nhạc Vân Tùng là không giúp ai cả, một phái Thành ủy thuộc về ông đây cũng không thể bày tỏ thái độ, nếu không không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nghĩ đến đây, Vương Kỳ Hoa thầm than một tiếng.
Trong lòng ông một chút ý niệm nghĩ về Trần Kinh cuối cùng cũng đã bị cắt đứt.
Ông tất nhiên hiểu được, Nhạc Vân Tùng có thể là muốn Trần Kinh bại, không có Nhạc Vân Tùng ủng hộ, Trần Kinh làm sao có thể thắng?
Từ văn phòng của Nhạc Vân Tùng đi ra, trong lòng Vương Kỳ Hoa cảm thấy không yên.
Ông dạo bước trên hành lang, theo bản năng sẽ đi đến phòng làm việc của Trần Kinh.
Nhưng lúc đến đầu bậc thang, ông chợt tỉnh ngộ, cảm thấy hôm nay đi gặp Trần Kinh dường như có chút gì không thích hợp.
Ông là miếng thịt bị kẹp giữa Bí thư và Phó Bí thư, ở trong khó khăn cầu cuộc sống bình yên không rõ là cảm giác gì, chỉ khi nào hai vị lãnh đạo đều có tâm tư, liền làm khó ông rồi!
Ông đang định xoay người xuống lầu, trên bậc cầu thang Trương Quốc Dân cầm một xấp tài liệu đi tới, cung kính gọi một tiếng Trưởng ban thư ký, sau đó nói:
-Trưởng ban thư ký, Trần Phó Bí thư đang uống trà ở trong phòng làm việc đấy!
Vương Kỳ Hoa có phần lúng túng, cười khan một tiếng nói:
-Tốt vậy, tôi lại có lộc ăn rồi!
Cốc đầu Trương Quốc Dân một cái, bất kể ông ta có đồng ý hay không, ông cũng phải gặp được Trần Kinh.
Vương Kỳ Hoa lơ đãng, nhìn sấp tài liệu trong tay Trương Quốc Dân, nói:
-Quốc Dân, đây là gì vậy? Sao dày vậy?
Trương Quốc Dân cười ngu ngơ, trả lời:
-Đều là ghi chép từ các huyện của Hoàn Thành, Trần Phó Bí thư kêu tôi đến phòng tài liệu mượn về đó!
-Hả? Trần Phó Bí thư còn nghiên cứu lịch sử Hoàn Thành chúng ta sao?
Vương Kỳ Hoa hỏi.
Trương Quốc Dân lắc đầu nói:
-Tôi cũng không rõ lắm, nhưng Trần Phó Bí thư thường nói với chúng tôi, Hoàn Thành có văn hóa thành thị, văn hóa Hoàn Thành không thể bị nền thương nghiệp hóa bao trùm hoàn toàn...
-Trần Phó Bí thư trình độ cao, lại dạy cho chúng ta một bài học, khiến chúng ta thật xấu hổ!
Vương Kỳ Hoa thở dài.
Đi vào văn phòng Trần Kinh, Trần Kinh đang đọc báo.
Vương Kỳ Hoa liền nhịn không được muốn báo chút tình hình trước mắt với Trần Kinh.
Đây cũng không phải ông thương hại Trần Kinh mà là ông biết rõ sự lợi hại của Trần Kinh.
Nếu lần này, Trần Kinh nhận lấy thất bại, hắn không đối phó được với Khương Thiếu Khôn, nhưng hắn đối phó với mình đây không phải chuyện sớm muộn sao?
Lần này, Vương Kỳ Hoa rõ ràng minh bạch.
Một thời gian ngắn trước, Bí thư và Chủ tịch thành phố tranh chấp kịch liệt, nhưng sự tranh chấp này cả hai bên đều có chừng mực.
Cuối cùng nhìn như Khương Thiếu Không lợi dụng quan hệ trong tỉnh chiếm thế thường phong, trên thực tế cũng không phải như vậy.
Chính trị đa số là thỏa hiệp, Khương Thiếu Khôn mặt ngoài thỏa hiệp với Nhạc Vân Tùng, mà những thỏa hiệp đó cũng phải khiến Nhạc Vân Tùng hài lòng.
Cho nên, hiện tại, Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn lại tiếp tục dậy sóng.
Nhạc Vân Tùng lại có lý do gì để trợ giúp Trần Kinh?
Hơn nữa dựa theo xếp hạng Ủy viên Thường vụ mà nói, Trần Kinh chỉ đứng thứ ba.
Phó Bí thư đứng thứ ba mà dám đè ép Chủ tịch thành phố, điều này khiến cho Nhạc Vân Tùng bị đông sao? Bên ngoài sẽ đánh giá công tác của Nhạc Vân Tùng như thế nào?
Cho nên về tình về lý, Nhạc Vân Tùng nhất định là sống chết mặc bay.
Mà ông không biểu lộ thái độ, một đám Ủy viên Thường vụ Thành ủy chết tiệt này dám tỏ thái độ sao? Chính là Vương Kỳ Hoa dám ủng hộ cho Trần Kinh một phiếu sao?
Đối với chuyện kết quả Vương Kỳ Hoa bất lực, nhưng ông nhắc nhở Trần Kinh thì vẫn có thể làm được.
Ngay lúc ông đang do dự, Trần Kinh vẫy tay với ông nói:
-Lão Vương, vừa nãy tôi thấy sắp tới cần thay đổi một số nhận thức, điều này rất tốt, ý chí của Tỉnh ủy được nguyên vẹn quán triệt, Nhạc Bí thư vẫn là nhìn xa trong rộng, vấn đề nhìn ra thật sâu, tôi cảm thấy tự ti quá!
Vương Kỳ Hoa trong lòng cả kinh, cả người cứng đờ.
Lời nói này của Trần Kinh, trên thực tế hàm chứa rất nhiều ý nghĩa.
Hắn nhìn thấu được thứ gì đó phía sau trận cờ lần này của Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn.
Vương Kỳ Hoa ngẫm lại cũng có thể hiểu được.
Trần Phó Bí thư là người như thế nào?
Người khác không biết Trần Kinh lợi hại, nhưng Vương Kỳ Hoa đã được tự mình lãnh giáo qua rồi đó.
Chớ thấy hắn còn trẻ, chớ thấy hắn bình thường ôn nhu như nước, thủ đoạn của hắn âm hiểm ngoan độc, Vương Kỳ Hoa coi như là kẻ lõi đòi vẫn bị hắn tóm được thóp đấy sao?
Một câu của Trần Kinh khiến cho một bụng chủ ý của Vương Kỳ Hoa toàn bộ trôi theo dòng nước, trong quan trường có những lời không thể nói, chuyện gì xảy ra trong lòng tự mình hiểu rõ là được.
Cùng Vương Kỳ Hoa uống trà, Trần Kinh đứng dậy từ giá sách lấy tới một cái hộp.
Hắn đưa cho Vương Kỳ Hoa nói:
-Lão Vương, nhìn thứ này xem, cần câu bằng gỗ chính tông từ Nhật Bản, lại nói, cảm ơn anh đã cho tôi chủ ý, bằng không tôi cũng không biết lấy gì đến đó với Trương Bộ trưởng, anh thấy sao? Trương Bộ trưởng có thể hài lòng hay không?
Vương Kỳ Hoa tiếp nhận cần câu xem qua, trả lại cho Trần Kinh nói:
-Trần Phó Bí thư, không sợ ngài chê cười, về cái này tôi một chữ cũng không biết!
Trong lòng của ông thầm nghĩ, Trương Tư nổi danh khó hầu hạ, tặng ông ta đồ vậy này đồ vật nọ không phải xem ông ta có thích hay không mà là phải xem ông ta có thích người này hay không.
Vương Kỳ Hoa trước kia có từng làm việc với Trương Tư, hơn nữa ông còn là cấp dưới của Trương Tư.
Lúc ấy, ông cũng nắm rõ sở thích này của Trương Tư, mua cho ông ta một chiếc cần câu.
Nhưng lần đó Trương Tư không nể mặt ông, khiến ông bẽ mặt, đến nay nhớ tới, ông vẫn còn nhớ như in trước mắt...
Trần Kinh nói:
-Lão Vương, có chuyện chỉ cần thành tâm, nhất định có thể làm tốt! Mục tiêu của chúng ta cũng là vì Hoàn Thành, không có tâm tư riêng, mọi chuyện có thể không làm xong sao?
Vương Kỳ Hoa liên tục gật đầu, trong lòng lại không nghe lọt câu nào, trong đầu ông còn đang suy nghĩ chuyện cần câu mà.
Bỗng nhiên, dường như ông nhớ ra một chút gì đó.
Ông nhìn sang chiếc cần câu trong tay Trần Kinh, đây không phải giống chiếc cần câu năm đó mình đưa cho Trương Tư sao?
Phát hiện này khiến ông giật mình, ông theo bản năng tự nói với mình, đây có thể chỉ là trùng hợp, Trần Kinh không phải cố ý làm vậy.
Nhưng ông lại nghĩ, Trần Kinh vì sao đột nhiên lại cho ông xem một chiếc cần câu? Chẳng qua chỉ là hắn muốn thăm hỏi một cán bộ lão thành thôi mà, chuyện nhỏ như vậy, hắn còn muốn đàm luận với mình sao?
Nghĩ đến đây, Vương Kỳ Hoa thoáng rùng mình.
Ông thở dài một hơi, cảm thấy như dưới mông có gai, ngồi không thể yên.
Hành động của Trần Kinh nhìn qua tưởng nhăng cuội, trên thực tế dường như là muốn truyền đạt tin tức gì đó.
Tin tức gì?
Ông chưa đả thông công tác với Nhạc Vân Tùng, Trần Kinh hắn có phải không thể đi thông?
Lại nghĩ, Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn tranh chấp bị thua, Trần Kinh có phải muốn mượn điều này cho thấy bản thân sẽ không làm Nhạc Vân Tùng thứ hai không?
Càng nghĩ, ý niệm trong đầu Vương Kỳ Hoa càng nhiều, ông cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vậy...