Cao Vệ nay đã vào công tác tại Bộ Tài chính, hiện thành phố Bắc Kinh có ba tước hiệu lớn là Giới Tài chính, giới Quân sự và Giới Ngân hàng.
Trong đó chữ “tài” của Giới tài chính đứng vào hàng số một, từ đó có thể thấy được địa vị của Bộ tài chính tại Bắc Kinh.
Đầu năm nay, quyền lợi của thần tài lớn mạnh tới mức thật khiến người ta không cách nào phủ nhận. Có cấp nào của chính quyền lại không cần tới tiền? Thiếu tiền khiến rất nhiều việc không cách thực hiện được, mà quản lý tiền chính là chuyên môn của Bộ Tài chính.
Đừng nói chỉ một chức Phó bộ trưởng của Bộ tài chính, cho dù là trưởng phòng trưởng ban cấp dưới, có kẻ nào là không lợi hại hống hách cơ chứ?
Có tiền chính là ông lớn, câu nói này dùng để nói về Bộ tài chính quả là hợp nhất.
Trần Kinh lần này cũng bỏ khá nhiều tâm huyết, đặc biệt chọn để mang tới cho Cao Vệ một sản phẩm trang trí chạm khắc từ gỗ sản xuất tại Quảng Châu.
Cao Vệ là một nhân trí thức, bình thường cũng tỏ ra khá biết thưởng thức. Trước kia khi còn ở Sở Giang, anh ta rất thích dạo qua chợ đồ mĩ nghệ cổ, đã để ý tới thứ gì, đều không ngần ngại bỏ tiền mua.
Trong nhà Trần Kinh có một món đồ chạm khắc gỗ, do Lý Quốc Vệ tặng làm vật kỷ niệm chia tay.
Thứ này được chạm khắc từ gỗ Hoàng Dương, hơn nữa cũng đã khá cổ, trình độ nghệ thuật cũng khá cao.
Trần Kinh bày ở nhà đã một thời gian, tuy nhiên hắn cũng không thích lắm, những người khác nhìn thấy đều nói đẹp, nhưng hắn lại không có thú thưởng thức ấy.
Vì vậy món đồ này rơi vào tay hắn, cũng giống như áo gấm đi đêm mà thôi.
Hàng mĩ nghệ sản xuất tại Quảng Châu tuy không tinh xảo bằng hàng Giang Tô, nhưng cũng kém phần tinh tế.
Cao Vệ rất hài lòng với món quà này của Trần Kinh, anh ta cẩn thận bày lên, rồi trầm trồ khen ngợi.
Trần Kinh nói:
- Bộ trưởng Cao, tôi đã nói quà của tôi chắc chắn anh sẽ thích mà, món đồ này trong tay tôi cũng chỉ như ngọc giấu trong hộp, phải trong tay anh nó mới thực sự có thể tỏa sáng được.
Cao Vệ cười nói:
- Trần Kinh, cậu đừng nói vậy. Món quà này thực sự rất quý giá, nếu như là người khác tặng, tôi thật không dám nhận! Chỉ riêng cậu thôi đấy!
Ông ta cười lớn rồi nói tiếp:
- Những thứ cậu mang tới đều có lai lịch rõ ràng, tôi không nhận thì không nói làm gì, đã nhận thì coi như cướp được của nhà giàu* rồi!
(*chú thích: Trong xã hội cũ, vào những năm mất mùa thất thu, nông dân nghèo vì không có cái ăn nên thường tập hợp nhau lại tới cướp lương thực của nhà giàu)
Trần Kinh vội đáp:
- Cướp của nhà giàu gì chứ? Anh coi tôi là địa chủ sao? Món đồ này tôi cũng khó khăn lắm mới tìm được đấy.
Cao Vệ vừa nghe Trần Kinh nói vậy, trong lòng càng cảm thấy món đồ này thật có ý nghĩa, nhất thời thích đến không nỡ rời tay.
Ông ta quen thân với Trần Kinh, sớm nhất chính là vì hai người từng cúng nhau đi Dung Châu. Lần đi Dung Châu đó, quan hệ giữa hai người rất nhanh chóng đã trở nên thân thiết.
Sau này tại Ban Tổ chức tỉnh ủy Sở Giang, quan hệ giữa Trần Kinh và Cao Vệ vẫn rất ổn.
Khi đó cũng là lúc Cao Vệ mới tới công tác tại cơ sở, kém xa sự thành thục tự tin của bây giờ, anh ta nắm vị trí cán bộ hệ thống Bắc Kinh – Thiên Tân, tới đại lục công tác cũng nơm nớp lo sợ, giống như bước trên mặt băng mỏng vậy.
Thế nhưng dòng ngạo khí vẫn chảy mãnh liệt từ tận sâu trong xương cốt anh ta.
Trước đây khi còn trong Ban Tổ chức tỉnh ủy Sở Giang, quan hệ với mọi người của anh ta khoong được tốt, nguyên nhân là do anh ta không vừa mắt ai cả.
Nhưng Trần Kinh lại khác, không chỉ có kiến thức, mà kinh nghiệm công tác cũng tương đối phong phú, khiến ông ta rất ngạc nhiên.
Có dạo, ông ta còn muốn so tài với Trần Kinh, chỉ là cuối cùng, ý tưởng này của ông ta lại không thể thực hiện được.
Rốt cuộc, ông ta và Trần Kinh đã xây dựng được mối quan hệ khá tốt trong thời gian còn công tác tại Ban Tổ chức tỉnh ủy Sở Giang.
Tại Đại hội Đảng sau đó, trung ương giao thêm trọng trách cho Mễ Tiềm.
Tuy rằng hiện nay Mễ Tiềm vẫn là Phó trưởng ban tổ chức trung ương, nhưng cấp bậc đã là chánh bộ, hơn nữa còn thăng làm Thứ trưởng thường trực, chỉ đạo các công tác thường ngày.
Điều chỉnh này cũng có nghĩa Mễ Tiềm đã vào vị trí quan trọng của chính đàn cấp cao Trung Quốc.
Đoạt động chấn chỉnh ở các tỉnh thành, đề bạt vị trí Thứ trưởng chánh bộ, ông đều cần phát huy tất cả năng lực của mình.
Nói một cách không khoa trương thì, Mễ Tiềm hiện đã ở trong vòng quay chính trị cấp cao, nghiễm nhiên đã trở thành cán bộ điển hình của phe thực quyền rồi.
Mễ Tiềm trước nay vẫn luôn khiêm tốn, nhà của ông tại Bắc Kinh vẫn ở trong tiểu khu của cán bộ trung ương.
Trần Kinh và Cao Vệ không dám mang quá nhiều quà cáp, Trần Kinh mang theo một ít đặc sản Sở Giang, và một ít lá trà.
Cao Vệ mang theo một hộp cờ vây và một cái nghiên mực, cũng không dám mua loại đắt nhất, đều mua dựa theo sở thích của Mễ Tiềm cả.
Cảnh giới ở tiểu khu của cán bộ cấp trung ương cũng khá là nghiêm ngặt, có điều Trần Kinh đã trao đổi với thư ký của Mễ Tiềm cả rồi, Mễ Tiềm cũng đồng ý, vì vậy hai người bọn họ vào đây cũng tương đối thuận lợi.
Khi hai người tới, Mễ Tiềm cũng vừa hay khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ.
Ông đang tập Thái Cực quyền trong sân, mặc một bộ đồ khá mỏng.
Một thời gian không gặp, mà tóc Mễ Tiềm dường như đã bạc trắng, vóc người cũng có vẻ gầy đi một chút.
Nhưng đôi mắt khắc sâu vào trí nhớ của người khác, và vẻ mặt nghiêm khắc của ông vẫn không hề thay đổi chút nào.
Cao Vệ cũng tới, khiến ông dường như cảm thấy kinh ngạc. Ông hơi nhíu mày, nói:
- Tiểu Cao, hôm nay sao lại nghĩ tới chỗ ta chơi thế này? Cậu nay đã thành người nổi tiếng ở Bắc Kinh rồi, xã giao chắc cũng nhiều lắm nhỉ?
Cao vệ ngại ngùng cười đáp:
- Bộ trưởng, nổi tiếng hay không là chuyện khác, chẳng phải có câu người sợ nổi tiếng heo sợ mập sao? Nổi tiếng cũng chưa chắc đã là chuyện tốt đâu ạ!
Mễ Tiềm khẽ cười, chỉ và Trần Kinh nói:
- Cậu ta đúng là đã chịu thiệt nổi tiếng đây, không phải tuổi trẻ tài cao sao? Hiện nay tỉnh đẩy ngay trọng trách nặng nề cho cậu ta!
Cao Vệ đáp:
- Trần Kinh giữ trọng trách cũng tốt, người trẻ tuổi không gánh vác trọng trách thì còn ai nữa? Cậu ấy chính là người có tài phải gánh nhiều việc, cứ năm năm nữa thôi, kinh tế Lĩnh Nam đối mặt với nhu cầu chuyển ngoặt, đối mặt với nhu cầu tìm kiếm điểm tăng trưởng kinh tế mới, dưới tình hình ấy, vị trí Chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế mà Trần Kinh đang đảm nhiệm lúc đó thực sự sẽ rất có tiềm năng đấy.
Trần Kinh cười khổ đáp:
- Bộ trưởng Cao, có tiềm năng hay không hiện tại tôi không dám hy vọng xa vời, tôi chỉ biết rằng tình hình tôi hiện đnag phải đối mặt vô cùng khó khăn! Tôi cũng không muốn năm sau lại mặt dày tới tìm anh, tới tìm vị thần tài là anh giúp một tay!
Cao Vệ cười nói:
- Được rồi, cậu cũng hành động nhanh thật đấy. Hôm qua không phải cậu đã tìm ông anh họ Phương bên mặt trận thương vụ sao? Anh ta là người thành thạo trogn Bộ Thương vụ, lại là cán bộ cốt cán trong nội bộ, hoàn toàn có thể thôgn đường cho cậu. Năm sau cậu có thể ăn sung mặc sướng được rồi.
Trần Kinh thở dài đáp:
- Lý chính là cái lý nào đây, nhưng tôi cứ cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Năm đó lúc còn ở Sở Giang, chúng ta dưới sự lãnh đạo của Bộ trưởng Mễ vẫn luôn một lòng một dạ tìm con đường cải cách tổ chức, vậy cải cách của chúng ta phải đi theo hướng nào?
Tôi vẫn nhớ bộ trưởng Mễ đã nhấn mạnh sáu chữ sau “công bằng, chíng trực, công khai”.
Nhưng nay chúng ta muốn giải quyết chút chuyện, còn phải đợi mở được mối quan hệ, từ trung ương tới địa phương, mọi người đều coi trọng mạng lưới quan hệ, thân làm cán bộ xuất thân từ tổ chức, có lúc cảm thấy thật bất lực!
Cao Vệ lặng người, một câu cũng không khói được.
Trong lòng ông ta thầm giật mình về khả năng ăn nói của Trần Kinh.
Đứng trước mặt ai nói những lời nào, bản lĩnh này thực sự không dễ mà học được.
Mễ Tiềm là người bảo thủ, bình thường nói năng luôn thận trọng, tác phong làm việc cẩn thận nghiêm túc, một lòng một dạ luôn muốn làm tốt công tác của tổ chức, đối với công tác cải cách tổ chức, ông đã bỏ ra công sức suốt mười mấy năm.
Trần Kinh phải nói rất hiểu Mễ Tiềm, biết được thế giới nội tâm của Mễ Tiềm.
Câu nói này của hắn, không chỉ chiếm được cảm tình của Mễ Tiềm, mà còn vô hình dung kéo gần khoảng cách giữa Mễ Tiềm và hắn.
Hắn và Cao vệ đều là quan trong tay Mễ Tiềm, quan hệ cấp trên cấp dưới này giúp Trần Kinh càng có thêm lợi thế.
Nói về vấn đề mạng lưới quan hệ trong chính đàn, đều chính là nói đến tình đồng hương, tình thân và quan hệ cấp trên cấp dưới cũ.
Gần như không ai có thể vượt ra ngoài vòng quan hệ ấy.
Những người có có chút quan hệ nào rất khó cùng đi được với nhau.
Bởi không có sự tin tưởng lẫn nhau, vậy sao có thể tạo nên mạng lưới quan hệ?
Cao Vệ thầm cảm thán, Trần Kinh tuổi còn trẻ nhưng lại có thể tiến thẳng về phía trước như cưỡi trên hỏa tiễn, quả nhiên là có không ít sự nâng đỡ.
Quả nhiên, Mễ Tiềm nghe Trần Kinh nói câu này, liền cảm thấy rất thông cảm, ông nghiêm túc nói:
- Cải cách là một công việc gian khổ đằng đẵng, chúng ta cải cách kinh tế, cải cách chính trị, những vấn đề phải đối mặt vô cùng nhiều. Theo con đường cải cách kinh tế, chúng ta đã thất bại bao nhiêu lần rồi? Sau này vẫn còn bao nhiêu khó khăn nữa? Đây đều là những điều khó mà dự đoán được.
Còn về cải cách chính trị, nước xã hội chủ nghĩa chúng ta không có kinh nghiệm về mặt này để theo cả. Điều này buộc chúng ta phải tự mình mò mẫn tìm ra một con đường, cải cách như vậy càng khó khăn hơn nữa!
Ông nhìn thẳng vào Trần Kinh, tiếp:
- Tiểu Trần, nay cậu ở Lĩnh Nam, có thể nói nhận thức về cải cách đã sâu sắc hơn trước kia nhiều rồi. Ta có một kỳ vọng ở cậu, đó là hy vọng cậu có thể thường xuyên thử thi hành một số công tác cải cách mới. Đừng sợ thất bại, hiện lớp cán bộ lãnh đạo chúng tôi có một điểm yếu chính là nhát gan, không dám cất bước.
Điều này cũng giống như một đứa trẻ đang tập đi vậy, không dám cất bước thì mãi cũng không thể biết đi, đây chính là sự thực!
Ánh mắt ông sắc bén, khi nhìn quanh cũng lộ nên sự uy nghiêm.
Ông quay đầu nhìn về phía Cao Vệ, nói:
- Tiểu Cao, cậu cũng vậy, công tác tại Bộ Tài chính của cậu cũng chỉ là một bước quá độ, tương lai sẽ có nhiều trọng trách nặng nề hơn mà cậu phải gánh vác. Những sự nghiệp lớp cán bộ chúng tôi chưa hoàn thành, hy vọng các cậu có thể tiếp tục.
Những điều lớp cán bộ chúng tôi chưa thể tìm thấy, chưa dám thử, hy vọng lớp cán bộ sau các cậu có thể cam đảm thử nghiệm.
Điều này cũng giống như cuộc thi chạy tiếp sức vậy, chúng ta tiếp gậy cho nhau chạy về phía trước, nếu như mỗi lần tiếp gậy chúng ta đều chạy thật tốt, chắc chắc sẽ làm nên thành tích tuyệt vời.
Cao Vệ nghiêm túc đáp:
- Bộ trưởng Mễ, tôi xin ghi nhớ lời dạy bảo của ngài. Lần này tôi và Trần Kinh cùng tới đây, chính là muốn được nghe những yêu cầu của ngài đối với công việc của chúng tôi. Hiện tôi và Trần Kinh đều đang ở vào vị trí công tác hoàn toàn mới, những khó khăn gặp phải trước mắt cũng rất nhiều.
Áp lực to lớn, trọng trách nặng nề, bất giác lại nghĩ tới ngài.
Ngài là lãnh đạo cũ của chúng tôi, kinh nghiệm của ngài quả thực đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều!
Mễ Tiềm lắc đầu, nói:
- Xét đến cùng thì vẫn phải dựa vào sức mình thôi. Các cậu đều là những cán bộ trẻ có năng lực, có tài hoa, tiền đồ đều sáng lạn, chỉ có khả năng rằng đường đi sẽ quanh co, nhất định không được xem những trở ngại gặp phải là thất bại, phải xem chúng là những lần luyện tập.
Ông nhìn Cao Vệ nói:
- Tiểu Cao này, tôi cũng định hé cho cậu một tin này. Hiện nay cậu là cán bộ trẻ được trung ương tập trung bồi dưỡng, với quá trình bồi dưỡng của cậu, trung ương sẽ bỏ ra nguồn tài nguyên rất lớn, vì vậy tôi hy vọng cậu có thể không phụ sự côi trọng này của tổ chức, làm tốt mọi hạng mục công tác được giao, đặt nền tảng vững chắc cho những bước tiến bộ hơn sau này.
Cao Vệ lặng người, chợt cười đáp:
- Ôi cha, tôi còn được bồi dưỡng đặc biệt sao, điều này quả thực quá bất ngờ với tôi, thật là vinh hạnh cho tôi quá rôi!
Ông ta bĩu môi về phía Trần Kinh nói:
- Vậy còn Trần Kinh của chúng ta thì được bồi dưỡng thế nào? Cậu ấy cũng nên được chú trọng bồi dưỡng chứ!
Trần Kinh ngạc nhiên, bỗng đứng dậy khỏi ghế.
Bản thân cũng chỉ là một chức Phó giám đốc sở, so với Cao Vệ còn kém xa vạn dặm, sao có thể lọt vào tầm mắt trung ương được chứ?
(còn tiếp)
DG: Du Lạc Tiểu ^^