Ông ta tựa như một con gà trống đá thua trở về, vẻ mặt uể oải, âm trầm.
Lúc mới vào, ông ta còn rất vui vẻ, nhưng lúc đi ra, lưng đã khom lại, bộ dạng như già đi mười tuổi.
Đối với Đồng Tiểu Ly, Trần Kinh đã sớm phòng bị rồi!
Như vậy cũng tốt, hai người đánh quyền so đấu, một bên đã dùng toàn lực, còn bên kia vẫn giữ lại đòn hiểm.
Trần Kinh đối với Đồng Tiểu Ly vẫn còn có sự đề phòng.
Đồng Tiểu Ly đảm nhiệm chức Bí thư chính pháp kiêm Cục trưởng công an đã nhiều năm, Trần Kinh có thể đuổi ông ra khỏi địa bàn công an, kiểm sát, tòa án, mấy năm nay hắn vẫn luôn thu thập vấn đề của Đồng Tiểu Ly.
Một mặt nào đó bị ai đó nắm giữ lâu dài thường dễ dàng xảy ra vấn đề, Trần Kinh liền an bài Trần Lập Trung đi điều tra.
Qua gần một năm bí mật điều tra chứng cứ, Trần Kinh đã nắm giữ được tài liệu tỉ mỉ về những vi phạm kỷ luật và vi phạm quy định của Đồng Tiểu Ly.
Chỉ cần Trần Kinh muốn, hắn có thể lập tức chọn chốn chết cho Đồng Tiểu Ly.
Cuối cùng Trần Kinh chọn cách đưa những tài liệu này cho Lý Quốc Vĩ, vấn đề của Đồng Tiểu Ly đúng là vẫn cần phải cương quyết giải quyết.
Hắn chọn Lý Quốc Vĩ, chính là tin tưởng Lý Quốc Vĩ, đây coi như Trần Kinh ủng hộ Lý Quốc Vĩ.
...
Khách sạn Kim Tinh, Trần Kinh đón tiếp Tổ điều tra Ban Tổ chức Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức La Yến đi cùng.
La Yến mấy ngày nay tiều tụy đi không ít, mỗi ngày đều cùng lãnh đạo Ban Tổ chức Tỉnh điều tra, tra ra vấn đề gì, làm Trưởng ban Tổ chức Quận ủy, cô khó chối được sai lầm này.
Vốn dĩ, La Yến nghĩ mọi cách muốn giải thích với tổ công tác cái gọi là tình hình vi phạm kỷ luật của Hải Sơn.
Nhưng bà không giải thích nổi. Ngược lại còn khiến dấu vết càng ngày càng lộ nhiều hơn.
Tổ điều tra nghe xong còn muốn tiến hành điều tra, truy vấn tận gốc rễ vấn đề.
Hôm nay Trần Kinh và Triển Nhất Phi gặp mặt.
Triển Nhất Phi hơn 40 tuổi, tóc đã hói ở đỉnh, lộ ra một mảng da, vẻ mặt của ông và thủ hạ đều nghiêm túc, nói năng thận trọng, thâm trầm ít lời.
Trần Kinh khẽ nhíu mày.
Công tác của Ban Tổ chức Trần Kinh đã quá quen thuộc.
Hắn có thể hiểu được cảm giác hiện tại của Ban Tổ chức Tỉnh ủy trịnh trọng một cách lạ thường nhằm vào Lân Giác, hẳn là có nội tình đây.
Hôm nay vừa thấy đám người Triển Nhất Phi, kiêu căng tài trí, thần thái hơn người, trong lòng Trần Kinh cũng có chút nén giận.
Triển Nhất Phi dường như không ý thức được vấn đè này. Ông ta liền đưa ra một xấp tài liệu thật dày cho Trần Kinh, một mạch chỉ ra vấn đề.
Ông ta nói:
-Bí thư Trần, căn cứ vào điều tra của chúng tôi, Lân Giác có rất nhiều vấn đề, có thể nói là rất nhiều. Công tác tổ chức của Lân Giác vỡ nát, trình tự tổ chức bổ nhiệm cán bộ có rất nhiều sơ hở. Tổ chức chúng tôi nhấn mạnh công bằng, công chính, công khai chọn lựa cán bộ, nhưng ba yêu cầu này của chúng tôi vì sao Lân Giác lại thực hiện khó khăn đến vậy?
Trần Kinh đặt tài liệu lên bàn, nhìn thẳng Triển Nhất Phi nói:
-Trưởng phòng Triển, ý của anh tôi đã rõ phần nào! Anh nói tổ chức công tác của Lân Giác có vấn đề, tôi là Bí thư. Anh có phải muốn nói tôi có vấn đề nghiêm trọng, các anh lần này là đại diện tổi chức tới điều tra tôi phải không?
Triển Nhất Phi sửng sốt, ông không ngờ Trần Kinh lại nói chuyện trực tiếp như vậy, hơn nữa đòn phản kích lại cũng không cho người khác con đường sống.
Ông ta dừng một chút, đổi giọng nói:
-Bí thư Trần, đúng hay sai còn phải điều tra, đến cuối cùng anh có vấn đề hay không chúng tôi còn phải điều tra....
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
-Vậy là được rồi, các anh vẫn là đến đây để điều tra tôi!
Trần Kinh chỉ tập hồ sơ nói:
-Mục tiêu của các anh đã rõ ràng như vậy, vậy còn phải chuẩn bị đống hồ sơ chó má này làm gì cho vòng vèo? Trực tiếp điều tra đi, kêu Ủy ban kỷ luật cùng tới tổ điều tra, cùng điều tra vấn đề của tôi. Cần gì phải che đậy như vậy, khiến người ta cảm thấy không thoải mái chút nào!
Triển Nhất Phi biến sắc. Ông tím mặt nói:
-Bí thư Trần, xin chú ý thái độ của anh! Hôm nay chúng tôi là thay mặt tổ chức nói rõ tình hình với anh, thái độ đó của anh là thế nào? Anh có thái độ nhận thức vấn đề như thế nào? Chúng tôi...
Trần Kinh “ba” một tiếng, đập tay lên bàn nói:
-Đừng có các anh với chúng tôi! Hiện tại tôi đã rõ những gì các anh nói, các anh gọi đó là kết luận điều tra. Tất cả đều là kết luận chó má. Tôi công tác ở Hải Sơn, toàn bộ đều lấy hội nghị thường vụ làm trung tâm. Chọn lựa, đề bạt nhân sự trọng yếu, đều thảo luận, nghiên cứu qua trong hội nghị thường vụ rồi đó.
Một hội nghị thường vụ cấp Đảng ủy nắm giữ quyền nhân sự, vậy còn thế nào nữa, tôi đây đều hợp tình hợp lý cả!
Đổi lại các anh đến đây, trong tay cầm một đống nguyên tắc khuôn sáo áp vào chúng tôi, đây là thực hiện cái chó má gì chứ?
Trần Kinh chỉ tay ra ngoài nói:
-Các anh không phải muốn lập tức đi điều tra sao? Các anh cùng tôi đi luôn, tìm một đám thành viên của chúng tôi nói chuyện, xem vấn đề cán bộ, nhân sự của chúng tôi là như thế nào!
Triển Nhất Phi đứng dậy, sắc mặt xanh lét khó coi.
Ông ta tuyệt đối không ngờ được, hôm nay lần đầu tiên chạm mặt với Trần Kinh lại bị Trần Kinh chỉ thẳng vào mặt chửi rủa một trận như vậy.
Ông ở trong Ban Tổ chức nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên!
Kiêu ngạo, ngông cuồng!
Quá cuồng vọng!
Trần Kinh này quá cuồng vọng!
Triển Nhất Phi chỉ cảm thấy ngực mình sắp nổ tung, trong lòng cực kì tức giận nhưng không sao bộc phát ra được, sắc mặt đỏ bừng bừng.
Rất lâu sau ông mới nói:
-Bí thư Trần, thái độ của anh thật quá đáng! anh quả thực vô tổ chức, vô kỷ luật! Anh...
Trần Kinh chậm dần giọng nói:
-Trưởng phòng Triển, tổ chức của tôi quan niệm mạnh hay không, trong lòng tôi đều biết, trong lòng lãnh đạo hiểu rõ. Không phải do anh định đoạt! Tôi khuyên các anh một câu, các anh lập tức trở về cho tôi, đừng ở chỗ này tiêu tốn thời gian của tôi, vì sự hiện diện của các anh đã quấy nhiễu nghiêm trọng đến công việc bình thường của Lân Giác chúng tôi.
Các anh có thể đem những tài liệu điều tra của các anh trình lên trên, đưa cho ai xem cũng được! Lúc đưa đừng quên nói một câu, Trần Kinh cho rằng những điều tra này tất cả đều là chó má!
Triển Nhất Phi và hai nhân viên công tác tại phòng giám sát cán bộ đã tái mặt, nhưng Trần Kinh không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, thẳng tay hạ lệnh tiễn khách!
Một bên La Yến thấy mà hết hồn, trong lòng run sợ, nhưng cũng không khuyên gì.
Mấy ngày này cô cũng đã rất mệt mỏi bực bội khắp người.
Trong lòng bà cũng muốn hung hăng giáo huấn cái tổ điều tra thối tha này một chút.
Nhưng bà nào có cái gan đó.
Người ta nói quan lớn một phát đè chết người, đừng nói là tổ điều tra từ tỉnh tới, ngay cả lãnh đạo cũng không có cách nào can thiệp, La Yến bà dù gan lớn bằng trời cũng không dám mạo phạm những người này.
Bà không dám nhưng Trần Kinh lại dám.
Trần Kinh không chỉ dám, hơn nữa còn mắng rất hợp tình hợp lý, mắng cả mười phần sức lực.
Mấy ngày trước cái tên Trưởng phòng họ Triển kia ngạo khí mười phần, mở miệng ra là thay mặt tổ chức, cùng ông ta nói chuyện không nghĩ qua là cũng sẽ bị ông ta bị chụp mũ bắt lại.
Hôm nay bị Trần Kinh mắng cho một trận, ngày thường nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay thay vào đó là vẻ mặt tái mét, muốn nói vài câu độc ác ra nhưng Trần Kinh cũng không cho ông ta cơ hội.
La Yến ở một bên cảm thấy thực mãn nguyện, mấy ngày trước bà cùng Lý Quốc Vĩ và mấy người toàn phải chịu ủy khuất, hôm nay Bí thư Trần trở về, rốt cuộc cô cũng cảm thấy hãnh diện rồi.
Trần Kinh hôm nay nổi giận, cũng không phải lỗ mãng xằng bậy.
Hắn cũng từng là một cán bộ lão thành trong Ban Tổ chức, đối với Ban Tổ chức có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Họ Triển này rõ ràng là đến thêu dệt chuyện.
Bởi vì căn cứ theo quy định của phòng giám sát cán bộ, phải đem vấn đề xác định rõ ràng, không thể nào lại không tìm bí thư nói chuyện.
Vấn đề nhân sự, trách nhiệm lớn nhất là của bí thư.
Cũng chưa nghe bí thư giải thích đã quyết định, đây là cái điều tra chó má gì chứ?
Trần Kinh liền dựa vào điểm này nổi giận, hắn muốn xem rốt cuộc, Triển Nhất Phi này muốn giở trò gì.
Trần Kinh trên đường từ Việt Châu trở về liền suy nghĩ, mình cũng không đắc tội với ai.
Cho dù là nội bộ có xảy ra vấn đề, có người tố cáo, cũng chắc chắn không gây ra cục diện như vậy.
Hắn trầm tư suy nghĩ, thật sự là nghĩ không ta mình có kết oán với ai, có ai lại muốn ngáng chân hắn chứ.
Ngày hôm qua sau khi hắn và Lý Quốc Vĩ nói chuyện liền quyết định hôm nay sẽ hung hăng một chút.
Lý Quốc Vĩ đã bắt được Đồng Tiểu Ly rồi, nội bộ không xảy ra vấn đề, hắn thực không tin đám người Triển Nhất Phi có thể lật được cả trời.
Trần Kinh có lo lắng này, cho nên hắn có gan ra tay độc ác.
Tốt nhất là có thể bắt được người cố ý đâm lén sau lưng lần này, để cho Trần Kinh được mở mang kiến thức xem thế nào.
Bởi vì thái độ của Trần Kinh cứng rắn, mạnh mẽ, Triển Nhất Phi cũng không có điều kiện để tiếp tục điều tra, buổi chiều cùng ngày liền dẫn mấy cấp dưới chán nản trở về.
Đương nhiên, trước khi đi, không tránh được muốn nói vài câu độc ác.
Khương Vĩ thay măt Quận Ủy Lân Giác tiễn đưa bọn họ, lúc ấy giọng điệu của Triển Nhất Phi cũng vô cùng không có thiện ý.
Khương Vĩ trở về báo cáo với Trần Kinh, Trần Kinh chỉ cười lạnh.
Loại ngoài mạnh trong yếu này hắn đã thấy nhiều, trong lòng hắn hiểu rõ, có lẽ Triển Nhất phi này sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Nhưng lần sau lại có tổ điều tra qua đây điều tra, kết quả sẽ hoàn toàn thay đổi, lần điều tra này của Triển Nhất Phi sẽ hoàn toàn bị phủ định.
Không có Đồng Tiểu Ly ở bên trong gây khó dễ, bộ máy Lân Giác mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, đây là tường đồng vách sắt, người khác muốn tóm gáy cũng khó.
Trận phong ba này tạm thời đã qua rồi.
Trần Kinh trong lúc thở phào một tiếng cũng ý thức được, trọng trách của Lân Giác rất nặng, muốn đứng lên không phải chuyện dễ dàng.
Về phương diện công tác hàng ngày của Lý Quốc Vĩ đã không có vấn đề nhưng về phương diện mâu thuẫn nội bộ và sự khiêu chiến của bên ngoài, ông vẫn không có nhiều cách lắm, quyết đoán thôi chưa đủ, phương diện ứng biến vẫn còn kém.
Điều này khiến cho Trần Kinh có chút lo lắng cho tương lai của Lân Giác.
Đầu năm nay, trong quan trường dốc sức làm việc, một khi lên được vị trí tốt, liền không tránh khỏi bị người ta đố kỵ.
Sự đố kỵ của thói đời thật đáng sợ.
Cái gọi là “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”
Một khi bị người khác chú ý, chắc chắn sẽ có kẻ đâm lén sau lưng.
Không thể nghi ngờ, hiện tại Lân Giác quật khởi liền gặp phải vấn đề như vậy.
Áo đỏ nhiều thị phi, Lân Giác nổi danh, chuyện rắc rối cũng nhiều hơn.
Đối với mấy vấn đề này, Trần Kinh cảm thấy có chút bất lực, chốn quan trường chính là như vậy, doanh trại thì cố định nhưng lính thì liên tục thay đổi.
Trần Kinh không có cách này chủ trì công tác của Lân Giấc, về sau con đường của Lân Giác chắc chắn sẽ có người lãnh đạo mới dẫn dắt mọi người, sâu trong lòng hắn hy vọng, bộ máy mới của Lân Giác có thể gánh vác được trách nhiệm, có thể tiếp tục sự nghiệp hiện tại, thấy được triển vọng tươi sáng, cố gắng thống lĩnh cán bộ của Lân Giác tiến về phía trước.
Hắn càng tin tưởng chắc chắn, tương lai Lân Giác sẽ rất tốt đẹp, bởi vì hiện tại đã có một cơ sở tốt rồi!