Mọi người cùng nhau đẩy Tống Tiên Kiều lên trên, ông ta liền hát cùng với Cao Minh Hoa.
Trần Kinh ngồi trên sofa, Miêu Đan Phương ngồi ngay bên cạnh hắn ta, Cao Hà cầm hai ly rượu tiến tới, cười nói:
-Bí thư Trần, Đan Phương, hai người đừng có quên uống rượu chứ!
Hôm nay Cao Hà uống hơi nhiều, cô ta lúc đầu ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng hiện giờ nhìn cô ta lại rất gợi cảm.
Đôi môi mộng đỏ, rất thu hút ánh nhìn, còn cả chiếc áo vest và zip bó chặt cơ thể, khoe được thân hình đầy đặn của cô ta, dưới ánh đèn nhấp nháy nhiều màu, vẻ đẹp ấy khiến cho vạn người phải mê đắm.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Trần Kinh, khoảng cách tương đối gần, khẽ cười rồi nói:
-Bí thư Trần, hôm nay anh có thể tay trái một cô, tay phải một cô, thật là có phúc nhé!
Cô ta nói xong, liền cảm thấy dường như có chút không ổn, bèn nói tiếp:
-Đùa thôi, tôi chỉ đùa thôi. Bí thư Trần anh đừng có tức giận. Sắc mặt của anh khẽ thay đổi, khiến cho nhân dân chúng tôi cảm thấy rất kinh sợ, tim cứ đập thình thịch thình thịch!
Trần Kinh nhíu mày, nói:
-Cao tổng, chị có tài ăn nói thế này, sao không đi làm dẫn chương trình cùng với Đan Phương, thật uổng quá!
Cao Hà khẽ cười nói:
-Cảm ơn anh đã khen ngợi!
Cô ta thở một hơi dài, trầm tư nói:
-Tôi làm gì có cái phúc đấy, cả đời này tôi cũng không có được cơ hội đó, trời đã định là như vậy rồi!
Hai mắt cô ta mịt mờ, nhìn Trần Kinh nói:
-Bí thư Trần, hôm nay trong khung cảnh này, tôi vẫn phải nói những lời mà anh không thích. Vệ Hoa ông ta rất đáng thương, trước đây ông ta có chút không hiểu chuyện, nhưng gần đây trải qua nhiều chuyện, ông ta cũng đã tỉnh ngộ rồi.
Ông ta vẫn cần được anh chỉ bảo nhiều hơn.
Trần Kinh cầm ly rượu trên bàn lên, uống một ngụm, nói:
-Cao tổng, tính của chị quá nóng vội. Việc gì chị cũng cần phải suy nghĩ thấu đáo đã! Lão Vệ có suy nghĩ riêng của ông ta, ông ta có đường đi riêng của ông ta, chị lại cứ gán ghép suy nghĩ của mình cho ông ta như vậy, chị vội cái gì chứ?
Cao Hà cười, mắt híp lại, nói:
-Tôi đúng là có chút hơi nóng vội! Nhìn thấy đậu phụ nóng, chỉ mong là được cắn ngay một miếng. Anh nói lão Vệ có các mối quan hệ. Ông ta thì có quan hệ cái nỗi gì, chỉ biết bốc phét, đôi lúc khiến người ta tức chết!
Cao Hà cố tình nhích về phía Trần Kinh, cô ta cố chạm người vào Trần Kinh.
Cô ta là người trên thương trường đã lâu, việc ăn nói cô ta rất giỏi. Lời nói ra có chút mập mờ, nhưng lại không mang một chút phong trần nào.
Cách nói chuyện này khiến cho đàn ông cảm thấy rất thoải mái, người phụ nữ này rất hiểu lòng dạ của đàn ông, thực sự cô ta là người có nghề rồi. Lâu sau, cảm thấy quá phản cảm, thì cô ta mới thôi.
Trong lòng Cao Hà hiểu rõ, Trần Kinh sẽ không có cảm tình với cô ta.
Vì vậy cô ta rất thoải mái, cũng không lo Trần Kinh sẽ lợi dụng cô ta.
Trong lòng cô ta vẫn hi vọng Trần Kinh sẽ không thành thật như vậy, sẽ lợi dụng cô ta!
Trần Kinh để ly rượu xuống bàn, quay đầu sang nhìn Cao Hà nói:
-Cao tổng, những chuyện như thế này từ nay về sau đừng nhắc đến nữa, chị là dân kinh doanh, nên biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói. Có những chuyện chỉ cần trong lòng hiểu là được rồi, từ trước tới nay thất bại đều do dài dòng và nhiều lời, chị cần phải hiểu, lão Vệ cũng cần phải hiểu điều này, đúng không?
Cao Hà nghiêm túc nói:
-Tôi sẽ ghi nhớ những gì Bí thư dạy bảo!
Trần Kinh khua tay, đúng lúc đấy Trần Lập Trung đẩy cửa bước vào, ông ta đi thẳng về phía Trần Kinh, nói:
-Chết tiệt! Bí thư, anh đoán xem lúc tôi ra ngoài hút thuốc đã gặp ai?
Trần Kinh nhíu mày, Trần Lập Trung nói:
-Đinh Đắc Quân còn có cả Khương Thiếu Khôn nữa, bọn họ đang ở tầng dưới, có vẻ rất nhiều người!
Giọng của ông ta không nhỏ, hai người Cao Minh Hoa đang hát nghe thấy cũng dừng hát ngay!
Trần Kinh cười, nói:
-Thật là hay, lại đụng phải nhau ở đây!
Trần Kinh vẫy Cao Minh Hoa tới, nói:
-Lão Cao, nếu đã trùng hợp vậy, anh hãy đến đó chào một tiếng đi! Bằng không sẽ khó ăn nói!
Cao Minh Hoa đứng dậy, nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh nói:
-Em gái, đi cầm hai chai rượu nho tốt tới đây, rồi mang xuống phòng tầng dưới của Chủ tịch Khương, nói đây là một chút thành ý!
…
So với không khí náo nhiệt phía Trần Kinh, thì phía Khương Thiếu Khôn lại rất trầm lắng.
Hai người Khương Thiếu Khôn và Chu Kiến Hoa càng ngày càng hiểu nhau, nhưng vì trong lòng Quan Khai Thuận và Đoạn Vĩnh Khánh có tâm sự, nên khiến cho không khí không được náo nhiệt lắm.
Mà mấy ông chủ doanh nghiệp lại rất thận trọng, không có ai khuấy động không khí, bọn họ thì ai sẽ hát chứ?
Chỉ có mỗi Vạn Hân là thoải mái một chút, anh ta chọn hai bài nhạc nhẹ nhàng, rồi ngồi ngân nga.
“Cốc, cốc!”
Đoạn Vĩnh Khánh đứng dậy mở cửa, trước cửa là một cô gái mặc chiếc váy đỏ trên tay đang bưng hai chai rượu nho.
Đoạn Vĩnh Khánh nhíu mày, nói:
-Cô đưa nhầm phòng rồi, chúng tôi không…
Cô gái mỉm cười, nói:
-Chào anh, hai chai rượu này là những người bạn của các anh ở phòng bên cạnh gửi tới, bọn họ chúc các anh một buổi tối chơi vui vẻ!
Đoạn Vĩnh Khánh ngơ ngác, tránh sang một bên.
Cô gái cẩn thận bước vào phòng, đặt hai chai rượu lên trên bàn, nói:
-Có cần tôi mở rượu ngay bây giờ không?
Đoạn Vĩnh Khánh hướng mắt về phía Quan Khai Thuận, mặt của Quan Khai Thuận đột nhiên trắng bệch, khua tay nói:
-Đi…đi ra…
Anh ta mới nói được nửa câu, liền nghe thấy tiếng cười lớn ở trước cửa, anh ta như bị điện giật, liền đứng bật người dậy khỏi sofa.
Trước cửa có hai người bước vào, Trần Kinh đi đằng trước, Cao Minh Hoa đi theo đằng sau.
Hắn bước vào trong phòng, mọi người ở trong phòng đều dừng mọi động tác lại, Vạn Hân đặt míc xuống, Khương Thiếu Khôn và Chu Kiến Hoa cũng ngừng nói chuyện.
Trần Kinh cười híp mắt lại, rồi nói:
-Chủ tịch, hôm nay thật là trùng hợp! Không ngờ là anh cũng tới đây tiếp khách, tôi nghe Trần Lập Trung nói thì mới biết.
Hắn chỉ tay vào hai chai rượu trên bàn rồi nói:
-Đây chỉ là một chút thành ý! Hi vọng anh chơi vui vẻ!
Sắc mặt Khương Thiếu Khôn có chút không tự nhiên, ông ta đứng dậy bắt tay Trần Kinh và nói:
-Bí thư Trần, anh khách sáo như vậy làm gì chứ! Anh tặng rượu cho tôi, tôi làm sao đáp lễ anh đây?
Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn bắt tay nhau, Trần Kinh dùng lực lắc, rồi nói:
-Chủ tịch, anh xem, anh nói như vậy là khách khí quá rồi, anh là lãnh đạo, tôi tình cờ gặp anh, không thể kính anh một ly sao?
Trần Kinh mới nói muốn mời rượu, Quan Khai Thuận liền vội vàng nói với cô gái bên cạnh:
-Nhanh, nhanh rót rượu!
Khương Thiếu Khôn khẽ ừ một tiếng, chỉ tay về phía Chu Kiến Hoa, ông ta vẫn ngồi im nãy giờ, rồi nói:
-Bí thư Trần, đây là Chủ tịch ngân hàng xây dựng Tỉnh Chu Kiến Hoa, Kiến Hoa là người Hoàn Thành chúng ta, luôn luôn quan tâm tới tình hình phát triển của Hoàn Thành chúng ta. Lần này ông ta đích thân tới, tôi là chủ ở đây, cũng phải làm hết bổn phận của người làm chủ chứ, có phải không?
Trần Kinh hướng về phía Chu Kiến Hoa gật đầu nói:
-Chủ tịch ngân hàng Chu, anh đúng là thần tài từ Việt Châu tới!
Chu Kiến Hoa không đứng dậy, Trần Kinh cũng không có ý định bắt tay, chỉ gật đầu chào hỏi.
Mà đúng lúc đó, Vạn Hân ngồi bên cạnh cũng nói chen vào:
-Bí thư Trần, chào anh! Anh còn nhớ tôi không?
Vạn tổng sao?
Trần Kinh cười nói:
-Tất nhiên là nhớ rồi, sao? Công việc ở Việt Châu của cậu giờ rất thành công, chuẩn bị hướng về Hoàn Thành sao?
Vạn Hân cười nói:
-Tôi chỉ kinh doanh nhỏ, đã để cho Bí thư Trần cười chê!
Trần Kinh nói:
-Cậu đừng có khiêm tốn thế, cậu sợ đến Hoàn Thành rồi, chúng tôi sẽ chèn ép cậu hay thế nào?
Trần Kinh vừa nói vừa cầm ly rượu trên bàn lên, nhìn về phía Khương Thiếu Khôn nói:
-Chủ tịch, tôi cạn ly này, còn anh thì tùy ý!
Trần Kinh uống một hơi hết ly.
Khương Thiếu Khôn cầm ly rượu lên, mắt nhìn về phía Cao Minh Hoa đằng sau Trần Kinh, Cao Minh Hoa cười nói:
-Chủ tịch, tôi cũng cạn một ly!
Ông ta cầm một ly rượu lên, cũng cạn ly.
Khương Thiếu Khôn không nói câu nào, cũng cạn ly rượu.
Trần Kinh nói:
-Vậy, Chủ tịch, tôi và Cao Minh Hoa không làm phiền nhã hứng của các anh nữa, các anh cứ vui chơi đi nhé! Tôi hôm nay mời Cục trưởng Cao ăn cơm, nói về chuyện Tẩu Mã Hà!
Khương Thiếu Khôn cười, nói:
-Bí thư Trần, không thể làm việc vất vả như vậy được, lúc nào thả lỏng thì cũng phải thả lỏng chứ!
-Xin nghe! Chỉ là năng lực có hạn, đôi lúc giải quyết công việc không được bình tĩnh như anh!
Trần Kinh nói.
Hai người Trần Kinh và Cao Minh Hoa đi ra ngoài, Khương Thiếu Khôn nhìn dáng hai người đi ra, nhíu mày.
Chu Kiến Hoa ngồi bên cạnh nói:
-Thiếu Khôn, anh xem tố chất của cán bộ ở Hoàn Thành đúng là không tồi! Người vừa rồi là Bí thư của Tẩu Mã Hà sao?
Khương Thiếu Khôn vẻ mặt có chút khó xử, Quan Khai Thuận nói:
-Chủ tịch ngân hàng Chu, đây là Phó bí thư Thành ủy chúng tôi, Trần Kinh!
Trần Kinh? Trẻ vậy sao?
Chu Kiến Hoa đứng bật dậy khỏi sofa, vẻ mặt có chút kinh hãi.
Tên tuổi của Trần Kinh ông ta đã nghe qua, trước đây hắn rất có tiếng ở trong Tỉnh.
Biệt danh của hắn là cán bộ trẻ tuổi nhất cấp Cục Sở, Chu Kiến Hoa không ngờ rằng, hôm nay có thể gặp được người này.
-Sao, Kiến Hoa, anh biết hắn sao?
Khương Thiếu Khôn quay đầu sang nói.
Chu Kiến Hoa cười ngượng ngùng, nói:
-Tôi mới nghe qua tên, chứ chưa từng gặp mặt, thật là trẻ tuổi quá!
Vẻ mặt của ông ta có chút không tự nhiên, ông ta cảm thấy lúc nãy mình đã quá vô lễ, hiện giờ ở chính đàn Lĩnh Nam ai cũng đều biết Trần Kinh là người của Chu Tử Binh, hơn nữa lại có quan hệ thân thiết với Phó chủ tịch thường trực Kiều Chính Thanh. Kiều Chính Thanh hiện giờ được phân quản về tài chính ngân hàng, tuy rằng Chu Kiến Hoa là người đứng đầu Ngân hàng xây dựng Tỉnh, là một hệ thống tư nhân.
Nhưng ở Lĩnh Nam làm ăn, không thể không tạo quan hệ với lãnh đạo trong Ủy ban nhân dân Tỉnh và Tỉnh ủy được?
Đương nhiên dựa vào thân phận cũng như sự khôn ngoan của ông ta, những thứ này tuy không viết trên mặt của ông ta, nhưng hành động vừa rồi của ông ta, ít nhiều cũng phản ánh suy nghĩ của ông ta.
Mà người khó xử nhất hiện giờ là Quan Khai Thuận và Đoạn Vĩnh Khánh.
Hai người không đặt phòng cao cấp, vừa rồi Quan Khai Thuận còn nói với Khương Thiếu Khôn là phòng cao cấp đang trong thời gian sửa chữa.
Hiện giờ Trần Kinh cùng một toán người lại từ phòng cao cấp đi ra, điều này không phải là đánh thẳng vào mặt ông ta sao?
Khương Thiếu Khôn nhìn Quan Khai Thuận và Đoạn Vĩnh Khánh, ánh mắt của ông ta không sắc nhọn, nhưng khiến cho hai người cảm thấy sắp bị thiêu chụi vậy, chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống ngay.
Khương Thiếu Khôn cầm ly rượu nho trên bàn lên, tỉ mỉ nhìn rồi lại đặt xuống, cười nhạt, nhìn hai người Quan Khai Thuận nói:
-Thứ này hai người xử lý đi, đi hát sao lại uống rượu nho, chẳng ra gì cả!
Ông ta lại quay sang phía Vạn Hân nói:
-Tiểu Vạn, không phải vẫn đang hát sao? Sao lại dừng lại, hát đi, tiếp tục hát đi, hôm nay chúng ta nhất định phải chơi hết mình!
Vạn Hân cười, không biết làm sao.
May mà Chu Kiến Hoa giải vây nói:
-Tôi hát một bài! Chúng ta đừng nghĩ tới chuyện đã qua nữa, mấy người đàn ông chúng ta cùng nhau hát!