Hội nghị thường vụ chính quyền của tỉnh Sở Giang, Uông Minh Phong trên tay cầm lấy sổ viết vài thứ, có chút nhàm chán.
Từ Tự Thanh người này, Uông Minh Phong thấy đặc điểm lớn nhất của ông ta là thích tham gia làm chủ nghĩa tình thế, nói đi nói lại thành tích đạt được trên cuộc họp, mọi người đã nghe đầy lỗ tai, ông vẫn không buông tha vẫn tiếp tục oanh tạc.
Còn đối với về mặtcông táci, gặp phải chỗ khó, điểm đáng ngờ, ông ta sẽ tránh né, không nói gì cả.
Phát biểu như vậy, thường thường vừa dài vừa thối, lại hoàn toàn nói hươu nói vượn, chỉ nghe thổi phồng và quảng cáo rùm beng mà thôi…,không có cái gì thực chất cả, nghe rấtnhàm chán.
Nhưng có biện pháp gì chứ? Quan lớn một cấp đè chết người, Từ Tự Thanh là Chủ tịch tỉnh, mọi công việc chính quyền đều do ông ta chủ trì, trong lòng Uông Minh Phong cho dù có nhiều bất mãn, ông ta cũng chỉ có thể dấu ở trong lòng, huống chi, trong khoảng thời gian này, trong lòng ông ta có quá nhiều chuyện bất mãn, một lời khó nói hết.
Làm mình làm mẩy với Trần Kinh, ông ta hiện tại cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy mình có thể quá vội vã.
Trần Kinh và ông đều là người cũ phía dưới của Bí thư Sa, đánh giá mà Uông Minh Phong dành cho Trần Kinh còn có tình có nghĩa đấy, không giống Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh là tên trở mặt không nhận người quen.
Tình cảnh hiện tại của Uông Minh Phong có chút xấu hổ, ông ta có mối quan hệ không tốt với Ngũ Đại Minh.
Mà Từ Tự Thanh người này, ngoài mặt hòa khí, trên thực tế tâm cơ sâu sắc.
Ông vẫn luôn đề phòng Uông Minh Phong, chuyện lớn nhỏ trong chính quyền của Tỉnh, ông ta ngoài mặt buông lỏng trao đầy đủ quyền cho mọi người, kỳ thật ông ngầm chăm chú sít sao Trưởng ban thư ký Trường Mao Quân.
Vốn Uông Minh Phong mượn sự kiện xưởng đóng tàu của Kinh Giang, tạo danh tiếng, sau đó đánh vỡ cục diện độc đại hiện tại của Từ Tự Thanh trong nội bộ chính quyền.
Nhưng, chuyện này không thành, ngược lại làm cho Từ Tự Thanh bắt lấy nhược điểm, mấy lần trên hội nghị ngấm ngầm ném đá giấu tay nhắc tới việc này, có động thái chèn ép tương đối rõ ràng với Uông Minh Phong.
Vốn, điều này cũng không có gì tiếc nuối.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, một sự kiện có thể thành hay không, nỗ lực thực hiện là một mặt, ngoài ra còn cần điều kiện cả trong lẫn ngoài, thời cơ vvv...cũng là những mặt khá quan trọng, ai có thể bảo đảm tất cả sự tình gì đều có thể mã đáo thành công?
Nhưng việc khiến Uông Minh Phong bất ngờ, chuyện này trên cơ bản không chấm dứt.
Xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua không thành công xưởng đóng tàu Lâm Vũ, lại quay đầu đánh kẻ địch một đòn, bất ngờ đề xuất thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Mà lần này, lãnh đạo phụ trách Tỉnh bị Từ Tự Thanh nắm trong tay, trong lòng Uông Minh Phong uất nghẹn.
Nếu ông vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp trước kia với Trần Kinh, chuyện này cho dù Từ Tự Thanh có muốn nhúng tay vào đều không có biện pháp.
Nhưng tình huống bây giờ rất khác biệt, câu nói của Từ Tự Thanh có thể đánh đuổi Uông Minh Phong, bởi vì lần trước không thành công, rất có thể đã xảy ra vấn đề phối hợp giữa tỉnh và thành phố, cuối cùng mới đưa đến thất bại.
Một cái miệng, tìm lý do thất bại thật không đơn giản phải không?
Cho nên Uông Minh Phong vẫn lựa chọn nhẫn nhịn, mà Từ Tự Thanh đem hạng mục này giao cho Phó chủ tịch tỉnh Liễu Quân Chính, Liễu Quân Chính hiện tại cũng rõ ràng thấy Từ Tự Thanh dùng sức kiềm chế nhân vật mấu chốt Uông Minh Phong.
Uông Minh Phong viết viết vẽ vẽ, trong đầu nghĩ mọi thứ, nội tâm có chút hiu quạnh cô đơn.
Tứ cố vô thân, một bàn tay không vỗ nên tiếng, loại cảm giác này rất khó chịu, Uông Minh Phong vừa được nhiệt liệt chào mừng vào chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, hiện tại bị phù đầu bởi gáo nước lạnh, khiến cho lòng ông ta như băng giá.
Bỗng nhiên, tay của Uông Minh Phong run lên.
Cánh tay tựa hồ bị người đụng một cái.
Ông ta quay đầu, thấy Phó chủ tịch tỉnh Đoạn Húc nháy mắt với ông ta.
Ông nhanh chóng ngẩng đầu, lại thấy sắc mặt Từ Tự Thanh không biết từ lúc nào lại trở nên xanh mét, mà không khí hội trường cũng lạnh như băng.
Ông ngó nghiêng nhìn quanh, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại trên người của Liễu Quân Chính, bởi vì Liễu Quân Chính có vẻ rất xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tròng mắt Uông Minh Phong hơi híp, trong lòng có chút linh hoạt.
Chỉ nghe Liễu Quân Chính nói:
- Chủ tịch tỉnh, chuyện này tôi đã có kết nối với phía Kinh Giang, Trần Kinh tỏ vẻ, xưởng đóng tàu Kinh Giang tạm thời chưa có kế hoạch. Xưởng đóng tàu Kinh Giang đang dựa theo quy hoạch của Thành ủy tiến hành cải cách toàn diện, hơn nữa bọn họ đã tiến hành kết nối xưởng đóng tàu của Hongkong, có hi vọng hợp tác.
Hơn nữa tuần sau đoàn khảo sát của xưởng đóng tàu Hongkong sẽ tới khảo sát thực địa Kinh Giang….
Từ Tự Thanh mặt đen lại nói:
- Trần Kinh hắn có quyền gì làm như vậy? Hợp tác xưởng đóng tàu Hoàng Hải và xưởng đóng tàu Kinh Giang, đây là nguyện vọng của quốc gia, đây là yêu cầu của quân đội. Hắn Trần Kinhcho mình là chúa đất à, ngay cả nguyện vọng của quốc gia cũng có thể không quan tâm sao?
Liễu Quân Chính ngượng ngùng nói:
- Điểm này tôi đã nó rõ với hắn rồi, nhưng hắn nói, cho dù nguyện vọng củaquốc gia cũng không có thể hy sinh Kinh Giang. Xưởng đóng tàu Kinh Giang là tiêu chí của Kinh Giang, giá trị trên chục tỷ, nguyện vọng của quốc gia không phải là cướp đoạt quốc gia. Nguyện vọng của quốc gia cũng không có thể buộc hắn Trần Kinh có tài sản.
Hai tay dâng tặng hàng chục tỷ, đây thể hiện đại cục gì? Đây chẳng phải là chủ nghĩa bè phái độc chiếm sao?
Hắn nói hắn nếu làm như vậy không biết nói saovới nhân dân của Kinh Giang…
Liễu Quân Chính nói tới đây:
- Trần Kinh người này, thật sự rất ngoan cố, biết ăn nói. Hắn nói như vậy, dường như là tôi đang quấy nhiễu sự phát triển của Kinh Giang, muốn có tài sản.
Uông Minh Phong ở một bên nghe rất sửng sốt, thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng che miệng quay đầu sang một bên.
Vừa rồi tâm tình ông có chút mất mát, nháy mắt trở nên rất sung sướng.
Giao thiệp với Trần Kinh, đó chính là người rất giỏi giang, Liễu Quân Chính tưởng mình là lãnh đạo, thì Trần Kinh nhất định phải làm theo kế hoạch của ông ta sao? Thật là có chút ngây thơ.
Trần Kinh rất cố chấp, vậy còn cần Liễu Quân Chính nói sao?
Như vậy cũng tốt, ít nhất chứng minh không chỉ có Uông Minh Phong không có năng lực, Liễu Quân Chính ra ngựa cũng chả có gì đặc biệt.
Liễu Quân Chính nói như vậy, Từ Tự Thanh mím chặt môi, không nói được một lời.
Bởi vì Liễu Quân Chính nói sự thật, đó chính là Trần Kinh đưa ra một cái mũ lớn có tài sản.
Xưởng đóng tàu Kinh Giang là một cục diện rối rắm, nhưng cái sạp mục nát cũng là cái sạp của Trần Kinh, xưởng đóng tàu là xí nghiệp của Kinh Giang, Trần Kinh có năng lực giải quyết vấn đề của xưởng đóng tàu.
Nếu ở tỉnh nhất định phải kiên trì can thiệp Kinh Giang, cuối cùng ai chịu đội cái mũ tài sản này?
Liễu Quân Chính đội hay là Từ Tự Thanh ông ta đến đội?
Vừa nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Từ Tự Thanh bùng lên, ông không ngờ, chuyện này lại xuất hiện biến cố như vậy.
Tình thế Kinh Giang không tốt như thế, có thể ném gánh nặng của xưởng đóng tàu Kinh Giang xuống, hoàn toàn có thể khiến bộ máy Kinh Giang khinh trang thượng trận, đây là chuyện tốt.
Ông ta nghĩ, Trần Kinh không thể cự tuyệt, trừ phi là đầu óc của hắn bị hư.
Nhưng sự thật chính là Trần Kinh đã cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt rất hợp tình hợp lý, lần này đã làm đảo lộn hết mọi ý nghĩ của Từ Tự Thanh.
Từ Tự Thanh xanh mặt nói:
- Tôi ngược lại muốn xem, Kinh Giang như thế nào thông qua năng lực của mình để cứu sống xưởng đóng tàu, nếu bọn họ làm không tốt, làm hư sự tình, bọn họ chính là người có tội của Kinh Giang.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía mọi người trong hội nghị, nói:
- Mọi người cứ nói thoải mái, phát biểu một chút ý kiến của mình.
Có không ít người tham dự hội nghị thường vụ chính quyền của Tỉnh, lãnh đạo của Ủy ban Cải cách và Phát triển, Sở Thương mại hôm nay đều là nhân vật số một.
Trần Kinh mặc dù là Bí thư của thành phố phía dưới, nhưng đại lão của phòng họp này, gần như đều biết hắn.
Dù sao danh khí Trần Kinh rất vang dội, hắn là Bí thư mà đích thân Bí thư Ngũ Đại Minh đào lấy, là Bí thư được Tỉnh ủy kỳ vọng.
Hơn nữa Trần Kinh sau khi đến Kinh Giang, có hành động dứt khoát hẳn hoi, cũng đích thật là khiến người Sở Giang thấy được năng lực và khí phách của hắn.
Hiện tại khí tràng của Trần Kinh cao, ngay cả Cục trưởng Giám đốc sở của Tình, cũng không thể so bì được, cái khác thì không dám nói, chỉ cần Trần Kinh dám đứng vững chống lại sự đàn áp của Liễu Quân Chính, thì thử hỏi có mấy người ngồi ở đây có can đảm làm được như thế.
Quan lớn một cấp đè chết người, Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý không coi là rất giỏi, nhưng xuống phía dưới, cũng là lãnh đạo chủ quản một phương.
Nước cộng hoà chú trọng quan niệm cấp trên cấp dưới, và quan niệm lãnh đạo cấp trên dưới không giống nhau, trực tiếp chống lại cũng không nhiều, cũng chỉ có Trần Kinh mới can đảm làm như vậy.
Vào lúc này, Từ Tự Thanhđể cho mọi người lên tiếng, một bang chủ nhiệm Giám đốc sở ai dám nói cái gì?
Không nói lời nào sẽ không có sai lầm, nói mà không thu được kết quả tốt, đắc tội hai bên, như vậy có ai nguyện ý lên tiếng?
- Khụ, khụ.
Phó chủ tịch tỉnh Đoạn Húc vẫn trầm mặc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:
- Tôi đề nghị để cho Chủ tịch tỉnh Uông phát biểu, dù sao hạng mục xưởng đóng tàu này, ông ta trước kia phụ trách qua. Ông ta hiểu được các phương diện của tình huống, tôi cảm thấy chúng ta nên nghe ý kiến của ông ấy.
Uông Minh Phong cả kinh, quay đầu nhìn về Đoạn Húc.
Phó chủ tịch tỉnh này là người trẻ tuồi nhất trong bộ máy chính quyền Tỉnh, hôm nay lại làm ra như bậy?
Như thế nào bỗng nhiên nhắc tới chính mình rồi?
Đoạn Húc vừa nói, sắc mặt của Từ Tự Thanh hòa hoãn một chút, ông nhìn Uông Minh Phong nói:
- Minh Phong, anh nói đi.
Uông Minh Phong gật đầu, trầm ngâm một chút nói:
- Sự tình xưởng đóng tàu Kinh Giang, thật sự rất phức tạp. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến phức tạp, một mặt là nội bộ phức tạp, hàng chục người trong một nhà máy, bên trong có bao nhiêu quan niệm bất đồng? Muốn thống nhất tư tưởng cũng rất khó khăn.
Mặt khác, xưởng đóng tàu Kinh Giang có địa vị đặc thù trong lòng người Kinh Giang, năm đó khi kinh tế Kinh Giang sôi động, xưởng đóng tàu là niềm kiêu hãnh của Kinh Giang.
Không nói khoa trương, nhà máy đóng tàu này gần như gắn kết những cảm xúc của một thế hệ, một nhà xưởng đóng tàu như vậy, muốn xử lý như thế nào, nếu muốn xử lý, vốn phải cẩn thận đắn đo.
Nếu thái độ của Trần Kinh đã kiên quyết như vậy, lý do đầy đủ như vậy, dựa vào sự hiểu biết của tôi về hắn, hắn nhất định là có biện pháp giải quyết vấn đề xưởng đóng tàu Kinh Giang. Bởi vậy, chúng ta có thể cưỡng chế yêu cầu bọn họ phải bán xưởng đóng tàu sao?
Dù sao, chúng ta đồng lòng với Kinh Giang, hiện tại một mặt thể hiện quyền chủ động ở Kinh Giang, chúng ta hẳn là cảm thấy may mắn mới đúng.
Tôi cảm thấy, trên thế giới này không có giao dịch không thànhcông, cũng không có không bán xưởng đóng tàu, cho nên tôi cho rằng hay là phải xem thành ý của xưởng đóng tàu Hoàng Hải như thế nào.
Uông Minh Phong cười nói:
- Trần Kinh là người khôn khéo, điều này không cần tôi nói, mọi người ngồi đây ai cũng biết. Hắn trước kiakhi ở thời điểm nghèo nhất, cũngcó thể đứng vững kiên quyết không bán xưởng đóng tàu. Hiện tại trên tay hắn đã có lợi thế, ông còn trông cậy vào hắn không cố định lên giá sao?
Hắn muốn bán xưởng đóng tàu với giá tốt, chúng ta có thể can thiệp hắn như thế nào?
Lời phát biểu của Uông Minh Phong rất đơn giản rõ ràng, nhưng vẫn điểm đúng chỗ mấu chốt, phân tích cách nghĩ về vấn đề của Kinh Giang rất thấu đáo.