Nhưng rất nhanh, Tẩu Mã Hà bên kia đã có tin tức.
Phó bí thư Quận ủy Chiêm Ích của Tẩu Mã Hà đã đến Thành ủy báo cáo công việc cho hắn.
Tổ lãnh đạo xây dựng thành phố do ông ta là Tổ phó thường trực, phụ trách sự vụ cụ thể. Mà tổ lãnh đạo vừa mới thành lập gần đây, ông ta đã gặp phiền toái trong việc giải quyết đầu tiên rồi.
Điều này làm cho ông ta rất sợ hãi, nói một cách khách quan, trách nhiệm của việc đó không phải của ông ta, nhưng hiện tại công việc giải phóng mặt bằng của chính quyền gặp khó khăn nan giải, lại không có biện pháp giải quyết thích đáng, trong lòng của ông ta sao không thể lo lắng được chứ?
Trần Kinh nhìn qua dường như cũng không sốt ruột, hắn dù gấp gáp vẫn ung dung rót một ly trà cho Chiêm Ích nói:
- Lão Chiêm, ông đừng quá vội vàng nóng nảy như vậy. Hiện tại vấn đề giải phóng mặt bằng quả thật có điểm khó giải quyết, nhưng trước mắt công việc mà chúng ta xây dựng đô thị vẫn có những vấn đề khác. Ví dụ như Viện quốc vụ trung ương gần đây tăng cường giám sát đầu tư của địa phương, các hạng mục xây dựng đô thị của chúng ta muốn thuận lợI thông qua phê duyệt trước mắt vẫn tồn tại một số lực cản.
Nếu như vậy, tạm thời không có cách nào khác đành phải trì hoãn việc giải phóng mặt bằng của địa phương, chúng ta trước giải quyết vấn đề đơn giản sau đó mới giải quyết vấn đề phức tạp.
Chiêm Ích nói:
- Bí thư, điểm này là điểm mà tôi đang do dự đấy. Tôi lo lắng một nơi bất mãn sẽ lan truyền đến những nơi khác, nếu ở mỗi địa phương đều gặp phải vấn đề như vậy, chúng ta càng ở thế bị động.
Trần Kinh cười lạnh nói:
- Dù sao chúng ta hiện tại không có khả năng xuất ra nhiều tài chính như vậy, chúng ta sẽ bắt tay vào làm từ những chỗ đơn giản nhất.
Trần Kinh dừng một chút nói:
- Lão Chiêm, ông là lão nhân của Tẩu Mã Hà, ông biết rõ những sự tình mà xem qua có vẻ đơn giản thì đằng sau nó sẽ liên quan đến những vấn đề không hề đơn giản. Có người vì lợi ích đã khiêu chiến quyền uy của chính quyền, bên trong nó e rằng không chỉ liên lụy thương nhân lòng dạ hiểm độc. E rằng còn có môt số cán bộ của các bộ phận của chúng ta.
Chiêm Ích im lặng không nói gì.
Trần Kinh rất bình thản đối với việc điều động cán bộ cơ sở ở Tẩu Mã Hà, rất nhiều nhân vật vua một cõi ở địa phương bị bắt rời khỏi ổ, trong lòng bọn họ nhất định có thành kiến với Trần Kinh.
Mặt khác, Trần Kinh muốn làm cơ sở tuyển cử giám sát, cán bộ cấp thôn rất sợ hãi, có một số người là rắn địa phương có chút thế lực.
Bọn họ rất lo lắng đã bị sự tấn công của cuộc tuyển cử lần này, cho nên vào lúc này, bọn họ đình công không đi làm công tác quần chúng. Có một số cán bộ còn gây ra khó dễ, cố ý kích động quần chúng giương nanh chống lại công việc của chính quyền, cố định lên giá. Về mặt ý nghĩa nào đó. Bọn họ là tự mình gây ra vấn đề nan giải cho cấp trên.
Vấn đề này Chiêm Ích cũng tham dự, hơn nữa ông ta là cây đao sắc bén nhất trong tay của Trần Kinh, ông ta đương nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc tiêu cực của phía dưới.
Một số cán bộ rắn địa phương kia, không giống như là quan cao trong quan trường.
Bọn họ không ôm chí lớn. Cũng chỉ muốn một mẫu ruộng ba phần đất bên trong phải được đổi thành món mồi béo bở. Người như vậy quả là khó đối phó nhất. Hơn nữa bọn họ còn có năng lực mạnh mẽ trong việc mê hoặc dân chúng. Có đôi khi chính sách phía trên phải được thực hiện, thiếu bọn họ sẽ không bằng lòng.
Trần Kinh nghiêm túc sắp xếp nếp xã hội đến người bọn họ, bọn họ có dám không xuất ra con thiêu thân không?
Những điều này Chiêm Ích biết rất rõ. Cho nên ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Lão Chiêm, việc này ông tạm thời gác lại, ông hãy theo biện pháp của tôi, trước tiên giải quyết xong vấn đề đơn giản, sau se giải quyết những vấn đề cốt lõi khác.
Trần Kinh nói như đinh đóng cột.
Trong lòng Trần Kinh biết rõ, sự tình đã tới nước này, giải quyết vấn đề một cách trực diện thẳng thắn là không thể.
Hơn nữa Trần Kinh không thể lùi bước, mặc dù nói rồng mạnh không đè được rắn địa phương, nhưng như đã quyết chấn chỉnh Tẩu Mã Hà, hiện tại chính sách làm dung lạc mềm buột chặt, về sau Quận ủy còn có cái gì quyền uy đáng nói không?
Huống chi Trần Kinh hoài nghi đằng sau sự tình còn có lợi ích phức tạp hơn.
Một số chủ sở hữu đất của địa phương mua một số lượng lớn đất thương mại để tham gia vào sự phát triển, bọn họ không có năng lực như thế.
Bọn họ dám mua đất, nhất định sau lưng có người ủng hộ, bọn họ chỉ là kẻ buôn lậu, những doanh nhân bất động sản mới thực sự chú ý đến đất.
Châm một điếu thuốc hút chậm rãi, ý nghĩa trong đầu của Trần Kinh dần hiện ra.
Hắn chính là cán bộ từ cơ sở đi lên, đối với những thủ đoạn xấu xa của cơ sở hắn biết rõ nhất, xử lý sự tình phương diện này hắn cũng có kinh nghiệm dồi dào, mà thông qua những lời nói vừa rồi của Chiêm Ích, trong đầu hắn cũng đã bắt mạch được rồi.
Chiêm Ích rời khỏi phòng làm việc của Trần Kinh, trong lòng cũng rất hồ nghi.
Ông ta là tên cáo già, gặp người chỉ nói ba phần, ngay cả báo cáo công việc cũng giống như vậy.
Ông ta biết rất rõ nhiều tin tức nội tình trong việc chống đỡ giải phóng mặt bằng, là Bí thư chi bộ mấy thôn bên dưới đứng giữa gây sự, lời kêu gọi của bọn họ rất mạnh, nhất là thôn Lê Hoa hiện tại có đồn đại, nói bọn họ nơi đó chỗ mà chính quyền tập trung khai thác.
Tương lai nơi đó sẽ trở thành trung tâm thành phố của Hoàn Thành, sau khi nơi đó xây xong tòa nhà thương mại, một mét vuông giá hàng chục ngàn.
Mà chính quyền có bồi thường cũng chỉ dựa theo đất nông thôn mà bồi thường, dân chúng nếu nhận được bồi thường này, bọn họ thua thiệt lớn.
Có người đứng giữa bịa đặt, đương nhiên lời đồn sẽ bay đầy trời, mà chính quyền đã quá thiếu kiên nhẫn trong vấn đề giải phóng mặt bằng, đương nhiên càng gây thêm mối lo lắng cho ông.
Đương nhiên, đối với vấn đề sau lưng của chuyện này, Chiêm Ích cũng biết một số.
Bên ngoài nói là công ty bất động sản vì giá lấy đất thấp, đã cấu kết với bọn cường hào ác bá của địa phương để diễn kịch bức cung, đó cũng không phải là bắn tên không đích.
Chiêm Ích cũng đại khái biết bối cảnh của mấy doanh nghiệp này, đều là sâu không lường được.
Khả năng những người này không chỉ có thế lực ở Hoàn Thành, mà còn có thế lực lớn ở Tỉnh thành.
Chiêm Ích là người khôn ngoan, làm sao phải đắc tội những người này? Ông ta chỉ có thể cân nhắc báo cáo việc mà thôi.
Ông ta vốn cho rằng Trần Kinh sẽ rất căm tức, sẽ giận dữ.
Nhưng biểu hiện của Trần Kinh rất bình thản, đã có định liệu trước, trong đầu ông ta đã nghĩ, Trần Kinh cuối cùng đã có diệu kế gì?
...
Văn phòng của Trần Kinh, Vệ Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
Ông ta quen thuộc hết mọi thứ nơi đây, mà ngay cả bồn cây phú quý đặt trước mặt bàn làm việc của Trần Kinh đều là cây trước kia.
Duy chỉ có một điểm khác chính là cành lá của cây này trước kia có chút khô rũ, nhưng cành lá hiện tại tươi tốt, lục ý dạt dào, tràn đầy sức sống.
Đây tựa hồ là đang khắc họa về Trần Kinh ở Hoàn Thành.
Trần Kinh vừa tới Hoàn Thành, Vệ Hoa còn không để mắt đến hắn, cho hắn là một Phó bí thư nên tác dụng cũng có hạn.
Nhưng Trần Kinh đã chứng mình được thời gian hắn ở Hoàn Thành rất thành công, uy vọng tăng nhanh, dĩ nhiên đã trở thành một trong những người quyền thế ở Hoàn Thành.
Mà Vệ Hoa bởi vì có quan hệ bất hòa với Trần Kinh, đã lâu không có cơ hội đến văn phòng này.
- Ngồi đi, lão Vệ.
Trần Kinh chỉ tay, đích thân rót trà cho Vệ Hoa.
Vệ hoa một mực cung kính tiếp trà, Trần Kinh lại nói:
- Từ khi tôi không còn được phân công quản lý công tác chính trị pháp luật, chúng ta cũng có ít cơ hội tiếp xúc, gần đây nghe nói các anh muốn làm phổ cập giáo dục, muốn làm trong sạch hoá bộ máy chính trị ở Viên kiểm sát tòa án quả là khá hay, ít nhất chứng minh anh bắt đầu tìm được cảm giác hứng thứ trong công việcBí thư Đảng ủy Công an.
Vệ Hoa cười xấu hổ.
Ông ta là Ủy ban Chính trị Pháp luật, qủa thật rất xấu hổ, ba tuyến: công an, kiểm sát, tòa án, Cục trưởng cục Công an bây giờ là cấp Phó giám đốc sở, Kiểm sát trưởng viện kiểm sát cũng là cấp Phó giám đốc sở, viện trưởng tòa án vẫn là cấp Phó giám đốc sở.
Lý lịch kinh nghiệm ba người đều sâu, cấp bậc cũng cao, Đinh Đắc Quân của Cục công an Vệ Hoa căn bản là nắm không được.
Màhai đơn vị kia, Vệ Hoa cũng chưa nắm trong tay, phía dưới đều lá mặt lá trái với ông ta, ông ta cũng không dám làm càn, xem ra ông ta hiện tại là ủy viên thường vụ nhưng không có quyền lợi.
Trần kinh không tiếp tục quấy rầy vấn đề này, hắn dừng một chút nói:
- Là như thế này, Tẩu Mã Hà của chúng ta trước sau cũng sẽ trở thành ở thành phố thí điểm của nhiều đơn vị. Gần đây cách nhìn của tôi chưa thuần thục, muốn để viện kiểm sát, toà án của chúng ta cũng nên quan tâm chú ý đến Tẩu Mã Hà một chút, tăng cường xây dựng an ninh ở Tẩu Mã Hà, để cho các giới trong xã hội của Tẩu Mã Hà chân chính cảm nhận được tính ưu việt của xã hội pháp luật chính trị, để công khai mở đương cho chính quyền thành phố chúng ta sống và làm việc theo pháp luật.
Không biết đề tài này có tạo ra sự hứng thú với ông không?
Trong lòng Vệ Hoa cả kinh, trong nháy mắt ông ta ý thức đây có thể là một cơ hội.
Hiện tại ông ta căn bản nói không nên lời, ở viện kiểm sát và toà án, người ta đều là có chân rết, Vệ Hoa cũng không có cách nào đi can dự công việc của hai đơn vị.
Nếu lần này muốn làm thí điểm, lấy Tẩu Mã Hà làm thí điểm tăng cường xây dựng công an, kiểm sát, tòa án khu vực, Vệ Hoa liền hoàn toàn có thể công khai đi phối hợp sắp xếp, trong quá trình này rất có khả năng sẽ đánh vỡ cục diện lúng túng hiện tại.
Hơn nữa...
Vệ Hoa đột nhiên nghĩ đến, Trần Kinh bây giờ là Bí thư Quận ủy Tẩu Mã Hà, nếu Trần Kinh áp sát vào vấn đề này, Vệ Hoa lại dựa vào Trần Kinh, cáo mượn oai hùm, chẳng phải là lại tìm được rồi một cây đại thụ sao?
Ông ta gần như không do dự tiện thể nói:
- Bí thư Trần, ý tưởng này của anh thật tốt, tôi cảm thấy rất khả thi, hiện tại chúng ta luôn luôn khởi xướng pháp chế, nhưng cải cách pháp chế mà vẫn chưa có đột phá. Nếu như có thể thông qua phương thức thí điểm, tăng mạnh xây dựng khu vực pháp chế, tập trung nguồn lực hạn chế để giải quyết vấn đề, tôi cảm thấy đây là một bước tiến lớn trong việc xây dựng toàn bộ công an, kiểm sát, tòa án của chúng ta.
Trần Kinh cười nói:
- Ông có ý tưởng này thì tốt quá, như vậy đi, ông truyền đạt ý tưởng này xuống trước. Tôi dành hai ngày đi cùng ông đến viện kiểm sát, toà án chúng ta, sau đó chúng ta cùng nhau tổ chức một cuộc họp ở Đảng ủy Công an, làm bố trí cụ thể.
Tôi đã nghĩ kỹ, cái thứ nhất chính là lập tổ cán bộ kiểm tra đặc biệt ở Viện kiểm soát thành phố để xâm nhập Tẩu Mã Hà chúng ta,điều tra hiện tượng cán bộ các cấp vi phạm kỷ luật của chúng ta.
Hiện tại chúng ta nhận được rất nhiều đơn tố cáo của địa phương, chúng ta phải thích ứng dùng thủ đoạn của công an, kiểm sát, tòa án để làm điều tra và phát hiện, bởi vì tố cáo không chỉ giới hạn trong đảng, thể chế, còn có một số đơn tố cáo ngoài thể chế, những cái này đều cần sự phát huy tác dụng của công an, kiểm sát, tòa án.
Nhất là công việc của viện kiểm sát, viện kiểm sát chúng ta không chỉ cảm thấy chính mình như là một nhân viên công tố, phương diện nghiệp vụ cốt lõi của chúng ta, không thể thả lỏng, phải chân chính phát huy tác dụng của cơ quan kiểm sát, Tôi cảm thấy việc này có lợi cho sự xúc tiến tiến bộ trong việc của viện kiểm sát.
- Bí thư anh nói quá đúng. Sự tiến bộ của Công an, kiểm sát, tòa án, chính là sự tiến bộ của chỉnh thể xã hội. Công việc này tôi vẫn muốn nắm, nhưng vẫn chưa nắm được, anh vừa rồi nhắc tới việc này, càng khiến cho tôi có nhiều niềm tin.
Vệ Hoa mừng rỡ, hôm nay Trần Kinh triệu kiến ông đến khiến cho ông rất bất ngờ, hiện tại Trần Kinh không ngờ còn sắp xếp công việc cho ông, hơn nữa theo từ thái độ của Trần Kinh mà nói, Trần Kinh sẽ tiếp tục ủng hộ công việc của ông ta, việc này rất quan trọng.
Ông ta kiềm nén như vậy, đắng cay đợi một cơ hội, đây chẳng phải là cơ hội hay sao? Hiện tại cơ hội gần ngay trước mắt, ông ta làm sao không kích động chứ?