Cô ta sở dĩ không nói gì đã tự mình tới Lĩnh Nam là có lý do cả.
Vài ngày trước, cô ta nhận được một email nặc danh, email được gửi từ Lĩnh Nam.
Người gửi email đó là một phụ nữ, người phụ nữ đó cũng là một người giỏi văn, viết một đoạn văn dài rất hay.
Đại khái nội dung của email là cô ta rất hiếu kì không biết Phương Uyển Kỳ là người thế nào, hoàn cảnh gia đình thế nào, thân phận thế nào, ngoại hình ra sao, có gì hấp dẫn.
Tại sao lại có được Trần Kinh, hơn nữa lại là người phụ nữ của Trần Kinh?
Còn nói ở Lĩnh Nam có rất nhiều tin đồn, hậu thuẫn Trần Kinh rất đáng nể, vợ của hắn là con nhà danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh.
Nhưng theo cô ta quan sát, Trần Kinh làm việc ở Lĩnh Nam có thể có chút thành tích, đều là dựa vào sự nỗ lực và tài hoa của hắn, chả có liên quan đến cái gì gọi là hậu thuẫn, Trần Kinh là một cán bộ tài hoa, dám chịu trách nhiệm, dám đổi mới.
Nhưng tại sao lại có nhiều người cứ thích nói tới hậu thuẫn gia đình vợ của hắn?
Vì vậy, người được gọi là cái email này rất muốn gặp mặt Phương Uyển Kỳ, hẹn Trần Kinh tới Khách sạn Quốc Tế của Hải Sơn Lĩnh Nam gặp mặt…
Điều khiến Phương Uyển Kỳ bực mình nhất là, những lời của người phụ nữ đó rất nhẹ nhàng, nhưng không mất đi sự cay nghiệt trong lời nói, ở ngoài thì nói cái gì nếu Phương Uyển Kỳ bận công việc, hoặc có ý nghĩ coi thường, có thể không tới, thì cứ xem như đây là một trò đùa.
Thực sự những lời lẽ viết trong email rất khiêu khích.
Có cảm giác như nếu Phương Uyển Kỳ không có gan tới, vậy là cô ta yếu thế, sẽ dẫn tới hậu quả rất nghiêm trọng.
Còn nói cái gì mà quan hệ giữa vợ chồng, sống ở xa nhau nhiều, cái gì mà tình cảm sẽ thay đổi, không được ổn định.
Còn nói đàn ông hiện nay, thế giới bên ngoài rất phồn hoa. Ai có thể đảm bảo Trần Kinh không phải là một người háo sắc?
Phương Uyển Kỳ đọc hết email, cô ta giận tím mặt!
Đây đúng là một email khiêu khích trắng trợn, phụ nữ giờ gan cũng to quá, dám gửi thư tới đây khiêu khích, Phương Uyển Kỳ sao có thể nhịn được!
Cô ta vốn là một người rất nóng tính, làm sao mà chịu được sự khiêu khích đó, cô ta gần như không suy nghĩ gì, liền bay tới Lĩnh Nam luôn.
Vốn trong đầu cô ta nghĩ, chẳng nhẽ Trần Kinh ở Lĩnh Nam đã có người khác, tình cảm đã bị người thứ ba xen vào.
Nếu đúng như vậy. Lần này cô ta tới Lĩnh Nam chính là thẳng tay trừng trị Trần Kinh.
Trước khi lên máy bay cô ta rất giận, nhưng trong lúc ngồi máy bay tới đây cô ta đã bình tĩnh một chút, suy nghĩ kĩ lại. Khả năng xảy ra việc ấy rất ít.
Cô ta nghĩ lại email đó.
Email đó nếu đúng là do người thứ ba gửi tới, giọng điệu lại khiêm tốn sao? Đây không chắc là muốn cô ta nhường vị trí!
Xem ra không phải là người thứ ba, nhưng xem tài hoa và bản lĩnh của người phụ nữ đó, có khả năng trở thành người thứ ba.
Nghe chừng cô ta cũng có tình cảm với Trần Kinh, Kinh tử đến bấy giờ vẫn chưa làm việc gì hồ đồ, vẫn giữ vững lập trường của mình!
Nghĩ như vậy, trong lòng Phương Uyển Kỳ cảm thấy rất vui.
Cô ta không phải là một người phụ nữ truyền thống, cũng không phải là người phụ nữ bình thường.
Theo Phương Uyển Kỳ thấy, người đàn ông của cô ta rất tốt, vậy không nên suốt ngày bắt họ ở một chỗ. Thỉnh thoảng phải để họ ra ngoài còn khoe với người khác.
Những người phụ nữ khác thích người đàn ông của cô ta, điều này có thể thấy mắt nhìn người của cô ta không tồi, đây là một việc đáng tự hào.
Một khi có dấu hiệu của người phụ nữ đó, cô ta lại làm đẹp hơn một chút. Để người ta thấy khó mà bỏ, có phải là rất uy phong và phóng khoáng không?
Theo Phương Uyển Kỳ thấy, mình có đồ vật tốt không mang đi khoe, khác gì không được khoe phú quý trước mặt người khác, người khác không thấy, không thể thưởng thức. Vậy đồ vật đó có tốt, thì cũng có gì hay?
Phương Uyển Kỳ luôn làm theo ý mình, hay làm mọi chuyện loạn lên, làm việc gì cũng thích thẳng thắn, rất ghét những gì vòng vo.
Cô ta không phải bực mình Trần Kinh, chính là bực mình cái người phụ nữ đa viết cái email đó.
Viết một cái email dài như vậy, không có một câu nào viết là cô ta yêu ông xã của cô ta.
Nếu bức thư này mà là cô ta viết, cô ta sẽ nói thẳng những gì cô ta nghĩ, sau đó hẹn gặp mặt đối phương.
Từ gia thế, dung mạo, học vấn, đạo đức…Phương Uyển Kỳ đều có, không cướp chồng của người khác, cũng mượn cơ hội dọa đối phương, thế mới không uổng công sống.
Đêm.
Quen nhìn cảnh phồn hoa ở Bắc Kinh, Phương Uyển Kỳ cảm thấy Hải Sơn thật vắng vẻ.
Phong cảnh đêm của Hải Sơn chủ yếu là cảnh dọc bờ sông lớn, đây là ưu thế của phương Nam, phương Nam có thành là có nước, điểm này khiến cho Hải Sơn trở nên đặc biệt.
Ngồi trong phòng ăn xoay tròn lầu cao nhất của khách sạn Quốc Tế, Phương Uyển Kỳ quan sát bầu trời đêm, trong lòng nghĩ, người phụ nữ hẹn gặp cô ta ngày hôm nay là người thế nào?
Người phụ nữ có tài nhất định sẽ xấu.
Từ nội dung của email, có thể thấy người phụ nữ đó cũng có tài, đúng là một cây bút tài năng.
Nếu người phụ nữ đó thực sự không xinh đẹp lắm, Phương Uyển Kỳ sẽ rất thất vọng, vậy có phải là uổng công tới rồi sao?
Đàn ông bây giờ, ai còn chạy theo những cái gọi là nội tâm?
Phụ nữ không phải là cái bình hoa, nhưng không có bình hoa, làm sao có thể thu hút đàn ông?
Hơn nữa, chỉ có chút tài nhỏ viết văn, đặt trước mặt Trần Kinh thì có là gì?
Trần Kinh có thể xem là người đàn ông sống nội tâm, nhưng càng là người sống nội tâm càng háo sắc, không có sắc thì Trần Kinh có thèm nhìn không? Hắn còn hứng thú sao?
Không biết vì sao, Phương Uyển Kỳ tự nhiên cảm thấy rất hứng thú.
Hôm nay cô ta và Trần Kinh lâu ngày mới gặp nhau, đáng nhẽ là phải ở nhà, chứ không phải là ở đây, ngồi ngắm cảnh đêm vô vị này!
Đúng lúc cô ta đang nghĩ ngợi lung tung.
Cô ta cảm thấy như có người nào đó khẽ gõ nhẹ xuống bàn hai cái.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy một người phụ nữ.
Mắt cô ta sáng lên, người phụ nữ đó rất đẹp!
Người phụ nữ đó chỉ thấp hơn cô ta một chút, gương mặt rất hoàn mĩ, dáng rất đẹp, là một người đẹp hiếm có.
Từ cách trang điểm ăn mặc, rất đơn giản, cô ta mặc một bộ đồ công sở.
Đôi giầy cao gót cũng rất bình thường, không sặc sỡ một chút nào.
Thu hút ánh nhìn của người khác nhất đó là cặp kính.
Khung kính màu đen khiến người khác cảm thấy rất cá tính.
Tóc của người phụ nữ đó thì khác hắn so với cô ta, tóc ngắn, không tồi!
Phương Uyển Kỳ hơi nheo mắt đứng dậy, cười nói:
-Tôi họ Phương, tên là Phương Uyển Kỳ! Email là do cô gửi?
Người kia ngẩn người một lúc, nhìn Phương Uyển Kỳ, gật đầu nói:
-Tôi tên Đường Ngọc, tôi chính là người gửi email cho cô. Đúng là danh bất hư truyền, Phương tiểu thư đúng là một người tài hoa xinh đẹp!
Phương Uyển Kỳ chỉ vào ghế trước mặt nói:
-Mời ngồi, mời ngồi! Ngồi đã rồi nói tiếp!
Đường Ngọc ngồi đối diện với Phương Uyển Kỳ.
Phương Uyển Kỳ mở mắt nhìn cô ta nói:
-Cô thích Trần Kinh?
Đường Ngọc ngạc nhiên, mặt hơi đỏ lên.
Phương Uyển Kỳ cười nói:
-Ai da, mới nói tới chuyện này mặt đã đỏ hết lên sao? Tôi nói cho cô biết, tôi thích hắn, tôi cũng không đỏ mặt!
Lúc đó phục vụ đem cà phê tới, Đường Ngọc uống một ngụm lấy lại bình tĩnh.
Thực sự thì Phương Uyển Kỳ đẹp khiến người khác ngạc nhiên!
Dù ăn mặc cũng không cầu kì, Phương Uyển Kỳ cũng đẹp khiến người khác ngưỡng mộ.
Đương nhiên, điều khiến cho Đường Ngọc càng ngạc nhiên đó là tính cách của Phương Uyển Kỳ, rất phóng khoáng, tự nhiên, giống như một người đàn ông vậy, phong cách tự nhiên rất giống Trần Kinh!
Cô ta hít một hơi thật sâu, mặt tự nhiên trắng lên.
Cô ta gửi email cho Phương Uyển Kỳ, chẳng qua chỉ là một lúc kích động, thực ra là cô ta muốn xem người phụ nữ của Trần Kinh là người như thế nào.
Phương Uyển Kỳ trong suy nghĩ của nhiều người ở Lĩnh Nam là một người rất thần bí, trong lòng Đường Ngọc cũng vậy.
Cô ta thích Trần Kinh, Trần Kinh lại có vợ rồi, hiện thực như vậy khiến Đường Ngọc phát điên lên.
Nếu là người phụ nữ bình thường khác, việc như vậy xảy ra chỉ có hai lựa chọn.
Một là điên cuồng tấn công Trần Kinh, tấn công vào phòng tuyến của Trần Kinh, sau đó thuận lợi làm người thứ ba.
Đạo đức là cái quái gì, đối diện với người thực sự thích thì có là gì?
Thời đại này, những người phụ nữ như thế không ít.
Một loại khác là chọn cách từ từ tấn công, dần dần làm đối phương rung động.
Trên đời này làm gì có chuyện gì mà thời gian không làm phai nhạt được? Dù tình yêu có mãnh liệt tới đâu, đứng trước thời gian cũng không là gì!
Nhưng Đường Ngọc không phải như vậy, Đường Ngọc không nhận thua, cô ta cũng cần sĩ diện, lại càng vì sự tự tin của mình!
Cô ta rất muốn gặp mặt Phương Uyển Kỳ, nói chuyện với Phương Uyển Kỳ một lần, Đường Ngọc có dũng khí ấy, cũng là vì cô ta là một người rất quyết đoán.
-Phương tiểu thư thật là một người thẳng thắn! Quả như những gì Trần Kinh nói, vợ của Trần Kinh tính cách rất cởi mở, rất thẳng thắn!
Đường Ngọc đặt tách cà phê xuống, từ từ nói.
Sắc mặt của Phương Uyển Kỳ không đổi, lắc đầu nói:
-Ai tin nhưng lời nói đó mới lạ! Tôi không tin một người đàn ông bên cạnh một người đẹp lại nói về vợ của mình, đó thật là một chuyện hiếm có, Trần Kinh chắc cũng không làm mấy chuyện vô ích đó!
Đường Ngọc ngẩn người.
Cô ta bình thường cũng là một người biết ăn nói, nhưng nhũng lời Phương Uyển Kỳ nói khiến cô ta cảm thấy không biết nói gì.
Cô ta trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
-Cô mới biết Trần Kinh là một người có thói quen xấu sao? Tôi nói cho cô biết, Trần Kinh đúng là một người có những thói quen xấu đó!
Phương Uyển Kỳ cười lớn, cầm tách cà phê lên uống một ngụm, nhưng lại không nói gì, mắt nhìn ra ngoài trời đêm, dường như đang thưởng thức phong cảnh.
Một lúc lâu sau, cô ta đột nhiên nói với Đường Ngọc:
-Đường Ngọc, Trần Kinh là một người rất kì lạ! Rất khó hòa hợp, tôi quen anh ấy đã rất lâu rồi, năm ngoái tôi và hắn mới kết hôn!
Mặt cô ta có chút xấu hổ, nói:
-Nói thật cho cô biết, tôi và Trần Kinh bên nhau cũng là do tôi theo đuổi anh ấy.
Tôi cũng thấy rất kì lạ, anh ấy chẳng qua cũng chỉ biết viết vài bài văn, gia đình thì cũng không phải giàu có gì, cô nói xem như vậy lấy gì mà lên mặt với người khác?
Cô không biết, năm đó ở Sở Giang, lần đầu tiên gặp mặt tôi và anh ấy như kẻ thù của nhau vậy, tôi vẫn nghi ngờ anh ấy không phải là đàn ông, hoặc gặp trở ngại gì, ở đâu lại có người đàn ông nghiêm túc như anh ấy chứ?
Phương Uyển Kỳ lại uống một ngụm cà phê nữa, không để ý gì nói tiếp:
-Đáng tiếc, giờ nói gì cũng là quá khứ rồi! Trần Kinh vẫn lên mặt như vậy, tôi thì trở thành vợ của anh ấy, giống như một giấc mơ vậy!
Đường Ngọc nhíu mày nói:
-Sao? Cô hối hận sao?
Phương Uyển Kỳ trợn tròn mắt, nói:
-Hối hận?
Cô ta lắc đầu, nói:
-Tạm thời thì chưa, nhưng ai nói trước được điều gì? Nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ hối hận, nếu thực sự có một ngày như thế, tôi sẽ nói cho cô biết! Ha ha…