Những lời nói của Trần Kinh khiến Lôi Minh Phong không còn lời nào để nói lại, hơn nữa những lời của Trần Kinh không chỉ nhằm mỗi vào Lôi Minh Phong!
Lã Quân Niên thậm chí chưa nói gì, cuộc họp trở lên vô nghĩa, Trần Kinh đã nói tới nước như vậy rồi, ông ta còn có thể nói gì được nữa?
Những lời nói của Trần Kinh đã nói rõ ý của hắn, là vấn đề cá nhân cán bộ, lại chút hết lên đầu người khác, đổ lên đầu Kinh Giang, đây là một chuyện nực cười.
Mà Lã Quân Niên nghĩ lại, bản thân ông ta không phải là cái nhân vật làm trò cười đó sao?
Thế thì ông ta còn thể diện gì nữa?
Vì vậy, từ khi cuộc họp bắt đầu, đến khi cuộc họp kết thúc, mặt ông ta luôn trông rất khó coi.
Mà điều khiến Lã Quân Niên tức giận hơn cả, đó là người mà ông ta dốc sức bồi dưỡng bấy lâu nay-Từ Binh, ông ta ở Kinh Giang không ngờ lại không có chút uy quyền nào.
So với Trần Kinh, Từ Binh chỉ là phụ, trong nhiều việc ông ta hoàn toàn không có cách nào quán triệt tư tưởng của mình, ngược lại còn bị Trần Kinh lợi dụng nhiều lần.
Lần trước Kinh Giang tổ chức công khai báo cáo công tác, Từ Binh đã bị lợi dụng một lần, Trần Kinh mượn việc đoàn kết Đảng và Ủy ban, hai người đứng đầu hợp sức với nhau làm việc. Từ Binh tham gia vào công tác công khai báo cáo công tác từ đầu đến cuối, nhưng kết quả là đến cuối thì ông ta cũng chẳng được cái gì.
Một lời của Trần Kinh có thể thay đổi toàn bộ người đứng đầu Đảng và Ủy ban của các quận huyện toàn thành phố, uy quyền của chính đàn Kinh Giang nằm trọn trong tay hắn, có vẻ rất vững chắc.
Hiện giờ chuyện tập đoàn Vạn Hải đã như vậy, Từ Binh chạy hết chỗ này chỗ kia để giải quyết vấn đề đất đai giúp cho tập đoàn Vạn Hải, Vạn Hải lại tuyên bố chuyển trọng điểm sang Kinh Giang, Từ Binh không trở thành bia trút giận, thì trở thành gì chứ?
Mà trong chuyện này, Trần Kinh đang đứng ở một vị trí đặc biệt, Lôi Minh Phong trút giận vào Kinh Giang, hắn có thể đáp trả một cách hợp lý, hơn nữa hắn còn không nể mặt cả Lã Quân Niên, có thể nói là không khách khí một chút nào.
Đúng như câu nói, không phải cứ nói to là có lý.
Trần Kinh nói tới lý không tha cho người, vài lời đã chiếm thế chủ động, Lôi Minh Phong mới mở miệng đã nói sai.
Tất cả những điều này, không có một điều nào không thể hiện được sự thâm sâu khó lường của Trần Kinh.
Xem ra ở Kinh Giang Từ Binh không phải là đối thủ của Trần Kinh.
Như vậy mà nói Lã Quân Niên sẽ trở lên bị động, vì giữa Ngũ Đại Minh và Từ Tự Thanh ở Tỉnh ủy, càng ngày càng khó tìm được vị trí của mình.
Nếu một khi Ngũ Đại Minh phản công ngược lại, không phải trong Tỉnh ủy Lã Quân Niên ông ta không còn có bao nhiêu quyền lực nữa sao? E rằng điều này vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn!
Kinh Giang, Trần Kinh ở tầng 3 của khách sạn Kinh Giang.
Viện trưởng viện kiểm sát Kinh Giang Lục Minh nhìn Trần Kinh với ánh mắt đầy hi vọng, vẻ mặt nhiều tâm trạng.
Trần Kinh nhíu mày, đặt tay sau lưng đi lại quanh phòng mấy bước, rồi hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi: -Anh có dám khẳng định vụ hỏa hoạn Toàn Thắng là do Lí Hải Ba sai người đi làm không?
Lục Minh ưỡm ngực ra vỗ, nói: -Việc này có chứng cứ đầy đủ, chúng tôi bất kì lúc nào cũng có thể bắt người!
Trần Kinh nhìn chằm chằm Lục Minh nói: -Động cơ của Lí Hải Ba là gì?
Sắc mặt Lục Minh thay đổi, nói: -Sự việc Toàn Thắng rất phức tạp, vốn là Toàn Thắng muốn thay đổi cơ chế của nhà máy. Nhưng sau đó lại xảy ra việc cãi cọ, nên Lí Hải Ba đã rút vốn, theo khai báo của Trâu Minh Thuận, Lí Hải Ba rút vốn ít nhất cũng đã mang hết thiết bị của Toàn Thắng đi, ngoài ra còn cả những khách hàng chủ chốt.
Toàn Thắng chỉ còn lại cái xác không, chẳng khác gì sau khi Ủy ban bán Toàn Thắng lại cho Lí Hải Ba, Lí Hải Ba biến Toàn Thắng trở thành trống rỗng, sau đó lại bán lại cho Ủy ban cùng giá đó.
Bước đi này của Lí Hải Ba ông ta đã kiếm được một khoản rất lớn, để che giấu chuyện này, ông ta đã có hành động cực đoan đó.
Ông ta cho rằng hiện giờ thừa nước đục thả câu, chuyện ông ta làm không để lại một dấu vết nào, nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, ông ta vẫn bị lộ đuôi cáo của mình, bị chúng tôi điều tra và đã nắm được đuôi của ông ta.
Trần Kinh rút một điếu thuốc ra, rồi châm thuốc hút, nói: -Lão Lục, anh nghĩ chuyện này có đơn giản vậy không?
Lục Minh ngẩn người, nói: -Bí thư, ý của anh là
Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, nói: -Lí Hải Ba là một người kinh doanh. Ông ta làm sao có gan lớn như vậy! Hơn nữa, ông ta muốn đến Toàn Thắng thì đến, muốn đi thì đi. Ủy ban địa phương không tạo điều kiện thuận lợi cho ông ta, thì ông ta có thể làm mọi chuyện dễ dàng vậy sao?
Anh đã nghĩ tới chưa, nếu chuyện này còn liên can tới cán bộ lãnh đạo của chúng ta, thì sẽ có bao nhiêu người không thoát được khỏi việc liên can tới chuyện này?
Lục Minh ngạc nhiên không nói gì, một lúc sau, ông ta mới nói: -Nếu là như vậy, thì thật là quá phức tạp. Trước đó cũng đã có nhiều tin đồn, nói là có rất nhiều lãnh đạo là cổ đông của Xí nghiệp dệt may Hải Ba của Lí Hải Ba. Hơn nữa Cục trưởng cục kinh tế thương mại thành phố Mã Kim Dân còn là Chủ tịch hội đồng quản trị của Xí nghiệp dệt may Hải Ba.
Nếu là như vậy, thì những vấn đề trong chuyện này phải điều tra rõ ràng, kết quả có thể khiến người khác bất ngờ!
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, tay hắn hơi run.
Những điều mà hắn nói với Lục Minh, không phải là toàn bộ những gì trong lòng hắn nghĩ.
Mấy năm gần đây, các cán bộ đổ bộ đi kinh doanh, nhất là mấy năm cải cách biên chế doanh nghiệp toàn quốc, có rất nhiều cán bộ có dính vào việc này.
Vụ án Toàn Thắng, lời giải thích hợp lý nhất là cổ đông trong công ty của Lí Hải Ba là một số cán bộ, nếu không thì Lí Hải Ba không dám to gan làm loạn như vậy, hơn nữa việc này ông ta cũng không thể làm một cách gọn gẽ như vậy được.
Nếu là như vậy, điều tra một Lí Hải Ba, sẽ liên can đến bao nhiêu cán bộ?
Hơn nữa vụ án Xí nghiệp Toàn Thắng là một ví dụ đặc biệt, nếu tình hình như vậy phổ biến toàn thành phố, thì nó đồng nghĩa với điều gì?
Có thể đồng nghĩa với việc đội ngũ cán bộ của Kinh Giang so với những gì hắn tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều, càng khó để hóa giải, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ xảy ra chấn động lớn giống như động đất vậy.
Đây mới là điều mà Trần Kinh thực sự suy nghĩ rất nhiều.
Bởi vì hiện giờ hắn vẫn không có năng lực để thay đổi cán bộ toàn thành phố, hơn nữa tình hình hiện giờ của Kinh Giang cũng không cho phép hắn làm như vậy.
-Lục Minh, anh hãy nhớ kĩ, chuyện này anh nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật, tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Còn về hành động của các anh, tôi thấy có thể đợi thêm một thời gian nữa. Chúng ta cần một thời cơ thích hợp để giải quyết vấn đề này.
Anh cũng hiểu rõ, xử lý vấn đề này, chỉ có mỗi Viện kiểm sát không thì không được, Ủy ban kỉ luật của chúng ta đồng thời cũng phải hành động.
Đây chính là "nhổ củ cải sẽ nhổ theo cả đất", làm không tốt, sẽ xảy ra chuyện lớn, chúng ta không thể không thận trọng! Trần Kinh nói.
-Tôi hiểu rõ, Bí thư! Lục Minh nói, ông ta hướng về phía Trần Kinh, nói nhỏ: -Bí thư, tôi thậm chí còn hoài nghi nội bộ Viện kiểm sát, Sở công an và Tòa án tối cao của chúng ta, cả nội bộ Ủy ban kiểm tra giám sát kỉ luật đều có những cán bộ có vấn đề!
Trần Kinh nhíu mày, không nói lời nào.
Trong đầu hắn đã chuẩn bị bước tiếp theo sẽ làm gì.
Trước đó, hắn đã điều chỉnh lãnh đạo chủ chốt của mười quận huyện. Hiện giờ hắn phải đối diện với việc điều chỉnh cán bộ các đơn vị trực thuộc thành phố, văn phòng, ủy ban, cục sở của thành phố.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, ý nghĩa của việc điều chỉnh cán bộ lãnh đạo ở các đơn vị trực thuộc thành phố lớn hơn ý nghĩa của việc điều chỉnh cán bộ lãnh đạo ở các quận huyện rất nhiều. Dù sao công tác của các đơn vị trực thuộc thành phố đều bày ra trước mắt thành phố, có một vài đơn vị quyền lực lớn, càng khiến cho người khác ngước nhìn theo.
Một điều quan trọng hơn cả, đó là một số những cán bộ lâu năm, tay anh chị của chính đàn Kinh Giang, số lượng những người này làm Cục trưởng không ít.
Quan hệ của những người này ở Kinh Giang rất nhiều, hơn nữa đại bộ phận đều có hậu thuẫn không nhỏ ở bên trên, Trần Kinh muốn khống chế tốt những người này, là một điều rất khó.
Lục Minh đi rồi, trong lòng Trần Kinh lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trần Kinh có thể cảm nhận được, hắn vẫn chưa khống chế chắc được Thành ủy.
Từ Binh người này cũng không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, trong rất nhiều vấn đề, Từ Binh dường như đang dựa vào hắn.
Nhưng trong nội bộ Thành ủy, cũng có vài người ông ta nắm rất chắc.
Quan trọng nhất là Từ Binh ông ta có mối quan hệ rộng trong Ủy ban. Rất nhiều người đứng đầu của các đơn vị trực thuốc thành phố phía dưới cùng phe với ông ta. Thậm chí trong việc này, Từ Binh còn dùng những chiêu giang hồ để chiêu mộ lòng người, vừa rồi Lục Minh nói tới Cục trưởng cục kinh tế thương mại Mã Kim Dân chính là có quan hệ thân thiết với Từ Binh.
Mã Kim Dân là người Kinh Giang, xuất thân từ một cán bộ doanh nghiệp nhà nước, được mọi người gọi là người tung hoành hai phe chính tà ở Kinh Giang, là nhân vật lợi hại nhất Kinh Giang, là tay anh chị điển hình.
Trong kì họp ban ngành lần trước, toàn thành phố kiện toàn bộ máy Ủy ban và đưa ra các tiêu chuẩn nghiêm ngặt hạn chế việc sử dụng xe công.
Trong các cục sở, văn phòng, ủy ban của toàn thành phố đã hình thành một trào lưu, nhưng chỉ có mỗi Mã Kim Dân đi làm và tan làm vẫn sử dụng xe công đưa đón, không ai có cách đối với ông ta.
Hơn nữa ở nhiều nơi ông ta còn nhấn mạnh, Cục kinh tế thương mại là gương mặt của Kinh Giang, nếu lãnh đạo của Cục kinh tế thương mại ai nhìn nghèo khổ quá, công tác kinh tế thương mại của Kinh Giang còn có hi vọng sao?
Mà trước đó không lâu thành phố tổ chức công khai báo cáo công tác, bên ngoài có tin đồn nói cách này sẽ lập tức được thực hiện đối với các đơn vị trực thuộc thành phố.
Mã Kim Dân tự khoác lác với mọi người, nói cái gì mà cả thành phố Kinh Giang này, ngoài Cục trưởng cục kinh tế thương mại ra, thì không có cán bộ nào có khả năng cả.
Những việc Mã Kim Dân ông ta không làm được, thì những người khác cũng không thể làm được.
Vì phát ngôn này của Mã Kim Dân, nên trong rất nhiều các đơn vị của thành phố đã mâu thuẫn với nhau, Trưởng ban thư kí Tiếu Hàm đã báo cáo việc này lại với Trần Kinh, Trần Kinh lại không có bất cứ bình luận gì về việc này.
Ngoài Từ Binh ra, Phó bí thư Đơn cũng tự hình thành hệ thống.
Lần trước việc của Đổng Quang Vân xảy ra, nếu đằng sau không có bàn tay của Phó bí thư Đơn, Đổng Quang Vân có ăn gan hùm cũng không dám đối chọi với Từ Binh.
Đương nhiên, trong chuyện này còn có sự tham gia của Tiếu Hàm nữa.
Nhìn bề ngoài của chuyện này, là một số người đang muốn biểu hiện tốt trước mặt Trần Kinh, để Trần Kinh có cơ hội gây áp lực cho Từ Binh.
Nhưng nhìn ở một góc độ khác, thì lại là chỗ để một ai đó thể hiện sự uy phong, cách làm của bọn họ là muốn khoe cơ bắp trước mặt Trần Kinh, để Trần Kinh thấy được sức mạnh của bọn họ, lúc có vấn đề cần suy nghĩ, hắn sẽ phải e dè.
-Bí thư Trần
Trần Kinh đột nhiên quay đầu lại, Trưởng ban thư kí Tiếu Hàm mỉm cười tiến lại, nói: -Bí thư Trần, Tỉnh ủy có văn kiện quan trọng gửi xuống, nhất định phải đưa cho anh ngay!
Trần Kinh gật đầu, đưa tay ra lấy văn kiện từ tay Tiếu Hàm, hắn chỉ liếc qua, liền nhíu mày.
Nội dung văn kiện rất đơn giản, là một thông báo, nội dung của thông báo chỉ có một điều. Trung Ương bổ nhiệm đồng chí Uông Minh Phong đảm nhiệm chức ủy viên thường trực Tỉnh ủy Sở Giang, Phó chủ tịch Ủy ban nhân tỉnh, đồng chí Lã Quân Niên Phó bí thư Tỉnh ủy Sở Giang không còn kiêm nhiệm chức Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh nữa.
Uông Minh Phong đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực Ủy ban tỉnh sao?
Trần Kinh đặt văn kiện lên bàn, nhìn Tiếu Hàm nói: -Lão Tiếu, anh hãy sắp xếp xe, anh cùng tôi tới Sở Giang một chuyến!
Trần Kinh thở một hơi dài, hắn hoàn toàn không ngờ tới, vị trí thường trực vẫn mãi chưa quyết định của Sở Giang này, lại rơi vào tay của Uông Minh Phong.
Từ nay trở đi, cục diện của Tỉnh của thay đổi khó lường