Y nói:
- Tiểu Trần, dịp Tết Âm lịch, đối với Bí thư Ngũ mà nói, công tác sẽ cực kỳ bận rộn. Điểm này cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt! Trong chuyện này, công tác quan trọng của địa phương, là nhất định phải nắm được dụng ý của lãnh đạo đối với việc xây dựng phát triển của Đức Cao và đơn vị nhất định phải đến viếng thăm.
- Công việc này chúng ta phải lên kế hoạch cho tốt.
- Đầu tiên, Tỉnh bí mật điện thoại nói tất cả tên của bên trên phía chúng ta, chúng ta cũng phải chuẩn bị quà biếu năm mới, giá trị quà biếu không thể cao, nhưng cần phải thể hiện được sắc thái riêng của Đức Cao chúng ta, vừa có thể tuyên truyền Đức Cao chúng ta, hơn nữa còn phải thực dụng!
- Trước kia, chúng ta có đặt làm lịch bàn, bưu thiếp, thiệp chúc mừng quà tặng linh tinh, bây giờ mấy thứ này đã trở thành một phong trào, chúng ta có nên cân nhắc một chút quà biếu khác hay không?
Chu Thanh cười cười, nói:
- Lão cấp trên Mã Bộ Bình của cậu người so với quỷ vẫn tinh khôn như vậy, đã nắm chắc tin tức này. Huyện bọn họ đang ở muốn làm kinh tế lá trà đặc sản, bọn họ nguyện ý cung cấp một ngàn bao trà Vân Nam chất lượng tốt, lá trà đóng gói một lần nữa theo phương thức Chúc mừng Năm mới như đã yêu cầu.
- Như vậy trà làm thiệp chúc mừng, làm quà biếu, tôi thấy bản phác thảo thiết kế gói trà đó rất tốt đấy, mấu chốt là giữ lại không gian riêng, đặc biệt là có thể viết lời chúc mừng đối với các lãnh đạo khác nhau!
- Đến lúc đó, tìm người có sở trường viết được chữ đẹp trong Thành ủy chúng ta đem những thiệp chúc mừng đó làm cho tốt, nhất định phải dùng tay để viết, không thể đóng dấu lên đó được!
- Đây là chuyện thứ nhất, mặt khác, ở phương diện lãnh đạo Tỉnh, chúng ta xác định khoanh tròn phạm vi lớn quà tặng của Bí thư Tỉnh ủy Sa, Phó Bí thư Tỉnh ủy Hách, cuối cùng phải tùy Bí thư Ngũ tự mình định đoạt. Về phần phía bên kia Chủ tịch Tỉnh Lộ, ý Bí thư là nếu tìm hiểu tính tình mà không chắc chắn, thì việc quà tặng liền miễn trừ.
- Nhưng còn ngành chức năng, Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Hoàng Kiến, Giám đốc Sở Giao thông Hà Tổ Huy, Giám đốc Sở Công an Mã Yến Bân, Giám đốc Sở Tài chính Hách Quân Minh các lãnh đạo đó đều nhất định phải tới, mặt khác, lãnh đạo chủ chốt Hội đồng nhân dân Tỉnh Mặt trận Tổ quốc thì Bí thư cũng muốn đích thân đến.
- Còn có một khối trọng yếu nhất, đó chính là Tỉnh ủy bên này, Bí thư là từ Tỉnh ủy đến, văn phòng Tỉnh ủy, Phòng Nghiên cứu Chính sách, Phòng Giám sát kiểm tra đến đơn vị, vào năm ngoái chúng ta vì tình hình hoạt động quan hệ hữu nghị mà làm một chút hoạt động! Chủ yếu là phải mời bọn họ đến Đức Cao chúng ta để vừa đi vừa quan sát một chút.
- Đối với việc mời mà không đến, chúng ta linh động phải mở rộng đến Sở Thành, hoạt động nhất định phải làm cho tốt, phải làm cho sôi nổi, phải thể hiện rõ được thực lực và hình tượng của Đức Cao chúng ta.
- Đây là chuyện công, ngoài ra một số cá nhân Bí thư, trước tiên là Bí thư Tỉnh ủy Uông, đây nhất định là phải đi. Bản thân Bí thư Ngũ có một trai một gái, lễ mừng năm mới không thể không bày tỏ, cá nhân bày tỏ thế nào tôi mặc kệ, dù sao cậu phải đại diện chúng ta cùng nhau làm tốt công tác này!
- Còn có, Bí thư ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà mình, nhưng nhà chị dâu cũng chỉ còn lại một người mẹ, thói quen của Bí thư đều là sau khi ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà, lập tức đến nhà chị dâu. Chuyện này cậu phải chú ý…
…
- Còn có, cuối cùng, lãnh đạo quan trọng đã về hưu ở Đức Cao chúng ta, cùng với lãnh đạo quan trọng đã về hưu ở xa Đức Cao, còn có quân đội đóng quân, cảnh sát có vũ trang quân đội vân…vân.
Chu Thanh nói, Trần Kinh liền ghi lại, hắn ghi chép biên bản, đầu óc cũng choáng váng. Hắn nghĩ thầm rằng, đây không phải là kết thúc năm sao? Bí thư Ngũ nhất định không thể không mệt chết, nhiều chuyện phải làm như vậy, lịch trình làm việc trong ngày tưởng ít mà lại thành nhiều, đó là tuyệt đối khủng khiếp.
Chu Thanh vỗ vỗ bả vai Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, Bí thư tín nhiệm cậu! Cậu thì phải hoàn thành tốt công tác! Cậu phải nhớ kỹ, những công việc đó không phải công việc của cá nhân Bí thư, đây cũng là công tác quan trọng của toàn bộ Đức Cao. Hiện tại là lúc Đức Cao chúng ta có rất nhiều việc đang cần làm bị gác lại, cần sự trợ giúp của bên ngoài. Tết Âm lịch này, bản thân Bí thư cũng rất coi trọng, chúng ta thì càng phải chú trọng gấp bội cơ hội này!
- Tôi không thể cùng ở bên người Bí thư, nhưng tôi tuyệt đối sẽ làm hậu thuẫn vững chắc, có chuyện gì khó xử, có khó khăn nào, cậu cứ tìm tôi tôi giải quyết! Chúng ta phải cùng nhau cố gắng, làm tốt công tác Tết Âm lịch này, làm cho chu đáo!
Trần Kinh gật đầu, trong lòng đối với Chu Thanh rất là khâm phục. Bản lĩnh của Trưởng Ban thư ký quả nhiên không giống bình thường, những sự tình phức tạp này, Trần Kinh ghi lại cũng chùn tay, huống chi an bài từng việc.
Chu Thanh không có gây khó dễ bất cứ thứ gì, cứ như vậy nói ra bằng miệng, sự tình nói được chu toàn như vậy, chi tiết nói được đúng chỗ như thế, nói rõ những thứ đó vẫn ấp ủ trong lòng hắn.
Trần Kinh cũng thấy rõ khuyết điểm của bản thân, viết văn là điểm mạnh, nhưng chỉ có viết văn chương, công tác thì làm chưa tốt. Những chuyện như tạo dựng quan hệ, tặng quà biếu chính là điểm yếu của Trần Kinh, hắn cần phải nâng cao học tập, cần hiểu rõ các kỹ xảo và cách thức xử lý quan hệ trong quan trường, chỉ có như vậy, mới có thể tự mình sắp đặt một bên, mới có thể tiến bộ trưởng thành.
Cuối cùng, Chu Thanh lại đề xuất đổi tài xế cho Ngũ Đại Minh, tuy rằng tài xế hiện tại dày dặn kinh nghiệm, nhưng thói quen của tài xế có chút không thích hợp với môi trường thành phố lớn. Tài xế mới họ Đồ, Chu Thanh để cho Trần Kinh mang đi ngoại thành.
Chu Thanh nói lời này thật không có ý tứ thăm dò, Ngũ Đại Minh đối với tài xế không hài lòng là chuyện từ lâu rồi, chỉ có điều ông ta vẫn không chủ động đề xuất, Trần Kinh lại phát hiện muộn.
Vì chuyện này, Chu Thanh còn nói qua là Trần Kinh quan sát không cẩn thận.
Lúc này, thử tài xế mới, Trần Kinh đương nhiên không thể qua loa, hắn tới trước Phòng Hành chính để gặp mặt tài xế lão Đồ. Lão Đồ tuổi gần năm mươi, bộ dạng rất khiêm tốn, ăn mặc rất gọn gàng, người cũng rất nhã nhặn.
Trần Kinh và ông ấy nói mấy câu, có thể cảm nhận được, lão Đồ người này tính cách rất điềm đạm, nói không nhiều lắm.
Trần Kinh để lão Đồ lái xe, hai người đi dọc theo đường sông thẳng tới trước khu vực sông, một đường lão Đồ lái xe rất vững vàng, nhưng thật ra tốc độ không chậm, không chút hoang mang, không vội không nóng nảy, Trần Kinh rất vừa lòng, trở về sẽ yêu cầu Phòng Hậu cần đem người này xác định lại lần nữa.
Lão Đồ thì nhân cơ hội liền nhét cho Trần Kinh một bao lì xì, sau khi trở về Trần Kinh mới phát hiện bên trong có năm trăm Nhân dân tệ. Cái này đối với lão Đồ mà nói không phải số nhỏ, năm trăm tệ tương đương với nửa tháng tiền lương của ông ấy!
Trần Kinh định quay trở lại, nhưng vừa nghĩ trở lại như vậy lại làm cho người ta trong lòng có khúc mắc, cũng may sau nhiều ngày chuyện phát sinh, từ từ đem phần chuyện này rớt lại phía sau thôi!
…
Hai sự kiện công tác chỉnh sửa tài liệu và chuẩn bị năm mới, đủ để có thể làm cho Trần Kinh bận bịu đến tối tăm mặt mày.
Nhưng lại vội vàng, có vài cuộc xã giao không dứt ra được, bữa tiệc của Vương Dương đã sớm xác định, Vương Dương gọi điện cho Trần Kinh ba lần, tới lần thứ ba, Trần Kinh thật sự là chỉ vì nể tình cảm và thể diện, không còn cách nào khác bèn đáp ứng.
Buổi tối, Trần Kinh và Vương Dương hai người đến quán rượu nhạc Jazz Lam Điều.
Trần Kinh có nghe nói một chút chuyện phong lưu cá nhân của Vương Dương, biết quán rượu này là do tình nhân của ông ta mở. Bà chủ quán rượu gọi là Thanh Tiểu Hồng, tuổi khoảng ba mươi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, hơn nữa khuôn mặt xem rất đẹp đẽ gợi cảm, thật sự là đại mỹ nữ thành thục.
Vương Dương mời khách ở quán rượu, ở đây ông ta đã sắp đặt trước một không gian riêng tư, điều kiện xa hoa tao nhã, ăn cơm xong còn có thể đến quán rượu thả lỏng thoải mái một phen, thật sự là một nơi không tồi.
Lúc Trần Kinh đến, Vương Dương gọi Thanh Tiểu Hồng lên, nói:
- Đây là Thư ký riêng của chúng ta, tôi gọi anh ta là lão Đại!
Hắn chỉ vào Thanh Tiểu Hồng, nói:
- Gọi tiểu Hồng đi, với huynh đệ anh tôi không giấu diếm, lão Vương tôi mặt khác đều tốt, việc này tôi phạm vào sai lầm! Cho nên có đôi khi khó tránh khỏi cần che giấu, nhưng đó cũng tùy người mà khác nhau, với lão Trần anh, tôi cái gì cũng không che giấu!
Vương Dương nói tới đây, đưa một điếu thuốc cho Trần Kinh, nói:
- Còn có một việc, tôi biết gần đây Thành ủy đang chỉnh sửa tài liệu. Tôi xin ý kiến của Chủ tịch Thành phố Thanh, ông ta cũng ý thức được sự trọng yếu của công tác này, để cho chúng ta có cơ hội đi Thành ủy học tập.
- Cho nên a, nhân vật quan trọng ông anh để cho tôi lên tiếng kêu gọi, tôi đem người làm việc tốt nhất trong phủ chúng tôi đi hỗ trợ công tác của anh, đồng thời cũng là học tập.
Trần Kinh nghe Vương Dương nói như vậy, hắn vui mừng quá đỗi, nói:
- Vậy thì tốt quá! Bây giờ tôi chính là thiếu người đấy! Có ông anh đây giúp đỡ, tôi rất vui mừng!
- Vui mừng thì uống rượu, đến, chúng ta cụng một ly, cụng một cái!
Vương Dương hét lên, nâng chén cùng Trần Kinh chạm cốc.
Hai người nâng chén uống một hơi cạn sạch, cười cười ngầm hiểu lẫn nhau.
Hiện tại chính quyền bên này và Thành ủy bên này tình thế bất đồng, thân thể Trưởng Ban thư ký có vấn đề được sắp xếp đi dưỡng bệnh ở Thủ đô, vài người làm Phó Trưởng Ban thư ký tranh đoạt gay gắt.
Vương Dương là kiêm nhiệm Phó Trưởng Ban thư ký, y lại là thư ký của Chủ tịch Thành phố Thanh, cho nên, trong cạnh tranh y chiếm một ưu thế nhất định.
Chính bởi như vậy, y mới có thể đảm nhiệm nhiều việc nói phái một người có khả năng cao nhất hỗ trợ công tác của Trần Kinh, điều này ở một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là đang tìm kiếm sự ủng hộ của Trần Kinh.
Còn chưa dừng lại ở đó, ở Thành ủy bên này, Phó Bí thư Phương Khắc Ba xã giao trước và sau lễ Tết cùng với sắp xếp hội họp cũng nhiều, trong lòng Mãn Diên Ba bực bội, muốn làm tốt tài liệu. Gần đây y cân nhắc việc sử dụng đến cây bút mang theo bên người của Chính phủ bên này.
Đối với việc này, Vương Dương rất ghét, y muốn làm dứt khoát đem người có thể sử dụng giao cho Trần Kinh, xem Mãn Diên Ba gây sức ép như thế nào?
Vương Dương và Trần Kinh là cùng loại hình cán bộ, đừng thấy Vương Dương giống như tùy tiện, nhưng là nhân tài của Chủ tịch Thành phố Thanh, đều là y tự mình cầm đao viết lách, y là cây bút đứng đầu Chính phủ, điều này đã được mọi người công nhận.
Vương Dương trải qua nhiều năm trong Chính phủ, đương nhiên quen thuộc với lượng công tác này, y nói muốn hỗ trợ Trần Kinh, thì chính là Trần Kinh nhất định cần dùng đến.
Hai người uống rượu nói chuyện phiếm, uống đến lúc say sưa, có người gõ cửa!
Vương Dương quay về phía cửa hét lên:
- Vào đi, gõ lung tung cái gì?
Cửa bị đẩy ra, Trần Kinh vừa nhìn thấy người tới không ngờ là Phong Minh, sắc mặt hắn liền đổi.
Mà Phong Minh so với bộ dáng Trần Kinh còn khẩn trương hơn, tiêu sái, hào phóng trước kia sớm đã không thấy tăm hơi đâu nữa, hiện tại thấy được là cẩn thận dè dặt như vậy!
- Lão Phong này anh cũng biết, tôi sẽ không giới thiệu nhiều!
Vương Dương nói, y hừ hừ, nói:
- Tiểu tử này là mờ mắt vì tiền, không ngờ lại làm ra loại hành động hạ lưu, hôm nay tôi ở trước mặt anh, kêu hắn đến đây!
Y trừng mắt nhìn Phong Minh liếc mắt một cái, nói:
- Lão Phong, còn chưa chịu nhận lỗi với Chủ nhiệm Trần?
- Chủ nhiệm Trần! Là lão Phong tôi không có mắt, mờ mắt vì tiền, mắc mưu người khác!
Phong Minh nói, giọng điệu nói lắp rất khẩn trương.
Trần Kinh đẩy đẩy kính mắt, nói:
- Lão Phong, lời này tôi không hiểu, anh có thật xin lỗi tôi sao? Sao tôi không biết?
Câu nói kế tiếp của Phong Minh liền kẹt trong cổ họng, cũng không nói ra được, Vương Dương cười hì hì lại đây, nói:
- Được rồi, lão Phong, không cần phải làm ra bộ đó. Anh là người già Đức Cao, hôm nay anh theo tôi và Chủ nhiệm Trần nói chuyện của Lâm Giang các đi.
- Lâm Giang các tội ác tày trời, anh Phong Minh trước tiên gác quan hệ qua một bên, nếu không, trách nhiệm kia gánh vác được sao?