Ủy viên thường vụ thành ủy Kinh Giang, Phó chủ tịch thành phố- Liễu Dân, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Hải- Thẩm Mộng Lan tham dự nghi thức ký hợp đồng.
Mà quyết định đầu tư ba trăm triệu, cũng là khoản đầu tư lớn nhất trong năm nay của Kinh Giang.
Truyền thông trong ngoài tỉnh đều đưa tin, Lúc trước bởi vì xưởng đóng tàu Kinh Giang có nhiều tin tức bất lợi, nay vì khoản tiền đầu tư này mà nhanh chóng bị hòa tan.
Các tầng lớp xã hội của Kinh Giang vô cùng phấn khởi, Tinh thần của mọi người đều dâng cao.
Tòa thị chính Kinh Giang, sắc mặt của Từ Binh tái mét.
Một bạt tai này của tập đoàn Vạn Hải, đánh cho ông ta không còn chút mặt mũi nào.
Ông ta theo cái dự án này lâu như vậy mà không được, lại bị một phó chủ tịch thành phố giành mất, khiến ông ta sau này ở Kinh Giang còn có uy tín gì nữa?
Từ Binh nhớ tới lời hứa của Thẩm Mộng Lan, nhưng bây giờ lại thành ra thế này, trong lòng ông ta tức giận không có nơi để giải tỏa. Ông ta hận không thể lập tức đến ngay trụ sở chính của tập đoàn Vạn Hải, đem người phụ nữ ti tiện kia lôi ra điên cuồng cường bạo một lần, chỉ có thế mới có thể tiêu được mối hận trong lòng ông ta.
Mà khiến Từ Binh khó chịu chính là, chuyện thành công này đối với Kinh Giang là một sự cổ vũ lớn, là một chủ tịch, ngoài mặt ông ta còn phải hướng Liễu Lâm tỏ vẻ chúc mừng.
Lưu Đức Tài là tên xoay theo chiều gió, ngang nhiên ở trước mặt của ông ta, không hề kiêng nể gì nhận phỏng vấn của giới truyền thông, công bố việc thu hút đầu tư của tập đoàn Vạn Hải, là lần thu hút đầu tư thành công nhất trong năm của chính quyền Kinh Giang. Là mở đầu tốt cho một năm thu hút đầu tư của Kinh Giang.
Lưu Đức Tài ở trước mặt giới truyền thông oai phong lẫm liệt, đây chính là đang bỏ đá xuống giếng hay sao?
Mà chính vào lúc Từ Binh đang vô cùng tức giận.
Điện thoại của Thẩm Mộng Lan-Tập đoàn Vạn Hải gọi tới, trong điện thoại Thẩm Mộng Lan lòng đầy căm phẫn, không nén được giận giữ nói:
- Chủ tịch Từ, ông đã thấy được việc đầu tư gần đây của chúng tôi rồi phải không? Ông nói xem Bí thư Trần của Kinh Giang các ông có ngang ngược hay không, Tôi mới chính là đại diện toàn quyền của tập đoàn Vạn Hải ở Sở Giang, mới chính là chủ tịch hội đồng quản trị. Nhưng hắn lại cố tình đi theo đường cong.
Cũng không biết hắn dùng biện pháp gì, dụ dỗ anh trai và chị gái của tôi nghe theo, yêu cầu trụ sở chính của chúng tôi trực tiếp đến Kinh Giang đầu tư.
Hành vi của hắn là như thế nào? Hắn ta chính là đã quấy nhiễu, ly gián quan hệ nội bộ doanh nghiệp chúng tôi.
Tôi còn chưa kịp làm rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì hợp đồng đã ký rồi…
Thẩm Mộng Lan nói một hơi kể khổ với Từ Binh, làm cho Từ Binh phải sững sờ.
Cuối cùng Thẩm Mộng Lan chuyển hướng nói:
- Chủ Tịch Từ, tôi bây giờ bỏ ra ba trăm triệu, cũng không thể đầu tư một cách không rõ ràng như vậy chứ. Tôi bây giờ cũng chỉ muốn thông qua ngài điều tra một sự việc, chính là muốn biết lai lịch của Bí thư Trần là như thế nào?
Làm sao con người này lại ghê gớm như vậy, ngay đến Lã Bí thư cũng không có biện pháp gì để đối phó hắn.
Bây giờ lại vươn tay đến cả nội bộ Vạn Hải chúng tôi, đến ông bố ma quỷ của tôi cũng đều nghe hắn ta chỉ huy.
Ngài có thể tiết lộ cho tôi một chút được không?
Từ Binh bỗng chốc trở lên ngây ngốc, bối cảnh của Trần Kinh như thế nào hắn làm sao có thể biết?
Hắn chỉ biết bối cảnh của Trần Kinh vô cùng vững vàng, lai lịch không tầm thường, bí thư tỉnh ủy Lã Quân Niên đối với hắn cũng mười phần kiêng kỵ.
Ở Sở Giang ngoài mặt Trần Kinh là tâm phúc của Ngũ Đại Minh, nhưng trên thực tế nghe nói bối cảnh của Trần Kinh so với Ngũ Đại Minh còn lớn hơn nhiều.
Từ Binh vẫn luôn muốn điều tra Trần Kinh rõ ràng, nhưng bằng vào quan hệ của ông ta, làm sao có thể tìm hiểu được rõ ràng?
Trong quan trường, ai mà chẳng đối với bối cảnh của mình giấu kín?
Từ Binh sửng sốt một lúc lâu mới nói:
- Thẩm tổng, chuyện này tôi biết rồi. Đây là chuyện tốt thôi! Các cô có thể đầu tư vào Kinh Giang, đây nhất định là đầu tư vô cùng thành công, cá nhân tôi vô cùng xem trọng. Về bản lĩnh của Bí thư Trần, đây không phải là cô và tôi có thể muốn là được.
Bí thư Trần có khả năng tham dự vào sự vụ của Vạn Hải, chuyện này còn phải do chính cô suy nghĩ!
Từ Binh tùy tiện nói vài câu với Thẩm Mộng Lan, Từ Binh cảm thấy khả năng nói chuyện của mình rất kém, liền cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xuống, ông ta liền uể oải ngồi xuống ghế.
Từ năm ngoái đến năm nay, từ sau khi Trần Kinh đến Kinh Giang, Từ Binh vẫn chưa có lần nào suôn sẻ.
Ông ta nhiều lần không phục, nhiều lần khiêu khích đến uy tín và uy quyền của Trần Kinh, nhưng luôn bị thất bại.
Mà tất cả những thất bại này, đặc biệt là thất bại lần này, làm ông ta chán nản nhất, nhụt chí nhất.
Cho dù là chuyện của xưởng đóng tàu Kinh Giang lần trước, ông ta tự đem đá đập vào chân mình, cũng không làm ông ta mất tinh thần như lần này.
Lần này quả thực chính là một đòn cảnh tỉnh, nếu như cứ theo chiều hướng này, nói không chừng địa vị chủ tịch thành phố của mình cũng sẽ không giữ được.
Từ Binh ỷ vào là cái gì? Chính là mảng thị chính thành phố ông ta tuyệt đối có thể khống chế toàn bộ, nhưng hiện tại Lưu Đức Tài đã đánh vào mặt ông ta rồi, Liễu Lâm - ủy viên thường vụ tuân theo Trần Kinh như Thiên lôi chỉ đâu đánh đấy.
Trần Kinh khiến anh ta hướng đông, anh ta sẽ không đi tây, Từ Binh bị gạt ra rìa rồi.
Vẫn còn vài phó chủ tịch thành phố chưa gia nhập ủy viên thường vụ, trước kia là một đám vô cùng thành thật.
Nhưng từ sau khi Trần Kinh đề xuất phải cải cách lại chức năng bộ máy chính quyền, bọn họ cũng thay đổi ghê gớm rồi.
Phó chủ tịch thành phố người nào mà chả hy vọng mình có chút thực quyền?Trước đây Từ Binh đoàn kết với bọn họ, cũng là dùng chiêu thức ấy để lung lạc lòng người.
Hiện tại Trần Kinh chủ động đề xuất buông quyền lực cho chính quyền, biện pháp lung lạc của Từ Binh còn có tác dụng gì?
Ngồi trên ghế, Từ Binh càng nghĩ càng nhận thấy không ổn, đối với cục diện hiện tại, ông ta có thể nói là vô cùng không tốt.
Lại nói tiếp, lúc trước Từ Binh đối với việc Trần Kinh áp dụng sách lược cũng không phản đối kịch liệt như vậy, hiện tại đi đến nước này, chủ yếu vẫn là chịu ảnh hưởng của Lã Quân Niên.
Lã Quân Niên vào những thời điểm mấu chốt, đều cho Từ Binh một ít chỉ thị, Từ Binh theo chỉ thị của Lã Quân Niên làm việc, chắc chắn sẽ phát sinh xung đột với Trần Kinh.
Mà kết quả của mấy lần xung đột này, đều là giống nhau thất bại.
Hiện tại Từ Binh đã rút ra được kinh nghiệm xương máu, cảm thấy vị trí của Lã Quân Niên ở tỉnh e rằng cũng bị lung lay rồi.
Bởi vì Trần Kinh dẫn đầu, Tình thế của Kinh Giang càng ngày càng tốt, bí thư tỉnh ủy Ngũ Đại Minh cũng không phải là cái đèn cạn dầu, tuy rằng kinh nghiệm và sự từng trải của ông ta không đủ, nhưng năng lực làm việc và trí tuệ chính trị cũng tương đối cao.
Trước đây Lã Quân Niên vẫn giữ tư cách cũ, không để Ngũ Đại Minh trong mắt.
Hiện nay cái thói kiêu ngạo này càng ngày càng bày không nổi nữa rồi, tiếp theo không phải là đã yếu thế còn có thể như thế nào nữa?
Thở một hơi dài, tâm tình của Từ Binh cảm thấy như chưa từng có phiền não.
Con người Lã Quân Niên, Từ Binh hiểu rõ nhất. Người này nhìn qua vô cùng phúc hậu, rất có phong độ trưởng giả.
Trên thực tế Lã Quân Niên là một lãnh đạo khó hầu hạ nhất.
Rất nhiều chuyện Từ Binh bị ủy khuất, Lã Quân Niên lại làm như không thấy.
Từ Binh có thành tích, Lã Quân Niên sẽ cướp lấy công lao, Từ Binh trong lòng rất rõ ràng, vào lúc này, chính mình trông cậy vào Lã Quân Niên là không thể được rồi, hiện tại phải đi như thế nào đây? Từ Binh thật sự là tìm không thấy sách lược ổn thỏa để ứng phó.
…
Đêm nay ánh trăng bên ngoài rất đẹp.
Trần Kinh và Kim Lộ ôm nhau trên ghế, cùng nghe tin tức.
Truyền hình Sở Giang đang đưa tin về việc tập đoàn Vạn Hải đầu tư vào Kinh Giang, trên màn hình ti vi đang chiếu lại nghi lễ ký kết trang trọng.
Phó chủ tịch thành phố Kinh Giang- Liễu Lâm tác phong nhanh nhẹn, đổng sự trưởng tập đoàn Vạn Hải- Thẩm Mộng Lan phong tư trác tuyệt, hai người bắt tay hợp tác, ánh đèn flash chớp liên tục rất chói mắt.
Kim Lộ cười ha ha nói:
-Trần Kinh, anh khoan hẵng nói, Thẩm Tổng này cũng đúng là một đại mỹ nữ. Cô ta là con riêng, có thể đi đến hôm nay như vậy cũng thực không dễ dàng gì, vẫn là có bản lĩnh đấy!
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
-Vậy cũng không thể so với em được, danh tiếng của em còn lớn hơn cô ta đi!
Kim Lộ quay đầu nhìn Trần Kinh, bĩu môi nói:
-Anh đúng là ba hoa, một khi đã như vậy, hiện tại tài chính Kinh Giang các anh bức thiết như vậy, tại sao anh không nghĩ tới em? Anh xem anh, gầy đi nhiều như thế, trong mắt toàn tơ máu, em nói anh không cần phải làm việc quá sức như thế!
Lần này các anh câu dẫn được tập đoàn Vạn Hải, anh xem bộ dạng vui mừng của mình, em cứ tưởng là cái chuyện lớn gì đấy!
Trần Kinh cười ha ha nói:
-Đối với người có tiền như bọn em, ba trăm triệu không tính là gì. Nhưng Kinh Giang hiện tại không phải là nghèo sao? Anh cũng đi theo nghèo mà sợ rồi, có thể câu dẫn xí nghiệp đầu tư ba trăm triệu cũng là không tệ rồi, đây cũng là một cổ vũ tinh thần lớn đối với bọn anh.
Về vấn đề thu hút sự đầu tư, em và anh cũng đã suy xét qua. Nhưng Kinh giang bọn anh là công nghiệp hưng thị, có khả năng không thích hợp với em, chính vì thế mới không nghĩ đến em!
Kim Lộ trừng mắt nhìn Trần Kinh nói:
-Sao anh biết là không thích hợp? Em nói cho anh biết, bây giờ đang là đa dạng hóa kinh doanh, ai nói chúng em làm khách sạn thì không thể mở rộng nghiệp vụ hả? Trần Kinh em còn nói cho anh biết, bước tiếp theo chúng em sẽ kinh doanh bất động sản, mặt khác còn kinh doanh nhà hội nghị cao cấp.
Em cảm thấy Kinh Giang các anh làm công nghệ hưng thịnh không sai, nhưng ngành dịch vụ tuyệt đối không nên bỏ qua.
Trần Kinh liếc Kim Lộ nói:
-Như thế nào? Em có ý kiến gì?
Kim Lộ đảo mắt, nói:
-Phía sau núi Ngọc, em nhìn trúng một nơi. Em muốn đầu tư vào đó làm một khu hội nghị cao cấp, mặt khác còn xây biệt thự. Anh thấy thế nào?
-Núi Ngọc?
Trần Kinh ngẩn người, đột nhiên vỗ đùi, nói:
-Ôi chao, em xem đầu óc anh, sao anh lại có thể quên mất chỗ đất này nhỉ!
-Nguồn tài nguyên Núi Ngọc rất tốt? Biệt thự có suối nước nóng Núi Ngọc nổi danh cả nước, không đến Núi Ngọc không tính là đã đến Sở Giang? Sau Núi Ngọc không phải ở Kinh Giang sao? Như vậy đi, anh trở về nghiên cứu cẩn thận một chút, chúng ta sẽ làm một đường cao tốc đi qua Núi Ngọc.
Tranh thủ đem khoảng cách Sở Thành đến Núi Ngọc kéo lại còn hai mươi phút đường xe, nơi này nếu không phát triển được, thì đúng là gặp quỷ rồi.
-Được, được, cũng không phải anh như vậy chứ. Em đang bàn đầu tư với anh! Anh như thế nào lại nói đến quy hoạch ở đây? Em muốn mua đất, mua năm nghìn mẫu, anh cũng không nên hô loạn giá cả nhé. Em bây giờ như là đưa cho các anh than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi nhé, anh cũng không nên làm thịt em quá nhé!
Kim Lộ nghiêm trang nói
Trần Kinh thoáng một cái nhẩy từ trên ghế sopha xuống đứng dậy, cao hứng nhẩy lên nói:
-Cái này không vấn đề gì, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, như vậy đi, anh lập tức đi Thủ đô một chuyến, từ thủ đô về, anh sẽ bắt tay vào nghiên cứu việc này, tuyết đối sẽ ưu tiên em, thế nào, thần tài của anh?
Kim Lộ đỏ mặt, cắn Trần Kinh một cái, Trần Kinh cười ha hả, đem cô ôm vào trong ngực.
Kim Lộ hét lên một tiếng, đỏ mặt xấu hổ, quả nhiên là vô cùng mềm mại …