Ở đường quốc lộ trung tâm Việt Châu, khu đó là quận Thiên Tâm, trung tâm thể dục Thiên Tâm vừa mới khánh thành nằm ở chỗ này.
Buổi tối, con đường này rực rỡ ánh đèn, giống như ban ngày, khung cảnh đương nhiên cực kỳ đẹp!
Uyển Kỳ khoác tay Trần Kinh, hai người dạo chơi trên đường phố, mặc dù Việt Châu đông người, đủ nam thanh nữ tú, nhưng hai người bọn họ rêu rao khắp nơi, làm cho mọi người trên phố ngắm nhìn, trong những ánh mắt đó có hâm mộ, có tán dương, đương nhiên cũng có đố kị.
Trần Kinh không thích xuất đầu lộ diện như vậy, nhưng Phương Uyển Kỳ lại rất thích cảm giác như vậy, cô thích nhất là nhìn ánh mắt ghen tị và tâm lý chua như nho của người khác.
Trần Kinh giành vị trí đứng đầu trong cuộc lựa chọn cán bộ, Phương Uyển Kỳ nghe được tin vui này, ngay lập tức từ thủ đô bay đến Việt Châu.
Theo cô ta, việc này quá tự hào, chồng tương lai của cô được gọi là tài tử Sở Giang, cái biệt hiệu này không phải hư danh, việc động cán bút rất lợi hại, trong tình huống hơn 300 người tài giỏi tham gia thi, đạt được vị trí đầu tiên, thành tích như vậy có thể giành được vinh quang Sở Giang rồi.
Trần Kinh không thể không thông qua cuộc thi công tuyển lần này, chỉ nói riêng thành tích này, có thể chứng minh giá trị của hắn.
Đặc biệt khiến cho Uyển Kỳ đắc ý chính là vua toàn văn Hollywood.
Mấy ngày nay bố mẹ trong nhà đều thăm dò cô ta, hỏi thăm tình hình Trần Kinh công tuyển ở Việt Châu , Phương Lộ Kiên gọi Uyển Kỳ đến trịnh trọng nói:
-Uyển Kỳ, lần công tuyển này đối với Trần Kinh mà nói là một cơ hội. Nhưng tình huống trước mắt con cũng thấy đấy, lần công tuyển này cạnh tranh rất kịch liệt, mấy trăm người tranh mười mấy vị trí, Trần Kinh không phải là xuất sắc nhất trong đó, nó muốn dùng bản lĩnh của mình để vươn lên, không dễ dàng!
Uyển Kỳ lập tức hỏi:
-Ba, vậy có cách gì không?
Phương Lộ Kiên nói:
-Lần công tuyển này, ta bảo chú ba con đi nghe ngóng tin tức, rất nghiêm ngặt. Nhưng không phải là cứng như thép, chú ba của con hứa trong lúc quan trọng nhất sẽ giúp Trần Kinh, đương nhiên, điều kiện tiền đề là Trần Kinh phải tự mình cố gắng hết sức...
Phương Lộ Kiên nói như vậy, Từ Liên mất hết tự tin, theo bà ta, Trần Kinh dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ xuất thân trong gia đình bình thường, từ trước đến giờ chưa từng được nhận sự giáo dục tốt nhất.
Lần này công tuyển mấy trăm người, trong đó có một tầng lớp tương đối lớn đều là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm, xuất thân trong những gia đình lãnh đạo, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc. Có cán bộ thậm chí còn đi du học nước ngoài.
Trần Kinh ở trong đó muốn vượt lên không dễ dàng gì.
Mặc dù Uyển Kỳ rất tự tin vào Trần Kinh, nhưng trước mặt bố mẹ cô cũng không dám vỗ ngực, hiện tại Trần Kinh vừa tham gia thi đã được đứng đầu.
Mấy ngày nay trong đầu Uyển Kỳ luôn mường tượng đến một khung cảnh.
Đó chính là Phương Lộ Kiên và Từ Liên có biểu hiện gì khi nghe tin tức này, cái vẻ kinh ngạc kỳ quái, khó mà tin được, đặc biệt là ba, bộ dạng đó cực kì thú vị.
Mà Từ Liên thì vui mừng phấn khích cười không ngậm miệng lại được.
Bà ta xuất thân không hề tầm thường, nhưng từ nhỏ đã không có năng khiếu học hành. Mỗi lần thi đều thấy đau đầu, mà bà ta sinh ra một đứa con gái Phương Uyển Kỳ cũng y như vậy, đến nuôi Phương Liên Kiệt cũng vậy, học hành không làm cho người ta bớt lo.
Nhưng bây giờ tìm được một người con rể, việc này quá tuyệt vời, cuộc thi công tuyển mấy trăm nhân tài, vừa thì đã được đứng số 1.
Đây là chuyện mát mặt nhất, Từ Liên thậm chí cảm thấy mặt mình có hào quang.
Trong tư tưởng truyền thống Trung Quốc có nhân tố coi trọng giáo dục, tất cả đều không tốt, chỉ có học hành là tốt. Chỉ cần học hành có thành tích, thì nghèo, xấu đều rất vinh dự, rất đáng được khoe, mọi người xung quanh đều rất ngưỡng mộ.
Không thể nghi ngờ, danh hiệu số 1 của Trần Kinh, là dùng thực lực khiến hắn đạt được vinh quang, khiến hắn vượt qua kì công tuyển, tất cả đều không có gì phải bàn cãi.
Uyển Kỳ rất vui. Hôm nay quấn quýt lấy Trần Kinh mua cho hắn mấy bộ quần áo.
Đất Việt Châu phồn hoa, gần trung tâm thể thao Thiên Tâm có Thiên Tâm thành chuyên bán quần áo trang sức xa hoa xa xỉ, cô kéo Trần Kinh, trang điểm cho người yêu mình trở nên uy phong đẹp trai, phong độ.
Đối mặt với sự nhiệt tình và hưng phấn của Uyển Kỳ, Trần Kinh vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.
Lần thi công tuyển này hắn có thể đứng đầu, ngoài nhân tố may mắn, vẫn phải cảm ơn Kim Lộ đặc biệt sắp xếp người phụ đạo cho hắn.
Hắn ở Hongkong ngoan ngoãn để người ta bổ túc hơn một tháng kiến thức về Lĩnh Nam, lần thi công tuyển vừa hay lại đề cập đến những nội dung này, Trần Kinh tự nhiên chiếm ưu thế.
Mặt khác, lần thi này nội dung trình bày và phân tích rất nhiều, Trần Kinh viết rất đẹp, hơn nữa viết văn là sở trường của hắn, đây cũng là ưu điểm của hắn.
Sau khi thi viết, vòng vấn đáp của tỉnh do một phó ban tổ chức tỉnh ủy đích thân phỏng vấn, Trần Kinh vượt qua một cách nhẹ nhàng.
Mà cũng trong cửa này, hắn nhận được mấy cái thông báo công tuyển của một vài thành phố như Hải Sơn, Nam Cảng, theo tình hình trước mắt, tình thế của hắn tương đối tốt.
Đương nhiên, hắn có thể cùng Uyển Kỳ ra ngoài đi dạo trong thời gian này, cũng đơn thuần chỉ là tranh thủ lúc rảnh rỗi.
Sự việc thành tích cuộc thi công tuyển ảnh hưởng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, trong đám bạn học ở HongKong có rất nhiều người quen hắn gọi điện thoại đến chúc mừng, Cao Vệ của ban tổ chức tỉnh ủy Sở Giang cũng đại diện cho ban tổ chức biểu dương Trần Kinh.
Trong việc này hắn không ngờ nhất chính là Uông Minh Phong gọi điện đến hỏi việc này, Uông Minh Phong sau cùng nói:
-Trần Kinh, cậu thật sự thay cán bộ Sở Giang giành lại thể diện, việc này tôi có nói qua với bí thư Sa, ông ấy vô cùng vui mừng, nói cậu là thiên lý mã của Sở Giang, thành tích trong tương lai là vô hạn!
Trần Kinh vội nói:
-Cám ơn chủ nhiệm Uông, tôi càng biết ơn bí thư Sa, trong vòng tiếp theo tôi nhất định tiếp tục cố gắng, quyết không phụ lòng tin của lãnh đạo!
Ứng phó xong cuộc điện thoại này, Trần Kinh lại bỏ thời gian tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình Lĩnh Nam.
Trong lúc phỏng vấn, Trần Kinh nhớ lại bản thân mình đã trải qua những gì từ lúc làm chính trị đến nay, bày tỏ rõ ràng hi vọng có thể đến những khu vực nước cộng hòa phát triển để học tập thêm, từ đó tìm hiểu về thành tựu và vấn đề cải cách của các nước cộng hòa, hắn bày tỏ mãnh liệt muốn tham gia vào công việc của Lĩnh Nam.
Ngoài ra, Trần Kinh còn bị hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan đến Lĩnh Nam, bao gồm thách thức mà kinh tế Lĩnh Nam vài năm tới phải đối mặt, bao gồm các vấn đề phải coi trọng và giải quyết trong mô hình phát triển Lĩnh Nam, Trần Kinh đều bày tỏ quan niệm của mình về những vấn đề này.
Cuối cùng Trần Kinh nói:
-Lĩnh Nam là một tỉnh chói sang nhất trong nước cộng hòa, đồng thời Lĩnh Nam mở cửa, bao dung, Lĩnh Nam nên dựa vào sự mở cửa và bao dung này, thu nạp thêm nhiều nhân tài, thu hút thêm nhiều đầu tư, nếu như vậy, Lĩnh Nam sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn!
Phóng viên phỏng vấn Trần Kinh là Đàm Diễm Hoa, là một nữ phóng viên rất xinh đẹp, rất sắc bén, sau khi phỏng vấn xong, cô ta hỏi riêng Trần Kinh:
-Trưởng phòng Trần, trước đây anh đã quen biết Đường Ngọc phải không?
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Đường Ngọc?
Hắn lắc đầu nói:
-Người này tôi không quen, chưa hề nghe qua!
Đàm Diễm Hoa ngạc nhiên soi sét Trần Kinh, trên mặt Trần Kinh cô ta không hề thấy một tia giả dối nào.
Cô âm thầm lắc đầu, trong lòng nghĩ Trần Kinh trẻ như vậy, lòng dạ đúng là sâu không đoán được.
Trần Kinh nếu không có mâu thuẫn gì với Đường Ngọc, Đường Ngọc sao có thể nắm chặt hắn không buông?
Ngoài ra, người tên là Trần Kinh này bối cảnh phức tạp không đoán ra được, Đường Ngọc ở trước mặt hắn giẫm phải đinh, lần này tỉnh ủy lại chỉ đích danh làm một bài phỏng vấn về hắn, ai cũng biết rằng, tỉnh ủy muốn cắm cọc, mấy trăm người, chỉ cắm cọc một mình Trần Kinh, nếu nói Trần Kinh không có bối cảnh sau lưng, có mấy người sẽ tin?
…
Đêm, Trần Kinh và Uyển Kỳ ngồi taxi đến thẳng khu hối cảnh hoa uyển quận Thiên Tâm Việt Châu.
Hối cảnh hoa uyển là một khu cổ, là tiểu khu lãnh đạo do ủy ban nhân dân tỉnh tu sửa, thời gian xây dựng tiểu khu này là lúc cải cách chế độ nhà ở bắt đầu.
Thời kì đầu cải cách chế độ nhà ở Lĩnh Nam, lúc đó giá đất hơi đắt, rất nhiều người không tự tin vào ngành đầu tư bất động sản, liền trực tiếp mua một số căn nhà từ những thương nhân bất động sản, hối cảnh hoa uyển chính là lúc đó ủy ban đã mua.
Cải cách nhà ở vẫn chưa được bao lâu, nhưng ngành bất động sản hiện nay ngày càng nổi, đô thị phồn hoa như Việt Châu, người làm công ăn lương bình thường muốn mua một căn nhà, rõ ràng là khó như lên trời.
Trần Kinh và Uyển Kỳ đến đây là để thăm Kiều Chính Thanh.
Kiều Chính Thanh là nhân vật chủ chốt mà Phương Lộ Bình để lại Lĩnh Nam, cũng là người mà Phương Lộ Bình tín nhiệm nhất.
Vốn dĩ Trần Kinh dự định là sau khi kết thúc cuộc thi công tuyển mới đến thăm Kiều Chính Thanh, nhưng Phương Uyển Kỳ đến làm rối loạn hết kế hoạch này.
Đến một nơi nào đó thì phải thăm hỏi người cầm đầu nơi đó, đây là quy tắc hành sự cơ bản, Trần Kinh đến thăm hỏi Kiều Chính Thanh, hiện tại hắn cũng không có gì phải lo ngại.
Kiều Chính Thanh sống trên tầng hai tòa nhà A dãy 13 trong tiểu khu.
Phía trong mấy dãy nhà này giáp núi, bố cục rõ ràng to hơn mấy nhà bên ngoài, điều này cũng thể hiện cấp bậc của mấy vị lãnh đạo sống trong này có cao hơn một chút.
Bởi vì là tiểu khu kiến trúc cổ, cửa đơn không có chốt.
Tất cả bảo vệ của tiểu khu này đều ở bên ngoài.
Trần Kinh Uyển Kỳ có thể đi vào đều là có hẹn trước, nếu không những người không phận sự không vào được bên trong này.
Trần Kinh và Uyển Kỳ lần này đem quà rất đơn giản, chính là năm cây thuốc Trung Hoa, ngoài ra Phương Uyển Kỳ đêm hai cây nhân sâm Cao Ly từ Bắc Kinh đến, quà không phức tạp, nhưng giá trị thì không nhỏ, một hộp quà nhìn rất tầm thường nhưng giá trị cũng hơn chục nghìn tệ rồi.
Hai người trực tiếp lên lầu, bấm chuông cửa.
Một lát sau, cửa mở, một nam thanh niên thò đầu ra, cậu ta nhìn thấy Trần Kinh, chau mày nói:
-Anh tìm ai?
Khi cậu ta liếc mắt nhìn đến Phương Uyển Kỳ ở sau lưng Trần Kinh, mày cậu ta dần dần giãn ra, vẻ mặt tươi cười nói:
-Hai người tìm trưởng ban thư kí Kiều phải không?
Trần Kinh gật đầu nói:
-Chúng tôi đặc biệt đến thăm hỏi trưởng ban thư kí Kiều!
Thanh niên mở cửa ra, mắt không kìm được liếc nhìn Phương Uyển Kỳ, rất không thành thật.
-Vào đi, vào đi! Xem như các người gặp may, gặp tôi ở nhà, nếu không, đừng có mơ vào được! Ba tôi ghét nhất là cấp dưới đem quà đến...
Trần Kinh và Uyển Kỳ bao giầy vào, và bước vào phòng.
Đây là một tòa nhà phục thức, bên trong nhà trang bị rất xa hoa, Trần Kinh nhất thời nhìn hoa cả mắt.