Trần Kinh bước vào trong nhà, tay dắt theo Linh Nhi đến trước mặt Sử Văn Minh nói:
-Chào chú Sử, chú đến thăm Tảo Tảo sao?
Sử Văn Minh cười nói:
-Đúng vậy, cậu không cần phải nói, mấy hôm nay không gặp rồi nên rất nhớ bọn trẻ!
Ông ta dừng một chút nói
-Kinh Tử, cậu khoan hãy nói, Tảo Tảo ở nhà cậu đã biết điều hơn rất nhiều, vừa rồi nó còn la hét muốn ông thông gia pha trà cho tôi, tôi vừa bước vào, nó đã biết tôi là ông nội rồi!
Sử Văn Minh cười rộ lên, người trẻ tuổi bên cạnh ông ta có chút câu nệ, mồm mấp máy mấy lần nhưng lại không nói câu nào.
Sử Văn Minh nhìn cậu ta nói:
-Đây chính là trưởng phòng Trần , cậu đó, lần này có thể lấy lại công bằng, đều là nhờ công của trưởng phòng Trần.
Ông ta quay sang nói với Trần Kinh:
-Kinh Tử, đây là Kim Cương, cháu của tôi, lần trước tôi đã nói với cậu rồi!
Người con trai trẻ tuổi đứng lên nói:
-Anh Trần!
Trần Kinh ngẩn người, được một người hơn 30 tuổi gọi bằng anh, hắn rõ ràng cảm thấy không quen.
Sử Văn Minh chau mày nói:
-Anh Trần anh Trần cái gì, cứ gọi anh như Sử Kiến có phải thân thiết hơn bao nhiêu không?
Sử Kim Cương đỏ mặt nói:
-Anh!
Trần Kinh nói:
-Ngồi đi! Cứ tự nhiên…
Trần Kinh nhìn sang bàn trà, trên bàn đặt một đống quà, trong đó có rượu hầm Trung Quốc, thuốc lá Trung Hoa, còn có hai thùng lão hầm chính cống, những quà tặng này đều rất có giá trị.
-Đều là người một nhà đem quà cáp đến làm gì? Sau này cậu cứ đến chơi như vậy, chúng tôi còn mặt mũi nào đến Sử gia đây?
Trần Kinh nói.
Sử Kim Cương ngồi ngây ra, mặt đỏ lên.
Cậu ta chưa tiếp xúc với Trần Kinh bao giờ, nhưng đã nghe danh Trần Kinh từ rất lâu rồi.
Hiện tại Trần Kinh rất có tiếng tăm, rất nhiều cán bộ trẻ ở Sở Thành đều biết hắn.
Những cán bộ trẻ thi vào công chức lúc đầu tâm trạng đều không ổn định, một lòng muốn nhanh chóng tiến lên trên, nhưng đâm đầu vào trong rồi mới biết muốn được cất nhắc lên trên thực sự vô cùng khó khăn.
Trong thâm tâm bọn họ sẽ tìm một vài thần tượng của mình, tự mình không đề bạt được, nhìn người ta lăn lộn, cũng có thể thỏa mãn ảo tưởng của mình.
Mà Trần Kinh chắc chắn là thần tượng của cán bộ trẻ, hai mươi mấy tuổi đã đã là trưởng phòng ban tổ chức. Hơn nữa quyền lực trong tay tương đối lớn, làm rất nhiều việc khiến đám thanh niên cảm thấy rất hứng thú.
Sử Kim Cương mặc dù nhiều tuổi hơn Trần Kinh, nhưng cậu ta đương nhiên cũng nghe qua một vài sự tích về Trần Kinh cho nên rất phục Trần Kinh.
Hôm nay có thể tận mắt thấy Trần Kinh, hơn nữa trong lời nói của Trần Kinh, khí chất rất phi thường, sự câu nệ trong lòng cậu ta có thể đoán ra được.
Sử Văn Minh ngáp dài một cái nói:
-Kim Cương, tôi đã nói với cậu rồi, cậu không cần phải long trọng quá, cậu lại không nghe, thế nào? Bị phê bình rồi chứ! Theo tôi thì phê bình là đúng rồi!
Ông ta quay sang nói với Trần Kinh:
-Kinh Tử, chút quà mọn này cũng là tâm ý của Kim Cương. Thằng bé này rất thật thà, nó muốn thật lòng cảm ơn cậu, lại không tìm được cách nào phù hợp, chỉ có thể nghĩ đến quà cáp thôi! Hôm nay cậu nể mặt chú Sử này một chút...
Ông ta chỉ rượu ở trên bàn nói:
-Kinh Tử, đây là Lão Diếu chính cống, đều là rượu do những nghệ nhân lành nghề ủ thành, không dễ gì mà có được, thân gia cũng chỉ có vậy, chút nữa chúng ta ăn cơm thì uống một chút rượu dưỡng sinh!
Sử Văn Minh không hổ danh là nhân vật lăn lộn bao nhiêu năm trong chính đàn, sự hòa giải của ông ta khiến Trần Kinh không nói được lời nào.
Ông ta đã nói như vậy rồi, Trần Kinh còn nói gì được nữa?
Dù thế nào Sử Văn Minh cũng là bố chồng của Trần Xán, ông ta nói phải nể mặt ông ta, Trần Kinh có thể từ chối sao?
Trần Kinh cười cười, không nói gì, trong lòng hắn lại thấy hổ thẹn, cửa ải nhân tình thể diện, nhiều lúc rất khó vượt qua!
Trần Kinh lại nghĩ, nếu như mình thật sự sắt đá, nói không chừng tương lai sẽ trở thành cô gia quả nhân, việc chốn quan trường, mọi việc đều không lọt được hạt cát vào mắt, vậy thì việc đó không cần phải làm nữa!
-Trần Kinh về rồi, lại đây đem bát đũa ra, không thấy nhà có khách sao?
Phương Uyển Kỳ mặc tạp dề đi từ trong bếp ra nhìn chằm chằm vào Trần Kinh.
Bây giờ đã là mùa hè, thời tiết nóng nực, Uyển Kỳ mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, bên trên quấn tạp dề, rất ra dáng một người nội trợ đảm đang, cô có khí chất ung dung bẩm sinh, có mùi vị pha trộn tiểu gia bích ngọc, thật sự rất phong tình.
Kim Cương không dám nhìn về phía Uyển Kỳ, cậu ta cũng nhìn qua rất nhiều người con gái, là cán bộ cục văn hóa, ca sĩ, người mẫu gì đó hoặc những nghệ sĩ tạp nham cậu ta tiếp xúc cũng tương đối nhiều.
Nhưng những người con gái đó với người con gái trước mặt đúng là không cùng đẳng cấp.
Vẻ đẹp của người con gái cũng có mức độ, cảm nhận của con người về cái đẹp lại không giống nhau.
Mà khí chất đối với người con gái mà nói vô cùng quý báu, con trai sở dĩ bị con gái mê hoặc đa số đều là do bị khí chất của con gái chinh phục.
Khí chất của Phương Uyền Kỳ ung dung lại pha chút hào phóng tự nhiên, rất ít người con gái có được dáng vẻ kiểu cách như vậy, tất cả đều hình thành rất tự nhiên, làm cho người ta bất giác tập trung chú ý vào người cô ta.
Vừa rồi Sử Văn Minh nhắc nhở Kim Cương rằng Phương Uyển Kỳ là người yêu của Trần Kinh, cũng là giám đốc truyền thông Sở Giang.
Sử Kim Cương vừa nghe thấy bốn chữ truyền thông Sở Giang, sắc mặt liền thay đổi.
Nói đến truyền thông Sở Giang, cũng có chút liên quan đến cục văn hóa thành phố.
Truyền thông Sở Giang cũng đã từng một lần giúp một công lớn ở Sở Giang tổ chức một buổi trình diễn lớn, lúc đó có một vị lãnh đạo trong cục văn hóa đã có mâu thuẫn với lãnh đạo công ty đó.
Lãnh đạo đó liền chỉ thị điều tra tính chất của buổi trình diễn, xem có phải là đã có những nội dung không lành mạnh hay không.
Lúc đó điều tra phát hiện trong lúc trình diễn chuyện hai người Đông Bắc, đã hát một đoạn rất lộ liễu, cục văn hóa liền nhằm vào điểm này để gây phiền phức.
Nhưng không ngờ mấy nhân viên đi đến truyền thông Sở Giang gặp lãnh đạo để nói chuyện, người ta căn bản không thèm để ý đến bọn họ.
Lúc đó vị lãnh đạo cục văn hóa rất tức giận, nói nhất định phải nghiêm túc điều tra chuyện này.
Nhưng kết quả là vị lãnh đó bị điều đi nơi khác rồi, nghe nói bản thân ông ta gặp vấn đề về kinh tế, lúc đó chuyện này đã được truyền khắp bộ văn hóa một cách kỳ diệu.
Nhưng sau đó,tin tức gộp lại từ nhiều phương diện.
Có một nguồn tin khá tin cậy đó là nói lãnh đạo này đụng phải thiết bản rồi, giám đốc truyền thông Sở Giang là người thân cận của Trần Kinh, đừng nói là vị lãnh đạo này trước đây gây sự vô cớ, cho dù người ta thật sự có vấn đề gì đi chăng nữa, một cán bộ cấp phó phòng cũng không đủ để người ta nhét kẽ răng, người ta muốn anh chết dễ như giết một con kiến.
Bởi vì chuyện này, Sử Kim Cương nhớ rất rõ truyền thông Sở Giang.
Nhưng cậu ta không thể ngờ rằng, giám đốc truyền thông Sở Giang lại là một người con gái, hơn nữa người con gái này lại là người yêu của Trần Kinh.
Điểu này cũng làm Trần Kinh càng trở nên thần bí trong mắt của cậu ta.
Cả nhà bận rộn chuẩn bị cơm, có lẽ là vì có khách đến, nhưng Trần Kinh cho rẳng vì Uyển Kỳ đến, hôm nay Chung Tú Quyên cho hầm gà Phong Trúc tốt nhất của nhà mình từ Lễ Hà đem lên, cả một bàn thức ăn rất thịnh soạn.
Trần Chi Đống và Sử Văn Minh hai ông thông gia đối ẩm Lão Diếu, Sử Văn Minh vốn dĩ muốn mời Trần Kinh uống rượu, Trần Kinh chỉ nói một câu:
-Chú Sử, cháu không uống rượu, lát nữa cháu còn phải phụ đạo cho Linh Nhi và Tảo Tảo xem tranh viết chữ nữa!
Trần Kinh nói không uống rượu, Kim Cương cũng không dám uống, Trần Chi Đống cảm thấy hai người uống rượu hơi mất hứng, nhưng cũng không còn cách nào, đành thở dài:
-Thằng bé Trần Kinh này rất cố chấp! Uống chút rượu thôi có sao đâu? Uống rươu ít có lợi cho sức khỏe!
Nghe ông thông gia nói vậy, Sử Văn Minh không dám hùa theo.
Trần Chi Đống dám nói Trần Kinh cố chấp, nhưng Sử Văn Minh thì không.
Hiện giờ trong lòng Sử Văn Minh chỉ nghĩ cháu mình Sử Kim Cương có thể thăng tiến thêm tí nào, nhất định phải bám vào Trần Kinh, việc này đối với con đường làm quan sau này rất quan trọng.
Nói ra thì Sử gia cũng là một thế gia quan lại, Sử Văn Minh vẫn thấy tiếc vì Sử Kiến không đi theo con đường quan chức.
Con trai của mình không làm quan, trong nhà có một đứa cháu có thể làm quan cũng khiến ông ta cảm thấy vui mừng.
Sử Văn Minh là một người rất truyền thống, trong đầu vẫn còn nặng tư tưởng trọng quan khinh thương.
Theo ông ta, là một thương nhân bình thường rất oai phong, có chút bộc phát không biết trời cao đất dày là gì, vươn tay ra mỗi ngón tay đều phát sáng, giống như rất biết khoe khoang.
Nhưng những nhân vật này nếu thực sự ở trong chốn quan trường, một tên vô danh tiểu tốt cũng có thể làm họ tan cửa nát nhà.
Sử Văn Minh cũng đã từng là lãnh đạo, năm đó lúc ở cục cải cách và phát triển, ông ta cũng được nếm mùi quyền lực, đứng trước quyền lực, vênh váo, kiêu ngạo hay tôn nghiêm gì đó cũng phải cúi đầu.
Mà Trần Kinh cũng biết rất rõ tâm ý của Sử Văn Minh.
Sử Văn Minh không chỉ một lần nhắc đến Sử Kim Cương ở trước mặt hắn, nếu chỉ nhắc đến một lần, có thể coi là ngẫu nhiên, nhưng nhắc liên tục, ý đồ đã hoàn toàn rõ ràng rồi.
Đối với việc này,Trần Kinh không có thái độ gì, nguyên tắc của Trần Kinh là bốn chữ “cùng chung chí hướng”.
Sử Kim Cương nếu như thực sự có năng lực, là một nhân tài, Trần Kinh lúc cần đến có thể chiếu cố một chút.
Nếu người này không đáng trọng dụng, năng lực tầm thường, hoặc phẩm chất không đủ, người như vậy có gì đáng để giúp đỡ?
Lúc ăn cơm, Trần Kinh bất ngờ nhận được điện thoại của Thượng Vinh.
Trong điện thoại Thượng Vinh nói:
-Trưởng phòng, có một vụ án mà ban ngày tôi không kịp báo cho anh, đó chính là vụ án liên quan đến Vu Hồng Cương quận Lâm Giang, vấn đề trong vụ án này rất nghiêm trọng! Vừa rồi trưởng ban Lý Dật Phong gọi điện cho tôi nói rằng muốn xem hồ sơ của chúng ta, anh xem…
Trần Kinh chau mày nói:
-Hồ sơ các cậu chỉnh sửa xong chưa?
Thượng Vinh nói:
-Đều chỉnh sửa hợp lí rồi, hôm nay định đưa cho anh xem!
Trần Kinh nói:
-Vậy thế này đi, trưởng phòng Triệu hôm nay tăng ca, cậu đưa hồ sơ cho trưởng phòng Triệu xem, mọi người cùng xem xét cẩn thận tỉ mỉ, hồ sơ đưa cho Lý trưởng ban nhất định phải bảo đảm không có sai sót gì, tuyệt đối không được qua loa.
Trần Kinh không đợi Thượng Vinh trả lời đã tắt máy.
Trong lòng hắn cười khẩy, Thượng Vinh lại còn giở trò với mình.
Cả ngày hắn đều ở văn phòng mà anh ta không đến tìm, bây giờ lại bảo là quên.
Hồ sơ của anh ta một khi tới tay Lý Dật Phong, anh ta nghĩ mình không thể khống chế được! Người này nên cho anh ta một bài học mới được…