Để tiện công tác, quận Lân Giác phân tòa nhà trụ sở làm hai bên, phía đông là văn phòng lãnh đạo Huyện ủy, phía tây là văn phòng lãnh đạo Uỷ ban nhân dân huyện. Lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân huyện ở cùng một tầng làm việc, đây cũng là một đặc điểm của quận Lân Giác.
Văn phòng lớn, phía sau là một giá sách rất to, trong đó có rất nhiều sách, đây đều là một tay Chủ nhiệm Chánh văn phòng Lưu Kiến một tay bố trí.
Phía trước bàn làm việc và trên bệ cửa sổ đặt nhiều chậu cây xanh biếc, Trần Kinh lần này từ Sở Thành tới tổng cộng mang theo hai thứ đồ, một là bức tranh Cung nữ Ba Tiêu mà mẹ vợ tặng, thứ còn lại là một bức tranh chữ viết tay của Mã Bộ Bình, tổng cộng bốn chữ “bất tật nhi tốc”.
Hai thứ này đều được sắp đặt hợp lý trong văn phòng, khiến nơi này càng thêm có phẩm vị.
Trần Kinh đứng bên cửa sổ hút thuốc, ánh mắt nhìn quận Lân Giác bát ngát mênh mông, nói một câu thật lòng, đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể hoàn toàn nhập vào trạng thái công tác.
Sản lượng kinh tế của một mình quận Lân Giác đã gấp hơn bốn lần thành phố Đức Cao. Còn về mặt nhân khẩu, số người địa phương chỉ có bốn trăm mười mấy người, số người tới từ bên ngoài thì lên tới cả triệu dân, rõ ràng là người từ ngoài tới chiếm số đông.
Ngoài ra, về mặt phát triển kinh tế, Lân Giác vẫn là chủ đạo thu hút các ngành công nghiệp sử dụng nhiều lao động. Hiện tại những doanh nghiệp gia nhập vào Lân Giác phần lớn đều là các ngành nghề chế tạo sử dụng nhiều lao động, đây là đặc điểm kinh tế của Lân Gíac.
- Đông, đông.
Trần Kinh dập tàn thuốc, xoay người về phía cửa nói:
- Vào đi.
Đẩy cửa đi vào là Phó bí thư Khương Vĩ. Khương Vĩ không phải người Lĩnh Nam, ông ta và Trần Kinh là đồng hương, hai người đều là người Sở Giang.
Chỉ có điều năm đó ở Lĩnh Nam Khương Vĩ học đại học, sau đó tham gia công tác ở bên này, tính ra, ông ta làm việc sinh sống ở Lĩnh Nam cũng được chừng 20 năm rồi, Lĩnh Nam đã trở thành quê hương thứ hai của ông ta.
- Lão Khương, ngồi đi.
Trần Kinh chỉ vào sô pha nói. Hắn đích thân rót cho Khương Vĩ một ly trà.
Khương Vĩ vóc dáng rất cao, hơi béo, bình thường không nói nhiều, rất có uy tín trong bộ máy.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Trần Kinh cười cười nói:
- Mấy ngày này tôi đang làm quen với công tác, nói thật, tôi rất ngạc nhiên về thành tích phát triển của Lân Giác mấy năm nay. Dưới sự dẫn dắt của Bí thư Diệc Nhiên, chúng ta giành được ưu thế phát triển rất tốt hiện nay, chúng ta tuyệt đối nên nắm chắc.
Khương Vĩ gật đầu phụ họa nói:
- Bí thư nói đúng, cơ hội phát triển của Lâm Giác tới rồi, chúng ta nhất định phải cố gắng nắm chắc.
Nói về tính cách, Khương Vĩ là người khá ngay thẳng, nhưng trong lòng ông ta hiểu, Trần Kinh nói tình thế tốt, nhưng cũng không phải nói tốt thật sự.
Trịnh Diệc Nhiên rời khỏỉ Lân Giác, đây là kết quả của việc tranh đấu bên trên, Bí thư Thành ủy Hoàng Hồng Viễn và Chủ tịch thành phố Lý Thanh Hương, hai người vẫn âm thầm phân cao thấp. Hoàng Hồng Viễn giành chiến thắng trong cuộc tranh giành của Bí thư Thành ủy, lập tức làm công tác chỉnh đốn tác phong tư tưởng cán bộ toàn thành phố.
Chỉnh đốn tác phong là giả, mượn thế chỉnh đốn tác phong để điều chỉnh là thật, Trịnh Diệc Nhiên cũng chính do vậy mà bị ông ta điều chỉnh.
Hiện tại Trịnh Diệc Nhiên đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Uỷ ban nông dân thành phố. Đó là một vị trí khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Nói đơn giản về cấp bậc, từ nhân vật số một quận huyện bên dưới tới nhân vật số một văn phòng cục thành phố, đây là điều động bình thường, nếu đơn vị điều động tốt, coi như là đề bạt.
Nhưng thực tế mà nói, có người gọi Uỷ ban nông dân thành phố Hải Sơn là đoạn ruột thừa của Hải Sơn. Hiện tại toàn thành phố đều đang làm công nghiệp, làm gì có nhiều tài nguyên nông nghiệp.
Nói là liên quan, cũng vì vấn đề trưng thu đất nông dân có thể sẽ gây rối, một khi đã gây rối, Thành ủy và chính quyền đều bực bội, cho nên Uỷ ban nông dân liền thành khúc ruột thừa.
Trịnh Diệc Nhiên làm chủ nhiệm Uỷ ban nông dân, đây rõ ràng là bị đem gác xó rồi.
Trần Kinh thay thế Trịnh Diệc Nhiên trong tình huống như vậy, điều này đối với việc triển khai công tác của Trần Kinh mà nói cũng không phải chuyện tốt.
- Lão Khương, hôm nay tôi gọi ông tới đây có một ý này, tôi phân tích cách sắp xếp bộ máy của chúng ta hiện nay, cảm thấy có những đồng chí vẫn có thể phát huy tác dụng hơn nữa, trên vai còn có thể gánh thêm trọng trách, cho nên trong lòng tôi chợt nảy ra kế hoạch điều chỉnh cán bộ, hôm nay tôi bảo ông tới đây chúng ta cùng thảo luận, xem ý kiến của ông thế nào.
Trần Kinh nói.
Khương Vĩ nhíu mày lại trầm ngâm một chút nói:
- Bí thư anh nói đi, tôi xin rửa tai lắng nghe.
Trần Kinh nhận chức, nhất cử nhất động đều bị người khác chú ý, nhưng Khương Vĩ vẫn là không ngờ, Trần Kinh vừa tới đã muốn động tới mặt nhân sự. Ông ta thật sự muốn nhìn xem Bí thư mới chơi bàn cờ lớn Lân Giác này như nào.
- Là thế này, đồng chí Lưu Kiện tôi cho rằng làm Chủ nhiệm Chánh Văn phòng thì hơi đáng tiếc, đã tới lúc nên được trọng dụng rồi. Tôi nghĩ như này, để Lưu Kiện tới làm việc trong chính quyền, hiện tại chính quyền còn có thể thêm một thành viên gia nhập Uỷ viên Thường vụ, ông thấy sao?
Trần Kinh thản nhiên nói.
Khương Vĩ trong lòng cả kinh, không khỏi nhìn Trần Kinh liếc mắt một cái.
Trần Kinh nhậm chức liền đổi Chánh Văn phòng, đây đúng là không chậm một phút. Lưu Kiện tới chính quyện nhận chức Phó chủ tịch quận, sau đó từ Phó chủ tịch quận bổ sung thêm một người vào Uỷ viên thường vụ quận, cái này tưởng là một việc, thực là là hai việc.
Lưu Kiện vơi thân phận Uỷ viên thường vụ nhất định có thể thể hiện hết tài năng trong đám tất cả Phó chủ tịch quận? Cái này chỉ e là một dấu chấm hỏi lớn.
Nói không chừng Lý Quốc Vĩ còn có thể cho rằng Trần Kinh đang trộn cát, tính khả năng Lưu Kiện không thành tích là rất cao.
Nhưng Trần Kinh nhắc tới việc điều chỉnh nhân sự người này, Khương Vĩ không có cách gì từ chối.
Trần Kinh hiện tại chủ trì công tác của Quận ủy, hắn không ưng Chủ nhiệm chánh văn phòng, muốn đổi thì Khương Vĩ cũng có thể nói gì? Ông ta có nói gì cũng sẽ bị cho rằng không phối hợp công tác của lãnh đạo, cái tiếng này ông ta sao chịu được.
Ông ta trầm ngâm một hồi, nói:
- Chủ nhiệm Lưu đúng là nhân tài, vào chính quyền chắc chắn sẽ có thể phát huy tài hoa của cậu ta nhiều hơn, nhưng cái ghế trống chủ nhiệm Chánh văn phòng này sẽ thay ai?
Trần Kinh khoát tay nói:
- Chuyện này đương nhiên do lão Khương anh phụ trách, tôi mới tới, chưa quen tình hình nhân sự, anh phải cầm trịch cho tốt.
Khương Vĩ ho khụ, đột nhiên cảm giác có chút hoang đường, đồng thời lại cảm thấy đừng nhìn Bí thư mới tới này trẻ tuổi, thật sự không đơn giản, không phải thứ đàn cạn đầu đâu.
Nếu chưa quen tình hình nhân sự, sao lại đề xuất thay đổi Chủ nhiệm Chánh Văn phòng? Đây chẳng phải là trước sau mâu thuẫn sao?
Nhưng đối với Khương Vĩ mà nói, mâu thuẫn hay không mâu thuẫn không quan trọng, quan trọng là Trần Kinh giao việc xử lý vị trí chủ nhiệm mới này cho Khương Vĩ, Khương Vĩ không có lí do phản đối hắn.
Mặt khác, từng ấy năm tới nay, chính quyền Lân Giác đều chỉ có hai người vào bộ máy Quận ủy, hiện tại Trần Kinh đề xuất tăng thêm một người, Lý Quốc Vĩ cũng không có lý do gì từ chối.
Tuy phương thức tăng thêm mà Trần Kinh đề xuất không thể phù hợp với ý đồ của Lý Quốc Vĩ nhưng chính quyền có thể có thêm một người gia nhập thường vụ, đây dù sao cũng là chuyện tốt, có chút ít còn hơn không.
Khương Vĩ không phản đối, hội nghị thảo luận Bí thư, ba người lại đụng đầu lần nữa, Lý Quốc Vĩ cười hì hì vỗ ngực nói tất cả đều theo ý Bí thư, cứ như vậy, Quận ủy đánh báo cáo gửi tới Thành ủy.
Tốc độ phản ứng của Thành ủy cũng rất nhanh, trong vòng vài ngày Thành ủy liền công bố thông báo điều chỉnh lãnh đạo chính của Quận ủy Lân Giác.
Lưu Kiện được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch Uỷ ban nhân dân Quận.
Còn chức Chủ nhiệm văn phòng được Phó chủ nhiệm chánh văn phòng trước kia, Lưu Khúc Phong đảm nhiệm. Lưu Khúc Phong trước đó vẫn luôn đi theo Khương Vĩ, hiện tại thuận lợi thay thế Lưu Kiện, hơn nữa gia nhập Uỷ viên thường vụ, điều này đối với anh ta mà nói là một bước bay vọt rất lớn.
Cứ như vậy, Trần Kinh hoàn thành lần điều chỉnh nhân sự đầu tiên của hắn ở quận Lân Giác.
Để Lưu Kiện tới nhậm chức ở chính quyền không phải là ý nghĩ nông nổi của Trần Kinh. Lưu Kiện này Trần Kinh gần đây tiếp xúc nhiều, người này nhìn có vẻ niềm nở nhiệt tình, trên thực tế trong lòng có khó nhiều ý đồ xấu. Ở bên trong Quận ủy, anh ta làm nên một cái gọi là cơ chế cạnh tranh vị trí, trên thực tế cơ chế này chính là tiện cho việc anh ta bồi dưỡng nhân tài cho bản thân.
Uy vọng của anh ta bên trong Văn phòng rất cao, lãnh đạo cấp trên dùng anh ta, việc tất sẽ thành, còn người bên dưới sợ anh ta, nếu muốn có tiến bộ trong công tác, cũng phải thông qua anh ta.
Cho nên Trần Kinh khá cảnh giác với Lưu Kiện này.
Ngoài ra, Lưu Kiện là người thủ đô, thân phân khác của ông ta là em của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Yến Sơn thủ đô, Lưu Thịnh, tập đoàn Yến Sơn là sản nghiệp của Liêu gia.
Trần Kinh vừa nghĩ tới Liêu gia, liền nghĩ tới Liêu Triết Du, sau đó trong đầu lại nghĩ tới mấy rắc rối lợi ích phức tạp kia.
Đối với những việc này, Trần Kinh đã trải qua ở Sở Thành, luôn cảm thấy bên trong có những việc khiến người ta khiến người ta không yên tâm được, Trần Kinh không dám để Lưu Kiện tiếp tục giữ chức Chủ nhiệm chánh văn phòng này, điều này khiến hắn có cảm giác rất không an toàn.
Cho nên việc đầu tiên là Trần Kinh đổi Lưu Kiện.
Lưu Kiện bị điều tới Lân Giác dẫn tới chấn động không nhỏ.
Rất nhiều người ở Lân Giác đều ngạc nhiên, đúng vào lúc mọi người đang nghĩ Bí thư mới nhậm chức sẽ bắt đầu công tác từ đâu, Tân quan ba bó đuốc, sẽ bắt đầu đốt từ đâu, thì Trần Kinh liền thình lình làm ra một động tác như vậy.
Không thể không nói, Trần Kinh có thể điều chỉnh Lưu Kiện, điểm này khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Dù sao Lưu Kiện ở Lân Giác đã nhiều năm, từ trước tới nay luôn giữ chức Chủ nhiệm Chánh văn phòng, cũng coi là danh nhân ở Lân Giác này. Bây giờ lại bị Trần Kinh điều tới chính quyền, điều này ít nhất chứng minh Trần Kinh là người có quyết đoán, đồng thời cũng khá được lãnh đạo cấp trên tín nhiệm.
Dần dần, trong các giới xã hội Lân Giác, mong chờ của mọi người với Trần Kinh tăng lên.
Ở nước cộng hòa, bất kỳ là địa khu giàu hay nghèo, mọi người luôn hy vọng có thể thay đổi.
Mà thứ hy vọng như vậy có nguồn gốc từ những vấn đề xã hội. Lúc nghèo đói không còn là vấn đề, dân chúng bắt đầu chú trọng vào vấn đề trị an xã hội, hoàn cảnh nhân cư, giáo dục con cái, phúc lợi xã hội và những lĩnh vực khác. Mà những lĩnh vực này có rất nhiều chỉ vừa mới bắt đầu ở nước cộng hòa, còn phải đi một chặng đường dài.
Cho nên trong lòng người dân tràn đầy hy vọng và chờ mong, mà loại hy vọng và chờ mong này lại thể hiện càng mãnh liệt vào thời điểm lãnh đạo từ chắc hoặc lãnh đạo mới tới nhậm chức.
Bởi vì người mới hàm ý suy nghĩ mới, có thể quan niệm mới có thể mang tới thay đổi mới. Mà thứ thay đổi mới này có thể là thứ mọi người vô cùng mong muốn, mà điểm này chính là biểu hiện của hình tượng người dân nước cộng hòa rất đơn thuần, giản dị.
Trần Kinh tới Lân Giác, biểu hiện luôn rất khiêm tốn, vài lần phát biểu, vừa thể hiện tài hoa cực kỳ của hắn, cũng thể hiện sự điềm đạm trưởng thành, vững trãi khiêm tốn, hiện tại Trần Kinh cuối cùng bắt đầu có hành động thực tế, phải nói, biểu hiện của Trần Kinh cũng coi là khiến người ta phải chờ mong.