Vị trí của phòng hợp tác kinh tế ở quận Hà Điền, tiếp giáp đại học Việt Châu, môi trường nơi này tuyệt đẹp, đường phố rộng lớn, nơi này được xem như là nơi mới phát triển ở Việt Châu.
Nơi này là địa điểm cũ trước kia của Sở thương mại Tỉnh.
Sau khi Ủy ban nhân dân tỉnh dời đến thành trì mới, hàng loạt đơn vị của Ủy ban nhân dân Tỉnh một lần nữa được xây dựng ở thành phố mới, phòng hợp tác kinh tế chiếm cứ vị trí hiện tại này.
Phòng hợp tác kinh tế có một cái sân, cổng chính của sân rất uy nghiêm, cổng cao hơn hai trượng hai bên có hai con sư tử bằng đá, bên phải cổng chính có treo một tấm biển văn phòng hợp tác kinh tế của tỉnh Lĩnh Nam.
Từ cổng chính đi vào, trong sân có cây Thương Tùng Thúy Bách cao ngất, rất có khí tượng.
Trước kia Bộ thương mại có ba tòa nhà.
Nhưng hiện người của phòng hợp tác kinh tế ít, chỉ dùng lầu chính, không dùng tới hai lầu còn lại.
Khi xe của Trần Kinh tiến vào sân, bảo vệ thờ ơ đi ra mở cửa, sau đó không hề có chút ý thức về nhân vật số một hôm nay đi nhậm chức.
Trần Kinh và Phó trưởng phòng của ban tổ chức cán bộ phòng hai Tiếu Thanh Hoa cùng tiến vào lầu chính của ký túc xá.
Quang cảnh của lầu chính rất thanh tịnh, mười cửa đóng hết chín, duy chỉ có một chỗ mở, không tụm năm tụm ba uống trà tán gẫu, thì cũng đánh bài đánh cờ.
Phó trưởng phòng Tiếu lo lắng Trần Kinh sẽ buồn, ông ta liền cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Trần, cậu xem phòng hợp tác kinh tế của chúng ta cần có một vị lãnh đạo có đanh thép hùng mạnh. Không khí nơi này không tốt.
Trần Kinh cười nói:
- Phó trưởng phòng Tiếu, hiện tại có người nói tôi vào cục Cựu cán bộ của Sở thương mại công tác? Tôi thấy không sai biệt lắm, muốn để cho những đồng chí lão thành hài lòng, muốn dẫn dắt những đồng chí lão thành này làm ra thành tích, thật đúng là một thách thức không nhỏ .
Tiếu Thanh Hoa im bặt, lập tức đi lên lầu hai.
Phòng hợp tác kinh tế hiện có ba Phó chủ nhiệm, ba phó chủ nhiệm đều là đồng chí lão thành.
Phó chủ nhiệm quản lý công việc nội bộ tên là Vương Quyền Trọng, là một đồng chí lão thành, trước kia từng làm trưởng phòng nhiều năm ở Sở thương mại, hiện tại hưởng đãi ngộ làm Phó giám đốc sở quản lý nội bộ.
Ngoài ra còn có hai Phó chủ nhiệm là Thi Kiến Quốc và Liêu Diệu Dương đều là cán bộ cấp trưởng phòng.
Lúc đầu khi Phòng hợp tác kinh tế được thiết lập, trong Tỉnh vẫn còn sử dụng.
Dưới phòng hợp tác kinh tế còn có các phòng tổng hợp, văn phòng, phòng chính sách và quy định, phòng gia công thương mại, phòng tài vụ, nhân vật số một của các phòng này đều là cấp Phó phòng.
Trước khi Trần Kinh đến nhậm chức mới ở phòng hợp tác kinh tế, lão chủ nhiệm Hoàng Dũng Phát vừa mới về hưu.
Hoàng Dũng phát cũng không phải là người không làm ra thành tích.
Vì muốn gây dựng phòng hợp tác kinh tế, ông ta cũng nghĩ ra đủ biện pháp.
Trong đó biện pháp quan trọng nhất là thay đổi tất cả nhân vật số một của các phòng ban bên dưới thành những cán bộ trẻ tuổi.
Ông vốn nghĩ người trẻ tuổi có lòng cầu tiến, để cho người trẻ tuổi làm việc, sẽ phát huy tác dụng của phòng hợp tác kinh tế.
Nhưng ý tưởng này của ông cuối cùng không có hiệu quả.
Trong đơn vị toàn là đồng chí lão thành của Sở thương mại, có một số nhân vật râu ria, cũng có một đám lõi đời tồn tại sao có thể để cho người trẻ tuổi thống lĩnh chứ?
Cuối cùng, công việc của phòng hợp tác kinh tế vẫn không nắm được.
Ngược lại đơn vị còn không có con đường phát tài, chế độ đãi ngộ còn kém hơn trước.
Đãi ngộ kém, lòng người trong đơn vị càng không ổn, đừng nói là công việc, chính là mỗi ngày còn không muốn đi làm.
Có một đồng chí lão thành cá biệt còn chạy đến Sở thương mại phản ứng, cáo trạng tình trạng của lãnh đạo trẻ tuổi.
Lãnh đạo Sở thương mại đã có ý kiến với chủ nhiệm Hoàng, cảm thấy Hoàng Dũng Phát có quá nhiều chuyện, giao cho ông ta một đơn vị tốt, ông ta không những gây trở ngại, còn đem lại phiền toái cho Sở thương mại.
Cuối cùng chủ nhiệm Hoàng quá áp lực, chỉ có thể mặc kệ, thêm vào đó tuổi cũng gần kề, cũng không còn có đủ dũng khí đi làm cuộc cải cách, điều này dẫn đến tình hình của phòng hợp tác kinh tế ngày càng tồi tệ.
Trần Kinh và Tiếu Thanh Hoa hai người đến văn phòng của Vương Quyền Trọng.
Vương Quyền Trọng đang ngồi trên ghế salon ngủ gật.
Tiếu Thanh Hoa đi đến vỗ bàn, ông ta đột nhiên tỉnh lại.
Tiếu Thanh Hoa biết ông ta, liền cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, hôm nay Chủ nhiệm Trần đến nhậm chức, không khí dường như có chút không đúng.
Vương Quyền Trọng dường như còn chưa tỉnh, ông ta dụi mắt nói:
- Chủ nhiệm Trần.
Cả người ông ta cả kinh nói:
- Chủ nhiệm Trần? Chủ nhiệm Trần tới rồi sao?
Tiếu Thanh Hoa chỉ Trần Kinh nói:
- Đây là Chủ nhiệm Trần Kinh vừa mới đến phòng hợp tác kinh tế nhậm chức, các ông nên làm quen đi?
Vương Quyền Trọng nhìn Trần Kinh, trong lòng giật mình kinh hãi.
Rõ ràng sự trẻ tuổi của Trần Kinh khiến ông có chút bất ngờ, nhưng lòng dạ của ông ta rất khôn ngoan, thần sắc nhanh chóng khôi phục bình thường.
Ông đưa tay ra nói:
- Chủ nhiệm Trần, ngôi sao ánh trăng đáng mong đợi cuối cùng đã đem ngài đến rồi. Xin chào, xin chào.
Trần Kinh đưa tay ra bắt tay hai người, Trần Kinh cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, sau này cần phải chiếu cố nhiều đến tôi. Tôi trước kia công tác phía dưới, không có kinh nghiệm trong công việc cơ quan, ngài là người thành thục trong cơ quan, không có sự nhắc nhở của ngài, tôi sẽ gặp trở ngại trong công việc.
Vương Quyền Trọng cười ha hả, thần thái có chút miễn cưỡng.
Ông ta gặp qua nhiều cán bộ trẻ tuổi, chưa có người trẻ tuổi nào cũng dùng thủ đoạn để tiến lên sự nghiệp?
Nhưng cán bộ có hung tâm tráng chí, đến phòng hợp tác kinh tế đều mũi dính đầy tro, sau đó sẽ thay đổi thái độ.
Vào lúc này, Trần Kinh nói cái gì chiếu cố, kia đều là lời nói khách khí, cán bộ trẻ tuổi bây giờ, có mấy người không phải tự cho là đúng hay sao?
Cùng Vương Quyền Trọng hàn huyên vài câu.
Ông ta bỗng nhiên ý thức được, lãnh đạo mới đến nhậm chức, phải mở cuộc họp.
Ông ta vội hỏi:
- Cậu thấy đám cán bộ ở phòng hợp tác kinh tế của chúng ta, vô tổ chức vô kỷ luật, tôi đã sớm thông báo bảo hôm nay phải họp, nhưng lúc này vẫn chưa có ai đi sắp xếp.
Ông ta vội xin lỗi Trần Kinh cười, nói:
- Chủ nhiệm Trần, thật quá xấu hổ, ngài ở đây chờ một chút. Tôi lập tức đi tổ chức, trong vòng mười phút nữa chúng ta sẽ chính thức họp.
Vương Quyền Trọng vừa đi ra khỏi cửa.
Sau đó, Trần Kinh đã nghe tiếng của ông ta hô to từ lầu một đến lầu bốn, một đám người giống như đuổi vịt bị ông ta lôi tới phòng họp.
Khi Trần Kinh tiến vào phòng họp, lúc này mới phát hiện nhân viên làm việc ở phòng hợp tác kinh tế không ít, có hơn bốn mươi người.
Tất cả mọi người với ánh mắt tò mò nhìn Trần Kinh.
Chủ nhiệm mới của phòng hợp tác kinh tế vừa nhậm chức, chủ nhiệm mới chính là chính là người trẻ tuổi như vậy sao?
Vương Quyền Trọng chủ trì cuộc họp, ông ta còn long trọng giới thiệu Trần Kinh với mọi người, sau đó đi đầu vỗ tay.
Phòng họp vỗ tay như sấm.
Đám người đang ngồi đều là đám cán bộ lão thành chủ chốt của cơ quan, hàu hết thái độ của mọi người hài hòa, hiếm có loại người bướng bỉnh không chịu thuần phục.
Nhẹ nhàng hoan nghênh lại có thể thắng được sự thiện cảm của lãnh đạo, ai không vui vẻ đi làm chứ?
Trần Kinh mỉm cười phất tay nói với mọi người:
- Các đồng chí, về sau tôi sẽ làm việc cùng với mọi người ở phòng hợp tác kinh tế. Nó thật, tôi trước khi đến đây đã từng có người nói tôi sẽ tiếp quản Cục cựu cán bộ của Sở thương mại. Nhưng hôm nay vừa đến đây thấy môi trường ở nơi này không tệ.
Bên ngoài là con đường rộng lớn, bên cạnh là đại học Việt Châu, phương tiện giao thông, môi trường tự nhiên, hoàn cảnh nhân văn đều rất tốt, vị trí của phòng hợp tác kinh tế cũng khí thế.
Xem ra, Cục cựu cán bộ của chúng ta vẫn được lãnh đạo coi trọng.
Trần Kinh nói chuyện có chút khôi hài, phía dưới chợt có người cười.
Nhưng thần sắc của mọi người vẫn tương đối bình tĩnh, lần đầu gặp mặt ai cũng có tư thế phòng bị dè chừng, trước khi hiểu được con người của Trần Kinh, rất nhiều người đều là tương đối cẩn thận.
Trần Kinh dừng một chút, lại nói:
- Kỳ thật Trưởng phòng Cục cựu cán không việc gì không thể. Chúng ta chẳng phải bị người khác xem thường sao. Bị người khác nói chúng ta là ở trong này dưỡng lão đấy. Nhưng nghĩ lại, ai cũng có khi đến tuổi già. Trên thế giới này vốn không có người cả đời này đều mãi là thanh xuân.
Cùng làm việc giao tiếp với đồng chí lão thành, tôi rất vui.
Người tuổi trẻ bây giờ, cả đám đều thật ngông cuồng ngạo mạn, cảm thấy thân mình thông thiên. Không nghe ý kiến, khinh thường đồng chí lão thành, đây là sai lầm lớn nhất.
….
Trần Kinh phát biểu trôi chảy, ước chừng khoảng bốn năm phút đồng hồ, hắn dừng một chút nói:
- Tốt lắm, tốt lắm. Tôi sẽ không nói văn chương sách vở khiến cho nó to tát rộng lớn. Hôm nay chúng ta chỉ làm quen. Về sau trong công việc chúng ta sẽ từ từ quen nhau thôi.
Hắn trầm ngâm một chút, nói tiếp:
- Thuận tiện thông báo một chút, đêm nay chúng ta sẽ liên hoan, tôi mời khách. Có rượu ngon, có thức ăn ngon, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, mọi người phải tham gia. Xin phép tôi cũng không phê chuẩn. Địa điểm ở lầu Nam Việt, đợi lát có xe đón chúng ta.
Trong một thời gian ngắn, bộ máy của máy vị lãnh đạo đơn vị chạm trán với nhau.
Trưởng phòng của văn phòng Chu Hoa dẫn Trần Kinh vào phòng làm việc của cô.
Chu Hoa khá trẻ tuổi, mới có 30 tuổi, ngày thường nét mặt tươi tắn, ăn mặc rất điệu nghệ, rất có khí chất.
Vị trí văn phòng mà cô ta sắp xếp gần phía Đông, gần mặt trời mọc, ngụ ý không tồi.
Dụng cụ văn phòng đều hoàn toàn mới, xem ra cũng có tâm.
Trần Kinh tỏ ra rất hài lòng nói:
- Trưởng phòng Chu, cô phụ trách công việc sắp xếp, đợi chút nữa đồng chí lão thành đến nhất định phải uống say, tửu lượng của tôi không tốt, ngộ nhỡ uống say, nhất định làm không tốt mọi chuyện, cô phải chiếu cố sắp xếp một chút.
Chu Hoa có chút kỳ quái nhìn Trần Kinh, gật đầu:
- Chủ nhiệm, anh cứ yên tâm, tôi sẽ phối hợp.
Cô là lần đầu tiên tiếp xúc qua Trần Kinh, nhưng cảm thấy Trần Kinh người này rất đặc biệt, không giống một cán bộ, hơn nữa còn trái ngược với một công tử con ông cháu cha.
Hai ngày trước, Trần Kinh để cho người đem đến một dụng cụ uống trà xa hoa còn có bàn trà, ngoài ra còn đem tới mấy chậu bồn cảnh đến văn phòng.
Trong văn phòng có mấy bức tranh chữ đều là Trần Kinh bảo người ta mang đến, mấy loại này rất quý báu, hắn dường như sợ người khác không biết hắn có tiền cho nên mới làm cho văn phòng không giống bình thường, đây là diễn xuất gì vậy?
Trần Kinh đang nói chuyện cùng Chu Hoa, trong sân bỗng có hai chiếc xe sang trọng đang tiến vào.
Trần Kinh chỉ xe nói:
- Xe tới rồi, chính hai chiếc xe này sẽ chở chúng ta đi ăn cơm, chúng ta hơn bốn mươi người vừa vặn rồi. Tôi đã đặt một phòng ở lầu Nam Việt rồi, sau khi ăn cơm có thể đến lầu ba ca hát, tôi lần đầu tiếp xúc với mọi người, phải làm cho không khí tốt một chút, náo nhiệt một chút.
Chu Hoa âm thầm líu lưỡi,
Trong lòng càng chắc chắn Trần Kinh chính là người hời hợt.
Lầu Nam Việt là chỗ nào?
Nhưng ở Việt Châu hiện tại quán ăn có phong cách xa hoa, lại thuê phòng riêng ít nhất cũng tốn mấy trăm, thấy xe đến đưa đón, xem ra một bữa cơm này phải tôn hơn 10.000 à.
Cán bộ bình thường nào có số tiền lớn như vậy?
Cho dù lãnh đạo có tiền, ai dám phô trương bỏ ra như vậy?
Cho dù người có tiền chỉ sợ người khác nói này nói kia mới dám làm như vậy, Trần Kinh trẻ tuổi như vậy, sao hắn có nhiều tiền đến thế? Chẳng phải nhà của hắn có tiền hay là cái gì?