Tất cả là do cuộc đàm phán nói chuyện ngắn ngủi cùng với Lão Phương.
Từ trước hắn đều cảm thấy, thế hệ trước cho rằng sinh tử là quy luật của tự nhiên, sinh tử chính là như vậy, đối với những người bình thường thì không nên có khác biệt quá lớn.
Mấy năm trước, hắn thậm chí cảm thấy đất nước trả một cái giá lớn như vậy để kéo dài sinh mệnh của một thế hệ lãnh đạo trước, có phải là phù hơp với nhân đạo, có cần thiết hay không.
Nhưng mỗi thời mỗi khác, hắn chính thức hiểu rõ ý nghĩa ở trong đó.
Những người già này, bọn họ là người sáng lập ra các nước cộng hòa, tinh thần của bọn họ là tài nguyên chi bảo, không có cách nào đánh giá được.
Trần Kinh và Lão Thương chỉ nói chuyện với nhau ba câu, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mấy phút.
Nhưng hắn cả đêm mất ngủ, cả đêm trong đầu hắn đều nghĩ đến hình tượng lão Phương.
Lão tướng quân chinh chiến cả đời, nhiều lần trải qua cực khổ, cuối cùng cũng trở về với bình thường.
Thông thường mà nói, ngữ khí bình thường, nhưng lại không khỏi khiến cho người ta cảm thấy rung động.
Trần Kinh lần đầu tiên cảm thấy, việc đời hóa ra còn có thể độ lượng, ung dung như vậy.
Ở trong mắt của người già, chết là gì? Đó căn bản không được coi là một chuyện.
Cho dù là hiện tại đang mang bênh cực kỳ đau khổ, ngay cả tay đều không thể cử động được, đó cũng không được coi là chuyện gì.
Nhiều lắm cũng chỉ là đấu một trận khó thôi.
Ông ta năm đó khi còn trẻ trung khỏe manh, là một người chỉ huy, là một tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã.
Bây giờ ông ta ngã bệnh nằm trên giường bệnh, sinh mệnh cũng sắp kết thúc, nhưng ông ta vẫn là một vị tướng đầu đội trời chân đạp đất.
Cái khí thế kia và tinh thần kia sẽ mãi còn, dường như là bất hủ.
Không thể không nói, nhân vật như ông ta mất đi, là một tổn thất của nước cộng hòa, một tổn thất vô cùng to lớn.
…
Bí thư của Hải Sơn Thanh Hương vào thủ đô rồi
Tại văn phòng thủ đô của Hải Sơn, bà mời Trần Kinh đến ăn cơm.
Trần Kinh là lần đầu tiên đến văn phòng Thủ đô, vị trí của văn phòng thủ đô ở Bắc Tứ Hoàn, được cải tạo từ một tứ hợp viện.
Bảo tồn hoàn chỉnh tứ hợp viện, ở Thủ đô hiện nay không còn nhiều, trong vườn có nhiều hoa nở sặc sỡ, có cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, cảnh rất đẹp.
Bí thư Thanh Hương lần này không phải là một mình đến Kinh, đi cùng với bà là mấy vị tổng giám đốc của mấy doanh nghiệp nổi tiếng ở Hải Sơn.
Vào lúc Trần Kinh đến văn phòng Thủ đô, người đi đầu đến nghênh đón Trần Kinh là người quen, chính là Mai Tài Hoa của doanh nghiệp mộc Vĩnh Hưng.
Hôm nay Bí thư Thanh Hương trang điểm rất ý nhị, mặc một bộ đồ công sở màu trắng, đầu tóc vén lên cao, mang theo một chiếc bóp màu đen, nhìn rất có phong độ và khí chất.
Bà bắt tay Trần Kinh, chỉ chỉ Mai Tài Hoa nói:
- Chủ tịch Mai chắc cậu quen biết chứ, anh ta chính là người mà cậu dạy bảo ở Lân Giác năm đó. Bên này là Thôi Hồng Quân, Thôi chủ tịch của tập đoàn hóa chất Hồng Nhạn, Hách Công Dân, Hách tổng của nhà sáng lập điện thế kỷ. Tôi lần này vào Kinh, có thể mang theo các vị tổng giám đốc của các doanh nghiệp rất ít khi xuất hiện đến đây.
Bà lại quay lại phía sau vẫy vẫy tay với một cô gái duyên dáng ở phía sau nói:
- Tiểu Trịnh, cô lại đây, đây là Trần chủ nhiệm của ban hợp tác kinh tế, là người được cán bộ Hải Sơn mà chúng tôi bồi dưỡng được, cũng chính là sự tự hào của Hải Sơn chúng ta.
Người được tên là Tiểu Trịnh tuổi ngoài ba mươi, vóc dáng cao gầy, khí chất không bình thường, cô vẫn cười, ánh mắt không dời khỏi gương mặt của Trần Kinh.
- Chủ nhiệm Trần đây là tiểu Trịnh của văn phòng Thủ đô chúng ta, em gái Bí thư Trịnh ở Lam Hà, hai người làm quen một chút.
Người phụ nữ vội đứng lên trước, mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, tôi là Trịnh Nhã, đã nghe danh anh từ lâu, rất hoan nghênh anh đến đây làm khách.
Trần Kinh vừa nghe đến Bí thư Trịnh của Lam Hà, không phải là Trịnh Quốc Hoa sao?
Lúc Trần Kinh ở Hải Sơn quan hệ với Trịnh Quốc Hoa có chỗ không được vui vẻ lắm.
Nhưng từ khuôn mặt của Trịnh Nhã, nhìn không có chút không bình thường nào, không hổ là một cao thủ của văn phòng Thủ đô.
Mấy người hàn huyên xong, Trịnh Nhã liền dẫn mấy người tiến vào phòng đã đặt trước.
Trong phòng đồ ăn sớm đã được chuẩn bị.
Hương vị của đồ ăn Nam Bắc rất đăc sắc, vừa có hải sản, có món ăn dân dã, cực kỳ phong phú.
Mà trình độ nấu nướng cũng vô cùng độc đáo, không thua đâu bếp của các khách sạn hàng đầu.
- Trần Kinh, văn phòng Thủ đô của chúng ta như thế nào? Không thua kém trình độ của các khách sạn cao cấp phải không? Đây đều là tiểu Trịnh kinh doanh có phương pháp, theo tiêu chuẩn cấp bậc, cô ấy đã lập được công lao cho Hải Sơn của chúng ta.
Trịnh Nhã vội khiêm tốn nói:
- Bí thư, chị đừng biểu dương tôi. Những thành tích của chúng ta đều là do lãnh đạo coi trọng chúng ta, chúng ta mới có thể đứng vững ở Thủ đô.
Cô dừng một chút rồi nói:
- Đúng rồi, Bí thư. Đã liên hệ được với Mã Cục trưởng Cục cải cách và phát triển rồi, có thể là chiều mai có thời gian, chị ở bên này sắp xếp…
- Chiều mai thì chiều mai đi!
Lý Thanh Hương quả quyết nói.
Trong lòng Trần Kinh có chút hiểu ra.
Trịnh Nhã mấy năm nay ở Thủ đô cũng tạo được không ít mối quan hệ, có thể đứng vững ở Thủ đô cũng không phải là dễ dàng.
Lúc trước khi Trần Kinh ở Hải Sơn, có người nói Trịnh Quốc Hoa có gia thế, hình như có gốc rễ ở thủ đô.
Dường như cái rễ mà Trịnh Quốc Hoa nói chính là chỉ Trịnh Nhã.
Có em làm việc ở văn phòng Thủ đô, đương nhiên sẽ có cơ hội tiếp xúc với một số cán bộ ở văn phòng Thủ đô.
Bất kể là cán bộ cấp bậc như thế nào, đối với địa vị của Trịnh Quốc Hoa bây giờ, tuyệt đối đều có sự trợ giúp lớn lao.
Trịnh Quốc Hoa có tự tin thúc đẩy mối quan hệ giữa Lam Hà vả Lân Giác tiến được một bước, cũng dốc sức thu hút các dự án đầu tư, xem ra cũng là có cân nhắc kỹ rồi mới lựa chọn, không hoàn toàn là manh động.
Trịnh Nhã cũng không cùng ăn cơm.
Cô đón tiếp xong, liền uyển chuyển đi ra ngoài.
Bí thư Thanh Hương dường như hôm nay rất cao hứng, bà bảo phục vụ mở bốn bình Mao Đài nói:
- Trần Kinh hôm nay uống rượu, các doanh nghiệp của Hải Sơn chúc cậu, không có rượu không được!
Cô chỉ vào mấy người Mai Tài Hoa nói:
- Mấy người nhìn mà học tập nhé, bây giờ Trần Kinh ở vị trí nào chắc mọi người cũng biết. Mọi người chính là Vương bài của các doanh nghiệp ở Hải Sơn chúng ta, cũng là nhóm có hy vọng được lọt vào danh sách các doanh nghiệp xuất sắc nhất.
- Vào lúc này biểu hiện cho tốt để lãnh đạo có ấn tượng tốt là rất quan trọng, cũng không cần tôi nói nhiều nữa a!
Trần Kinh nói:
- Bí thư Thanh Hương, chị làm như vậy là khiến tôi vi phạm kỷ luật rồi. Chúng ta đã nói là không bàn đến việc này nữa, tại sao Mai tổng bọn họ lại đến đông đủ cả vậy?
Lý Thanh Hương thần sắc không thay đổi nói:
- Trần Kinh, cậu không cần cổ hủ quá. Lần này chỉ có mấy xí nghiệp nàyđược lọt vào top 50 doanh nghiệp, một thành phố lớn như Hải Sơn, cũng chỉ có mấy doanh nghiệp này có thể lọt vào top 50. Nếu như bọn họ không thể được lựa chọn, mặt mũi của vị Bí thư như tôi để đâu được?
Không chỉ là tôi không còn mặt mũi nào, mà ngay cả những cán bộ Hải Sơn đã bồi dưỡng cậu cũng không còn măt mũi nào?
Lý Thanh Hương biết ăn nói, hơn nữa lời nói lại sắc bén, làm cho Trần Kinh khó mà chống đỡ.
Mai Tài Hoa rất nhanh nhen vội vàng đến hòa giải nói:
- Bí thư Trần, anh là người phụ trách thực hiện dự án doanh nghiệp nổi tiếng khiến cho chũng tôi rất kích động. Khiến chúng tôi kích động nhất chính là tính chuyên nghiệp của dự án này, nghiêm khắc, công minh. Hôm nay tôi và mấy vị tổng giám đốc uống rượu cùng anh, chính là biểu đạt sự cảm ơn đối với anh, không hề có ý gì khác!
Trần Kinh thản nhiên cười nói:
- Vẫn là Mai tổng khéo ăn nói, như vậy là tốt nhất, hiện tại bình chọn các doanh nghiệp tiêu biểu là cơ chế quyết định. Một mình tôi khả năng có hạn. Cho nên tôi cứ nói thẳng trước, có được chọn hay không, tôi không dám đảm bảo với mọi người, mà cũng không thể đảm bảo được.
Tất cả đều dựa vào thực lực của mọi người.
Đã qua vòng sơ thẩm, mọi người không cần sự chỉ đạo của các chuyên gia, hãy kiên nhẫn chờ đến lúc phúc thẩm đi!
Thôi Hồng Quân của tập đoàn hóa chất Hồng Nhạn là người phương Bắc, anh ta nâng chén nói:
- Trần chủ nhiệm, thôi đừng nói nhiều nữa, Lão Thôi tôi chúc cậu một chén, cảm ơn ban hợp tác Kinh tế đã cho chúng tôi cơ hội này.
Hai người chạm cốc uống cạn, như vậy một hồi tiệc rượu liền bắt đầu.
Lý Thanh Hương là phụ nữ, nhưng uống rượu cũng không hề thua kém.
Uống liền với Trần Kinh ba chén, mặt không biến sắc tim không đập loạn.
Bà đến Kinh lần này rất vừa ý, một mặt là mấy dự án của Hải Sơn đã giải quyết xong.
Mặt khác cũng là việc tìm hiểu thăm dò tình hình dự án khu khai phá mới của hai địa phương.
Yêu cầu của Trần Kinh với Hải Sơn và Nam Cảng là, mỗi hạng mục đều phải thể hiện được bản lĩnh của chính mình, bắt đầu hành động trước.
Đợi đến khi tìm hiểu rõ các phương diện rồi.
Mọi người mới hợp lại cùng báo cáo lên.
Đến lúc đó với sự phối hợp của ban hợp tác Kinh tế, đoàn kết một lòng nắm dự án trong tay mới là vương đạo.
Trần Kinh và hai vị Bí thư Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy đều đàm luận sâu sắc.
Nếu như khu liên hợp đang phát triển có thể làm thành, dự án này sẽ là dự án vượt qua quy mô hai trăm tỷ.
Dự án này có đầu tư tài sản cố định, đầu tư của doanh nghiệp cao cấp và có kỹ thuật hiện đại quốc gia, có đầu tư của nguồn tài nguyên sức lao động quốc gia, đầu tư cơ sở kiến thiết đường bộ quốc gia… và từ nhiều loại đầu tư khác.
Thậm chí theo sự phát triển của công nghiệp kỹ thuật cao, sự tiến bộ về kinh tế của Hải Sơn và Nam Cảng.
Về sau dự án hợp tác xây dựng sân bay ở hai địa phương có thể khởi công.
Trần Kinh nhấn mạnh, chỉ cần hợp tác sẽ có cơ hội, một khi hợp tác có kết quả, kinh tế cuả hai địa phương sẽ có sự tăng trưởng vượt bậc.
Hợp tác như vậy đối với hai địa phương đều mang lại lợi ích vô cùng to lớn cho cả hai bên.
Vì sao hai bên không đoàn kết một lòng?
Trải qua nhiều lần trao đổi tìm hiểu có thể nói hai người Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy đã nhận thấy giá trị của dự án này.
Lần này ba người lại hẹn nhau đến thủ đô sẽ gặp nhau lần nữa, cùng nhau nghĩ cách nghĩ biện pháp, thăm dò tình hình.
Hơn nữa ba người còn chạm trán thương thảo cả phần đánh giá của dự án, phân tích tính khả thi, bao gồm bản thảo của toàn dự án vân vân…
Lựa chọn đến Thủ đô để giải quyết chuyện này, Trần Kinh đã suy nghĩ cặn kẽ.
Có thể lợi dụng những mối quan hệ ở Thủ đô, không khí của Thủ đô cũng có lợi cho việc vứt bỏ tư duy cổ hủ những xung đột trước kia của hai người Lý Thanh Hương và Diêu Quân Huy. Hơn nữa không sợ sự phiền phức của bên ngoài.
Hiện tại Lý Thanh Hương đã đến, còn mang theo mấy vị tổng giám đốc của mấy doanh nghiệp để nhờ Trần Kinh đánh bóng.
Diêu Quân Huy lập tức cũng phải đến, hắn lại sẽ đem lại cho Trần Kinh vấn đề phiền phức gì nữa đây?
Trần Kinh cầu khấn Diêu Quân Huy tốt nhất không cần để Lý Thanh Hương đưa ra nhiều con thiêu thân như vậy.
Mọi người ngồi cùng nhau vô tư thẳng thắn, đem toàn bộ cơ cấu và suy nghĩ về dự án ra để bàn bạc.
Trần Kinh có thể thông qua quan hệ để tìm một người chuyên gia uy tín lập tức làm luận chứng phân tích.
Sau đó Trần Kinh chuẩn bị ngay tài liệu về tổ chức và làm bản kế hoạch về dự án.
Tốt nhất là trong vòng một tháng hoàn thành tất cả các công việc, đem toàn bộ các tài liệu để mang đến tỉnh để xét duyệt.
Nếu như ở của ải của Tỉnh ủy có thể qua được, sự việc coi như đã thành công được 60%.
Gánh nặng trong lòng Trần Kinh coi như được chút bỏ.
Nếu như cái cánh cửa bên tỉnh ủy mà không qua được, Trần Kinh vẫn còn có cách thứ hai.
Đem quy mô hợp tác thu nhỏ lại, không xây dựng khu vườn quốc gia kỹ thuật cao, xây dựng đô thị loại hai và tạo ra thành tích trước tiên, sau đó lại nghĩ cách nâng cấp.