Hôm nay cán bộ cấp cao nhật báo Nam Phương mở cuộc hội nghị long trọng.
Trong cuộc họp, Giám đốc tòa soạn báo Chu Thanh Lưu tuyên bố bổ nhiệm nhân sự quan trọng trong tỉnh, bổ nhiệm đồng chí Đường Ngọc làm Phó Giám đốc tòa soạn báo, thành viên bộ máy Đảng ủy.
Tin này được công bố, bên trong nhật báo Nam Phương hưởng ứng rất mạnh.
Đường Ngọc là phóng viên số 1 nhật báo Nam Phương, rất nổi tiếng, cao thấp trong nhật báo không ai không biết, đến cả cô quét dọn cũng biết.
Nhưng nhanh chóng đề bạt Đường Ngọc làm Phó Giám đốc tòa soạn báo, đây là điều khiến nhiều người giật mình.
Từ một phóng viên có thâm niên, trực tiếp đề bạt lên chức Phó Giám đốc tòa soạn báo, đây là một sự đề bạt đặc biệt.
Điều này có ý nghĩa gì? Ý là nhật báo Nam Phương sẽ đối diện với sự điều chỉnh lãnh đạo cấp cao sao?
Mà điều khiến người ta thấy lạ lùng là, Đường Ngọc cũng không có mặt tại hội nghị hôm nay.
Giám đốc tòa soạn báo Chu giải thích là Đường Ngọc bị bệnh nghỉ, tạm thời không thể đi làm bình thường.
Lúc này mọi người mới giật mình phát hiện, mọi người lâu lắm không thấy bóng dáng Đường Ngọc.
Nghỉ ốm sắp cả tháng rồi, rút cục là bệnh gì?
Rất nhanh, tin tức bắt đầu truyền ra khắp Lĩnh Nam, là tờ báo có sức ảnh hưởng nhất ở Lĩnh Nam, sự thay đổi lãnh đạo cấp cao của nhật báo Phương Nam đương nhiên được nhiều sự chú ý của những người cùng ngành.
Đủ loại tin đồn liên tiếp tới.
Có người nói Đường Ngọc thâm nhập một đường dây phỏng vấn bị người khác tập kích, Đường ngọc may mắn trốn thoát, nắm được một số chứng cứ mà người khác không biết.
Vì chuyện này dẫn tới sự chú ý lớn của chính đàn, người ta đồn chuyện này thậm chí kinh động tới Phó bí thư Hạ của Tỉnh ủy.
Phó bí thư Hạ gần đây triệu kiến Chu Thanh Lưu ba lần, hơn nữa còn đích thân tới tòa soạn thị sát, có phải Bí thư Hạ ra mặt thỏa hiệp hai bên, cuối cùng mới bồi thường cho Đường Ngọc?
Đủ loại tin đồn bên ngoài.
Còn Giám đốc tòa soạn báo Chu Thanh Lưu cũng thật sự ngồi không yên.
Mấy ngày nay ngồi trong phòng làm việc ông ta như kiến ngồi trên đống lửa, thậm chí còn dùng paparazzi nhưng vẫn không tìm được Đường Ngọc.
Lời của Bí thư Hạ còn quanh quẩn bên tai ông.
Chu Thanh Lưu và Hạ Quân quen biết nhiều năm như vậy, từ trước tới giờ chưa thấy ông ấy nghiêm túc như vậy bao giờ.
Ông ta nghiêm túc chỉ vào mũi Chu Thanh Lưu nói:
- Chu Thanh Lưu, an toàn của phóng viên cấp dưới của anh anh cũng không bảo vệ được, cái chức giám đốc này của anh làm thế nào vậy? Chúng ta là báo Đảng, chúng ta là tiếng nói truyền thông của Đảng, phóng viên của chúng ta là tài sản quý giá nhất.
An toàn của họ thậm chí còn cao hơn an toàn của cá nhân anh, nhưng anh lại làm thành gì vậy?
Mà câu nói khiến Chu Thanh Lưu ấn tượng sâu sắc nhất là một câu Hạ Quân đập bàn nói:
- Nếu Đường Ngọc xảy ra vấn đề gì, có điều không hay xảy ra, không chí có anh lập tức xong đời, tôi cũng đi theo anh luôn…
Những lời này của Hạ Quân khiến Chu Thanh Lưu mồ hôi lạnh chảy ròng.
Chu Thanh Lưu là tài tử phong lưu trứ danh Lĩnh Nam, ông ta thích trêu hoa ghẹo nguyệt, làm những chuyện phong lưu.
Nhưng đối với Đường Ngọc, cho tới tận giờ ông ta chưa từng dám động tâm.
Một mặt, tính cách Đường Ngọc quá lạnh lùng, không biểu hiện tình cảm gì.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là Chu Thanh Lưu mơ hồ cảm thấy, phía sau Đường Ngọc có bối cảnh.
Nội bộ nhật báo Nam Phương, có người động tâm với Đường Ngọc, nhưng những người này không ai có kết cục tốt đẹp gì.
Chu Thanh Lưu là một người cẩn thận, ông ta không dám mạo hiểm.
Mà ông ta tuyệt đối không dự đoán được, Đường Ngọc thậm chí có lai lịch như vậy.
Nhân vật gì mà có thể khiến Bí thư Hạ được xưng là giáo phụ của quan trường Lĩnh Nam phải thất thố như vậy?
Chu Thanh Lưu không dám suy nghĩ, hiện tại ý nghĩ duy nhất của ông ta đó là phải tìm thấy Đường Ngọc, sau đó cung phụng cô như bồ tát.
Ngàn vạn lần không thể để Đường Ngọc ra ngoài phỏng vấn nữa, càng không thể để cô ấy mạo hiểm, phải nghĩ mọi cách bảo vệ cô ấy.
Đương nhiên, ông ta không biết sự tức giận của Hạ Quân cũng là do bức bách.
Lần này Miêu Cường tới Lĩnh Nam, nói chuyện riêng với Hạ Quân, sắc mặt rất khó coi, vì chuyện Đường Ngọc bị thương do đám lưu manh hắc bang ẩu đả, Miêu Cường rất tức giận.
Ông ta thậm chí chất vấn Hạ Quân, hiện tại Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh có còn năng lực quản lý tốt trị an của Lĩnh Nam nữa không.
Hiện thực nước cộng hòa không có bang xã hội đen quy mô lớn, có phải Lĩnh Nam muốn thay đổi hiện thực này không?
Hạ Quân rút cục ý thức được, việc mình xử lý vấn đề của Đường Ngọc còn chưa đủ mạnh, khiến Miêu tổng không bằng lòng.
Mất bò mới lo làm chuồng, còn chưa muộn, ông ta chỉ có thể đem hết tức giận trút lên người Chu Thanh Lưu.
Đinh đinh
Chu Thanh Lưu nhấc điện thoại bàn.
- Tình huống như nào? Có phải các anh phát hiện ra điều gì không?
- Báo cáo giám đốc, chúng tôi nhìn thấy phóng viên Đường, cô ấy lái xe xuất phát từ đường Tây, đi về hướng đường Lan Hà, chúng tôi hiện tại có phải nên ngăn cô ấy lại?
Phát hiện rồi?
Chu Thanh Lưu thở ra một hơi, tìm người ba ngày, rốt cục tìm được rồi.
Chu Thanh Lưu dừng một chút nói:
- Không phải kinh động cô ấy, đi theo là được. Liên lạc với Cục trưởng Chu một chút, bảo ông ấy phái người nhân viên bảo vệ đắc lực, nhất định phải đảm bảo an toàn của Phó giám đốc Đường.
Chu Thanh Lưu dặn dò xong, cúp điện thoại, ngồi lên sôpha, cảm giác có chút mệt lả.
Ông ta đường đường là Giám đốc tòa soạn báo, hiện tại giống như paparazzi, ngày nào cũng chỉ huy một đám paparazzi đuổi theo một cô gái, đây là chuyện khỉ gì vậy?
Ông ta ngồi trên sô pha mười phút.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Lúc này đối phương báo cáo, Đường Ngọc tới Ban hợp tác kinh tế, đợi 3 phút ở cổng ban.
Chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế Trần Kinh đi từ văn phòng ra ngồi xe cô ấy, sau đó hai người đi vè phía Tây Giao.
Người bên dưới xin chỉ thị với ông ấy, có phải đi theo tiếp không.
Chu Thanh Lưu thở một hơi, trong đầu mơ hồ.
Sao Đường Ngọc lại đi với Trần Kinh của Ban hợp tác kinh tế?
Hai người này…
Đúng lúc ông ta mơ hồ, thủ hạ ông ta nhắc nhở:
- Giám đốc, Phó giám đốc Đường và Chủ nhiệm Trần quan hệ rất thân thiết, trước kia lúc Chủ nhiệm Trần làm Bí thư Quận ủy ở Hải Sơn, Phó giám đốc Đường đã viết rất nhiều bài báo về anh ta.
Chu Thanh Lưu ngẩn người, ông ta đã thầm nghe nói được chuyện này.
Khi đó bên dưới còn có người phản hồi việc này với ông ta, việc này…
Ông ta là ai, đương nhiên hiểu được cái gọi là “thân thiết” mà cấp dưới nói là gì.
Ông ta cười ha hả, trong lòng khó tránh có chút cảm thụ.
Đường Ngọc là cô gái xinh đẹp nhường nào, lại thành đồ ăn của người khác, khiến tài tử phong lưu như ông ta cảm giác mình thất bại.
Tuy nhiên ông ta kịp phản ứng, nói:
- Vậy cậu là đồ ngốc à, còn đuổi theo làm gì, thu đội.
Lịa cúp điện thoại, Chu Thanh Lưu trong lòng kiên định hơn.
Ông ta không tìm thấy Đường Ngọc, thì lo lắng Đường Ngọc sẽ xảy ra vấn đề gì.
Dù sao chuyện lần trước là ẩu đả hắc bang thật.
Ông ta chỉ sợ Đường Ngọc tính cách mạnh mẽ, vừa mới khỏi bệnh đã muốn trà trộn vào đám côn đồ.
Tuy sự việc của Nam Cảng tỉnh rất coi trọng, lãnh đạo liên quan đã liên tiếp nhiều lần chỉ thị, nhất định phải nghiêm khắc phá án.
Nhưng những thế lực ngầm đó, đều là những kẻ liều mạng, hơn nữa bọn họ có chỗ trú.
Bên ngoài ánh sáng còn có người bọc lồng bọn họ, sao có thể giải quyết một cách khinh địch như vậy được.
Đường Ngọc nếu nhất quyết chui vào lòng địch, ai có thể cam đoan cô tuyệt đối an toàn.
Hiện tại may rồi, thì ra người ta chơi trò mất tích chẳng qua là để tới chỗ tình lang, vậy không phải lo nhiều nữa.
Đương nhiên, làm người trong thể chế, chuyện này cũng khiến Chu Thanh Lưu có được một tin tức quan trọng.
Đó chính là Trần Kinh này có khả năng rất không tầm thường.
Đường Ngọc lai lịch thần bí, mà người ở bên Đường Ngọc, sao có thể là hạng người thấp bé?
Chu Thanh Lưu cảm giác về sau mình bất kể như nào, đều phải nghĩ cách, tốt nhất là kết giao bằng hữu với Chủ nhiệm Trần.
Trần Kinh hiện tại ở tỉnh thành chẳng phải bị xa lánh sao?
Kết bạn với người lúc chưa phát, người này rất có khả năng là có tiềm lực lớn, vào lúc này bỏ ra chút đầu tư tình cảm, tương lai báo đáp khó có thể đoán trước.
Chu Thanh Lưu trong lòng nghĩ ngợi lung tung, buông lỏng áp lực trong mấy ngày nay, toàn thân có một thứ cảm giác không nói ra được.
Một cơn sóng gió rút cục có kinh hãi mà không nguy hiểm trôi qua, Chu Thanh Lưu rút cục có thể đặt được tảng đá trong lòng xuống.
….
Trần Kinh nhận được điệ thoại của Đường Ngọc, hắn đang bận cân nhắc lần cuối danh sách một trăm công ty lọt vào bảng xếp hạng doanh nghiệp nổi tiếng lần này
Tổ sơ thẩm đã giao danh sách thẩm tra cho hắn.
Hắn thẩm tra từng công ty, phải chọn ra 100 công ty từ danh sách 110 công ty sơ thẩm.
Làm nhân vật số một, đây chính là quyền lợi của hắn.
Quyền lợi này là tự bản thân hắn để lại cho mình, mục đích là duy trì toàn bộ hạng mục trong tay.
Công việc này khá gian nan, hơn nữa yêu cầu thời gian gấp, sau khi hắn xác định danh sách cuối cùng, tất cả bảo mật mới có thể giải trừ.
Mấy chục người nhốt trong khách sạn mới có thể được thả ra.
Ngoài ra, hiện tại bên ngoài cũng rất trông ngóng danh sách 100 này.
Sớm định ra một chút, sớm khiến chiếc giày này rơi xuống đất, cũng là điều cần thiết.
Nhưng đúng vào lúc này, Đường Ngọc gọi điện tới.
Trong điện thoại, Đường Ngọc chỉ nói một câu:
- Tình hình vết thương của tam ca tốt lên rồi, chúng ta đi thăm anh ấy.
Trần Kinh khi đó đứng thẳng người lên từ ghế, không có chút do dự gì bỏ lại công tác, đi ra ngoài.
Gần đây có rất nhiều người nhìn chằm chằm Ban hợp tác kinh tế của hắn.
Bên ngoài, Trần Kinh là tiêu điểm của người khác, mọi người rất chú ý hành tung của hắn.
Trong nội bộ, người bên dưới cũng đặc biệt chú ý cử chỉ của hắn.
Đừng xem thường năng lượng của doanh nghiệp.
Thời buổi này có tiền là có thể sai quỷ khiến ma, ban hợp tác kinh tế hiện tại có hơn 60 người.
Những người này có bao nhiêu người liên quan tới quan hệ nhiều phương diện?
Rất nhiều doanh nghiệp vắt óc tìm mưu tính kế thăm dò tin tức bên trong ban Hợp tác kinh tế, đương nhiên nhân viên công tác nội bộ Ban chính là mục tiêu lựa chọn hàng đầu của họ.
Trần Kinh giữ bí mật công tác rất tinh tế tỉ mỉ.
Nhưng thiên hạ không có tường nào không lọt gió.
Danh sách 100 doanh nghiệp sơ thẩm được đưa ra, hiện tại đợi Chủ nhiệm Trần ra quyết định cuối cùng, nội bộ Ban hợp tác kinh tế đã không còn là bí mật.
Mọi người đều muốn tìm ra cho dù chỉ là chút sơ hở mà Trần Kinh để lại trong hành vi.
Dưới tình huống như vậy, Trần Kinh nghênh ngang đi ra, sau đó ngồi lên xe của Đường Ngọc phóng đi nhanh như chớp.
Điều này không thể không nói hắn rất dũng cảm, mà còn rất được người khác chú ý.
Nhưng giờ phút này, Trần Kinh không nghĩ nhiều được như vậy.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó ở Nam Cảng, gần đây vẫn luôn trong đầu hắn. nhất là Thẩm Bắc Vọng, bộ dạng của anh ta lại thỉnh thoảng mơ hồ hiện lên trong đầu Trần Kinh.
Theo thời gian lắng đọng lại, Trần Kinh càng tò mò về chuyện này.
Mà tin tức tam ca khỏi bệnh lúc này đối với hắn là một sự tác động quá lớn, hắn không thể kiềm chế muốn đích thân đi gặp tam ca.
Đối với sự việc ở Nam Cảng, hắn không thể kiềm chế nội tâm kích động muốn điều tra cho ra manh mối.