Y nhìn qua có thể cùng mọi người hoà hợp, trên thực tế cũng là luôn nhắc nhở mọi người chung quanh, y là lãnh đạo.
Đối lãnh đạo như vậy, Trần Kinh không quá thích đi tiếp cận, về phần nhờ y giúp đỡ, Trần Kinh lại càng không vui.
Hiện tại Bí thư Thành ủy Đức Cao đang trống, Phương Khắc Ba lấy thân phận Phó bí thư chủ trì công tác Thành ủy, bên ngoài thường cho rằng, Phương Khắc Ba được đề bạt bí thư có khả năng rất lớn. Mà Phó trưởng ban thư ký Mãn vẫn đều phục vụ Phương Khắc Ba, nếu Phương Khắc Ba đạt được vị trí này, vị trí của y khả năng cũng chắc chắn.
Mà bình thường Trưởng ban thư ký Thành ủy hay thay đổi, nếu vị trí Mãn Diên Ba có thể thành thứ nhất, khả năng cũng sẽ không ngoại lệ, như vậy đối với Mãn Diên Ba. Tại thời điểm này, Mãn Diên Ba tất nhiên là lòng dạ rất cao, Trần Kinh lại không muốn đi làm người thấp hơn một cái đầu.
Trần Kinh gặp Mãn Diên Ba, không phải hắn trong lòng mong muốn, mà không đi gặp Mãn Diên Ba, lại phụ hảo ý của Mã Bộ Bình, ngay lúc hắn do dự, Văn phòng Huyện ủy điện thoại đến, gọi Trần Kinh đến nhà khách Phòng Sơn, lãnh đạo Thành ủy muốn gặp hắn.
Trần Kinh trong lòng rất kinh ngạc, hắn mang theo đầy nghi hoặc đến nhà khách Phòng Sơn, tân chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy nhậm chức tiếp đãi xử lý Hồng Lâm đưa hắn tới khu khách quý, ở đó, hắn gặp Mãn Diên Ba.
Đồng thời, hắn cũng gặp Dịch Minh Hoa.
Khi hắn nhìn thấy Dịch Minh Hoa trong nháy mắt, Trần Kinh trong lòng hiểu được, hôm nay mình không nên tới, hôm nay gặp mặt, khẳng định không hay ho.
Trần Kinh vào cửa chào hỏi Dịch Minh Hoa, lại hướng Mãn Diên Ba chào hỏi.
Dịch Minh Hoa chỉ chỉ sô pha nói:
- Ngồi đi! Hôm nay Phó Trưởng ban thư ký Mãn cùng Phó bí thư thị sát cả ngày, lúc này còn không từ vất vả muốn gặp, lãnh đạo như vậy là rất coi trọng! Gần đây, đối vấn đề hướng đi của cậu, Huyện ủy ý kiến cũng rất nhiều, cho nên, tốt nhất nắm chắc cơ hội hôm nay...Có thể ở trước mặt Phó Trưởng ban thư ký thể hiện.
- Sở Giang tài tử thôi! Có tài hoa thì cũng từng thời điểm, không thể hàm hồ!
Trần Kinh ngồi trên sô pha, lưng thẳng tắp, Mãn Diên Ba bưng chén trà... Có vẻ kiêu ngạo, y trầm ngâm sau một lúc lâu, nói:
- Người trẻ tuổi, Mã Bộ Bình vậy mà quyến luyến không quên, luôn hy vọng tôi có thể cho một cơ hội, cây bút cứng cáp, viết được một bài văn hay.
Mãn Diên Ba dừng một chút...Chuyện vừa chuyển, nói:
- Như vậy đi, hôm nay tôi hiện tại ra một đề bài, ngày mai Phó bí thư thị sát khu kinh tế mới, đến lúc đó khả năng sẽ nói chuyện, liền đưa dự thảo phát biểu luôn!
Trần Kinh sửng sốt, có chút trở tay không kịp, Phương Khắc Ba ngày mai thị sát khu kinh tế mới... Hắn là lãnh đạo đơn vị chủ quản khu kinh tế mới mà không nhận được thông báo, trong đó có phải có gì kỳ lạ hay không?
Lại nói, lãnh đạo đi xuống thị sát... Nói chuyện phần lớn là cố gắng ngẫu hứng nói chuyện, cũng không phải trường hợp chính thức gì, làm sao còn có dự thảo phát biểu cần viết?
Nhưng Mãn Diên Ba nói viết dự thảo phát biểu, Trần Kinh có thể không viết sao?
Hắn trầm ngâm một chút, đành phải coi chính mình trở thành là Phương Khắc Ba, nói chuyện một số điểm quan trọng, trong đó tự nhiên không thể thiếu một ít lời nói cố gắng, cổ vũ.
- Được rồi!
Trần Kinh còn không có nói xong, Mãn Diên Ba nâng tay bảo hắn ngừng nói:
- Nói chuyện rất lạc quan, căn bản đây là việc chính của tôi, không có ý của lãnh đạo. Phó bí thư lần này đến Lễ Hà... Đối với công tác Lễ Hà ông có một số ý kiến, nhất là đối với công tác của khu kinh tế mới.
- Mà nói những điểm quan trọng, mỗi người đều là khen ngợi, làm lãnh đạo đều giống như vậy, ngày đó thiên hạ liền thái bình!
Dịch Minh Hoa ở bên cạnh nói:
- Trần Kinh, khu kinh tế mới đối với phạm vi công tác...Quản lý tốt khu kinh tế mới, đây là chức trách! Vừa rồi nói điểm quan trọng tôi miễn bàn luận, tôi chỉ bình luận một chút, có phải đối với thành tích trong công tác của mình quá mức lạc quan hay không?
- Khu kinh tế mới thật sự đáng giá lãnh đạo cố gắng và khích lệ như vậy sao? Tôi thấy chưa chắc đi?
- Lần trước Phó Chủ tịch huyện Vương đi khu kinh tế mới, tôi nghe nói bụi đầu bụi mặt, có chuyện gì chắc là cậu biết, phương diện này chẳng lẽ thực sự không có vấn đề sao?
Trần Kinh ngồi ngay ngắn bất động, hắn trong lòng âm thầm cười lạnh, Dịch Minh Hoa đây là làm gì? Này rõ ràng là làm nhục mình.
Ở Lễ Hà, xem ra Dịch Minh Hoa là thật phải chỉnh mình đến chết, cả chuyện Mã Bộ Bình tìm Mãn Diên Ba, y đều phải ra đòn, không ngừng muốn quấy phá việc này, còn phải nhân cơ hội đối với mình làm nhục một phen!
Mà Mãn Diên Ba hiển nhiên cũng rất phối hợp Dịch Minh Hoa, Dịch Minh Hoa là người của Phương Khắc Ba, xem ra bọn họ liên hệ quả nhiên rất chặt chẽ, có lẽ so với Mãn Diên Ba và Mã Bộ Bình còn chặt chẽ hơn.
Trần Kinh chậm rãi từ mặt bàn cầm chén trà lên, nói:
- Dịch bí thư giáo huấn chính là, nói đến điểm quan trọng. Hiện tại Lễ Hà cục diện phần lớn là người tâm trạng lo lắng, lòng người không yên có phải cùng lãnh đạo làm trực liên quan hay không? Cho nên tôi phân tích Phó bí thư, quả quyết là sẽ không tại thời điểm này phê bình công tác bộ máy Lễ Hà.
- Đạo lý này cũng có thể áp dụng ở khu kinh tế mới.
- Lại nói, Phó bí thư Phương thị sát khu kinh tế mới đến tột cùng sẽ nói cái gì, nói như thế nào, cũng chỉ có thể là trong lòng ông ấy rõ ràng, người khác không thể thay ông ấy nói, là thái độ gì, và ngày mai lúc ông ấy thị sát chúng ta khu kinh tế mới phát biểu, không phải đều sáng tỏ sao?
Dịch Minh Hoa sửng sốt, Mãn Diên Ba cũng rất kinh ngạc, y híp mắt nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh nói vài câu khách khí, cung kính, nhưng trong lời nói ý tứ hàm súc, cũng rất sắc bén.
Hắn không chỉ có ám chỉ trào phúng Dịch Minh Hoa nắm trong tay không được cục diện, kéo Phương Khắc Ba đến đây giúp y, hơn nữa còn ám chỉ trào phúng Mãn Diên Ba phải thay thế tâm của Phó bí thư Phương.
Mãn Diên Ba mặt dần dần âm trầm, y vốn là kiêu ngạo, mọi người đều nể mặt, lời Trần Kinh làm cho y thật mất mặt. Nhưng lấy thân phận của y, nếu đứng dậy phê bình Trần Kinh, vậy càng mất mặt!
Dịch Minh Hoa sắc mặt càng khó xem, lúc này y mới hiểu được, hôm nay chính mình ra hôn chiêu!
Mình biết rõ Trần Kinh không phải đèn cạn dầu, làm sao có thể cùng Mãn Diên Ba tới gặp hắn? Hiện tại hay lắm, Trần Kinh ăn nói khó nghe, làm Mãn Diên Ba rất xấu hổ, rất mất mặt.
Mà Dịch Minh Hoa lại không có cách nào khác cùng Trần Kinh đối đáp, bởi vì ngày mai nếu Phương Khắc Ba thị sát ngẫu hứng lên tiếng thật sự đúng như lời Trần Kinh, không phải gây tiếng cười sao?
Dịch Minh Hoa đường đường Bí thư huyện ủy, mà ngay một trưởng phòng cũng khống chế không được, không phải thật mất mặt sao?
“Nhục nhân người, nhân hằng nhục chi!” Lời này đối với hiện tại Dịch Minh Hoa, rất thích hợp! Trần Kinh hôm nay cũng nghĩ muốn cho qua, Dịch Minh Hoa nếu luôn đối với mình đấu, vậy một là làm, hai là nghỉ, mình cũng không tất yếu phải nể mặt mũi y.
Trần Kinh hiện tại là đầu trọc không sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều, hiện tại gặp phải khó khăn chính là Dịch Minh Hoa, đối với Trần Kinh, hắn nhiều lắm là cũng chỉ là một Trưởng phòng nhỏ, còn có thể như thế nào?
Đối với Mãn Diên Ba, Trần Kinh cũng rất chán ghét cách người này đối nhân xử thế. Y thân là lãnh đạo, nếu được người nhờ vả, chẳng sợ sự tình xử lý không được, cũng không được làm sự tình thành như vậy.
Nếu Mãn Diên Ba không cứu, Trần Kinh cũng cần chú ý sao?
Trần Kinh không kêu cứu, quét mặt mũi chính là Dịch Minh Hoa, chính là năng lực Dịch Minh Hoa khiếm khuyết. Mà Mãn Diên Ba còn lại là có đắng cổ không nói ra, y ở chính đàn lăn lộn nhiều năm như vậy, thói quen sống an nhàn sung sướng, đi đến đâu người khác đối với y đều là khách khí, y chưa từng cho tới hôm nay gặp trường hợp xấu hổ thế này?
Chính trị đấu tranh, Mãn Diên Ba cũng có thói quen lục đục với nhau, tiếu lí tàng đao, giống Trần Kinh như vậy không lưu tình không nể mặt, y đã lâu không gặp!
Trần Kinh lơ đãng đánh một kích rất đau, khiến Mãn Diên Ba cảm giác về sự ưu việt khi làm lãnh đạo nháy mắt sụp đổ.
Khiến y phát giác chỉ có mình cảm giác tốt bụng thôi, còn tưởng rằng người khác nhiều kính sợ mình, hoá ra người ta cũng đem chính mình trở thành một cái rắm!
Tương phản như vậy, khiến Mãn Diên Ba có một loại cảm giác thẹn quá thành giận, trong lòng thẹn quá thành giận, hận không thể lập tức đứng lên ném Trần Kinh ra ngoài. Nhưng thể diện, y lại không thể không giữ gìn hình tượng lãnh đạo thành phố, trong lòng y trông cậy vào Dịch Minh Hoa có thể khống chế được cục diện, tốt nhất có thể đuổi Trần Kinh ra nhưng Dịch Minh Hoa không có động tác gì, ngoại trừ mặt đỏ tai hồng, y còn có thể làm gì?
- Dịch bí thư, thật sự nói, tôi đến Lễ Hà năm nay cũng là ba năm ! Ba năm đó, thẳng đến năm nay mới làm ra một chút thành tích, thật sự là có chút rất xin lỗi lãnh đạo bồi dưỡng. Nhưng có thể làm ra thành tích, so với vẫn tầm thường vô vi tốt hơn.
- Cho nên, tôi hiện tại cho rằng, tổ chức cần tôi làm, tôi liền nghiêm túc kiên định làm. Tổ chức cảm thấy tôi không được, tôi cũng không có câu oán hận!
- Nhưng có một điều, tôi công tác là vì đảng và nhân dân, không phải là người ngu ngốc làm công! Bí thư Trị Quốc năm đó liền cho rằng tôi là người ngu ngốc làm công cho ông ta, luôn đề xuất rất nhiều yêu cầu vượt qua phạm vi chức trách của tôi, tôi làm không được, ông ta liền cảm thấy tôi không đủ tôn trọng hắn, cuối cùng, gây ra rất nhiều vấn đề.
- Cho nên, hiện tại nếu tôi muốn nghĩ lại, tôi còn thật sự nghĩ lại chính mình có một thối tính tình.
- Tôi có tính ngang bướng, tính tình có chút nóng nảy, người khác tôn trọng tôi, tôi cũng kính trọng hắn. Nhưng người khác cảm thấy tôi chướng mắt, dễ bắt nạt, chuyện đó sẽ trở nên phức tạp. Năng lực tôi khống chế cảm xúc vẫn phải tăng mạnh, hôm nay tôi phân tích khuyết điểm của mình, cũng cam đoan cố gắng sửa khuyết điểm của mình.
- Cho nên hiểu được chỗ có tội, còn vạn mong bí thư Dịch bao dung...
Trần Kinh chậm rãi đứng dậy:
- Được rồi, hôm nay Phó trưởng ban thư ký đối với tôi khảo hạch khẳng định là không thông qua! Tuy nhiên tôi còn muốn cảm ơn ngài, khiến tôi mở mang kiến thức! Chúng tôi là cán bộ cơ sở, không kìm nổi muốn ảo tưởng đến Thành ủy, khoảng cách với chúng tôi rất xa xôi thần bí.
- Hôm nay có thể cùng Phó Trưởng ban thư ký Mãn tiếp xúc, coi như là thỏa mãn trong lòng tôi hiếu kỳ, đồng thời bản thân cũng cảm giác học tập rất nhiều, được lợi không phải là ít, thật sự là được lợi không phải ít!
Trần Kinh cứ như vậy sải bước ra đi, cửa nhẹ nhàng khép lại, không có một chút gió, lưu lại Mãn Diên Ba và Dịch Minh Hoa hai người ngơ ngác nhìn nhau, nhất là Mãn Diên Ba, tức giận đến cả người phát run, rồi lại không biết làm sao giải phóng, y chỉ vào cửa:
- Quả thực là rất đáng giận! Cán bộ như vậy, làm sao có thể có thể đảm nhiệm chức vụ?
Dịch Minh Hoa khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, trong lòng y rõ ràng, Trần Kinh hôm nay là tự lập phần mộ, hắn không còn có cơ hội xoay người!