Có một vị khách quý đặt phòng ở Trung tâm thể hình, hai vị tổng giám đốc của Trung tâm là Cao Hà và Miêu Đan Phương đã đích thân tới đón tiếp vị khách này.
Cao Hà và Miêu Đan Phương hôm nay không mang dáng vẻ của hai cô bạn thân ngày thường nữa, hai người mặc đồng phục của Trung tâm, ăn mặc trang điểm đều rất nhã nhặn, có khí chất và rất thu hút người nhìn.
Miêu Đan Phương rất khách sáo, mới bước vào phòng nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trên giường mát xa, cô ta đã quay sang Cao Hà nói:
-Chị Cao, để tôi giới thiệu một chút nhé, đây là nữ phóng viên xinh đẹp, duyên dáng, giỏi giang và có tiếng nhất ở Lĩnh Nam chúng ta – Đường Ngọc, chị ấy hiện nay là lãnh đạo cấp cao của tờ báo Nhật Báo Phương Nam, đồng nghiệp với tôi, tính về cấp bậc thì chị ấy là cấp trên của tôi!
Cao Hà vội cười, đi tới và nói:
-Chủ biên Đường, xin chào! Chị có thể bớt chút thời gian tới chỗ chúng tôi, đúng là khiến chúng tôi cảm thấy rất vinh dự!
Đường Ngọc lắc đầu, khua tay, nhân viên mát xa lùi lại phía sau.
Cô ta ngồi dậy, khẽ cười, nói:
-Chị Đan Phương đầu tư vào Trung tâm này, tôi có thể không tới đây sao?
Sau đó cô ta đứng dậy, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:
-Hai người xây dựng lên chỗ này thật quá tốt, chả trách gì lại nổi tiếng như vậy, Việt Châu chúng tôi vẫn chưa có một Trung tâm thể hình nào có thể so sánh được với chỗ này! Hoàn Thành không hổ là thành phố vui chơi giải trí!
Ba người phụ nữ ngồi trên sofa nói chuyện, đôi bên hỏi han xã giao nhau vài câu.
Đường Ngọc nói với Miêu Đan Phương:
-Đúng rồi, chị Đan Phương, chị là người bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian ở Hoàn Thành cả ngày vậy?
Miêu Đan Phương lắc đầu nói:
-Làm gì có, chỉ là mấy ngày nay tôi hay tới đây, chúng ta không phải đang làm một chương trình liên quan tới kinh tế của các huyện thành sao? Tổ quay phim của chúng ta hiện giờ đang ở Hoàn Thành thu hình, nên tôi phải ở đây làm việc cả ngày!
Cô ta thở dài nói:
-Truyền thông truyền hình chính là như vậy. Công việc rất mệt, nhưng địa vị vẫn cứ thấp. So sánh việc làm truyền hình và làm báo thì giống như, ngành báo các chị là do mẹ đẻ sinh ra, còn truyền hình chúng tôi là do mẹ kế sinh ra vậy, lãnh đạo không coi trọng chúng tôi nhiều!
Đường Ngọc nói:
-Được rồi, chị Đan Phương, nếu chị không làm việc ở Tỉnh thì chị có được tên tuổi như ngày hôm nay không? Việc làm báo của chúng tôi, sao có thể so sánh với hào quang, giá trị của các chị được, chúng tôi hiện nay đang gặp phải rất nhiều khó khăn!
Cao Hà ngồi bên cạnh nói chen vào:
-Được rồi, hai mĩ nhân. Hai người không cần phải khen lẫn nhau nữa. Đối với nhân dân chúng tôi, hai người chính là người quốc gia, đều khiến cho Cao Hà tôi phải ngưỡng mộ!
Cô ta dừng một lúc, rồi nói:
-Đan Phương, hôm nay Chủ biên Đường không dễ dàng gì mà có thời gian tới Hoàn Thành. Lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé. Đồ ăn ở đây của chúng tôi cũng rất được, Chủ biên Đường, chị nhất định không được từ chối!
Đường Ngọc chần chừ một lúc, Miêu Đan Phương quay sang nói:
-Đường Ngọc, chỗ chị em chúng ta, chị còn do dự gì nữa? Chị còn khách sáo với tôi…
Đường Ngọc vội nói:
-Không phải, chị Đan Phương…tôi…
-Đừng có nói lý do với tôi, hôm nay chị Cao mời khách, chị từ chối chính là không nể mặt rồi!
Miêu Đan Phương nói.
Đường Ngọc trầm ngâm một lúc, rồi nói:
-Vậy…vậy cũng được!
Cô ta vẫn còn chút do dự, sau đó nói:
-Thật không dám giấu, thực ra tối nay tôi đã có hẹn trước rồi. Hay là như thế này, chị Cao đã mời khách, vậy tôi gọi người đã hẹn trước tới ăn cơm cùng chúng ta luôn, các chị đừng để ý nhé!
-Không sao, không để ý! Vậy có là gì!
Cao Hà vội nói, cô ta nháy mắt nói:
-Chủ biên Đường, nhìn vẻ bí mật của chị, không phải là hẹn bạn trai chứ?
Đường Ngọc ngẩn người ra, mặt có chút lúng túng, nói:
-Làm gì có, chị nghĩ đi đâu vậy, người tôi hẹn gặp là một vị lãnh đạo!
Miêu Đan Phương khẽ cười, nói:
-Lãnh đạo? Lãnh đạo cũng được!
Cô ta nhìn về phía Cao Hà nói:
-Chị Cao, chị cũng hẹn luôn vị lãnh đạo nhà chị tới ăn cùng cho vui! Mọi người làm quen với nhau luôn!
Cao Hà nhíu mày, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, nói:
-Vậy được, tôi gọi điện cho ông ta, cũng không biết là ông ta có thời gian không nữa!
…
Địa điểm mà Cao Hà mời khách là ở một nhà hàng có tiếng ở Hoàn Thành đó là Nhà hàng Kim Ngọc.
Người Lĩnh Nam thích ăn ngon, mà Hoàn Thành thì là một nơi đứng đầu về danh sách này ở Lĩnh Nam.
Nhưng từ trước tới nay, những địa điểm mà người Hoàn Thành thích tới ăn, đều là những nhà hàng rất bình thường, không có điểm gì nổi bật, cũng không được xếp cấp bậc gì cả.
Nhà hàng Kim Ngọc là một nhà hàng mới nổi gần đây, đây là một nhà hàng cao cấp chuyên về các món ăn mang hương vị đặc trưng của người Hoàn Thành.
Phòng khách quý của Nhà hàng Kim Ngọc, ba người phụ nữ xinh đẹp, ngồi bên cạnh Cao Hà là một người đàn ông rất phong độ, người đàn ông này chỉ có một điểm không được đó là tuổi đã lớn, đã thế lại đầu lại hơi hói, có cảm giác không hợp với Cao Hà lắm.
Cao Hà cũng đã giới thiệu qua với Đường Ngọc, Đường Ngọc cũng đã biết rõ thân phận của người này, người này có vẻ là Ủy viên thường vụ Thành ủy Hoàn Thành, Bí thư Chính hiệp, tên là Vệ Hoa.
Ba người phụ nữ ngồi nói chuyện. Vệ Hoa cũng là một người có óc hài hước, thỉnh thoảng ông ta lại chen lời vào.
Đối diện với ba mĩ nhân, Vệ Hoa thấy rất vui mừng, nhất là Đường Ngọc, ông ta mỗi lần mở miệng ra đều gọi ngọt ngào ba chữ “mĩ nhân Đường”, Đường Ngọc không vừa lòng với cách gọi này lắm, cô ta cảm thấy có chút buồn nôn. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô ta còn có thể nói gì, chỉ có thể giữ cảm giác khó chịu này trong lòng.
Đường Ngọc xuất thân từ một nhà báo, cô ta đặc biệt rất nhạy cảm với mọi việc, nhất là cô ta hiểu rất rõ về bản tính của con người.
Cô ta có thể cảm nhận được, Vệ Hoa kia là một người kiêu ngạo, coi trọng thân phận, nhưng cũng không thể kìm chế được bản tính háo sắc vốn có của một người đàn ông.
Cùng ăn cơm với phụ nữ, không dám có những hành động tay chân, nhưng lời nói thì lại rất lợi dụng. Người đàn ông như vậy, Đường Ngọc gặp nhiều rồi!
-À, đúng rồi! Đường Ngọc, chị không phải nói là đã hẹn bạn rồi sao? Sao bây giờ vẫn chưa tới?
Miêu Đan Phương ngồi bên cạnh nói.
Đường Ngọc nhíu mày nói:
-Tôi cũng không biết, không chừng người ta còn đang muốn thể hiện mình là lãnh đạo!
Miêu Đan Phương cười, nói:
-Chị thực sự đã hẹn với một lãnh đạo, là ai vậy, chức danh lớn không? So với Bí thư Vệ Hoa của chúng ta thì sao?
Vệ Hoa cười lớn, nói:
-Đan Phương, cô nói gì vậy! Cô nói như vẻ tôi có quyền danh lắm vậy, ăn cơm cùng những người đẹp thế này, tôi đâu dám thể hiện gì!
Cao Hà trừng mắt nhìn ông ta, nói:
-Anh xem đức hạnh của anh đi, nhìn thấy người đẹp liền không biết nói chuyện, thật mất mặt quá!
Vệ Hoa ngơ ngác, ngượng ngùng cười.
Đối với Cao Hà, ông ta rất kiêng nể, Cao Hà không vừa lòng, là ông ta cũng không dám làm gì trái ý.
Căn phòng yên tĩnh một lúc, Vệ Hoa uống vài ngụm nước, rồi nói với Đường Ngọc:
-Mĩ nhân Đường, cô hôm nay hẹn lãnh đạo nào vậy? Nói tôi nghe được không, tôi muốn biết ai ở Hoàn Thành chúng tôi lại không biết điều như vậy, dám để cho mĩ nhân Đường phải đợi lâu như vậy!
Đường Ngọc nheo mắt nhìn Vệ Hoa, rồi đột nhiên cười, nụ cười của cô ta giống như hoa bách hợp vậy, khiến Vệ Hoa ngơ người ra nhìn.
Miệng Đường Ngọc cong lên nói:
-Không có cách nào cả, Bí thư Vệ. Làm phóng viên chúng tôi chính là như vậy, lãnh đạo chính là có quyền oai, chúng tôi muốn làm phỏng vấn gì đó, đều phải hạ giọng xuống, ai bảo chúng tôi làm nghề này chứ!
-Phỏng vấn?
Vệ Hoa ngẩn người ra, sau đó đột nhiên cười lớn, nói:
-Tôi còn tưởng là việc gì, chỉ là một chuyện nhỏ thôi! Cô nói với tôi cô muốn phỏng vấn ai, tôi sẽ nói chuyện với người đó. Phối hợp với truyền thông làm công tác tuyên truyền, đây là việc làm mà cán bộ chúng tôi nên tích cực tham gia. Đối với những đồng chí phóng viên, chúng tôi luôn nhiệt liệt hoan nghênh, làm gì có chuyện lại hạnh họe phóng viên được?
Đường Ngọc cười, nói:
-Ai da, nếu cán bộ lãnh đạo ở Hoàn Thành đều giống như Bí thư Vệ anh thấu tình đạt lý, thì phóng viên chúng tôi đã được hưởng phúc rồi!
Miêu Đan Phương cười nói:
-Đường Ngọc, Bí thư Vệ cũng đã nói rồi. Chị nói với chúng tôi biết người mà chị hẹn gặp là ai đi! Đợi lát nữa Bí thư Vệ chúng ta sẽ khiển trách anh ta, cũng sẽ thuận lợi cho công việc về sau này của chị!
Đường Ngọc nhíu mày, cô ta liếc nhìn Vệ Hoa.
Vệ Hoa trên tay cầm chén trà, hơi cười, cái miệng thì tỏ vẻ rất kiêu ngạo.
Miệng cô ta hơi động đậy, đúng lúc cô ta định nói, thì Cao Hà ngồi bên cạnh nói:
-Được rồi, được rồi! Chị nghĩ lão Vệ thần thông quảng đại vậy sao. Đan Phương, chị không phải là cũng có bài phỏng vấn sao? Lão Vệ có sắp xếp được để chị phỏng vấn không? Đúng thật là, còn tự cho mình là oai phong nữa!
Sắc mặt Vệ Hoa thay đổi, ông ta có chút xấu hổ.
Cao Hà nói:
-Lão Vệ anh vẫn có khả năng quá nhỉ? Hoàn cảnh của Đan Phương anh cũng biết, đều bị người ta từ chối ba lần bốn lượt rồi, nếu anh có bản lĩnh thì hẹn người phỏng vấn tới đây đi, vậy mới thực sự là bản lĩnh!
Vệ Hoa đặt tách trà xuống bàn, mặt đỏ lên, nói:
-Tiểu Hà, lịch trình làm việc của lãnh đạo quan trọng của thành phố rất nhiều, không phải nói chấp nhận phỏng vấn là có thời gian ngay được, em phải hiểu chứ!
Miêu Đan Phương nhìn thấy Cao Hà không giữ thể diện cho Vệ Hoa, cũng thấy không hay lắm, liền nói:
-Được rồi, chị Hà! Bài phỏng vấn của tôi phải đợi cũng không sao. Ngược lại tôi cũng thích Hoàn Thành, như vậy tôi có thể tới Hoàn Thành nhiều hơn, hai chị em chúng ta có nhiều cơ hội gặp mặt nhau!
Cô ta liếc Đường Ngọc, nói:
-Nhưng Đường Ngọc là một người bận rộn trăm công ngàn việc, Bí thư Vệ hãy cố hết sức giúp đỡ…
“Cốc, cốc!”
-Đến đây!
Miêu Đan Phương liếc nhìn ra cửa.
-Tự đẩy cửa vào đi!
Đường Ngọc không để ý liền nói luôn.
Cửa bị đẩy ra, đứng trước cửa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ comple, mấy người trong phòng gần như cùng lúc đều nhìn về phía cửa.
-Bí thư Trần?
Cao Hà bất ngờ thốt lên, và lập tức đứng dậy.
Cô ta đứng lên, Vệ Hoa và Miêu Đan Phương gần như cùng lúc đó cũng đứng bật dậy. Chỉ có Đường Ngọc là liếc mắt nhìn Trần Kinh một cái, nhưng cô ta vẫn ngồi im trên ghế không động đậy gì, gương mặt lạnh lùng.
-Nhiều người như vậy sao? Náo nhiệt quá nhỉ!
Trần Kinh nói, hắn cười nhạt.
-Lão Vệ, Cao tổng cũng ở đây sao, còn có tiểu thư Miêu nữa, mọi người đều ngồi đi, ngồi đi!
Trần Kinh ra hiệu tay, ba người nhìn nhau, sau đó đều ngồi xuống.
Không khí trong căn phòng bỗng trở lên rất căng thẳng, Trần Kinh đẩy ghế trước mặt Đường Ngọc ra, nhìn Đường Ngọc nói:
-Đường Ngọc, có vẻ em mời anh ăn cơm như là mượn tay người khác nhỉ! Thành ý của em có vẻ không đủ!
Đường Ngọc nhìn Trần Kinh, cô ta nhìn hắn không chớp mắt, nói:
-Có ăn là tốt rồi! Anh phải làm rõ thân phận của chúng ta. Em từ Việt Châu tới đây không phải là để mời khách ăn cơm, chính là tới hỏi tội. Anh là đối tượng bị hỏi tội, đã thế lại còn tới muộn, khiến cho Bí thư Vệ và hai chị phải đợi lâu, thái độ của anh như vậy là sao? Thành ý của anh thế nào?
Đường Ngọc đưa mắt nhìn phía mấy người Cao Hà, nói:
-Ai dà, mấy người nói xem, Trần Kinh như vậy là ý gì?
Mấy người Cao Hà khó xử, ngơ ngác không biết nói gì.