Trần Kinh và Phương Lộ Kiên cùng ngồi xe đến viếng thăm Phương tướng quân, trên đường đi, Phương Lộ Kiên nói:
- Tiểu Trần, lão nhân cũng không thường gặp mặt hậu bối, ngay cả lão Tam có đôi khi đến Bắc Kinh muốn gặp mặt ông cụ cũng bị đóng sập cửa, lần này , ông cụ chủ động đề xuất gặp mặt cậu, cậu nên nắm chắc cơ hội này.
Trần Kinh nói:
- Chú Phương, đây có thể là phúc của Phương Uyển Kỳ, lão tướng quân thích Uyển Kỳ…
Phương Lộ Kiên cắt đứt lời nói của hắn:
- Không thể nói như vậy, cậu có biểu hiện rất tốt, tự lập tự mình cố gắng mới là quan trọng, lão nhân thích người xuất thân bình thường như cậu, người dựa vào năng lực của mình dốc sức làm ra thành tích. Chúng ta những người này, ông cụ đều cho rằng không có tiền đồ gì, đều dựa vào quan hệ gia tộc để lên chức.
Phương Lộ Kiên nói những lời này, giọng điệu có chút hiu quạnh, rõ ràng ông ta dường như không tán thành với mỗi quan niệm của lão nhân.
Xe dừng ở bên ngoài lầu nhỏ màu đỏ, Phương Lộ Kiên và Trần Kinh cùng xuống xe, vì Phương Lộ Kiên tới nơi này, ông ta cũng là một trong những người con trai duy nhất có thể tuỳ ý đến nhà này bất cứ lúc nào. Hai người bọn họ đi thẳng vào trong sân.
Trong sân, rực rỡ gấm hoa, cây cao bóng cả, cảnh tượng bừng sức sống.
Toàn bộ sân, ước chừng bố trí hơn trăm loại bồn cảnh dáng vẻ khác nhau, vừa tiến đến, Trần Kinh cảm thấy mình đang tiến vào vườn thực vật lớn.
Dưới màn lưới che nắng, lão tướng quân mặc một bộ độ thường phục rộng thùng thình, một tay chống quải trượng, tay kia đang cầm một cái xẻng nhỏ đang xới đất cho một bồn cây Diệp Tùng Dương, đây là lần đầu tiên Trần Kinh thấy lão nhân mặc ít quần áo như thế.
Nhìn từ phía sau lưng, lão nhân có chút gầy yếu khiến người sợ, nhất là hai chân nhỏ mỏng manh, cảm giác chỉ cần một làn gió thổi tới, sẽ quật ngã rồi.
Lưng của lão nhân cũng không còn hình dáng nữa rồi, khom người cố hết sức khua cái xẻng.
Phương Lộ Kiên chầm chậm đi tới, lão nhân vẫn không quay đầu lại, nhưng ngược lại có thể cảm giác được ông ta đang tới, ông cụ lúc này mới nói:
- Đợi một chút, để tôi chăm sóc xong bồn cây này đã.
Lời của ông cụ mang nặng giọng Tây Bắc, Phương Lộ Kiên đi đến nói:
- Để con giúp ngài?
- Không cần, không cần, chăm sóc thứ này, tôi cảm thấy thoải mái trong lòng.
Lão nhân bướng bỉnh nói.
Phương Lộ Kiên cười ngượng ngùng, đứng sang một bên.
Lão nhân quay đầu nhìn ông ta nói:
- Đứng ở đây làm gì? Dẫn đứa nhỏ vào trong ngồi đi.
Trần Kinh thừa cơ hội này đi đến trước mặt ông cụ nói nghiêm chỉnh:
- Ông nội.
Lão nhân quay đầu lại nhìn Trần Kinh, ánh mắt dịu dàng, nhưng Trần Kinh cảm thấy ánh mắt của ông cụ đặc biệt rất linh hoạt kỳ ảo. Sâu đến nỗi không thấy đáy.
- Ừm, ngồi trước đi, lát nữa ông đến.
Phương Lộ Kiên dẫn Trần Kinh đi đến phòng khách ngồi xuống, lính cần vụ đưa hai chén trà cho hai người, Phương Lộ Kiên chỉ ra ngoài cửa nói:
- Môi trường ở nơi này rất tốt, lão nhân đã lớn tuổi rồi. Chăm sóc mấy bồn cây cảnh này rất vất vả, nhưng mấy bồn cảnh này là mệnh căn của ông cụ, có khi thật sự là không có biện pháp gì.
Có đôi khi tôi lại đây hỗ trợ, áp lực của tôi mới bớt đi chút xíu.
Ông ta nói đến chỗ này, có chút động tình nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
- Cha đã già thật rồi, nếu như ở nông thôn ma nói, lão nhân mà có tuổi như vậy sẽ phụng dưỡng thế nào, Tiểu Trần điểm này cậu hẳn là biết phải không?
Trần Kinh ngẩn người nói:
- Gia đình hiếu thuận ở nông thôn, đối với lão nhân 80 tuổi trở lên bình thường không sống cô độc một mình, cơ bản sống cùng con cái, tiện cho con cái phụng dưỡng.
_ Sống cùng một chỗ?
Phương Lộ Kiên sửng sốt, ông ta trầm ngâm trong giấy lát, vỗ tay nói:
- Đúng vậy, sao lại không thể sống cùng nhau? Đây là ý kiến hay, ai, Tiểu Trần, đợi lát nữa chúng ta phải nói cho ông cụ biết. Dù sao tuổi cũng đến rồi, tôi cũng nhanh chóng đến tuổi già rồi, sau khi lui về, ngày ngày ở bên cạnh lão nhân phụng dưỡng, đây là chuyện tốt.
Phương Lộ Kiên bỗng chốc hứng thú. Mà đúng lúc này, lão tướng quân cũng đẩy cửa bước vào, ông cụ phủi quần áo nói:
- Chuyện gì mà vui vậy, có chuyện gì vui nói ra nghe chút xem?
Phương Lộ Kiên vội hỏi:
- Ba, con và Tiểu Trần nói chuyện phiếm, hỏi về chuyện ở nông thôn phụng dưỡng lão nhân như thế nào. Ba có biết cậu ta nói gì không? Cậu ta nói với con, lão nhân trong gia đình bình thường khi trên 80 tuổi đều không sống một mình, cơ bản đều sống chung với con cái.
Điều này trong lòng con cũng có chút giày vò, ngày nào đó con sẽ đến sống chung với cha, thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc cho cha, trong lòng chúng con cũng an tâm?
Lão nhân ngẩn người, nhăn mặt nhíu mày không nói lời nào, ông cụ chống quải trượng chầm chậm đi vào cửa, Phương Lộ Kiên đứng bên cạnh dìu ông cụ ngồi xuống ghế sa lon, sau khi về xong, Phương Lộ Kiên đưa ấm trà, trên mặt nảy sinh một tia huyết sắc, sau đó nói với Trần Kinh.
- Quê cậuthật có phong tục kia sao?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Chính xác, con đã từng làm việc ở nông thôn, nơi đó đều là như vậy. Người ở nông thôn qua 70 tuổi rất hiếm, lão nhân mà 80 tuổi được coi là quá thọ, cần con cái ở bên cạnh phụng dưỡng.
Lão tướng quân nghe Trần Kinh nói những lời này, một hồi lâu vẫn không lên tiếng, sau đó ông cụ uống một hớp nước, vòng vo hồi lâu mới nói:
- Cậu có thích ứng với khí hậu của Lĩnh Nam bên kia chưa?
Trần Kinh nói:
- Khí hậu của Lĩnh Nam rất tốt, rất hợp lòng người, bốn mùa đều là mùa xuân. Khi trời nóng cũng cảm thấy không quá nóng, khi trời lạnh cũng không quá lạnh, tốt hơn ở Sở Giang.
Lão tướng quân lắc đầu nói:
- Đó là do người mà khác đây, đối với người miền Nam các cậu mà nói, khí hậu nơi đó rất tốt, nhưng đối với người miền Bắc chúng tôi mà nói, Lĩnh Nam chính là ác mộng. Nơi đó rất ẩm ướt, muỗi quá nhiều, làn da mấy năm qua không có chỗ nào hoàn hảo.
Ông cụ dừng lại một chút lại nói:
- Cho nên, thường thường có người khuyên tôi đi Lĩnh Nam an dưỡng, nói mùa đông miền Bắc quá lạnh, không tốt cho tim mạch, không biết người miền Tây Bắc chúng tôi cả đời sống ở Tây Bắc, muốn đi miền Nam, không thích ứng với khí hậu mới là trí mạng đấy.
Trần Kinh ngẩn người, không ngờ tới lão nhân nổi lửa với hắn, hắn gật đầu nói:
- Ông nội ông nói vậy cũng có lý, con ở Lĩnh Nam có một lần cũng đụng phải một lão nhân người Tây Bắc, có ngày thời tiết rất tốt, buổi tối trên trời đặc biệt trong sáng, chúng con đều khen trên trời rất đẹp. Lúc đó có một lão nhân nói với chúng con, muốn nhìn bầu trời, vậy phải đi Tây Bắc, bầu trời phía Nam quá thấp.
Lão tướng quân ngẩn người, trên mặt lộ ra nụ cười, cười ha hả hai tiếng, thần sắc chút vui thích.
Trần Kinh hôm nay đến bây giờ mới thấy nụ cười của lão tướng quân, lão nhân có thể lộ ra nụ cười, trong lòng Trần Kinh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lão nhân trong chốc lát lại nói;
- Đáng tiếc, hiện tại lớn luổi, ông cũng không có cách nào đi thể nghiệmkhông khí dễ chịu của Tây Bắc, nếu như mười năm trước, hà tất gì ở Bắc Kinh dưỡng lão? Hoàn toàn có thể an dưỡng ở Tây Bắc.
Nói chuyện phiếm với lão tướng quân hồi lâu, lão nhân lại bảo Trần Kinh và Phương Lộ Kiên ở lại ăn cơm.
Món chính là bánh mỳ của Tây Bắc, Trần Kinh ăn bánh mỳ, ăn một chút thịt bò kho, đã no rồi.
Sau khi ăn cơm xong, nhân viên y tế của lão tướng quân đã đến, buổi chiều lão nhân dành nhiều thời gian phối hợp với nhân viên y tế chăm sóc sức khỏe.
Trần Kinh và Phương Lộ Kiên lúc này cáo từ, lão tướng quân cười nói với Trần Kinh:
- Già mà không chết là trộm, cuộc sống hiện tại kỳ thực là quá tẻ nhạt, chỉ có một niềm vui duy nhất là hy vọng thấy được tuổi trẻ của các cậu có thể làm, có thể xây dựng đất nước của chúng ta càng thêm giàu mạnh.
Người trẻ tuổi là niềm hy vọng tương lai của đất nước, cán bộ trẻ tuổi càng là hy vọng của tương lai, cậu phải toàn tâm công tác, toàn tâm đầu tư vào công việc, tranh thủ có thể bước đến vị trí cao, có thể phát huy được tác dụng lớn.
Trần Kinh có chút kích động nói:
- Ông nội, ông yên tâm, con nhất định cố gắng công tác, làm tốt công việc thực tế.
Trên mặt lão nhân lộ ra nụ cười, khoátt ay nói với Trần Kinh:
- Được rồi, ông biết con bận nhiều việc, nán con lại đã lâu, con cần làm cái gì thì nên đi làm, ông cũng sắp mất đi tự do thân thể rồi.
Ông xoay người sang chỗ khác, bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Sở nhân chí hiếu, lời này quả nhiên không giả...
Trần Kinh ngây người một lát, lại nhìn lão nhân, ông đã cùng nhân viên y tế chầm chậm bước đi.
…..
Vì tiếp đãi năm vị chuyên gia và tổ điều tra do chuyên gia và cán bộ điều tra hai cấp tỉnh và thành phố tạo thành, Lân Giác lần này là bỏ ra khá nhiều sức lực.
Phòng xa hoa của khách sạn Kim Tinh dùng để tiếp đãi quá ít, đơn vị tiếp đãi phải đổi thành khách sạn Quốc Tế.
Bởi vì Trần Kinh còn đang ở Bắc Kinh, cho nên toàn bộ công việc tiếp đãi đều do Lý Quốc Vĩ chủ trì, đoàn khảo sát đến Lân Giác một ngày, trong quận đã sắp xếp cho đoàn đi biển khảo sát để thả lỏng cơ thể.
Về phương diện này Lý Quốc Vĩ đã quen việc, liên hệ du thuyền, đường lối cụ thể ra biển chơi như thế nào đã được ông đích thân sắp xếp.
Năm chuyên gia ngoại trừ giáo sư Tôn Tĩnh ra, bốn người còn lại đều là người miền Bắc, người miền Bắc cực kỳ hiếu kỳ với biển, mà ngoại trừ chuyên gia ra, mấy lãnh đạo trong Tỉnh, bọn họ bình thường cũng rất ít ra biển chơi, cho nên ra biển một ngày khiến cho mọi người chơi rất hưng phấn.
Thấy đám khách quý này chơi rất hưng phấn, Lý Quốc Vĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói thật, những ngày qua ông ta thật không tốt, trong lòng chịu nhiều áp lực lớn.
Trong đầu ông ta luôn nghĩ, Trần Kinh cố ý ở Bắc Kinh hơn một ngày, đem công việc tiếp đãi giao cho ông ta phụ trách, đây chẳng phải là một khảo nghiệm biến tướng sao?
Hoặc đây căn bản không phải là khảo nghiệm, mà là đang kiếm cớ bới móc?
Trong lòng của Lý Quốc Vĩ thiếu tự tin, những thứ trong đầu muốn nghĩ đương nhiên là nhiều, các loại chuyện bát nháo ông ta đều nghĩ đến, cho nên trong lòng khó tránh khỏi hồi hộp.
Mãi đến ngày hôm sau, Lưu Khúc Phong gọi điện cho Lý Quốc Vĩ, nói Bí thư Trần đã đến sân bay Việt Châu, tổ điều tra chuyên gia vào ngày tiếp theo có thể bắt đầ công việc, lúc này trong lòng của ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà vào lúc này, ông đột nhiên phát hiện các đường truyền thông trong tỉnh bắt đầu tập trung về Lân Giác, còn nhiều xã, thị trấn phía dưới Lân Giác cũng ngửi được mùi của không khí biến hóa, đều gọi điện thoại hỏi ông về tình hình.
Gờ khắc này, Lý Quốc Vĩ xem như quả là rất phục Trần Kinh, Trần Kinh làm việc rất chặt chẽ, một khâu thủ sẵn một khâu, vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Đã lấy đám chuyên gia lần này làm ví dụ, từ thảo luận lớn đến phạm vi lớn của truyền thông hiện tại, hắn đều lấy quy hoạch đáp đài, mục đích căn bản của hắn là muốn lăng xê Lân Giác, vì Lân Giác cung cấp đầy đủ đề tài để từ đó nâng cao sự nổi tiếng.
Ngoài lần đó ra, Trần Kinh còn muốn mượn thủ đoạn như vậy để dần dần nắm cục diện của Lân Giác trong tay.