Hạ Quân chăm chú xem văn kiện, Trần Kinh cứ đứng im ở đó không động đậy gì.
Hai người dường như đang thử sức kiên nhẫn của nhau.
Trần Kinh có thể chịu đựng được, hắn có rất nhiều thời gian, bắt hắn đứng ở đây một ngày cũng không có vấn đề gì.
Vừa may, hắn còn có thể lợi dụng cơ hội đứng ở đây, có thể hiểu thêm con người của Hạ Quân.
Hạ Quân không phải là một người đơn giản.
Ông ta chỉ là một Trưởng ban thư kí lại có uy lực như vậy, mà lại nhận được sự tín nhiệm từ Bí thư Miêu, điều này nói rõ ông ta không phải là một người tầm thường.
Trần Kinh quan sát cẩn thận Hạ Quân.
Hạ Quân gầy, đeo một cái kính lão, trông bộ dạng không giống một quan chức, mà giống như một giáo sư.
Mà điểm duy nhất ông ta khác với một giáo sư đại học, đó là ông ta có cặp mắt sắc bén để xem văn kiện, thỉnh thoảng nhíu mày và nheo mắt, đều rất uy phong, khiến cho người khác ít nhiều cảm thấy thấp thỏm.
Theo mọi người nói, Hạ Quân làm việc rất cẩn thận, vừa hợp, Trần Kinh cũng là một người thích suy nghĩ thấu đáo mọi việc trước rồi mới làm.
Vì vậy từ tính cách mà nói, Trần Kinh và Hạ Quân có thể xem là rất giống nhau.
Tính toán trước rồi mới làm sau, không hành động thì thôi, đã hành động là khiến cho mọi mục tiêu bị hạ gục, đây là đặc điểm của loại người này.
Cuối cùng, sau khi Trần Kinh đợi nửa tiếng, Hạ Quân mới ngẩng đầu liếc nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh liền nắm bắt cơ hội, nói: -Trưởng ban thư kí, Trần Kinh của Lân Giác Hải Sơn tới báo cáo!
Hai bên lông mày của Hạ Quân nhíu lại, ông ta thuận tay đặt xấp văn kiện xuống bàn rồi đứng dậy, nói: -Trần Kinh à, ngồi đi, ngồi đi!
Ông ta chỉ về phía ghế sofa, nói: -Vừa rồi sao không gọi tôi sớm hơn? Đến cũng lâu rồi hả?
Trần Kinh cười nói: -Trưởng ban thư kí, anh công việc bận rộn. Tôi có nhiều thời gian hơn anh!
Hạ Quân cười, đợi Trần Kinh ngồi xuống, ông ta mới ngồi xuống.
Ông ta ngồi xuống, không cười nữa, gương mặt trở lại vẻ nghiêm túc, nói: -Tiểu Trần, lí do cậu đến đây hôm nay là vì Bí thư Miêu muốn gặp mặt cậu! Hơn nửa tiếng nữa thì ông ấy có mười lăm phút rảnh rỗi, đợi tới lúc đó cậu tới đó!
Ông ta nghiêm túc nói: -Nhất định phải biết quý trọng thời gian! Kinh nghiệm ở việc này chắc chắn cậu cũng có rồi!
-Vâng! Trần Kinh nghiêm túc gật đầu.
Hạ Quân nhìn Trần Kinh một hồi, rồi nói: -Có câu Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tiểu Trần tên cậu tôi đã nghe tới rồi! Chỉ là không nghĩ tới, cậu lại là một người trẻ tuổi như vậy!
Trần Kinh cười ngượng nói: -Trưởng ban thư kí, bình thường làm việc tôi đeo một cặp kính gọng đen, nhìn rất chín chắn! Hiện nay nỗi khổ của những cán bộ trẻ là luôn bị người khác cho rằng thiếu kinh nghiệm, khó phục tùng, nhân dân lần đầu tiếp xúc cũng khó mà tin tưởng!
-Cậu làm việc cũng không tồi! Hạ Quân cổ vũ nói, -Trước mắt Lân Giác chính là một điểm sáng của Hải Sơn. Mấy năm nay tình hình phát triển của Hải Sơn không tốt lắm, chỉ có Lân Giác của cậu là một đột phá, khó có thể dấu được!
Trần Kinh vội nói: -Kinh tế của Hải Sơn gặp phải một vài khó khăn, nhưng hiện nay cơ bản cũng giải quyết ổn thỏa rồi! Tôi cho rằng vài năm sau, chúng tôi nhất định đạt được những thành tích tốt hơn!
Hạ Quân có chút ngạc nhiên, miệng hơi mở, cố cười nói:
-Tiểu Trần, cậu không cần lo lắng vậy, tôi không có ý phê bình Hải Sơn cậu đâu! Tôi cũng rất xem trọng Hải Sơn!
Ông ta chuyển lời nói: -Chính vì xem trọng Hải Sơn, vì vậy cũng kỳ vọng rất cao vào Hải Sơn. Nói thật lòng, trước mắt thì có một vài lãnh đạo chủ chốt trong Tỉnh không vừa lòng với sự phát triển của Hải Sơn! Hiện nay chuẩn bị thây đổi nhiệm kỳ mới, việc điều chỉnh ban ngành của Hải Sơn là điều tất nhiên!
Trần Kinh chỉ cười không biết nói gì.
Hắn hiện giờ chỉ là Bí thư của Lân Giác, công việc ở Hải Sơn hắn còn không có quyền nói.
Tuy hắn và Hạ Quân mới tiếp xúc qua với nhau, nhưng hắn cảm nhận Hạ Quân là một người rất tinh tế.
Ông ta bắt hắn đứng gần nửa tiếng, sau đó mới thoáng liếc nhìn hắn một cái.
Trần Kinh có thể tượng tưởng được, nếu tinh thần hắn không tập trung, chỉ cần có một chút phân tâm, nói không chừng sẽ không có cơ hội nói chuyện với Hạ Quân.
Dù sao, Hạ Quân cũng lại bận rộn nửa tiếng nữa, sau đó sẽ đưa hắn tới chỗ Bí thư Miêu.
Có thể nói vài câu với Hạ Quân, gặp người cha đẻ trong truyền thuyết của Lĩnh Nam, Trần Kinh vừa thận trọng vừa vui sướng.
Hai người nói với nhau vài câu, Hạ Quân liền nói tới vấn đề phát triển của Trần Kinh.
Ông ta nghiêm túc nói: -Tiểu Trần, trước mắt vấn đề về hướng đi của cậu, có rất nhiều tranh luận. Chủ yếu là Bí thư Diêu của Nam Cảng rất thích cậu, hi vọng cậu có thể về Nam Cảng. Mà phía Hải Sơn, Bí thư Hoàng chỗ cậu cũng không chịu buông người, hi vọng cậu ở lại Hải Sơn.
Theo ý của tôi, cậu ở Hải Sơn làm việc cũng vài năm rồi, cũng đã quen với môi trường làm việc ở đây, ở lại Hải Sơn cũng không có gì là không thể.
Có thể ở vị trí mới tạo ra thành tích mới, tôi tin tưởng đây là một việc mà rất nhiều người muốn được nhìn thấy!
Trần Kinh gật đầu nói:
-Nếu được ở lại Hải Sơn là tốt nhất! Công tác ở Hải Sơn đã lâu như vậy, tôi cũng đã có cảm tình với nơi đây!
-Ha ha, cậu cũng đã có suy nghĩ về việc này rồi. Nhưng việc này cuối cùng cũng phải xem ý của Tổ Chức thế nào. Trước mắt vấn đề của cậu vẫn chưa được chắc chắn, cậu cũng không cần nóng vội, tất cả đều phải biết chờ đợi! Hạ Quân nói.
Ông ta đứng dậy nói: -Hiện cũng sắp tới giờ rồi! Chúng ta cùng qua phòng của Bí thư thôi!
Ông ta đứng dậy liền đi luôn, bước chân rất nhanh, Trần Kinh theo sau ông ta có cảm giác rất vất vả.
Quả nhiên, Phòng làm việc của Bí thư Miêu ở phía đông.
Phòng làm việc đầu tiên phía đông là phòng của Bí thư Miêu.
So với Hạ Quân, Miêu Cường tạo cho người khác cảm giác thân thiết hơn.
Trần Kinh và Hạ Quân bước vào phòng, ông ta đang đi vòng vòng quanh phòng.
Hai tay đặt sau lưng, cứ như vậy đi đi lại lại, thần thái rất nhàn nhã.
Trần Kinh chào ông ta, ông ta đưa tay ra, thấy ông ta như vậy Trần Kinh có chút sợ hãi đưa tay ra.
Miêu Cường nói:
-Tiểu Trần à, cậu rất giỏi! Cậu nói xem hai ngày trước tôi nhận được điện thoại của ai?
Ông ta chỉ tay về phía điện thoại nói: -Bí thư Sa của Tô Bắc đích thân gọi điện tới cho tôi, là tìm tôi để đòi cậu, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, lão Sa và tôi là bạn cũ của nhau, ông ta sao lại thích cậu vậy? Ông ta nổi tiếng là người hay soi mói mà!
Trần Kinh ngượng cười nói: -Bí thư, anh nói như vậy, khiến tôi cảm thấy mình được yêu quý quá mà sợ! Bí thư Sa là lãnh đạo cũ của tôi, ngày trước khi còn ở Sở Giang, tôi giúp ông ấy viết một bản thảo, tôi nghĩ là ông ấy tìm tôi chắc là muốn nhờ tôi tới Tô Bắc viết bản thảo chăng?
Miêu Cường nheo mắt nhìn Trần Kinh, nói:
-Tiểu Trần, ý tứ của cậu thế nào? Tình nguyện đi Tô Bắc sao?
Trần Kinh trầm ngâm một lúc chắc khoảng ba bốn giây, rồi gật đầu nói: -Bí thư, nếu có thể được điều tới Tô Bắc, tôi tình nguyện đi!
Miêu Cường nhíu mày nói: -Tại sao? Lĩnh Nam có gì không tốt?
Trần Kinh hít một hơi thật sâu nói: -Lĩnh Nam cũng tốt! Nhưng những cán bộ ở nơi khác tới Lĩnh Nam rất khó khăn để tồn tại. Ở điểm này, chúng ta không thể so sánh được với sự bao dung của Tô Bắc!
Miêu Cường ngẩn người, không nói gì một lúc, nụ cười trên mặt dần tắt đi, gương mặt trở lại vẻ nghiêm túc.
Hạ Quân đứng một bên nghe Trần Kinh nói vậy, sắc mặt của ông ta cũng thay đổi, ông ta ở bên cạnh Bí thư Miêu lâu như vậy, tất nhiên biết Bí thư Miêu kiên kị điều gì nhất.
Đối với Bí thư Miêu mà nói, ông ta mắc một tâm bệnh đó là kinh tế của Lĩnh Nam mấy năm nay không theo kịp được Tô Bắc.
Đã ba năm liên tiếp, khoảng cách giữa Lĩnh Nam và Tô Bắc càng ngày càng thu hẹp lại, vị trí độc tôn của Lĩnh Nam trước đây, hiện giờ bắt đầu gặp phải thách thức.
Vào lúc này Trần Kinh lại nói tình nguyện đi Tô Bắc, chẳng phải là khiến cho Bí thư Miêu khó chịu sao!
Một lúc lâu sao, Miêu Cường chỉ tay về phía Trần Kinh và quay sang nói với Hạ Quân:
-Một cán bộ dám nói thật, cậu có nhìn thấy không. Trong lòng nghĩ thế nào liền nói như vậy, có bao nhiêu cán bộ được như thế này?
Miêu Cường thở dài một cái, thần sắc có vẻ nhợt nhạt.
Trần Kinh cảm nhận được điều này, hắn có lẽ đã nói sai điều gì, Bí thư Miêu chắc cũng tới lúc phải chuyển công tác, công việc của ông ấy ở Lĩnh Nam cũng giống như hắn, còn có rất nhiều tiếc nuối!
Nghĩ tới đây, Trần Kinh có chút không đành lòng, hắn liền nói:
-Bí thư, nhưng tôi cho rằng, cục diện như vậy cũng không xấu! Tôi luôn có một suy nghĩ, đó là vấn đề càng nhiều, tiềm năng càng lớn.
Lĩnh Nam chúng ta bị người khác nói là có vấn đề, những vấn đề đó nhiều năm trước chúng ta đã giải quyết rất nhiều rồi, nhưng vấn đề hiện giờ cũng không phải nhiều, chúng ta giải quyết được một vấn đề chính là tiến bộ một bậc, giải phóng được tiềm năng của chúng ta.
Sau vài năm nữa, nếu chúng có thể giải quyết những vấn đề hiện đang tồn tại, thì tiềm năng của chúng ta được giải phóng càng nhiều.
Còn phía Tô Bắc tôi thấy vẫn có chút không vững, mấy năm nay bọn họ phát triển rất mạnh, là vì bọn họ lấy chúng ta làm mục tiêu, bọn họ đã tận dụng rất nhiều tiềm năng! Hiện giờ thì rất tốt, bọn họ dường như không có vấn đề gì, tôi thấy chỉ trong vòng vài tháng nữa là sẽ nảy sinh vấn đề thôi!
Trần Kinh ngừng một lúc, lại nói:
-Bí thư Sa cũng nhìn rõ được điểm này, nhìn rõ rồi, nhưng cụ thể đi vào sửa đổi thì thật không dễ chút nào! Điểm sáng ở Tô Bắc quá nhiều, tất cả đều nổi bật, vài năm nữa, bọn họ vẫn còn nổi bật được như vậy sao?
Theo tôi thì Tô Bắc hiện giờ giống như một cái đèn điện vậy, muốn sáng nên không ngừng tăng điện áp, nhưng điện áp vượt quá 220V, thì đèn sẽ nổ, bọn họ vẫn chưa phòng bị về điều này!
Miêu Cường nhíu mày nghi ngờ, ngước mắt lên nhìn kĩ Trần Kinh, không nói gì.
Trong lòng Hạ Quân bỗng thay đổi, ông ta có chút ngạc nhiên.
Phản ứng nhanh của Trần Kinh khiến ông ta ngạc nhiên, với phản ứng nhanh như vậy, thì đây chắc chắn là một người trong đầu có đầy những ý tưởng tân tiến, mấy câu nói của hắn, không chỉ khiến cho Bí thư Miêu hết hồ nghi, mà khi nghe thì đúng là một việc rất có lý!
Ông ta vội nói: -Tiểu Trần, quan điểm vừa rồi của cậu rất độc đáo, cậu nói rất đúng, nhiều vấn đề không sợ, chỉ cần chúng ta tình nguyện giải quyết từng vấn đề một. Chúng ta sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc sẽ bị vượt qua. Phải nắm tay chặt lại thì nắm đấm mới có lực.
Hiện nay Lĩnh Nam chúng ta đã ổn định nhiều năm như vậy, nắm tay cũng có thể xem như là đủ chặt rồi.
Tôi tán thành phán đoán của tiểu Trần, chỉ trong vòng hai ba năm nữa, Lĩnh Nam chúng ta chắc chắn sẽ có tốc độ phát triển cao!
Miêu Cường vẫn không nói gì, nhìn sắc mặt của ông ta không ai đoán được ông ta đang nghĩ gì, khiến cho Trần Kinh và Hạ Quân rất thấp thỏm.
Nhất là Hạ Quân, ông ta cảm thấy những lời Trần Kinh vừa nói khiến cho Bí thư rất kích động.
Chỉ là không biết trong lòng Bí thư Miêu còn có cách nghĩ nào khác không
Trong nháy mắt, trong lòng Hạ Quân đã phán đoán ra.
Trần Kinh người này phải dùng hợp lý, mà để Trần Kinh đi Nam Cảng là lựa chọn tốt nhất.
Nam Cảng mới là nơi để Trần Kinh có thể trổ hết tài của mình, quan trọng hơn là, Hạ Quân tin tưởng có thể nắm được cục diện ở Nam Cảng, ở đây ông ta cũng đã có nhiều sự sắp đặt!