Cha mẹ của hắn thường ngày rất ghét dùng cơm bên ngoài, nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, hơn nữa đắt tiền, kém dinh dưỡng hơn so với đồ ăn ở nhà, sao hôm nay lại chủ động đề xuất đi ra ngoài ăn cơm chứ?
Thấy ba Trần Chi Đống và mẹ Chung Tú Quyên mặc đồ mới, Trần Kinh cảm thấy đây không phải đi ăn cơm, hình như là có chuyện gì đó đang xảy ra.
Hắn hỏi chị Trần Đình Nguyệt, Trần Đình nguyệt chỉ cười:
- Cậu hỏi chị, chị biết hỏi ai? Chị cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trần Chi Đống hừ hừ, nói:
- Có cái gì lạ chứ? Lão Thạch bạn già của ba mẹ sau khi về hưu gây dựng một quán cơm, đã nhiều lần gọi điện cho ba mẹ, mời ba mẹ đến ủng hộ, các con xem lần này qua đó không chỉ để đứng xem à.
Dù thế nào cũng phải ủng hộ một chút chứ, hôm nay vợ chồng Đình Nguyệt đến đây, đi ăn bữa cơm lại có gì kỳ quái chứ?
Trần Đình Nguyệt ngẩn người, nói:
- Là chú Thạch sao? Vậy tình cảm tốt, chị đang suy nghĩ là chuyện gì mà gọi cho chị và anh Uông về, hóa ra là việc này, con ủng hộ.
Trần Đình Nguyệt chỉ cười nhìn Trần Kinh, trong ánh mắt có chút ý vị mờ ám.
Trần Kinh cau mày nói:
- Ủng hộ cái gì? Người ta mở nhà hàng phải nhờ ba ủng hộ à?
- Đi, đi, chú lái xe chở ba mẹ đi, tôi và anh rể, Linh Nhi sẽ đuổi theo sau,
Trần Đình nguyệt đẩy Trần Kinh, vui mừng hoan hỉ.
Linh Nhi hét lên:
- Con muốn đi chung xe với cậu.
Trần Kinh nói:
- Đi, đi, Linh nhi theo cậu, để cha mẹ con gọi xe.
Trần Kinh bế Linh nhi đặt vào ghế lái phụ, bà ngoại ôm cô bé, Trần Chi Đống nói:
- Phía sau chứa đủ người, gọi xe làm chi? Không cần tiền sao?
Trần Đình Nguyệt cười ha hả, nói:
- Chú Kinh lái xe chậm, con muốn đến đó sắp xếp một chút.
Chung Tú Quyên nói:
- Không cần con sắp xếp nữa đâu? Đều sắp xếp xong xuôi, đợi chúng ta đến ăn cơm mà thôi.
Thế là mọi người chen chúc trên một chiếc xe. Chỗ đến là một con đường đầy bóng mát ở phía sau chính quyền khu Đông Thành, nơi này là một quán cơm hương vị Tứ xuyên phía trên treo toàn đèn lồng màu đỏ rất bắt mắt.
Trần Chi Đống kéo cửa xuống, chỉ vào mấy cái đèn lồng màu đỏ nói:
- Bên kia, ơ kìa Lão Thạch thật tài. Làm đường hoàng như vậy, chúng ta không thể so bì được.
Trần Kinh đậu xe dưới lầu, Linh nhi liền đòi ăn kẹo hồ lô.
Vừa rồi ở ngã tư đường, có mấy người bán hàng rong chào mời kẹo hồ lô, cô bé thấy được, trong lòng đã muốn mua, hiện tại đến nơi vẫn không quên.
Trần Đình Nguyệt nói:
- Ăn mứt hồ lô làm chi? Ăn cơm đi, Bà ngoại cho con ăn cật mà con thích nhất nhé.
- Không, con muốn ăm kẹo hồ lô, cậu mua cho con kẹo hồ lô đi.
Trần Kinh nói:
- Được rồi, mọi người xuống xe trước đi, con cùng Linh nhi quay đầu xe đi mua mấy cây kẹo hồ lô, rồi đến ngay.
Trần Đình Nguyệt nói:
- Cậu làm hư con bé, cậu cưng nó hơn cả ông bà ngoại nữa.
Cô trên miệng thì mắng, nhưng vẫn cười ha hả bước xuống xe, đợi Trần Kinh quay đầu xe đi mua đồ trở về. Hắn dừng xe nắm tay Linh nhi đi thẳng vào quán Tứ Xuyên, hắn cảm thấy ánh mắt của người xung quanh có chút bất thường.
Nhân viên phục vụ quán Tứ Xuyên đều đội khăn trùm đầu màu hồng phấn, mặc áo xanh lam hoa trắng nhỏ. Một đám cô gái líu ríu chỉ trỏ hướng bên này.
Trần Kinh đi đến quầy phục vụ, có một cô bé thân hình rất đẹp đứng ở quầy phục vụ, cô nhìn thấy Trần Kinh, mỉm cười, trên mặt hơi đỏ.
Trần Kinh hỏi hai ông bà lúc nãy ngồi ở phòng nào.
Cô bé cười ha ha, quan sát từ trên xuống dưới đánh giá Trần Kinh, sau một lúc lâu mới chỉ phía sau nói:
- Cầu hỉ thước ở phía sau kia.
- Các cô cười cái gì, có gì hay mà cười chứ? Làm việc cho tôi đi.
Một giọng nữ từ khúc quanh cầu thang của lầu hai vang lên, trong đại sảnh một đám cô gái đang líu ríu vội vàng tản đi, ánh mắt không còn nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh sờ mặt, rất là lúng túng.
Trong lòng hắn nghĩ, trên mặt của hắn có dính gì không, sao lại có nhiều người nhìn mình thế?
Cô bé Linh nhi cười khanh khách, nói:
- Cậu, những dì này đều nhìn cậu kìa, mấy dì này thật xinh đẹp.
Thần sắc Trần Kinh quẫn bách. Ở đầu bậc thang, một cô gái vừa lúc dừng bước.
Dáng vóc của cô gái rất cao, tóc vén cao, để lộ một sợi sây chuyền lóng lánh trên cổ, sợi dây chuyền nấp trong cổ áo sơ mi trắng tinh.
Khi Trần Kinh nhìn về phía cô gái, cô cũng đang hướng bên này nhìn Trần Kinh, ánh mắt hai người đối diện, ánh mắt của cô hoảng hốt, trên mặt nhanh chóng nổi lên hai luồng mây đỏ ửng.
Trần Kinh ngẩn người, nói:
- Thạch Anh? Cô là Thạch Anh?
Cô gái đỏ mặt, liên tục gật đầu, nói:
- Vâng, Trần Kinh à, chú Trần đi ra phía sau rồi, anh… anh thay đổi nhiều quá.
Nhìn thấy một cô gái quen thuộc ở nơi này, khiến trong lòng Trần Kinh hồi tưởng về mười mấy năm trước.
Lúc đó cha mẹ đều dạy ở trường tiểu học, nhà cũng ở ở trong khu ký túc xá công nhân viên chức mà trường phân cho.
Ký túc xá của khu công nhân viên chức rất đơn sơ, có một sân nhỏ, cái sân đó chính là nơi mà Trần Kinh và bạn nối khố chơi đùa với nhau.
Cha của Thạch Anh tên là Thạch Kính Đường, lúc ấy là hiệu trưởng của trường học, Trần Kinh cũng quen biết Thạch Anh ở nơi đó.
Sau Thạch Kính Đường được điều đến nơi khác dạy học, Trần Kinh không có gặp qua cô, mặc dù mười mấy năm không gặp, hôm nay vừa thấy, Trần Kinh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
- Em thay đổi nhiều quá, năm đó còn là ốc sên giờ đã trưởng thành rồi.
Trần Kinh cười nói.
Mặt của Thạch Anh đỏ ửng lên, liếc mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Anh mới là con ốc sên nhỏ đó, anh có lớn hơn em là bao.
Cô bé Linh nhi vỗ tay nói:
- Cậu con ốc sên nhỏ, con ốc sên nhỏ à.
Cô bé một tay cầm lấy kẹo hồ lô, tay kia thì đập bên này, động tác có chút vụng về, rất đáng yêu.
Trần Kinh ngượng ngùng cười sờ đầu Linh nhi nói:
- Đây là cháu gái của anh, là con gái của chị Đình Nguyệt, tên của nó là Linh nhi, Linh nhi, chào cô Thạch đi con.
- Chào cô Thạch.
Trên mặt Thạch Anh lộ ra nụ cười ôn hoà, ánh mắt của cô nhìn Linh nhi, nói:
- Linh nhi rất ngoan, giống mẹ của anh như tạc, Linh nhi ăn mứt hồ lô, cho cô một cái được không?
Linh nhi chớp ánh mắt nhìn chằm chằm Thạch Anh, có chút cảnh giác trốn phía sau Trần Kinh.
Trần Kinh cười nói:
- Được rồi, cô chỉ trêu đùa với con, mới thấy kẹo hồ lô của con rất ngon.
Linh nhi gở một viên kẹo hô lô đưa cho Thạch Anh, nói:
- Cho cô một cái lớn nhất đấy.
Thạch Anh cười ha ha, không ngờ đem kẹo hồ lô nhận được trong tay, đút vào trong miệng, gật đầu nói:
- Ăn ngon thật, quà của Linh nhi là ngon nhất đấy.
Linh nhi cao hứng cười to, nắm ngón tay của Trần Kinh nói:
- Cô Thạch thật xinh đẹp...
Thạch Anh hơi sửng sốt, mặt đỏ lên, ánh mắt lại như có như không liếc nhìn Trần Kinh.
Trần Kinh có chút lúng túng nhẹ nhàng ho một tiếng nói:
- Thạch Anh, em đang bận, có dịp chúng ta sẽ tán gẫu, Ba mẹ của anh đoán chừng là không chờ được, anh đi ăn cơm trước.
Sau vườn của quán Tứ Xuyên là một dãy phòng chung.
Tất cả tên phòng đều có bốn chữ, nào là "Bát Tiên quá hải", "Đào viên kết nghĩa" vv.., đều lấy từ ở tác phẩm cổ điển nổi tiếng, mà phòng Trần Kinh bước vào được gọi là " Thước kiều tương hội”.
Trần Kinh đẩy cửa đi vào, trong phòng náo nhiệt dị thường, một bàn lớn, người ngồi đầy chung quanh.
Hắn hơi ngẩn người, Trần Chi Đống đã đứng dậy, nói:
- Kinh, con lại đây, đây là chú Thạch, con có nhận ra không?
Tuổi của Thạch Kính Đường nhỏ hơn Trần Chi Đống, ấn tượng của Trần Kinh đối với Thạch Kính Đường dừng lại ở mười mấy năm phía trước, hắn loáng thoáng nhớ rõ, năm đó Thạch Kính Đường có lông mi đậm, ánh mắt thường xuyên mở thật to, thoạt nhìn rất uy nghiêm.
Hiện tại mười mấy năm không gặp, tướng mạo của Thạch Kính Đường vẫn như trước, chỉ có điều trên đầu bạc cả rồi, ánh mắt cũng nhu hòa hơn, năm tháng không buông tha người, cũng già cả rồi.
Trần Kinh tiến lên khách khí nói:
- Chào chú Thạch.
Thạch Kính Đường cười ha ha, bắt tay với Trần Kinh, nói:
- Ái chà, đứa nhỏ này thay đổi nhiều quá, nếu có gặp ở bên ngoài cũng không nhận ra, lão Trần, anh sinh ra một đứa con quý hóa như vậy.
- Ngồi, ngồi đi, ông ta kéo Trần Kinh ngồi xuống.
Trần Chi Đống vừa chỉ một người phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta:
- Đây là thím Thạch.
Trần Kinh trước kia chưa từng thấy qua bà xã của Thạch Kính Đường, chỉ mơ hồ nghe nói bà làm ở doanh nghiệp nhà nước, làm giám đốc điều hành, xem dáng vẻ hiện tại, trẻ hơn nhiều so với Thạch Kính Đường.
- Chào thím Thạch.
Trần Kinh nói.
- Thím họ Tô. Người phụ nữ nhìn qua Trần Kinh, ánh mắt rất lợi hại, khiến Trần Kinh cảm thấy có chút quái dị. Bà ta chỉ người đàn ông bên cạnh nói:
- Đây là em của thím, Tô Đình Diệu.
- Chào chú Tô.
Trần Kinh gật đầu chào người đàn ông trung niên.
Tô Đình Diệu gật đầu, chỉ chiếc ghế, nói:
- Ngồi đi.
Trần Kinh ngồi xuống, cũng thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người đang hướng về hắn.
Thạch Kính Đường nói:
- Thạch Anh đứa nhỏ này, làm sao còn chưa tới? Bắt đầu ăn cơm rồi.
Bà xã của ông ta nói:
- Bên ngoài có khách ăn cơm, cháu Anh bận đi sắp xếp, chúng ta không cần đợi nó.
Thạch Kính Đường nhân tiện nói:
- Lão Trần, thầy giáo Chung, hôm nay chúng ta là bạn già gặp nhau uống trà nói chuyện?
Trần chi Đống nói:
- Tất cả nghe theo sự an bài của lãnh đạo, anh muốn uống, tôi sẽ uống với anh.
Thạch Kính Đường vung tay lên nói:
- Hôm nay đừng nói từ lãnh đạo được không, anh và tôi là đồng sự già, anh còn lớn hơn tôi, tôi phải gọi anh bằng một tiếng ông anh.
- Xuân Hà, lấy hai bình rượu lại đây.
Thạch Kính Đường gọi nhân viên phục vụ.
Tô Đình Diệu giơ tay lên nói:
- Rượu tôi có ở đây, ông ta từ bên hông lấy một xâu chìa khoá đưa cho Trần Kinh nói:
- Cậu Trần, bên ngoài có chiếc Santana màu đen, sau xe có hai bình rượu Mao Đài, cậu đi lấy tới đây.
Trần Chi Đống vội hỏi:
- Phó chủ tịch Tô, hôm nay tôi mời khách, sao lại để cho anh lấy rượu?
Tô Đình Diệu nói:
- Được rồi, thầy Trần, chúng ta không câu nệ tục lễ này, cậu Trần, đi đi.
Trần Kinh ngẩn người, hắn sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, lấy chìa khoá trong tay của Tô Đình Diệu, bước nhanh ra ngoài...
Hắn vừa mới đóng cửa lại, liền nghe bên trong thím Thạch nói:
- Đứa nhỏ này a, chất phác như thế, bé Anh nhà tôi thật có mắt biết chọn lựa.
Trần Kinh ngẩn người, ngây người tại chỗ.
Suy nghĩ hồi lâu, Trần Kinh liền cảm thấy không bình thường, bữa cơm thân tình hôm nay cũng là bữa cơm tương thân, đây là chuyện gì vậy?
Trần Kinh có chút xấu hổ, ngẩng đầu đã thấy Thạch Anh vừa đi tới.