Hiện nay đối với Trần Kinh mà nói, bây giờ tốc độ sẽ quyết định thành bại.
Hắn sớm đã nhìn ra, thời gian trước Ủy ban nhân dân Tỉnh thông qua những văn kiện liên quan tới chức năng của Ban hợp tác kinh tế, đây chính là con dao hai lưỡi.
Tại sao văn kiện đó lại được thông qua một cách thuận lợi vậy?
Trần Kinh rõ ràng là đã đắc tội với Vạn Ái Dân, nhưng Vạn Ái Dân là cán bộ đứng thứ hai của Tỉnh lại không can thiệp vào sự việc này, điều này rất đáng ngờ.
Chức năng của Ban hợp tác kinh tế đã được xác định, một là Phòng công tác kinh tế từ giờ sẽ có phương hướng để làm việc, nhưng mặt khác cũng đồng nghĩa với việc Tỉnh ủy đang hi vọng Ban hợp tác kinh tế sẽ tạo ra được thành tích mới.
Cho dù không tạo ra được thành tích gì, vậy cũng phải có hành động gì đó, phải cho lãnh đạo thấy được triển vọng của Ban hợp tác kinh tế trong tương lai.
Lãnh đạo không thể lúc nào cũng bao dung tha thứ cho một đơn vị luôn luôn không có động thái gì.
Vì vậy ở góc độ này mà nói, xác định chức năng của Ban hợp tác kinh tế, điều này giống như vụt một roi vào sau lưng Trần Kinh.
Cái roi này quật xuống, không có bất cứ phản ứng gì, những cục diện khó sau này càng khó có thể dự đoán được.
Đối với một cán bộ mà nói, thành tích chính là sinh mệnh, có nhiều lúc cần phải bảo vệ sinh mệnh.
Một người cán bộ có thành tích, cho dù trong các mối quan hệ còn tồn tại nhiều vấn đề, đắc tội với cấp trên.
Vì cách quản lý quá cứng nhắc, không gian hoạt động quá lớn, Trần Kinh ở Lân Giác chính là ở hoàn cảnh ấy.
Nhưng nếu không có chút thành tích gì, lãnh đạo không nhìn thấy điểm khởi sắc nào, hoàn cảnh này cứ tiếp diễn thì hỏng hết.
Trần Kinh hiện nay đang chuẩn bị phải đối mặt với hoàn cảnh này.
Vì vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất nguy hiểm, hiện giờ rất là tình hình, trong vòng một tháng, nếu công tác của Ban hợp tác kinh tế không có bất kỳ tiến triển nào.
Hắn chắc chắn sẽ phải đối diện với cục diện rất khó khăn.
Lần này từ Bắc Kinh trở về, dù Phương Liên Tuấn không có phản hồi gì, nhưng hắn lại rất vội vã, chuẩn bị báo cáo sự việc này với Kiều Chính Thanh.
Dự án lấy từ Bộ Thương mại, nhất định phải tạo ra thành tích, tạo ra sức ảnh hưởng.
Hiện giờ Trần Kinh đang đối diện với cục diện bốn mặt đều có kẻ thù, ở đâu cũng không được đón tiếp.
Nếu Trần Kinh chủ động tìm người khác giúp đỡ, tìm người hỗ trợ, xem chừng việc đẩy mạnh công việc sau này sẽ khó khăn, chắc chắn là sẽ có người cản trở.
Nhưng dự án chứng nhận tư chất doanh nghiệp của Bộ Thương mại, nếu có thể làm mới lại hoàn toàn, thì người khác sẽ tới gõ cửa xin.
Trên thương trường, có một loại hình marketting cao cấp, cũng áp dụng biện pháp này.
Đích đến của việc marketting đó chính là nắm được lòng người, thứ mà Trần Kinh đang muốn kiểm soát đó là tài nguyên.
Lúc Trần Kinh và Kiều Chính Thanh nói chuyện là nửa đêm.
Trần Kinh nói hết những suy nghĩ của hắn cho Kiều Chính Thanh nghe.
Kiều Chính Thanh nghe suy nghĩ của Trần Kinh cảm thấy rất khả thi, nhưng nếu muốn mở rộng chứng nhận doanh nghiệp Trung Hoa, thì cần phải có sự ra mặt của Tỉnh.
Tốt nhất là có sự ủng hộ hỗ trợ của Bí thư Mạc của Tỉnh ủy.
Nếu Bí thư Mạc đưa ra một lời góp ý hay một chỉ thị gì đó, thì dự án này nhất định sẽ thành công lớn.
Trần Kinh nói:
-Phó chủ tịch Kiều, tôi cũng không giấu anh! Tôi đến báo cáo công việc với anh, là hi vọng đạt được kết quả này. Một khi Bộ Thương mại phê chuẩn dự án này xuống dưới, Lĩnh Nam chúng ta được chọn là nơi thí điểm đầu tiên, Ban hợp tác kinh tế chúng tôi sẽ thực hiện trách nhiệm cụ thể.
Tính định vị của dự án này cao bao nhiêu, điểm mấu chốt đó là thái độ của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh chúng ta.
Nếu thái độ của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh tích cực, vậy việc này chắc chắn có thể thành công.
Kiều Chính Thanh không nói gì, nằm ngửa ra ghế, không biết là đang nghĩ cái gì.
Một lúc sau, ông ta đột nhiên mở to mắt nhìn Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, Bí thư Mạc mới nhận chức, trong lúc này không nên sơ ý thể hiện thái độ. Nếu cậu muốn tôi tới đó hỏi dò, tôi có thể nói thẳng với cậu, hi vọng là rất ít!
Trần Kinh nhíu mày, trong lòng rất thất vọng.
Hắn biết Kiều Chính Thanh là một người điềm đạm, ông ta nói có rất ít hi vọng, thì tính khả thi của việc này đúng là không nhiều.
Trần Kinh trầm ngầm một lúc, nói:
-Chú Kiều, vậy Chủ tịch Chu thì thế nào?
Kiều Chính Thanh cười, nói:
-Trần Kinh, chính trị là một môn cần phải học, đôi lúc cậu cần phải suy nghĩ nhiều một chút, quan sát nhiều một chút. Tình hình hiện nay là thế nào? Tính chất của cái dự án cậu vừa nói là thế nào? Lúc này Chủ tịch Chu có thể thể hiện thái độ thế nào?
Trần Kinh hơi kinh ngạc, dường như chợt hiểu ra điều gì đó trong lời nói của Kiều Chính Thanh.
Hiện tại ở Lĩnh Nam Bí thư Mạc mới lên nhận chức, các cán bộ từ trên xuống dưới ai cũng rất cẩn trọng.
Chưa biết rõ tính tình của Bí thư Mạc thế nào, cẩn tắc vô áy náy.
Mà lúc này đối với Chủ tịch Chu Tử Binh lại càng quan trọng.
Lĩnh Nam không thể sánh được với những tỉnh khác, địa vị Bí thư Tỉnh ủy ở Lĩnh Nam rất đặc biệt.
Phó bí thư, Chủ tịch Tỉnh đều phải thể hiện vị trí của mình, nghiêm túc phối hợp với Bí thư, mà không thể tự mình đưa ra quyết định, làm một số việc để Bí thư có cách nhìn xấu về mình.
Đây chính là vấn đề giác ngộ chính trị, nếu không giác ngộ điều này thì không thể nào làm được Chủ tịch Tỉnh.
Bí thư Mạc mới nhận chức, mỗi thời đại lại có những cận thần mới, vấn đề đầu tiên Chu Tử Binh phải làm đó là làm thế nào để phối hợp với công việc của ông ta, chứ không phải là cạnh tranh với lãnh đạo mới.
Dự án Trần Kinh vừa nói dù sao cũng rất đặc biệt, cũng coi là một dự án mới phát.
Điểm mấu chốt ở đây là, dự án này có được Trung Ương thông qua không, hiện giờ Bộ Thương mại đang nắm trong tay quyền cho dự án đó khởi động lại.
Dự án đó rốt cuộc có thể thành công không, nếu không thể thành công thì sẽ tạo lên ảnh hưởng thế nào, tất cả việc này đều không thể biết trước được.
Lúc này Kiều Chính Thanh làm sao có thể gây thêm loạn cho Chu Tử Binh?
Mới nghĩ tới đây, trong lòng Trần Kinh tự nhiên trùng xuống.
Nếu phía Phương Liên Tuấn có tin tức gì, thì Trần Kinh hiện giờ đang cần mượn thế ai đó.
Nếu không mượn thế ai đó, chỉ dựa vào danh dự Ban hợp tác kinh tế của hắn mà muốn làm tốt dự án đó, có lẽ là không thể.
Nếu mượn thế của Bộ Thương mại làm việc này.
Chu Duy cũng không phải là một ngọn đèn đã cạn dầu.
Đến cuối nếu có thành tích thì đều là của ông ta cả, nếu xảy ra việc gì thì lại đều đùn đẩy cho Trần Kinh, đây không phải là việc Trần Kinh muốn.
-Chú Kiều, chẳng nhẽ lại không có cách gì để làm được?
Trần Kinh nói, vẻ mặt rất ủ rũ.
Kiều Chính Thanh nhíu mày, trầm giọng nói:
-Trần Kinh, có một câu tôi muốn nói với cậu. Tôi thấy cậu hiện giờ làm việc gì cũng có vẻ hơi hấp tấp, từ khi tới Ban hợp tác kinh tế tới giờ cậu không còn điềm đạm, suy nghĩ chín chắn được như trước nữa. Cậu nghĩ đi cục diện khó khăn hiện nay của cậu làm sao mà có!
Nếu ban đầu khi đưa ra quyết định cậu suy nghĩ chín chắn hơn, chuẩn bị nhiều hơn, thì có tạo thành cục diện như hiện nay không!
Ông ta chỉ tay về phía Trần Kinh, lắc đầu nói:
-Còn cậu hiện nay, trong lòng quá hấp tấp. Lúc nào cũng nghĩ làm thế nào để ngay lập tức tạo ra được thành tích, tạo ra một dự án để xoay chuyển tình thế hiện giờ. Suy nghĩ này tôi có thể hiểu được, nhưng đây không phải là cách để làm việc.
Làm việc cần phải bình tĩnh hơn, phải làm theo chỉ thị của Bộ, từng bước từng bước mà đi.
Muốn một ngày mà có thể tới đích, muốn một miếng là có thể ăn được hơn một nửa, điều này làm sao có thể?
Gấp gáp vì lợi ích trước mắt, mà đặt lợi ích lớn sang một bên, vậy sao được?
Vẻ mặt Trần Kinh hơi xấu hổ, không nói câu nào.
Nhưng điều Kiều Chính Thanh vừa nói, hắn sao lại không rõ?
Nhưng Trần Kinh hiện nay nếu dựa theo những quy tắc thông thường, căn bản là thà có hành động gì còn hơn chịu đựng.
Trần Kinh từ khi bước chân tới Ban hợp tác kinh tế, hắn liền hạ quyết tâm, dù gây ra họa tày trời gì, thì cũng không được bình bình không có gì đặc biệt.
Vốn Trần Kinh là một người rất cấp tiến, hắn rất ghét sự ảm đảm bình bình, lại càng không thích người mà việc gì cũng không làm được.
Bây giờ không phải rất thịnh hành câu nói này sao! Bị đánh chết là người gan to, đói chết là người gan nhỏ.
Câu này trong đó cũng nói rõ một đạo lý, không dám mạo hiểm, chính là không biết nắm bắt cơ hội.
Trần Kinh hiện tại là đang mạo hiểm, chính là không đi con đường thông thường, nói hắn đánh bài cũng được, nói hắn muốn được ăn cả gã về không cũng được, nói hắn gấp gáp vì lợi trước mắt cũng được, dù sao hắn vẫn làm như vậy.
Trần Kinh hiện giờ giống như một con ngựa hoang bị đứt dây cương, cứ chạy thẳng tới mục tiêu.
Gặp núi thì mở núi, gặp sông thì xây cầu, trước mặt dù có núi cao trùng trùng, hắn cũng không chùn bước, nhất định phải đạt tới mục tiêu.
Lời phê bình của Kiều Chính Thanh hắn cũng khiêm tốn nhận, dù sao những lời Kiều Chính Thanh nói cũng rất có đạo lý.
Lăn lộn trong chính đàn, đầu tiên phải điềm đạm, cẩn trọng.
Hiện giờ cách làm của Trần Kinh không giống như bình thường, Kiều Chính Thanh là một người đi trước, có chút không nhìn được đó cũng là điều dễ hiểu.
Trần Kinh rất cẩn thận tiếp nhận phê bình của Kiều Chính Thanh, và biểu hiện rõ là sau này sẽ thay đổi.
Lúc đó vẻ mặt của Kiều Chính Thanh mới dịu đi một chút.
Ông ta tự tay pha cho Trần Kinh một ly trà nóng, hai cao thủ về trà ngồi uống trà cùng nhau.
Trần Kinh lúc đó đang nghĩ cách này của hắn không được, hắn nên tìm cách khác.
Kiều Chính Thanh lại không biết hiện nay đang nghĩ gì!
Một lúc sau, Kiều Chính Thanh đột nhiên hỏi giờ Trần Kinh.
Trần Kinh đưa tay lên nhìn, trong lòng bất ngờ, chợt thốt ra một câu:
-Trời, đã rạng sáng rồi sao.
Theo bản năng hắn đứng dậy từ biệt.
Buổi tối hôm nay hắn đã lấy quá nhiều thời gian của Kiều Chính Thanh, Kiều Chính Thanh hiện nay đang làm việc ở Tỉnh ủy, trách nhiệm gánh trên vai rất nặng, công việc rất nhiều, nếu không nghỉ ngơi đầy đủ, đối với sức khỏe của ông ta rất không tốt.
Kiều Chính Thanh nắm hai tay, nói:
-Được rồi, dù sao cũng đã tới lúc này rồi, không vấn đề gì thì cứ ngồi thêm lúc nữa!
Trần Kinh ngơ ngác, nhìn chằm chằm Kiều Chính Thanh.
Kiều Chính Thanh trầm ngâm một lúc, mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Trần Kinh, sự việc không phải hoàn toàn không có thể xoay chuyển. Nếu tìm Phó bí thư Hạ, thì sự việc sẽ không như thế này!
Trong lòng Trần Kinh bỗng xiết lại, Hạ Quân?
Bộ Thương mại triển khai dự án xuống Lĩnh Nam, tìm Phó bí thư Hạ thì có tác dụng gì?
Trần Kinh có chút mơ hồ.
Tuy tên tuổi của Hạ Quân như sấm bên tai, ông ta được coi là cha đẻ của quan trường Lĩnh Nam.
Nhưng ông ta dù sao ông ta cũng không quản công việc của ủy ban, về phía công việc ở ủy ban, ông ta thì có bao nhiêu sức ảnh hưởng?
Nhưng Kiều Chính Thanh không phải là người thuận miệng là nói, ông ta nói như vậy chắc chắn là có đạo lý riêng.
Trần Kinh vội nói:
-Chú Kiều, tôi với Phó bí thư Hạ không thân thiết nhau lắm. Việc này anh có thể giúp tôi ngỏ ý không?
Kiều Chính Thanh liên tục lắc đầu nói:
-Tôi nói cho cậu biết, những việc này của cậu tôi không can dự. Cậu phải làm thế nào, thì làm như thế. Có thể làm được hay không, tôi cũng không có cách nào!
Ông ta dừng lại một lúc, rồi nói:
-Nếu cậu tìm đến được Phó bí thư Hạ thì sự việc nhất định sẽ thành!
Kiều Chính Thanh nhấn giọng khi nói câu nói này, khiến trong lòng Trần Kinh chợt thấy vô cùng tự tin.
Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, việc gì rồi cũng có cách giải quyết, Kiều Chính Thanh nói tới Hạ Quân, ít nhất khiến Trần Kinh cảm thấy có một tia hi vọng.
Nhưng Trần Kinh làm sao có thể liên hệ được với Hạ Quân?
Cấp bậc thân phận của hai người quá khác nhau, trước đây hắn và Hạ Quân cũng có duyên gặp mặt một lần, nói chung là không thân thiết lắm.
Chẳng nhẽ Trần Kinh cứ mạo muội đi tìm Hạ Quân sao?
Sau đó thuyết phục Hạ Quân thế nào?
Trần Kinh tưởng tượng thế nào cũng không thực tế, rất không thực tế.