Đường Ngọc thực sự tựa như một cái đầm khiến cho đàn ông du lịch trong đó, cuối cùng luyến tiếc lên bờ rời khỏi hồ biếc.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, Đường Ngọc nhẹ giọng rên rỉ, Trần Kinh thở hồng hộc, mùi vị của hai người hòa lẫn vào nhau, hơi thở ngập tràn trong không khí, toàn bộ nhiệt tình cháy bỏng khiến cho huyết mạch người ta như sôi sục.
Hôm nay Trần Kinh giống như một con ngựa hoang dồn hết sức lực, mãnh liệt xông lên, đưa Đường Ngọc lên một tầng sóng khoái cảm đỉnh cao.
Liên tiếp vài ngày, hai người đều quấn lấy nhau.
Đường Ngọc từ Việt Châu đến đây, giương cờ đánh vào khởi binh hỏi tội, kỳ thật trong lòng cô muốn cùng tình lang hẹn hò.
Cả gian phòng đều là chiến tích của hai người, từ phòng ngủ đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng tắm, hai người ân ái có phần điên cuồng.
Xa cách đã lâu, cuộc sống cấm dục đã lâu khiến hai người đem tất cả áp lực sinh lý và tâm lý trong cơ thể giải phóng hết trong mấy ngày nay.
Lại thêm một lần kịch liệt lăn lộn.
Trần Kinh mệt quá nằm vật ra, sắc mặt Đường Ngọc ửng hồng, cả người vô lực, vùi mình trong chăn, một mình lẳng lặng tận hưởng dư vị còn lại.
Ngày mai phải đi rồi, vừa ly biệt liền không biết phải bao lâu mới có cơ hội ở cùng nhau.
Cho nên hôm nay, bằng bất cứ giá nào, Đường Ngọc hết lần này đến lần khác nghĩ cách muốn rút kiệt Trần Kinh, cũng để giải tỏa hết ham muốn của mình.
Không biết qua bao lâu, Trần Kinh ngồi dậy, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, hắn nhả ra một vòng khói, nói:
-Tiểu Ngọc à, về vấn đề hai phóng viên bị đánh. Gần đây anh đã điều tra kỹ càng. Căn cứ vào tình hình trước mắt cho thấy, vụ án này còn có chút phức tạp, khả năng sẽ liên lụy đến vấn đề một số cán bộ của bọn anh lợi dụng chức quyền vi phạm quy định.
Bây giờ tình hình của Tẩu Mã Hà tương đối loạn!
Trần Kinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Đường Ngọc nhẹ nhàng dựa sát lại nói:
-Được rồi, Trần Kinh, anh cũng đừng có ngày nào cũng đặt thêm nhiều trọng trách lên vai mình như vậy. Hoàn Thành cũng được, Tẩu Mã Hà cũng được, tạo ra cục diện ngày hôm nay cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Một mình anh cũng không phải Tôn Ngộ Không, sao có thể nhất định xoay chuyển được cục diện?
Trần Kinh cười cười, nói:
-Đường Ngọc à, lời này có vẻ không hợp với thân phận phóng viên của em a. Em là cán bộ phóng viên trường kỳ phỏng vấn, em nên biết, làm một cán bộ chủ quản một phương, trách nhiệm trên vai định trước là rất nặng nề.
Trần Kinh nhẹ nhàng hừ một tiếng nói:
-Anh ở Hoàn Thành với tư cách người trợ giúp, phát huy không mấy tác dụng. Nhưng ở Tẩu Mã Hà, anh là nhân vật đứng đầu, thật sự nếu không phát huy một chút tác dụng, thì nói không được!
Trần Kinh từ trên giường đứng lên, mặc quần áo vào.
Đường Ngọc nói:
-Kinh, anh muốn đi sao?
Trần Kinh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn hai má của Đường Ngọc một cái, nói:
-Tiểu Ngọc, ngoan a. Hôm nay anh phải đi Tẩu Mã Hà, do đó anh sẽ không tiễn em được rồi! Không có cách nào khác, hiện tại anh ở vị trí này, không thể toàn lực ứng phó!
Đường Ngọc lẩm bẩm, gật đầu nói:
-Vậy anh đi đi, em lớn như thế này, anh còn sợ em bị bắt cóc mất sao?
Trần Kinh cười, giơ tay nhéo nhéo hai má cô, nói:
-Thực ngoan, đây mới là cô gái ngoan của anh chứ...
...
Tẩu Mã Hà.
Văn phòng Quận ủy số 1, hôm nay bài trí của văn phòng được đổi mới hoàn toàn, tất cả các Ủy viên thường vụ Quận ủy đều tự tập lại đây.
10 giờ, Trần Kinh tiến vào văn phòng, tất cả mọi người đứng dậy, Trần Kinh khoát tay nói:
-Mọi người ngồi xuống cả đi! Chúng ta đâu phải làm hội nghị Quốc hội đâu chứ.
-Haha!
Không khi phòng họp được thả lỏng, mọi người đều tự nhiên ngồi xuống.
Hôm nay đề tài thảo luận của Hội nghị thường vụ chủ yếu là làm báo cáo cho chính phủ về thành tích và vấn đề công tác kinh tế của Tẩu Mã Hà giai đoạn gần đây, sau đó tiết mục cuối cùng là đề ra suy nghĩ và phương án cải cách cụ thể về vấn đề kinh tế mới của Tẩu Mã Hà.
Chủ tịch Quận, Lý Ủng Quân phát biểu liền báo cao hai vấn đề này với Hội nghị thường vụ.
Tẩu Mã Hà trong quý này, việc phát triển kinh tế, nhất là phát triển công nghiệp chế tạo vẫn còn vấn đề tồn tại. Tình hình sinh tồn của doanh nghiệp tư nhân rất khốc liệt, nhất là các xí nghiệp chế tạo loại vừa và nhỏ tồn tại rất khó khăn, thông qua thống kê cho thấy, các xí nghiệp vừa và nhỏ ở Tẩu Mã Hà trong quý trước đã có hơn hàng nghìn xí nghiệp đóng cửa.
Điều này đưa đến cho Tẩu Mã Hà hai vấn đề, một vấn đề là áp lực về công ăn việc làm, sức cạnh tranh toàn quận đang giảm xuống. Vấn đề thứ hai đó là bởi vì các xí nghiệp đóng cửa, đã đưa đến rất nhiều nhân tố không ổn định.
Ví dụ như số ngân hàng bất lương cho vay gia tăng, xí nghiệp trốn chạy thiếu nợ một lượng lớn công nhân, nông dân, vấn đề trị án xã hội gặp phải vấn đề lớn..v..v...
Nhìn ra được, khi nói đến mấy vấn đề này, Lý Ủng Quân có chút bất đắc dĩ.
Hiện tại hoàn cảnh chính là như vậy, các xí nghiệp chế tạo của Hoàn Thành đều đang gặp phải khó khăn.
Mặt khác, hoàn cảnh đầu tư của Tẩu Mã Hà chuyển biến xấu khiến cho các nhân tố không ổn định và vấn đề trị an xã hội xuất hiện, một đống xí nghiệp đang nghĩ cách dời đi nơi khác phát triển, vấn đề này trước mắt tuy rằng vẫn chưa nghiêm trọng.
Nhưng manh mối này xuất hiện đủ để cho các cấp lãnh đạo của Tẩu Mã Hà đề cao cảnh giác rồi.
Lý Ủng Quân phát biết xong.
Không khí hội trường trở nên nặng nề, tất nhiên là do vấn đề cảm xúc.
Lý Ủng Quân thực bất đắc dĩ, cảm xúc không vui, điều này khiến cho sĩ khí của toàn bộ máy xảy ra vấn đề.
Trần Kinh ho khan một tiếng nói:
-Các vị, tình hình trước mắt không tốt, điều này chứng tỏ chúng ta gặp phải nhiệm vụ rất gian khổ. Hôm nay tôi mở ra hội nghị này, thứ nhất là muốn cùng mọi người nghiên cứu phương hướng phát triển kinh tế của Tẩu Mã Hà chúng ta. Thứ hai, tôi cũng mang đến hai tin tốt.
Tin thứ nhất, gần đây, tôi ở tỉnh thành có ghé qua Thính cục, Ban hợp tác kinh tế tỉnh muốn đưa Hoàn Thành chúng ta trở thành khi thí điểm khai triển hình thức hợp tác kinh tế tam giác, trong đó địa khu trọng điểm hợp tác là Hongkong và Macao. Chúng ta tham gia làm cuộc thí điểm này, Ban hợp tác kinh tế định đầu tư một trăm triệu vạn làm kinh phí hỗ trợ.
Trước mắt nguồn kinh phí hỗ trợ này có hai hạng mục, hạng mục thứ nhất là Hà Hương của Hoàn Thành chúng ta hợp tác với Hongkong tạo ra sản phẩm chế tạo cao cấp.
Hình thức hợp tác này do một công ty có thương hiệu của Hongkong đảm nhiệm, Hoàn Thành chúng ta có được công nghệ chế tạo tốt như vậy, hình thức hợp tác như vậy, có lợi cho xí nghiệp của chúng ta nâng cao phát triển trình độ tự động hóa và trình độ công nghệ...
-Trần Phó bí thư, ngài có thể nói cụ thể xem kinh phí hỗ trợ cho vay dưới hình thức nào không?
Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch quận, Từ Hiểu Chính có chút vội vã, khối kinh tế này trọng trách trên vai ông ta khá nặng.
Trần Kinh nhíu mày nói:
-Lão từ, anh không nên vội, anh nghe tôi nói xong đã!
Từ Hiểu Chính vội xấu hổ nói:
-Không vội, không vội, Phó bí thư, mời anh nói tiếp...
Trần Kinh dừng một chút rồi nói tiếp:
-Tin vui thứ hai đó là Hoàn Thành chúng ta gần đây muốn đẩy mạnh kiến thiết thành thị, Thành ủy đã quyết định đầu tư năm mươi tỷ để thay đổi diện mạo cho thành phố Hoàn Thành của chúng ta, muốn biến Hoàn Thành thành một thành phố đặc sắc và giàu có.
Năm mươi tỷ này, Tẩu Mã Hà của chúng ta phải chiếm đến ba mươi tỷ.
Chúng ta phải dùng ba mươi tỷ này kiến thiết đường phố của Tẩu Mã Hà, kiến thiết thành thị, xanh hóa đô thị, văn minh đô thị đều phải làm.
“Bốp bốp!” không tự chủ được, đã có người vỗ tay, Từ Hiểu Chính đứng lên nói:
-Thật tốt quá, Phó bí thư, tin vui này của anh đối với Tẩu Mã Hà mà nói, quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!”
Chân mày của Lý Ủng Quân dần giãn ra, nói:
-Phó bí thư, hai tin vui này của anh không nói trước Tẩu Mã Hà của chúng tôi sẽ thay đổi ra sao. Chỉ cần ủng hộ tinh thần của chúng tôi, vậy đã là rất có tác dụng rồi!
Ông ta thở dài một tiếng nói:
-Phó bí thư, anh nói đúng, bất cứ lúc nào tinh khí thần cũng không thể mất. Chúng ta phải có lòng tin, chúng ta phải cố gắng thay đổi cơ sở công tác, phải nhận thức thực tế, cẩn trọng nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Hiện tại đến lúc cần phải đoàn kết...
-Được!
Ủng Quân Quận trưởng nhấn mạnh trọng điểm:
-Đoàn kết!
Trần Kinh đảo mắt nhìn qua mọi người trong hội trường.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt Phó bí thư Quận ủy, Chiêm ích, trong chốc lát, hiện đang là Ủy viên thường vụ Quận ủy, mặt của Cục trưởng Cục Công an, Ngũ Dịch trong chốc lát rồi mới nói:
-Đoàn kết rất quan trọng, chúng ta muốn đồng tâm hiệp lực, thứ nhất là phải làm một việc, chính là phải đem những con sâu làm rầu nồi canh, con chuột phá hoại này loại bỏ đi! Mười mấy người chúng ta ở trong cuộc họp long trọng này, mọi người đều chung một lòng đoàn kết.
Cho nên, đoàn kết lại là xu thế chung, là mạnh mẽ, quyết đoán, bất cứ lúc nào thuận theo xu thế chung là có thể đi được, càng chạy càng cao.
Mà người có ý đồ đi ngược lại, kết quả sẽ không mấy lạc quan, con đường càng chạy càng hẹp....
Trần Kinh nghiêm mặt, giọng điệu rất nặng, nói mấy câu thôi mà cả hội trường tràn ngập sát khí.
Có một số bộ phận cảm thấy phấn chấn, có một số bộ phận lại kinh hồn bạt vía, còn có một số cán bộ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Trần Kinh.
Hội trường yên tĩnh trong chốc lát, Trần Kinh chậm giọng nói:
-Tốt lắm, chúng ta trở lại vấn đề chính. Vừa rồi Từ Phó chủ tịch quận hỏi tôi vấn đề cho vay kinh phí của Ban hợp tác kinh tế. Vấn đề này rất dễ giải quyết! Chúng ta chọn dùng sách lược lui thuế.
Chỉ cần là hai khu chúng ta hợp tác phát triển thương phẩm cao cấp, vậy thương phẩm của chúng ta sẽ không bị quá hạn đóng thuế ở quận nữa.
Đương nhiên, nói đóng thuế quá hạn là không tốt, nói khen thưởng cho càng thỏa đáng một chút. Nhưng bất kể là đóng thuế quá hạn cũng được, hay là khen thưởng cũng được, chúng ta có thể cam đoan xí nghiệp Hoàn Thành của chúng ta trong khoảng thời gian ngắn sẽ xoay chuyển được xu hướng suy tàn...
Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm nói:
-Không cần để ý người khác nói cái gì, không cần để ý người khác nói chúng ta muốn làm địa phương bảo hộ chủ nghĩa. Tỉnh thành chúng ta phải có thi thố, quận xã, thị trấn, cũng phải có thi thố tương ứng kích thích. Cải cách một chút, chúng ta không thể đập hết tất cả để sửa lại được.
Chúng ta cuối cùng cũng phải cho xí nghiệp của chúng ta quá độ thôi!
Cho dù thế nào cũng chủ một câu, nhưng công việc này chính phủ các anh bố trí, đề ra phương án. Không cần nghe những lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài kia, có vấn đề anh để cho người đó tới tìm tôi. Các anh dụng tâm làm việc, tôi giúp các anh chịu trách nhiệm, như thế nào?
Từ Hiểu Chính nói:
-Phó bí thư, chúng tôi rất có lòng tin!
Trần Kinh cười cười, quay đầu nhìn về phía Lý Ủng Quân nói:
-Lão Lý, anh cũng là một ta cừ khôi trong công tác kinh tế. Mấy năm nay ở Tẩu Mã Hà anh đã bị bó buộc nhiều rồi, không được trổ tài. Hiện tại tôi cho anh bước lên đài thể hiện, chờ xem anh thế nào đó!
Lý Ủng Quân đứng lên nói:
-Phó bí thư, anh yên tâm, ngày hôm nay anh bày tỏ thái độ thẳng thắn như vậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng...