Hiện bên ngoài đâu đâu cũng đồn đại ông ta là người thích phô trương lãng phí, thích mua danh trục lợi, nói những điều như muốn mời Phó chủ tịch thành phố Phùng xuống thị sát, mời Phó chủ tịch thành phố Phùng tham dự lễ cắt băng khánh thành, không phô trương không được, truyền thông mời tới cấp bậc quá thấp, vậy thì nhất định sẽ không mời được.
Mà những điểm này đều hoàn toàn đều là đặc điểm của Phùng Nhân Quốc, hoàn toàn chính xác, ông ta quả thực rất để ý những điểm này.
Ở vào vị trí Ủy viên thành ủy thành phố Hải Sơn, Phó Chủ tịch thường vụ thành phố, thời gian và sức lực của Phùng Nhân Quốc ông có hạn, không thể chuyện gì cũng hoàn tất chu đáo.
Về phương diện tham dự hoạt động, đương nhiên phải có chọn lựa, không thể hoạt động nào cũng tham gia được.
Chẳng qua ông ta xem trọng vấn đề hình thức hơn những vị lãnh đạo khác, vì vậy trước đây đã có rất nhiều tìn đồn về việc Phùng Nhân Quốc thích phô trương.
Điểm yếu của nhân tính chính là như vậy, càng là chỗ đau của người khác càng phải chọc vào.
Lần này, có người bịa đặt sinh sự, không còn nghi ngờ đã chạm tới chỗ đau của ông ta.
Ông ta lập tức cho người điện xuống Ủy ban Nhân dân quận Lân Giác, nói ông ta nhất định sẽ tham gia lễ đăng kí doanh nghiệp của trấn Ngọc Vân.
Nhưng tuy rằng ông ta đã có hành động rồi, những bức bối trong lòng lại không hề vơi đi.
Ông ta suy ngẫm rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định báo cho Lý Quốc Vĩ một tiếng. Ông ta muốn biết hiện bộ mặt Lân Giác như thế nào, tại sao dường như bên Lý Quốc Vĩ không hề biết đến thông tin này?
Lý Quốc Vĩ xách mông chạy tới Ủy ban Nhân dân thành phố, vừa vào phòng làm việc của Phùng Nhân Quốc, ông ta liền trực tiếp hỏi xối xả:
- Quốc Vĩ, công tác của các anh ở Lân Giác rốt cuộc là thế nào hả? Các anh kẹp hạng mục của người ta, cũng mấy tháng rồi? Vẫn chưa làm rõ sao? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhiều lúc phải đặt đại cục làm đầu, không thể hành động theo cảm tính!
Hạng mục mà Phùng Nhân Quốc nhắc tới chính là chỉ hạng mục Bán sơn Hào Đình.
Vốn dĩ quan hệ của Phùng Nhân Quốc với hạng mục này không nhiều lắm, nhưng hôm nay ông ta có chuyện bực mình, cần tìm lý do để phát tiết, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy cớ này.
Ngoài ra, hạng mục Bán sơn Hào Đình không thể tiếp tục tiến hành, hiện trong thành phố cũng có rất nhiều lời bàn tán về việc này, thậm chí có rất nhiều mũi dùi đang chĩa về phía Phùng Nhân Quốc.
Hạng mục này do Trần Kinh ra tay điều tra niêm phong, điểm này lại không có dị nghị.
Nhưng niêm phong đã lâu như vậy, vẫn không có cách nào tiếp tục thi công lại, liệu có phải có kẻ cố tình quấy phá nội tình?
Bởi vì, hạng mục bị đình chỉ thêm một ngày, áp lực mà Trần Kinh phải đối mặt càng lớn, liệu có phải có kẻ mong rằng hạng mục này vĩnh viễn không được thông qua?
Tình hình chính đàn Lân Giác, Trần Kinh là người mới, là lính nhảy dù*.
(*chú thích: từ này dùng trong giới quan trường chỉ những người dựa vào quan hệ để tiến thân, không có tài cán gì cả)
Lý Quốc Vĩ thuộc hàng đầu sỏ ở đây, về lý phải là kẻ nắm giữ cục diện Lân Giác, mà Lý Quốc Vĩ lại là người của Phùng Nhân Quốc.
Vậy mà lúc này lại đình chỉ một hạng mục lâu như vậy, càng kéo dài càng không thấy thời hạn, phải chăng là do Phùng Nhân Quốc không muốn đụng tới? Hoặc là Phùng Nhân Quốc có ý đồ tạo áp lực cho ai đó?
Cho nên cục diện lúc này cũng đã khéo léo nhiều rồi, dự án Bán sơn Hào Đình cũng nên được tiếp tục thi công rồi, vậy mà tại sao vẫn không có động tĩnh gì?
Chẳng lẽ Lý Quốc Vĩ cũng không lĩnh ngộ được ý đồ này của ông ta sao?
Bị Phùng Nhân Quốc hỏi dồn dập về vấn đề Hào Đình, Lý Quốc Vĩ không có chút phòng bị tâm lý nào, mặt đỏ tía tai, kinh ngạc nói không thành lời.
Về vấn về của hạng mục này, hiện cũng khiến Lý Quốc Vĩ khó xử.
Mọi việc cần thiết tập đoàn Bất động sản Ôn Hải đều đã làm rồi, hạng mục này cũng nên được thông qua.
Nhưng vấn đề là phía Trần Kinh lại không có động tĩnh gì, không có đơn vị nào dám đứng ra nhận trách nhiệm.
Lân Giác hiện nay không giống với trước kia, Trần Kinh ra tay tàn độc, xử lý mấy cán bộ liền. những người còn lại đều thấy sợ.
Càng đáng sợ hơn là thủ đoạn của Trần Kinh vô cùng cao siêu, giết người không thấy máu, mà lại vừa độc vừa chuẩn, khó mà phòng bị, muốn trốn cũng không trốn nổi.
Trước khi nắm rõ thái độ của Trần Kinh với hạng mục này, mọi người đều muốn tỏ thái độ, vì vậy sự việc vẫn cứ tiếp tục kéo dài.
Lý Quốc Vĩ thấy rất xấu hổ, quan trọng là ông ta cũng không dám đi hỏi thái độ của Trần Kinh thế nào. Hỏi như vậy, chẳng phải cho thấy ông ta đang rất nôn nóng, và có quan hệ dính líu với Ôn Hải sao?
- Chủ tịch Phùng, hạng mục Bán sơn Hào Đình này, trước mắt Bí thư Trần không tỏ thái độ gì, cán bộ cục ủy chưa thấy thỏ cũng nhất định không chịu thả ưng, vô cùng cẩn thận… Lý Quốc Vĩ cân nhắc từng từ, dè dặt trả lời.
Phùng Nhân Quốc lặng người, nhìn chằm chằm Lý Quốc Vĩ không lên tiếng.
Câu trả lời của Lý Quốc Vĩ nằm ngoài dự liệu của ông ta, bởi vì ý của Lý Quốc Vĩ đã nhắc rằng Trần Kinh không tỏ ra thái độ gì, nên mọi chuyện cũng không thể giải quyết.
Từ lúc nào Lân Giác đã thành thiên hạ của Trần Kinh? Lý Quốc Vĩ hắn đã làm ăn thế nào?
Chuyện của Chính phủ, thái độ của nhân vật số một Chính phủ còn không được, vẫn phải xem thái độ của một tay Bí thư?
Lý Quốc Vĩ thầm cười khổ, ông ta có thể hiểu được tâm trạng của Phùng Nhân Quốc, nhưng hôm nay ông ta nhất định phải báo cáo chính xác tình hình, phồng má giả làm kẻ mập đối với ông ta mà nói hiện vô cùng bất lợi.
Tình hình Lân Giác hiện tại là như vậy, thực sự cầu thị mà nói, về hạng mục Bán sơn Hào Đình, Lý Quốc Vĩ đã tỏ rõ thái độ, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Chuyện này muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn giải quyết tốt chuyện này, vẫn phải tìm Trần Kinh.
Phùng Nhân Quốc chậm chạp nhắm mắt lại, trong lòng hơi thất vọng, thất vọng vì Lý Quốc Vĩ.
Ông ta biết Trần Kinh không đơn giản, cũng có năng lực.
Nếu như không phải vậy, chủ tịch thành phố Thanh Hương không cho phép hắn, Trần Kinh lại dám trực tiếp đối đầu với Chủ tịch thành phố Thanh Hương? Chủ tịch thành phố Thanh Hương vẫn chọn nhẫn nhịn, chứng tỏ trong tay kẻ này đã có bài.
Nhưng Phùng Nhân Quốc vẫn không tưởng tượng được rằng, Trần Kinh lại lợi hại đến thế. Lý Quốc Vĩ cơ bản không phải đối thủ của Trần Kinh, cục diện Lân Giác lại có thể trở thành như thế này…
Lý Quốc Vĩ lại nói:
- Chủ tịch Phùng, vấn đề của hạng Bán sơn Hào Đình, tôi sẽ báo cáo với Bí thư Trần Kinh, hạng mục này vẫn phải tiến hành!
Phùng Nhân Quốc lắc đầu đáp:
- Được rồi, chuyện này để tôi nghĩ cách, cuối cùng cũng phải có cách giải quyết thôi!
Ông ta ngừng lai một lúc, nói:
- Về vấn đề tình hình ngoại bộ Lân Giác, anh làm chủ tịch quận cần nghĩ cách cải thiện, phải tạo mối quan hệ tốt với các đơn vị trong thành phố, các anh em quận huyện, điều nay vô cùng quan trọng.
Hợp lý sẽ được ủng hộ, vô lý không ai giúp đỡ! Đạo lý này tôi nghĩ anh nên hiểu.
Lý Quốc Vĩ gật đầu, khẽ mở miệng như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng.
Hoạt động ở trấn Ngọc Vân lần này, Lý Quốc Vĩ vốn muốn giải thích với Phùng Nhân Quốc mấy câu, nhưng rồi ông ta nghĩ lại, mình mở miệng chẳng khác nào mình sai.
Lẽ nào lại nói Trần Kinh cố tình bịa đặt khích tướng Phùng Nhân Quốc?
Ông ta nói những chuyện này căn cứ ở đâu chứ? Không có chứng cứ chẳng phải vu cáo hãm hại Trần Kinh?
Lại nói, Phùng Nhân Quốc nghe được tin này ông ta sẽ cảm thấy thế nào? Ông ta sẽ nghĩ Trần Kinh ghê tởm, hay sẽ nghĩ Lý Quốc Vĩ ông vô dụng?
Tâm tư lãnh đạo khó nắm bắt, Lý Quốc Vĩ hiểu rõ điểm này, vì vậy ông ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên giữ chuyện này trong bụng là ổn nhất.
…
Mười bốn xã trấn Lân Giác, tin tức thu hút đầu tư quý ba vô cùng tốt.
Theo quy hoạch Quận ủy, trọng điểm Lân Giác là ở ngành sản xuất dụng cụ gia đình, đưa ngành sản xuất đồ gia dụng thành đầu ngành phát triển.
Để lên được vị trí đầu ngành, ngành đã tập trung nguồn tài nguyên ưu thế nhất, nguồn lực lớn nhất, nguồn tài lực cũng đổ dồn về đây, sự ủng hộ chưa từng có của chính phủ và đảng ủy các cấp. Doanh nghiệp sản xuất đồ gia dụng cũng có tính tích cực hơn bao giờ hết.
Số liệu của Cục công thương cho thấy, trong quý ba, Lân Giác tổng cộng đã hoàn thành thu hút hơn tám trăm hạng mục đầu tư, trong đó hơn bảy trăm doanh nghiệp đồ gia dụng đầu tư xây dựng nhà máy hoặc mở cơ cấu chi nhánh ở Lân Giác.
Trước đây Lân Giác lấy trọng tâm là đồ gia dụng truyền thống, hiện đã trở thành loại đồ dùng gia đình truyền thống, đồ dùng văn phòng, đồ chơi cho thiếu nhi, đồ giả cổ phố biến.
Mà tổng ngạch thu hút đầu tư đã đạt hơn tám tỉ đồng, con số này tính trong cả thành phố Hải Sơn cũng đủ để vào top năm, đây có thể nói là một thành tích đột phá.
Trừ điều này ra, Lân Giác trong quý ba này còn hoàn thành dự án xây dựng cơ sở thượng tầng có số đầu tư lên tới hai tỉ đồng, bao gồm cả dự án xây dựng trung tâm đồ gia dụng Lân Giác do chính phủ đầu tư.
Chính phủ đầu tư cải thiện đường xá khu vực, giải quyết xanh hóa đường phố, mà phần lớn đầu tư tập trung vào trọng điểm đồ gia dụng.
Trợ giúp và ủng hộ các doanh nghiệp tự thiết kế trung tâm của mình.
Ủng hộ và giúp đỡ các doanh nghiệp tự thiết lập mạng tiếp thị và thương hiệu sản phẩm, Chính phủ đầu tư giúp các doanh nghiệp hoàn thành quy hoạch hoá v..v..
Các loại hình dự án phong phú đa dạng, các chính sách thúc đẩy hiệu quả tích cực, thực sự đã giúp các doanh nghiệp đạt được lợi ích thực tế, có lòng tin và động lực để phát triển.
Hơn nữa dưới điều kiện đạt được thành tích hiển nhiên như vậy trong quý ba, Trần Kinh cũng chính thức đưa ra khẩu hiệu đưa Lân Giác thành kinh đô đồ gia dụng quốc tế.
Cạnh đó, chính phủ cũng đã lên kế hoạch tổ chức hội chợ triển lãm đồ gia dụng Lân Giác lần thứ nhất. Qua vài lần tổ chức hội nghị thương định, hội chợ triển lãm được dự định tổ chức vào đầu năm sau.
Tới lúc đó, hội chợ triển lãm sẽ mời các khách thương trong vào ngoài nước cùng tới tham dự, căn cứ theo công tác cụ thể của cục kinh tế thương mại khu vực, thống kê cuối cùng đã có hơn mười nghìn đơn yêu cầu tham gia, dường như hơn một nửa trong số đó là cảu các doanh nghiệp kinh doanh đồ gai dụng, cửa hàng thương mại, cửa hàng kinh doanh cả trong nước, Mĩ, châu Âu, Đông Nam Á.
Tổ chức hội chợ triển lãm này chính phủ dự đoán tiêu tốn hơn hai mươi triệu tệ, cố gắng đưa hội chợ triển lãm đồ gia dụng Lân Giác lần này trở thành hội chợ triển lãm quy mô lớn nhất trong nước.
Nhìn từ góc độ của Trần Kinh, cả đất nước, sản phẩm và thương hiệu đồ gia dụng tập trung như Lân Giác thế này có thể nói có một không hai.
Tuy nhiên, toàn bộ sản nghiệp của Lân Giác vẫn có thể khai thác sâu hơn, trước mắt vẫn chưa thể nói đã hình thành hiệu ứng quy mô chính thức.
Bước tiếp theo, chính phủ cần tăng cường đầu tư ủng hộ các mặt như tiêu thụ, hậu cần… Ngoài ra, chế định và quy phạm chuẩn toàn ngành, Lân Giác cũng cần vươn lên vị trí đầu.
Sự tập trung của một ngành, một mặt có thể hình thành hiệu ứng quy mô, nhưng một mặt khác, cũng có thể dẫn tới cạnh tranh ác ý.
Một khi đã dẫn tới cạnh tranh ác ý, hậu quả sẽ là các doanh nghiệp cùng ngành không ngừng đấu đá nhau, chất lượng sản phẩm, thương hiệu của mình cũng sẽ bị đánh mất trong cuộc chiến ấy, cuối cùng lòng tin và danh dự của cả một ngành sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, kết quả đương nhiên nghĩ là biết rồi.
Nói tóm lại, hiện nay Lân Giác đang ở vào thời điểm mấu chốt.
Nguy cơ! Nguy hiểm và cơ hội cùng tồn tại.
Nhưng cho dù có thế nào, Lân Giác cũng đã có một bước đi vững chắc! Trung tâm phát triển của Lân Giác có đặc điểm, đặc trưng riêng, không giống như các nơi khác cạnh tranh đồng nhất, mà đây cũng là sức cạnh tranh chủ yếu của Lân Giác.
Một bước bán ra này, có ý nghĩa rất lớn, bởi vì nó đã đánh dấu Lân Giác bước vào một con đường rộng lớn hoàn toàn mới.
Chỉ cần ổn định bước tiếp trên con đường này, tương lai của Lân Giác nhất định không thể hạn chế, Lân Giác cũng hoàn toàn có thể bộc lộ hết tiềm năng từ Hải Sơn, trở thành thành phố nổi bật nhất về đồ gia dụng…