Một mặt, kinh tế Hoàn Thành bước vào đáy sâu, chính là thời kỳ mông lung nhất. Về phương diện khác, vì đáy sâu của kinh tế, những vấn đề trước kia bị những cải phát triển nhanh che giấu, giờ bại lộ.
Bộ máy Hoàn Thành hiện tại mệt mỏi ứng phó, lòng tin của mọi người không đủ.
Mặc dù nói lần này Thủ tướng thị sát mục đích là cổ động Hoàn Thành, nhưng làm người bên dưới, họ còn chưa đủ dũng khí để Thủ tướng nhìn đầy đủ diện mạo của Hoàn Thành.
Trong cuộc họp gấp, Nhạc Vân Tùng nghiêm túc chưa từng thấy, nói:
- Các vị, Thủ tướng lần này tới Lĩnh Nam thị sát, là quyết định đưa ra lâm thời sau khi thị sát Hongkong, chính vì quyết định lâm thời này, nếu giải đọc tầng sâu trong đó hàm chứa sự phong phú vô cùng.
Ông ta trầm ngâm tiếp túc nói:
- Ngay trước khi hội nghị bắt đầu không lâu, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy điện thoại cho tôi, lãnh đạo nói cho tôi biết, Chủ tịch chỉ danh nói muốn tới Hoàn Thành chúng ta xem xét, nói phải nhìn mới yên tâm, lời này ngụ ý gì mọi người tất đều hiểu.
Đó là nói ông ấy nếu không nhìn, sẽ không yên tâm.
- Vừa rồi việc bố trí liên quan tới tiếp đãi, tôi đã nói rất rõ ràng. Tôi cứ nói mất lòng trước được lòng sau, ban ngành nào để xảy ra vấn đề, ban ngành đó sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. mỗi ban ngành các vị, bắt đầu từ giờ, phải sẵn sàng trận địa đón quân địch, phải coi công tác tiếp đãi lần này là nhiệm vụ chính trị quan trọng.
Bất cứ lúc nào chúng ta cũng không được để mất tinh thần. Chúng ta nhất định phải để lãnh đạo nhìn thấy diện mạo tươi đẹp của chúng ta, phải để lãnh đạo tin tưởng chúng ta.
Vốn là một cuộc họp ngắn, lại mở suốt hơn ba tiếng, mãi tới khi màn đêm buông xuống mới kết thúc.
Sau khi hội nghị kết thúc, Nhạc Vân Tùng lại giữ mình Trần Kinh lại, vì chỉ có hai người, thần sắc ông ta hòa hoãn hơn rất nhiều.
Ông ta dùng bút máy gõ trên bàn văn kiện, nói:
- Bí thư Trần, lần này Thủ tướng thị sát là đột ngột tập kích. Hiện tại toàn bộ Lĩnh Nam, áp lực của chúng ta là lớn nhất, trung ương và Tỉnh ủy rất kỳ vọng vào chúng ta, áp lực của chúng ta lớn nhất.
Hiện tại tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào sự phát triển của chúng ta, nếu chúng ta không thoát khỏi được khốn cảnh trước mắt, điều này sẽ ảnh hưởng tiêu cực với sự cải cách của cả nước, lá gan nặng trịch đều ở trên người chúng ta.
Trần Kinh hơi nhíu mày, hắn không nói gì, hắn biết Nhạc Vân Tùng chỉ mở màn, về sau nhất định sẽ có một loạt lời muốn nói.
Quả nhiên, Nhạc Vân Tùng dừng một chút, lại nói:
- Đoàn kết, chúng ta nhất định phải đoàn kết, chỉ có đoàn kết chúng ta mới tìm ra được đường ra. Hiện tại chúng ta vẫn còn tồn tại rất nhiều vấn đề về phương diện đoàn kết. Là do phương diện năng lực cá nhân tôi bị thiếu hụt, không thể lãnh đạo tốt mọi người.
Nguyên nhân quan trọng hơn tôi thấy vẫn là chúng ta có một số đồng chí lãnh đạo nhận thức không đủ, tư tưởng chủ nghĩa anh hùng cá nhân quá nặng, không biết tìm vị trí đúng cho bản thân, không biết đoàn kết đồng chí, đối với những vấn đề này, cậu là Phó bí thư phụ trách Đảng quần chúng, cậu phải coi trọng cao độ,
Trần Kinh ngẩn người, hắn đang nghĩ một vài đồng chí mà Nhạc Vân Tùng nói ở đây là ai, trong đó liệu có bao gồm cả mình?
Nhìn chung toàn bộ bộ máy Hoàn Thành, người trong đầu có chính kiến cá nhân, dùng ngón tay có thể điểm ra rõ ràng.
Khương Thiếu Khôn khẳng định được coi là 1, Trần Kinh cảm thấy bản thân khẳng định cũng được coi là 1, còn có người khác không?
Vừa nghĩ tới đây, Trần Kinh nói:
- Bí thư, tôi nhận thức rất rõ ràng về chức trách cương vị của mình. Tôi chính là hiệp trợ công tác của anh. Anh chỉ đâu, tôi sẽ đánh đó. Thậm chí anh nghĩ tới đâu, tôi sẽ đánh ở đó, điểm này anh yên tâm.
Nhạc Vân Tùng hả hê cười nói:
- Bí thư Trần, cậu quá lời, chúng ta là quan hệ đồng chí, bộ máy chúng ta phải phát huy đầy đủ chế độ tập trung dân chủ. Tôi cũng đâu phải vạn sự thông? Ai có thể bảo đảm quyết định của tôi 100% chính xác.
Ý của tôi vẫn là hy vọng chúng ta có thể dồn sức vào cùng nhau, mọi người đồng tâm hiệp lực, làm tốt công tác.
Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng, Trần Kinh đi ra từ phòng họp, trong lòng liền lẩm bẩm.
Nhạc Vân Tùng nói mơ hồ, càng mơ hồ lại càng khó đoán định.
Có phải Nhạc Vân Tùng có ý kiến gì đối với một vài hoạt động trong hệ thống chính trị pháp luật của mình?
Hoặc ông ta cho rằng mình làm người hiền lành trong phương diện công tác Đảng quần chúng có chút không thỏa đáng?
Trần Kinh nghĩ như nào, đều cảm thấy trong lòng Nhạc Vân Tùng có thể có ý đó, trong lòng hắn ngầm cười khổ.
Nhân sự trong quan trường nhìn không thấu, trong quan trường lời nói có lúc nghe cũng không hiểu, lẽ nào mình thật sự sự nghiệp quan rất thấp.
Sắc trời đã xuống rất tối, Trần Kinh mới bỗng nhiên nghĩ tới chuyện buổi tối ăn cơm với Đường Ngọc. Hắn bấm số của Đường Ngọc, đầu dây bên kia Đường Ngọc giận dữ nói:
- Bí thư Trần, anh thật bận rộn, gọi điện anh toàn tắt máy, có phải ăn được bữa cơm cũng ảnh hưởng rất lớn đối với công tác của anh hả?
Trần Kinh nhăn mặt, nhíu mày nói:
- Cô đang ở đâu? Đừng cả ngày tận lực nói mát, tắt máy di động đương nhiên là vì công tác, cô nghĩ là tôi trốn cô một bữa cơm sao?
Đường Ngọc nghe thấy trong lời nói của Trần Kinh có sự tức giận, cô lập tức liền rút lại những lời châm chọc, nói:
- Tôi ở khách sạn quốc tế, còn chưa ăn cơm. Anh hiện đang ở đâu?
- Nửa tiếng nữa tôi tới.
Trần Kinh xuống lầu, thấy đèn trong xe sáng.
Hắn tới gần, Tam ca bất ngờ không kịp phản ứng.
Cho tới lúc rất gần, Tam ca mới đột nhiên giật mình, đột nhiên nhìn lại là Trần Kinh, vội hỏi:
- Bí thư…Trần.
Trần Kinh cười cười, đè đè tay nói:
- Anh chuyên chú như vậy, đang xem gì thế?
Tam ca xin lỗi cười cười, đưa thứ đồ trên tay cho Trần Kinh. Trần Kinh liếc nhìn, một xấp tư liệu rõ ràng là tài liệu thi thử vào đơn vị sự nghiệp toàn thành phố, Trần Kinh gật gật đầu nói.
- Phương thức dụng tâm của anh rất đúng. Sau này buổi sáng anh không cần đón tôi, dù sao cũng chỉ vài bước đường, tôi tự đi bộ đến là được, dùng nhiều thời gian cho việc đèn sách một chút, tranh thủ thi cho tốt.
Tam ca vội hỏi:
- Bí thư Trần, như vậy sao được? tôi…
Trần Kinh khoát tay nói:
- Không có gì được hay không được. tôi nói được là được. hiện tại anh trọng tâm phải làm hai việc, một là giải quyết vấn đề biên chế, chuyện kia là anh không còn trẻ nữa, có thể nghĩ tới chuyện thành gia thất rồi.
Tam ca đỏ mặt, Trần Kinh khoát tay nói:
- Được rồi, tôi không nói nữa, chúng ta đi thôi, tới khách sạn quốc tế.
…
Khách sạn quốc tế, Đường Ngọc hôm nay mặc một bộ váy dài xanh trắng, cả người nhìn qua rất nhẹ nhàng thanh thoát, cô búi tóc cao, rất thành thục đoan trang, đúng là phong tình vạn chủng.
Trần Kinh ngồi đối diện cô, khoảng cách và sự tiếp xúc gần như vậy, không khỏi có chút lòng hươu dạ vượn.
Tâm tư Đường Ngọc Trần Kinh rất hiểu.
Khi đó Trần Kinh thật sự không có ý gì với cô.
Nhưng hai người đã quen biết nhiều năm, kết giao lâu ngày, khiến hai người khá hiểu nhau.
Đường Ngọc là tài nữ, khí chất tao nhã, tác phong làm người, phong cách làm việc rất ngạo khí, bất kể là trong phương diện công tác hay phương diện khác, cô trợ giúp cho Trần Kinh rất lớn.
Trần Kinh rất cảm ơn Đường Ngọc, cũng thích tính cách của cô. Nội tâm sớm coi cô là bạn.
Nhưng Đường Ngọc thì không vậy, mỗi lần gặp Trần Kinh, ánh mắt cô đều đưa đẩy, khiến Trần Kinh khó có thể chống lại.
Nhất là mấy năm nay, Đường ngọc cũng không có tai tiếng nào, dường như đàn ông trong thiên hạ, chỉ có Trần Kinh có thể lọt vào mắt xanh của cô, người khác đều như không khí.
Điều này khiến Trần Kinh trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Được người khác thích, cảm giác không tệ, nhưng vì mình mà làm người khác lỡ dở, lại khiến hắn áy náy trong lòng.
Hôm nay màn đêm rất đẹp, khách sạn quốc tế ở trên tầng cao, cửa sổ nhìn xuyên ra bên ngoài, thậm chí có thể nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao.
Hai người đều trầm mặc, lẳng lặng hưởng thụ bữa tối phong phú, còn có cảnh đẹp như thơ.
- Đường Ngọc, lần này sao cô có cơ hội tới Hoàn Thành?
Trần Kinh bỗng nhiên hỏi.
Đường Ngọc khẽ cười, nói:
- Lần này tôi tới nhật báo Hoàn Thành ký kết hiệp định hợp tác. Chúng tôi hiện tại chuẩn bị muốn làm liên minh truyền thông, nhật báo Hoàn Thành đã được gia nhập vào liên minh truyền thông Nam Phương của chúng tôi.
Đường Ngọc giới thiệu rất nhiều về việc liên minh truyền thông với Trần Kinh.
Nghe trong lời nói có thể thấy được cô rất tin tưởng, tự tin.
Từ cương vị phóng viên đi tới cương vị hành chính, Đường Ngọc có vẻ càng thêm điềm đạm, tự tin ổn trọng, tài hoa cũng dường như có được nơi bộc lộ.
Trần Kinh tán gẫu với cô, mới hiểu hôm nay Đường Ngọc hẹn mình, là nói cho mình biết hướng đi cải cách mới của công tác tuyên truyền toàn tỉnh.
Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đáp ứng yêu cầu của Tỉnh ủy, thực thi cải cách trong phạm vi toàn tỉnh.
Phương hướng quan trọng của cải cách chính là phải tăng mạnh quản lý vuông góc truyền thông toàn tỉnh,
Phải thay đổi hiện trạng truyền thông địa phương khen ngợi địa phương đó, thổi kèn khen lấy, nhất loạt báo cáo đều cao to.
Nhật báo Hoàn Thành tiến vào liên minh truyền thông Nam Phương, điều này ý nghĩa, áp lực của Thành ủy Hoàn Thành đối với nhật báo Hoàn Thành giảm đi nhiều.
Tác dụng giám sát của truyền thông, vì sự giảm đi của quan hệ lệ thuộc, sẽ có được sự nâng cao lớn lao. Sự cải cách của truyền thông Hoàn Thành sẽ tiến lên bước đi vững vàng.
- Trần Kinh, có phải cảm giác rất áp lực không? Nếu anh cảm thấy áp lực, sau này anh phải chăm chỉ một chút. Giống như tôi tới Hoàn Thành một lần, gặp được anh khó khăn biết bao nhiêu. Sau này anh gặp khó khăn, anh bảo tôi sao có thể tiện giúp anh?
Đường Ngọc cười nói tự nhiên, mở trừng hai mắt, bộ dáng duyên dáng, thay đổi phong phạm chuyên nghiệp khi trước.
Trần Kinh nhìn thấy lòng run lên, vội vàng chuyển ánh mắt.
Lòng hắn vừa chuyển, nói:
- Đúng rồi, Đường Ngọc, có một việc tôi vẫn quên nói với cô. Lần trước tôi tới Hongkong gặp được một người.
- Ai?
- Thẩm Bắc Vọng.
- Hả?
Đường Ngọc cả kinh:
- Anh ta còn sống?
Trần Kinh gật gật đầu, Đường Ngọc trầm mặc một lát nói:
- Anh ta là một nhân vật nguy hiểm, sau này anh ít tiếp xúc thôi. Không chết coi như anh ta mạng lớn rồi, sự việc lần trước, tôi nghĩ lại còn sợ…
Vẻ mặt của Đường Ngọc làm người ta không nhìn ra vẻ vui buồn của cô, thật lâu sau, Đường Ngọc nâng chén rượu lên nói:
- Được rồi, chúng ta uống thêm một chén, uống rượu với anh không dễ, hôm nay chúng ta phải tận hứng.
Trần Kinh nâng chén rượu lên cụng với cô một cái. Đường Ngọc dán cặp môi đỏ mọng vào chén rượu, uống cạn một hơi. Sau đó đột nhiên đi tới, thổ khí như lan nói:
- Trần Kinh, anh dám uống say một trận với tôi không?