Trong phòng một mảnh hỗn độn, khắp nơi là sách và văn kiện bay tứ tung, còn có một sàn nhà đầy nước trà.
Nguyến Sơn Lâm ngồi trong phòng thư kí có thể nghe thấy tiếng vang sôi động ở trong phòng, anh ta câm như hến, không cả dám thở mạnh.
Anh ta chưa bao giờ thấy Lưu Tích Nhân tức giận như thế, tức giận lớn như vậy, hôm nay xem ra bí thư thực sự phát giận lên rồi.
Hội nghị thường vụ hôm nay, e rằng rất ít người nghĩ sẽ có cục diện thế này, vốn dĩ mọi người đều trông cậy vào Trần Kinh trong hội nghị sẽ chủ động giải thích vấn đềm sau đó mọi người thống nhất "tuyên án”, nhưng trong hội nghị, Trần Kinh không chỉ không chủ động giải thích vấn đề, ngược lại dựa vào ưu thế áp đảo, làm Nhiếp Quang không xuống được đài.
Tình huống như vậy thật không thể tưởng tượng được, cũng quá đả kích uy tín.
Nhiếp Quang dĩ nhiên là mặt mày xám xịt, vẻ mặt Lưu Tích Nhân cũng không còn chỗ nào mà chui xuống, làm bí thư nhiều năm ở Đức Thủy, đã sớm quen là một người độc quyền, nhất ngôn cửu đỉnh, đâu có thể chịu đả kích lớn như hôm nay?
Lưu Tích Nhân lúc này, chỉ nghĩ tất cả những thứ trong phòng đều rất chướng mắt, đều làm cho người ta ghét.
Trong đầu ông ta lại nghĩ cảnh tượng cuối cùng của hội nghị thường vụ, chính lúc vẻ mặt ông ta và Nhiếp Quang đều quét đất, không biết như nào là thời điểm tốt.
Bởi vì thời điểm đó, tất cả ủy viên đều đã phát biểu xong, Trần Kinh đã chiếm ưu thế, trong tình huống như thế, Lưu Tích Nhân sao có thể bắt mọi người bỏ phiếu?
Cho dù bỏ phiếu, kết quả cũng không như ông ta mong muốn.
Nhưng không bỏ phiếu, ông ta có thể ngang nhiên chuyên quyền độc đoán không?
Sự việc phát triển đến bước này, Lưu Tích Nhân đã không còn cách nào thu dọn được nữa rồi, đặc biệt triệu tập hội nghị thường vụ thảo luận một chuyện, không thể thảo luận không có kết quả mà đã kết thúc chứ!
Vào lúc này, Trần Kinh phát ngôn, hắn cúi đầu trước tất cả mọi người nói:
-Các đồng chí, cảm ơn mọi người tín nhiệm tôi, nhưng tín nhiệm không thể đại diện cho sự thật. Cho nên, hôm nay tôi tỏ thái độ, việc này trước khi điều tra ra kết quả tôi tạm dừng tất cả công tác.
Là đúng là sai, tôi tin rằng viện kiểm sát của chúng ta và các bộ phận giám chức nhất định có thể điểu tra rõ ràng. Điểm này tôi hoàn toàn tự tin.
Thái độ này của Trần Kinh đúng là điều mà Nhiếp Quang và Lưu Tích Nhân muốn. Chỉ là, thái độ của Trần Kinh là lấy tư cách người thắng lợi nói. Loại cảm giác này chỉ có thể lộ rõ lòng dạ hắn và cái nhìn đại cục, so sánh như vậy, Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang đều ảm đạm rồi.
Lưu Tích Nhân cảm thấy đây là sỉ nhục, Trần Kinh dùng cách này làm nhục ông ta.
Hắn dường như nói với Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang, trên đất Đức Thủy, bất kì ai cũng không thể làm gì hắn, trừ khi hắn tự nguyện.
Cảnh tượng này xuất hiện tại hội nghị thường vụ, Đức Thủy sau này Lưu Tích Nhân có thể có bao nhiêu uy tín và quyền phát ngôn đây?
Lưu Tích Nhân tận mắt nhìn thấy Tống Lâm và những người khác biến đổi sắc mặt, loại biến đổi đó là kinh ngạc, càng kính sợ!
Lưu Tích Nhân không thể tưởng tượng, nếu lần này Trần Kinh thuận lợi bước ra khỏi bóng râm này, chính đàn Đức Thủy sau này sẽ là bố cục như thế nào.
Đến lúc đó, trên chính đàn Đức Thủy, Trần Kinh chỉ sợ muốn đè lên đầu ông ta.
Quăng đồ, phá văn kiện, một trận phát tiết tốt, tâm trạng Lưu Tích Nhân dần dần bình phục.
Trong lòng ông ta chỉ có một ý nghĩ đó chính là bất kể như thế nào, bắt buộc làm thực chuyện này, làm thành thiết án.
Làm tất cả mọi người ở Đức Thủy đều biết Trần Kinh dựa vào quyền lực để mưu lợi cá nhân, đang vi phạm kỉ luật.
Sự việc đến bước này, tất cả che lấp cũng không có giá trị gì, màn che đậy nếu đã có thể tháo ra, ông ta có thể xé bỏ mặt nạ giả tạo rồi.
Nếu đã kéo giá thế ra, trận đấu nay không có đường rút lui rồi, chỉ có than công, cự tuyệt thất bại!
Cầm điện thoại lên, Lưu Tích Nhân gọi đến cho Nhiếp Quang.
Giọng Nhiếp Quang rất u ám, gã nói:
-Bí thư, anh yên tâm, việc này không có bất kỳ vẫn đề gì, nộitrong ba ngày, tôi sẽ chỉnh lý tất cả chứng cứ và tư liệu, bằng chứng trước mặt, không ai có thể nói xạo được. Quốc pháp kỉ luật đảng vô tình, không ai có thể đặc biệt hóa!
Lưu Tích Nhân hạ giọng nói:
-Không nên quá tự tin, tự tin quá, luôn luôn đồng nghĩa với thất bại.
-Tôi hiểu, những việc này đều do tội tự làm! Tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sai sót nào!
Nhiếp Quang nói.
-Vậy thì tốt, tôi đợi tin tức của anh!
Lưu Tích Nhân BA một cái cúp điệng thoại.
Nhiếp Quang ở đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng “tút”, “tút”, quát to một câu:
-Lão già.
Cục diện hôm nay biến thành thế này, chính là do Lưu Tích Nhân cái lão già này làm, hiện tại lại bảo hắn chủi đít cho mình, thật là vô lý.
Hít một hơi thật sâu, Nhiếp Quang nhẹ nhàng cúp điện thoại, ép mình khôi phục tâm trạng.
Hiện tại ở Đức Thủy, gã không thể không có sự giúp đỡ của Lưu Tích Nhân, gã vẫn chưa chắc có thể đối phó Trần Kinh!
…
Đột nhiên một chân đạp ga, xe jeep màu xanh quân đội, giống như một con dã thú rít gào, đột nhiên tháo chạy về phía trước.
Hướng đi, Sở thành.
Tốc độ, nháy mắt tăng tốc đến 180 bước.
Ô tô xẹt qua mặt đất một tàn ảnh màu xanh!
Phương Liên Kiệt lái chiếc jeep việt dã của bộ đội mới được bày ra, a-đrê-na-lin cấp tốc phân bố, gã mặc sức tận hưởng tốc độ lái xe, đem đến cho gã một cảm giác khoan khoái khó tả.
Gã hôm nay có chút hưng phấn, bởi vì bất ngờ nhận được điện thoại thỉnh cầu của Trần Kinh.
Gã và Trần Kinh từ khi tiếp xúc đến nay, chỉ có chuyện gã thỉnh cầu Trần Kinh giúp đỡ chỉ điểm. Cách đối nhân xử thế của Phương Liên Kiết trong quân đội, đạo làm quan, đạo quan hệ với lãnh đạo vừ cấp dưới, những điểm này gã đều nhờ sự chỉ điểm của Trần Kinh.
Phương Liên Kiệt khả năng nhận thức kinh người, gã rất nhanh nắm giữ đạo xử thế thuộc về mình, xét hiệu quả mà nói, rất tốt.
Hiện tại danh tiếng của gã ở quân khu trung nguyên tăng vọt, lãnh đạo vô cùng coi trọng gã, theo xu thế này, trong một hai năm nữa, gã có thể được đề bạt lần nữa.
Chỉ cần trên vai có thêm một sao, một chân Phương Liên Kiệt đã bước vào hang ngũ tướng quân nước cộng hòa rồi, cũng có thể tương đương với gã rèn luyện ở quân khu trung nguyên thành công rực rỡ rồi, về sau toàn bộ nước cộng hòa có thể mặc sức tung hoành khắp nơi!
Gã cảm thấy rất may mắn, bởi vì gã có thể được một người cùng tuổi chỉ dẫn.
Đồng thời, đối với Trần Kinh, gã vô cùng khâm phục và tín phục, gã vẫn luôn cảm thấy ngại, bởi vì, cùng một tuổi, Trần Kinh có thể giúp đỡ gã, nhưng gã không thể thay Trần Kinh làm cho dù là một chút.
Hiện tại, gã cuối cùng cũng có cơ hội.
Gã nhớ tới lời Trần Kinh dặn dò:
-Sự việc này vô cùng phức tạp, đằng sau nhất định có nguyên nhân sâu xa. Thành thật mà nói, tôi không hiểu! Trước mắt, bản thân tôi không tiện làm bất cứ việc gì, chỉ có thể nhờ cậu đi làm rõ chuyện này.
Anh phải nhớ kĩ, sự việc nếu có thể làm thì làm, nếu không nắm chắc thì bỏ đi.
Trên thế giới này có hiểu lầm, nhưng trắng đen lẫn lộn, tôi lại không tin, tôi vẫn an toàn như cũ!
Nghĩ tới những lời này, Phương Liên Kiệt khẽ hừ hừ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần này đến tỉnh thành, nhất định phải làm rõ sự tình.
Phức tạp gì?
Phức tạp hơn nữa, có phức tạp hơn việc quân trong quân đội? Việc của lầu năm góc nước mỹ, quân đội nhân dân đều có thể biết, còn không làm được cái quỷ kế âm mưu nhỏ do đám ô hợp kia đạo diễn sao?
Phương Liên Kiết đầy tự tin, gã nghĩ thời điểm gã ra mặt trước mặt Trần Kinh đã đến rồi.
-Nhất định phải làm cho đẹp, không thể để cho em rể này coi thường được.
Phương Liên Kiệt than thở một câu.
Trong khi Phương Liên Kiệt cấp tốc tới Sở thành, ở Sở thành, đã dâng lên một đợt sóng lớn!
Diêm Danh ngay khi sự việc phát sinh đã bị bên điều tra đem đi kiểm tra, toàn bộ Diêm gia, thậm chí bao gồm Trần gia, dẫn đến một trận khủng hoảng.
Hoàng Lệ vợ Diêm Danh sợ đến mức không làm chủ được tinh thần, chạy đến nhà cậu Trần Chi Đống khóc lóc kể, bà ta không có ai để cầu xin, chỉ có thể cầu xin Trần Kinh.
Nhưng bà ta lại không dám trực tiếp gọi điện cho Trần Kinh, chỉ có đường nhờ cậu.
Trần Chi Đống biết việc này, gọi điện cho Trần Kinh, gọi liên tục ba lần, điện thoại Trần Kinh đều tắt máy.
Đồng thời, tin đồn đã truyền ra, không biết tin đồn từ đâu đến, nói Trần Kinh ở Đức Thủy dựa vào quyền lực mưu lợi cá nhân, chiếu cố người thân trong nhà bao công trình, chọc thủng cái sọt, hiện giờ việc này đã bị tổ chức điều tra, có thể bị mất chức.
Trần Chi Đống nghe được tin tức này, cùng bà xã nhớ kỹ đến mức xoay vòng vòng, Chung Tú Quyên vốn dĩ tim không tốt, chợt nghe tin tức này liền ngất đi.
Trần Đình Nguyệt và Trần Xán cũng về nhà đầu tiên, người một nhà ở trong phòng lo lắng!
Trần Chi Đống với tư cách là trụ cột gia đình, lại xuất thân nhà giáo nhân dân, ông ta rốt cuộc vẫn có vài phần định lực.
Sau khi cả nhà tụ tập đông đủ, ông ta nói với họ:
-Kinh Kinh là do một tay ta dạy dỗ nên người, tính cách của nó ta rất rõ, tuyệt đối không phải là người làm chuyện đó. Chuyện này nhất định có nguyên nhân, chúng ta lúc này không thể rối loạn lòng người, nhất là không được gây thêm phiền phức cho nó.
-Vậy nên làm thế nào? Điện thoại của Kinh Kinh bây giờ không gọi được?
Chung Tú Quyên lo lắng nói.
Trần Chi Đống trầm ngâm một lúc nói:
-Chúng ta bây giờ không được làm bất cứ chuyện gì, coi như chưa có chuyện gì xảy ra! Ta nghĩ, những tin đồn này đến rất kì lạ, chưa biết chừng có người cố ý nói ra...
-Không làm bất cứ chuyện gì sao? hay là con đi Đức Thủy một chuyến, đến đơn vị Kinh Kinh làm việc tìm hiểu tình hình một chút!
Trần Xán nói.
Cô và Trần Kinh cùng lớn lên, tình cảm anh em sâu nặng nhất, vừa nghe Trần Kinh xảy ra chuyện, cô như người mất hồn rồi.
Trần Chi Đống kiên quyết lắc đầu, lạnh lung nói:
- Con đi Đức Thủy có thể giúp Trần Kinh sao? không chỉ không giúp được, không chừng còn phiền thêm! Kinh tử là con nhà quan, tự có tổ chức quản nó, chúng ta có thể quản được nó không?
-Nghe lời ta, chúng ta nên làm gì thì làm, không được cái gì cũng viết lên mặt, như thế mới thực sự bị người ta coi thường!Trần Chi Đống nghiêm túc nói.
Là một người đứng đầu trong nhà, lời nói của ông ta rất có trọng lực, mọi người không dám dị nghị.
Mặc dù, sắc mặt cả nhà không tốt, nhưng trong lòng cũng chấp nhận ý kiến của ông ấy.
Trần Kinh ở Đức Cao không hề biết ở Sở thành, sự việc đã đi đến bước này.
Hắn tắt máy, cắt đứt quan hệ với thế giới bên ngoài, chỉ là vì cẩn thận!
Ở bước ngoặt nguy hiểm, thử thách người nhất là gì, Trần Kinh rất rõ, hiện tại bất kể sự việc khẩn cấp đến mức nào, bản thân lại không thể làm được gì, nhất cử nhất động của bản thân, lúc này không biết có bao nhiêu người nhìn vào.