Gần đây Dịch Tiên Bình có cùng đi vài lần với bí thư Chu Chính thị sát vài đơn vị công an, kiểm sát, tòa án. lúc thị sát ở Phòng công an thì chuyên môn tìm Thang Dịch Dương nói chuyện. Lúc nói chuyện, y không hề che dấu thưởng thức của mình đối với Thang Dịch Dương, khen ngợi anh ta rất nhiều. Y còn nói bằng kinh nghiệm lý lịch và tài hoa của Thang Dịch Dương, hoàn toàn có thể có không gian trưởng thành tốt hơn nữa.
Hành động này của Dịch Tiên Bình, cũng có thể xem như hiện thiện ý đối với Trần Kinh rồi! Lúc đối mặt với Trần Kinh, y biểu hiện kiêu ngạo, đó là do tính ưa mặt mũi chi phối. Mà y quan hệ với Thang Dịch Dương như vậy, là thực sự nể mặt Trần Kinh. Đương nhiên cũng không loại trừ y đang nói phong thanh, về sau khối chính trị pháp luật này, sức ảnh hưởng của Dịch Tiên Bình y có thể sẽ dần dần tăng cường.
Ngồi uống trà nói chuyện phiếm ở nhà Trần Kinh xong, Thang Dịch Dương và Mông Hổ ra về. Trước khi đi Mông Hổ vẫn không quên bỏ tọt mấy mấy bao Phù dung vương vào túi, vừa lấy vừa nói:
- Dịch Dương cậu thôi đi, chiến tuyến công an các cậu cũng là đơn vị nước đục, không giống nha môn nước trong như Phòng Lâm nghiệp chúng ta. loại thuốc lá bình thường khó gặp này, hôm nay tôi phải lưu lại dự trữ.
Trần Kinh đứng nhìn vừa buồn cười vừa tức giận, đem luôn tút thuốc còn hơn một nữa nhét luôn vào tay Mông Hổ, nói:
Anh cầm tất đi, hút thuốc nhiều phổi sẽ bị đen đấy. Đến lúc đó anh đừng có bị hun thành lòng lang dạ sói là được!
Mông Hổ cười ha hả nói:
Lời này của trưởng phòng Trần là nói bóng gió hở. Cơ mà lão Mông tôi trời sinh tính tình trung hậu, sao cũng không thể thành lòng lang dạ sói được đâu!
Mông Hổ và Thang Dịch Dương đến đây là dùng xe Lin born của lâm nghiệp chấp pháp, Mông Hổ ngoài miệng nói Phòng Lâm nghiệp là nha môn nước trong, nhưng làm nhân vật thực quyền của Phòng Lâm nghiệp, quyền y nắm trong tay vẫn là không nhỏ. Chuyện khác không nói, chỉ cần là chuyện tiếp đãi y chia sẻ, một năm ký tên rất khó lường.
Không nói khoa trương, hiện tại Mông Hổ rất là nổi tiếng , bạo gan , ở chính đàn Lễ Hà cũng được coi là một nhân vật .
Mà ngay chỉ ngắn ngủn mấy tháng trước kia, Mông Hổ chỉ là một đội trưởng đội chấp pháp, điều kiện hôm nay như vậy là y trước kia không hề mơ mộng . Mà hết thảy này đoạt được, đều chỉ có điều bởi vì y ở thời điểm mấu chốt chọn đúng đúng chủ, theo đúng người.
Trần Kinh mặc dù đã rời khỏi Phòng Lâm nghiệp, nhưng tài nguyên để lại cho Mông Hổ rất nhiều, mà trước mắt Trần Kinh cũng đang thăng tiến thành công ở Huyện ủy Lễ Hà. Lúc huyện đề bạt cán bộ từ Phòng Lâm nghiệp, Mông Hổ trên trán có đóng dấu “Trần Kinh” được đề bạt cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Mông Hổ trong tay có thực quyền, ở trong Phòng Lâm nghiệp bản thân cũng bắt đầu có một chút tay chân.
Nhưng trong phương diện này, Mông Hổ tương đối cẩn thận. Vấn đề bình thường y đều thỉnh giáo hoặc là báo cáo Trần Kinh cả. Trong lòng y rõ ràng, hiện tại trưởng phòng phòng Lâm nghiệp là Lâm Tần Chi, mà điều Mông Hổ suy xét còn nhiều hơn chính là quan hệ chính trị của Trần Kinh ở Lễ Hà.
Nếu Mông Hổ ở Phòng Lâm nghiệp tỏ ra quá mức nổi bật, vượt cả Lâm Tần Chi, thì có thể tạo thành ảnh hưởng xấu đối với các loại quan hệ của Trần Kinh hay không?
Mông Hổ trong lòng rất rõ ràng một chuyện, y có được ngày hôm nay nguyên nhân là nhờ Trần Kinh, mà những gì y có được nếu không có Trần Kinh giúp đỡ, thì chuyện mất đi cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi. Cho nên, tư tưởng chỉ đạo của y rất rõ ràng, hết thảy sự tình đều lấy Trần Kinh làm trọng.
Y cũng chỉ có thể diễn tốt vai một khẩu súng, Trần Kinh chỉ đi đâu, thì y liền đánh đến đó!
Phòng kinh tế thương mại, Trần Kinh chắp tay sau lưng lưng bước đi thong thả trong phòng Phó phòng phòng kinh tế thương mại. Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới - Phùng Vi Quốc ngồi trên sô pha uống trà, vẻ mặt có chút không yên.
- Trưởng phòng Trần, tình huống cơ bản chính là như thế! Hiện tại chúng ta rất bị động, chuyện khu kinh tế mới này lúc trước có chút làm lớn, chúng ta trưng thu đất đai không hoàn toàn, hiện tại đã nảy sinh vấn đề, muốn giải quyết dứt cũng không được. Công việc trên đầu tôi cũng không biết khai triển như thế nào!
Phùng Vi Quốc nói. Mặt y nhăn như quả mướp đắng, bộ dáng vô cùng ảo não.
Trần Kinh trầm ngâm không nói, vấn đề khu kinh tế mới bây giờ ở Phòng kinh tế thương mại là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Khu kinh tế mới lúc trước quy hoạch là trưng thu vạn mẫu đất. Mười ngàn mẫu đất, trong đó gần ba nghìn mẫu đất là trưng thu hoàn toàn. Đất đai còn lại có một bộ phận là trưng thu một phần , còn có một bộ phận là hiệp ước trưng thu.
Cái gọi là trưng thu một phần, chính là khi đó tài vụ khẩn trương, lúc huyện trưng thu đất, chỉ đưa cho dân một bộ phận, số còn lại chia theo giai đoạn mà trả. Còn hiệp ước trưng thu, là khi đó chỉ ký hợp đồng mà không trả tiền, hai bên ước định ở thời điểm nhất định nào đó sẽ trả tiền.
Căn cứ quy định trong hợp đồng, phàm là những đất đai trưng thu một phần, thì kể từ khi bị trưng thu, đất sẽ không còn thuộc sở hữu của chủ trước nữa. Đôi với tình huống hiệp ước trưng thu, quyền sử dụng đất vẫn thuộc sở hữu của dân, cho đến khi khoản tiền trưng thu được trả đủ.
Khi đó những hợp đồng ký kết kia, chính phủ trả một giá rất lớn mới có thể toàn bộ thống nhất tư tưởng.
Nhưng, xã hội lại phát triển rất rất mạnh, nhất là sản phẩm nhà ở ngày càng mở rộng, giá cả đất đai cũng theo giá nhà ở mà bắt đầu lên dốc. Mà vấn đề mâu thuẫn trong việc khu kinh tế mới trưng thu đất cũng rất nhanh liền biểu hiện rõ !
Đầu tiên, vùng đất trưng thu một phần thì dân bắt đầu đổi ý, bắt đầu cự tuyệt bị trưng thu, còn đất hiệp ước trưng thu thì dân yêu cầu sửa đổi hiệp ước một lần nữa. Ba nghìn mẫu đất đã trưng thu kia thì đang bị dân chúng như hổ rình mồi mà nhìn bên ngoài, bảy ngàn mẫu khác thì đang sắp xếp thể lệ.
Nếu một khi chính phủ muốn tăng đền bù, những người dân kia sẽ ngay lập tức náo ra chuyện cho coi.
Trong đó, phong ba rắc rối lớn nhất phải kể đến ngày sân vận động huyện khởi công, dân bản địa vọt tới hiện trường cản trở thi công, lãnh đạo huyện đều bị vây quanh ra không được.
Khi đó nguyên nhân gây rối chính là vì Phòng Đất đai ra một phương án đền bù cụ thể cho đất trưng thu một phần của khu kinh tế mới, bản dự thảo phương án này vừa ra, mấy người dân trước kia được chính phủ lấy giá rẻ trưng thu hoàn toàn liền không làm nữa, bắt đầu gây rối, yêu cầu chính phủ đền tiền.
Lần gây rối này không phải ngày một ngày hai, náo khởi sự tới là liên tiếp, xí nghiệp và đơn vị mới tới khu kinh tế, thường xuyên bị dân chúng xung quanh quấy rầy. Ban quản lý khu kinh tế mới có thể nói là ứng phó đến mệt mỏi.
Làm giảm bớt áp lực cho Ban quản lý khu kinh tế mới, năm trước Phòng công an huyện lại bổ xung thêm nhân lực tại khu kinh tế mới. Nhưng thế cũng không giải quyết được vấn đề căn bản, mâu thuẫn nảy sinh vì đất đai kia thì càng ngày càng tăng, càng giằng co càng loạn, muốn phân phải trái cũng không phân nổi nữa .
- Trưởng phòng Trần, có câu này tôi không biết có nên nói hay không !
Phùng Vi Quốc nói.
- Anh nói đi, nói đi!
Trần Kinh khoát tay với y, nói.
Phùng Vi Quốc trầm ngâm một chút, nói:
- Vấn đề khu kinh tế mới, quy hoạch phát triển như thế nào vốn là trách nhiệm của chúng tôi. Về phần chuyện cãi cọ tranh chấp kia, một đơn vị kinh tế thương mại như chúng ta, làm sao mà hiểu được ? Tôi xem muốn giải quyết việc này cuối cùng còn phải dựa vào huyện và xã, thị trấn và chính phủ.
Tôi cảm thấy, chúng ta hẳn nên hỏi trên huyện phản ứng thế nào với vấn đề này, để họ ra mặt giải quyết!
Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu, từ hộp thuốc lá lấy ra một điếu, hắn châm thuốc lá hít sâu một ngụm, nói:
Lão Phùng a, ý đồ của anh tôi có thể lý giải! Nhưng dạo gần đây, mời thần đến thì dễ mà tiễn thần đi thì khó. Không biết bắt đầu từ khi nào, khu kinh tế mới đã thành đơn vị cấp dưới của Phòng kinh tế thương mại chúng ta, mà khu kinh tế mới cũng trực tiếp từ xã thị trấn đi ra, trước mắt là đơn vị cấp phó phòng.
Chuyển biến cơ chế thể chế như vậy, lợi ích liền thay đổi. Tôi nói một câu không nên nói, anh bây giờ kéo xã đi hỗ trợ sắp xếp chuyện cãi cọ, có cái xã nào lại đồng ý chứ ?
Phùng Vi Quốc cúi đầu không nói, trên mặt thần sắc có chút xấu hổ.
Lúc trước Lễ Hà thành lập khu kinh tế mới, là quyết định chụp đầu của lãnh đạo huyện, vừa chụp tới, liền chụp ra cái phiền toái lớn. Lúc trước, trưởng phòng phòng kinh tế thương mại Tô Quang Hoa cũng là kẻ chí lớn nhưng tài mọn, vốn nghĩ chỉ cần khu kinh tế mới được xây dựng, Phòng kinh tế thương mại ngay lập tức liền trở thành đơn vị mà mọi người tranh nhau nâng niu. Y đem khu kinh tế mới thành công trình chiến tích to lớn.
Trên thực tế, Tô Quang Hoa ở khu kinh tế mới quả thực cũng đã ăn rất nhiều tiền, mấy năm nay đầu tư cơ sở kiến thiết công trình khu kinh tế mới, gần như là không có nơi nào mà Tô Quang Hoa không nhúng chàm .
Nhưng Tô Quang Hoa bây giờ ngồi xổm trong ngục giam, phải cần người tới sau đến chùi đít. Chuyện này muốn quăng là có thể quăng đi sao ?
Phùng Vi Quốc đã là người cũ ở thời Tô Quang Hoa rồi, y đảm nhận Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới, còn là Tô Quang Hoa tự mình đề bạt. Hiện tại Trần Kinh nói đến mời thần dễ dàng tiễn thần khó, rõ ràng là ám chỉ cái sạp Tô Quang Hoa vứt lại quá mục nát rồi. Nói như thế y làm sao mà không xấu hổ cho được ?
Tô Quang Hoa rớt đài, Chủ nhiệm Ban quản lý Phùng Vi Quốc này còn không bị thay mới, nguyên nhân lớn nhất là không có liên quan đến lợi ích của Phòng kinh tế thương mại. Phó phòng Nhâm Chí Hiền phụ trách công tác chủ đạo, y đến tột cùng kết quả là có thân phận của Phó phòng, mà y lại toàn tâm toàn ý nghĩ muốnngồi thẳng trên vị trí này, y làm sao sẽ lại mắc phải sai lầm?
Nhâm Chí Hiền không vạch ra sai lầm của Phùng Vi Quốc, kỳ thật là không nghĩ ở thời đại của Trần Kinh, Phùng Vi Quốc còn có thể ngồi ở vị trí này được bao lâu.
Phùng Vi Quốc hiện tại tâm tư cũng có chút loạn, y gần đây đang lo lắng Trần Kinh muốn hạ bệ y, muốn điều tra y. Mặt khác, y cũng lo Trần Kinh lợi dụng y làm quân tốt chết thay đi giải quyết vấn đề khu kinh tế mới.
Vấn đề Khu kinh tế mới có nội dung rất sâu, để giải quyết được cũng rất khó khăn phức tạp, Phùng Vi Quốc xông vào tiền tuyến, để mọi người thấy được sai lầm , lão bá tính đều thấy được sai lầm hết, cuối cùng lại bị Trần Kinh mượn gió bẻ măng, kết cục như vậy là kết cục mà Phùng Vi Quốc lo lắng nhất.
- Cốc cốc!
Có người gõ cửa.
Trần Kinh quay đầu lại nói:
Tiến vào!
Cửa bị đẩy ra, người đứng ở cửa là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, Phùng Vi Quốc chỉ liếc mắt một cái liền từ trên ghế đứng lên nói:
Tiểu Hồ ? Cậu...
Y vừa mở miệng nói chuyện, liền ý thức được nơi này là văn phòng của Trần Kinh nên vội vàng nghiêng người, rất tự nhiên đứng ở bên cạnh Trần Kinh.
Người vào không phải ai khác, chính là Hồ Phi, nổi danh ở Phòng kinh tế thương mại, con trai chủ nhiệm hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân huyện, Hồ Quốc Lâm.
- Chuyện gì a? Cậu không thấy tôi và Phó phòng Phùng đang bàn chuyện sao?
Trần Kinh nhíu mày nói.
Hồ Phi liếc mắt Phùng Vi Quốc một cái, Phùng Vi Quốc có chút chột dạ, quay đầu nói với Trần Kinh:
Trưởng phòng Trần, nếu không tôi trở về suy nghĩ một chút, rồi quay lại báo cáo với anh sau!
- Đừng!
Trần Kinh giơ tay ngừng hành động chuồn thẳng của Phùng Vi Quốc
- Anh cứ đứng ở chỗ này, sao cũng không được đi!
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hồ Phi, nói:
Tiểu Hồ, có việc thì nói, đừng ấp úng, rụt rè sợ hãi, có phải lại chọc phải cái sọt nào hay không?