Vốn Trần Kinh đã an bài gặp mặt Đường Chí, mặt khác còn muốn thăm hỏi Cao Vệ.
Nhưng ông cụ Phương gia bỗng nhiên bệnh nặng, Phương gia từ trên xuống dưới bao gồm cả Tây Bắc hệ đều khẩn trương lạ thường, hai người đứng đầu đời thứ ba của Phương gia đều tập trung tại cổng bệnh viện để thăm bệnh.
Mà Cao Vệ thì gọi điện thoại cho Trần Kinh, nói ông ta phải đi Singapore ngay để khảo sát, khả năng không có thời gian gặp mặt Trần Kinh.
Đối với việc lần này, Cao Vệ ha hả cười nói:
-Tôi cũng không phải có ý chối từ đây, trong mắt tôi cậu chính là con dê béo, có cơ hội tóm được cậu, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha. Chỉ tiếc là lần này lãnh đạo an bài đi Singapore, lập tức khởi hành, chúng ta chỉ có thể hẹn gặp lần sau thôi.
Trần Kinh nói:
- Bộ trưởng Cao, ngài không phải chính là lãnh đạo sao?
Cao Vệ cười nói:
-Lãnh đạo còn có lãnh đạo, cậu nghĩ rằng tôi và cậu hiện tại rất tự do sao? Nếu không phải lãnh đạo ra lệnh, tôi cứ như vậy một mình chạy ra ngoài, người khác nhìn thấy chắc chắn coi tôi thành cuốn gói chạy trốn, hậu quả chính là bị cả nước truy nã!
Cao Vệ nói rất hài hước, nhưng cũng có thể thấy vị trí hiện tại của ông ta rất mẫn cảm.
Phó bộ trưởng bộ Tài chính, thần tài thực sự.
Thần tài xuất ngoại, nếu như không phải có việc gì đặc biệt, thì không thể, lần này Cao Vệ xuất ngoại khả năng cũng là có nguyên nhân đặc biệt khác.
Nói chuyện cùng Cao Vệ, Trần Kinh không cảm thấy chút áp lực nào cả.
Cao Vệ có một loại năng lực, ông luôn khiến cho người khác cảm thấy ông không giống như người trong quan trường.
Ông nói chuyện hài hước, khôi hài, hơn nữa không lên giọng, cũng không dùng lời sắc bén, giống như cùng bằng hữu nói chuyện phiếm vậy.
Không thể phủ nhận đây là một ưu thế của ông.
Trần Kinh vô cùng có tình cảm tốt đối với ông.
Có thể tưởng tượng được, Cao Vệ cũng là người lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy.
Ông sao có thể biểu hiện ra bên ngoài một cách đơn giản như vậy được?
Hơn nữa, ông từ cơ sở tiến lên vị trí lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương, quá trình ấy, ông đã phải trải qua bao nhiêu khốn khổ gian nan cơ chứ?
Khó vậy mà ông vẫn có thể giữ được tác phòng rộng lượng, khôi hài, thẳng thắn và thành khẩn, đây là điều rất khó có thể làm được đấy.
Nhật trình bị đảo lộn, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ cùng nhau vào viện thăm Phương lão gia.
Lão tướng quân mấy năm nay sức khỏe càng ngày càng giảm.
Bắt đầu từ mấy năm trước, ông cũng đã trường kỳ ở bệnh viện.
Bệnh của ông là bệnh mãn tính, hơn nữa thân thể người già cũng đã suy nhược đi nhiều.
Bệnh tình khi tốt khi xấu, lúc tốt có thể nói chuyện, đọc sách, lúc xấu cơ bản cũng chỉ có thể nằm gường không ngồi dậy nổi, khả năng giao tiếp cũng đều mất đi.
Bất kể là Phương gia hay là Tây Bắc hệ, tất cả mọi người đều hiểu rõ, ngày ông cụ ra đi đã không còn xa rồi.
Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, một người bình thường như ông cụ, sống được đến ngần này tuổi mới ra đi cũng đã là may lắm rồi.
Nhưng dù sao ông cụ cũng không giống người bình thường.
Ông là một trong số ít những tướng quân khai quốc của đất nước.
Trên người ông gánh quá nhiều trọng trách, chỉ cần ông còn có thể nói, đối với nhân dân cả nước đều có ý nghĩa lớn lao.
Còn đối với Phương gia và Tây Bắc hệ mà nói, thì ý nghĩa càng to lớn hơn.
Cho dù ông cụ bệnh nặng tới mức nào, cho dù còn hay không còn khả năng để ý chuyện thiên hạ.
Chỉ cần ông còn thở thì vĩnh viễn vẫn là cây trụ cột của Tây Bắc hệ.
Điểm này, cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi.
Cho nên, ông cụ bệnh nặng, Tây Bắc hệ trên dưới đều rất khẩn trương.
Lúc Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ vào bệnh viện.
Trong bệnh viện đã có rất nhiều người đến, những nhân tài trẻ tuổi của Phương gia, cán bộ tại Thủ đô của Tây Bắc hệ, trong số này có cả Đường Chí.
Phương Liên Tuấn cũng có ở đó, thần sắc mọi người đều rất nghiêm trọng.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đến cũng ít nhiều gây chú ý với mọi người.
Ngoài trừ việc bụng Phương Uyển Kỳ càng ngày càng lớn dần ra, Trần Kinh trước mắt cũng là đối tượng chú ý của mọi người.
Danh tiếng của Trần Kinh ở Lĩnh Nam cũng không ít, hơn nữa bây giờ hắn là lãnh đạo một đơn bị bậc nhất của tỉnh, là Ủy viên dự khuyết của Tỉnh ủy.
Hiện tại Trần Kinh đang là người nắm giữ hai vị trí trẻ tuổi của Lĩnh Nam.
Một, hắn là cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất, hai, hắn là Ủy viên dự khuyết Tỉnh ủy trẻ tuổi nhất.
Điều này cho thấy tiền đồ của hắn không thể lường trước được.
Phương Liên Tuấn và Trần Kinh khá thân thuộc, ông rất nhanh liền tiến lại.
Trần Kinh thấp giọng hỏi tình hình của ông cụ.
Anh ta lắc đầu nói:
-Bác sĩ nói ông nội cần nghỉ ngơi, tạm thời không nên gặp người khác, chúng ta chỉ có thể ở bên ngoài mà thôi!
Trần Kinh gật đầu, hắn quay lại nói với Phương Uyển Kỳ:
-Em đi tìm một chỗ nào đó ngồi nghỉ chút đi!
Kỳ thật không cần Trần Kinh nhắc nhở, sớm đã có người lại đỡ Phương Uyển Kỳ ngồi xuống.
Trần Kinh liền chào hỏi từng người quen một, không tránh được một phen hàn huyên, trò chuyện.
Đường Chí cũng rất tự nhiên tiến lại gần.
Trần Kinh cười cười nói với anh ta:
-Đường ca, xin chào!
Đường Chí cười cười, vươn tay ra nói:
-Xin chào, vào thủ đô hồi nào vậy? Hiện tại Uyển Kỳ đang có thai, anh nên thường xuyên về đây, để ý cô ấy!
Trần Kinh gật đầu nói:
-Tháng sáu cuối năm nay sẽ trở về thường xuyên hơn, hiện tại trở về thủ đô khá dễ dàng, công tư trọng vẹn đôi đường!
Đường Chí gật đầu, nói:
-Tôi bây giờ đang ở Ủy ban Kỷ luật, về sau có chuyện gì thì cứ gọi tôi. Anh lần này còn ở lại bao lâu?
Trần Kinh trầm ngâm một lúc nói:
-Chắc là còn vài ngày nữa, hiện tại cũng không biết chắc chắn lắm!
-Vậy được, mấy hôm nay xem bệnh tình Phương lão gia thể nào, nếu bệnh tình có chuyển biến tốt, chúng ta hẹn một chút thời gian gặp nhau đi. Lĩnh Nam tôi vẫn luôn muốn tới nhưng lại chưa được qua đó công tác bao giờ, thật hâm mộ anh đó!
Đường Chí nói, giọng điệu khá chân thành.
Lần đầu tiên Trần Kinh gặp Đường Chí, hai người nói rất ít, gần như chỉ là gặp thoáng qua.
Lúc đó, Trần Kinh mơ hồ cảm thấy Đường Chí rất kiêu ngạo.
Hôm nay biểu hiện của Đường Chí rất nhiệt tình, khiến Trần Kinh cảm thấy như mới quen anh ta vậy.
Có lẽ là sau thất bại lần trước, anh ta càng ngày càng trưởng thành.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng, hiện tại vị trí của Trần Kinh cũng đã lên rồi, rốt cục có thể lọt vào mắt xanh của đối phương.
Chút chuyện này cũng không khiến Trần Kinh phải để ý, Trần Kinh lăn lộn trong quan trường đã nhiều năm như vậy, tâm trí so với trước kia đã khác nhiều rồi.
Bị người nhìn trúng hay không, hắn căn bản không thèm để ý.
Cũng không tồn tại nhiều lòng hiếu thắng.
Con đường làm việc thực tế, nhận thức công việc thực sự, thiết lập nhiều mạng lưới quan hệ, kết giao với người chung chí hướng, tạo ra nền tảng cơ sở cho chính mình, đây mới là điều trọng yếu nhất.
Trên quan trường, lại có bao nhiều tình bằng hữu có thể đàm phán chứ?
Giữa mọi người đều là quan hệ đồng chí, đan xe vào đều là lợi ích, có lẽ đây là cách nói nghe vào có chút đả kích nhưng đối với niềm tin mà nói, Trần Kinh tin tưởng vào lợi ích hơn.
Giống như hôm nay vậy.
Một phòng người túm năm tụm ba, người khó gặp cũng có thể gặp, cũng rất tự nhiên tạo thành mối liên kết.
Phương Uyển Kỳ được một đám anh chị em vây quanh, cơ bản đều là con cháu với nhau.
Mà còn có một đội con cháu trẻ tuổi.
Mặt khác, là một tốp Phó giám đốc sở các bộ và Ủy ban trung ương tại thủ đô.
Trần Kinh và Phương Liên Tuấn còn có Đường Chí, mấy người tụ lại một chỗ nói chuyện.
Những mối liên kết này hình thành, thậm chí còn không thể đơn giản quy kết cho lợi ích, cao hơn một chút mà nói, có thể nói là cũng chung chí hướng, nói tục hơn một chút thì chính là vật tụ theo loài.
Kiên nhẫn chờ đợi, cũng không có ai rời khỏi.
Đợi khoảng chừng hai giờ.
Bác sĩ đến yêu cầu đại diện người nhà đi vào.
Phương Lộ Kiên vội vàng đi theo bác sĩ vào trong.
Ước chừng khoảng 10 phút sau, ông đi ra nói:
-Được rồi, được rồi, bố đã không gì đáng ngại lắm, ông đã tỉnh lại rồi, chỉ có điều sức khỏe còn yếu, không thể nói nhiều. Tất cả mọi người đều có công việc của mình, cũng không cần chờ ở chỗ này nữa.
Đợi sức khỏe của cụ tốt hơn một chút thì mọi người lại đây thăm hỏi cũng được!
Phương Lộ Kiên lên tiếng, mọi người liền đứng dậy.
Phương Lộ Kiên ngoắc Phương Uyển Kỳ lại, sau đó lại đến chỗ Trần Kinh xem.
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ liền đến cạnh ông.
Ông hạ giọng nói:
-Ông nội nghe nói hai em đến rồi, muốn nói với các em, các em có con, ông rất vui mừng!
Ông quay đầu nhìn Trần Kinh nói:
-Cậu đưa Uyển Kỳ vào trong, đừng ở lại lâu quá, tầm 10 phút thôi!
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ sóng vai tiến vào phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt.
Trong phòng bệnh, máy hô hấp và các dụng cụ theo dõi chỉ số sinh tồn chiếm hơn nửa gian phòng.
Nhiệt độ phòng ổn định, khá mát mẻ.
Tuy rằng ông cụ bệnh nặng, nhưng trong phòng không có bất kỳ mùi gì khác thường, sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Trần Kinh bước vào cửa liền thấy một bồn cây cảnh.
Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra chậu cây này chính là chậu cây Hoàng dương mộc mình tặng cho ông cụ.
Đã qua vài năm, lúc trước chậu cây cũng không có tươi tốt như hiện tại, cũng không xinh đẹp thanh thoát được như vậy.
Hoàng dương mộc xanh xanh, mỗi lá cây đều dạt dào sức sống, không nhiễm một hạt bụi.
Trong gian phòng, ngọn đèn chiếu rọi xuống, dường như trên phiến lá có thể thấy chất dầu chảy ra vậy.
Phương Uyển Kỳ khá kích động, bước vào cửa nước mặt liền ào ào chảy ra.
Cô buông tay Trần Kinh ra, bước nhanh đến trước giường kêu một tiếng:
-Ông nội...
Phương lão gia nằm ở trên giường, nhấc lưng dậy.
Ông mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh bình thường, thần sắc rất tiều tụy, nhưng lại rất sạch sẽ.
Khóe miệng của ông có chút vết tích của nước bọt, hai mắt như trước rất có thần thái.
Ông bỗng nhúc nhích dường như muốn vươn tay ra lại không thể làm được.
Phương Uyển Kỳ liền vội vươn tay bắt lấy tay của ông, ông cụ cầm lấy tay của Phương Uyển Kỳ, khóe miệng lộ ra một nụ cười:
-Hiện tại vươn tay một cái so với năm đó công hạ một trận địa còn khó hơn!
Trần Kinh vốn rất bình tĩnh, nhưng thấy ông cụ gian nan nói ra những lời này, trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy khóe mắt cay cay.
Trên người ông có một cảm giác thản nhiên, không sợ hãi, khiến lòng hắn rung động.
Đối với sinh tử, có bao nhiêu người có thể thong dong lạc quan như vậy?
Phương Uyển Kỳ sớm đã khóc không thành tiếng rồi, nước mắt lã chã rồi.
Phương lão gia khẽ cau mày, nói:
-Tạm thời cũng chưa chết, cháu khóc như vậy làm gì? Không tốt cho đứa bé đâu!
Phương Uyển Kỳ lau nước mắt, bình tĩnh trở lại.
Ông cụ hơi động đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh, mỉm cười.
Ông dường như đang chào hỏi Trần Kinh, lại tựa hồ đang cười Phương Uyển Kỳ yếu ớt, lại hình như nhìn thấy chuyện gì buồn cười.
Nụ cười này ẩn chứa quá nhiều ý nghĩa, Trần Kinh vội tiến lại gần gọi một tiếng:
-Ông nội!
Ông cụ liếm liếm đôi môi khô, nói:
-Lĩnh Nam là một nơi tốt, ta không đi được! Cháu phải quý trọng công tác ở Lĩnh Nam.
Trần Kinh trịnh trọng gật đầu.
Ông cụ lại thay đổi chủ đồi, hỏi:
-Có xem là trai hay gái không?
Trần Kinh hơi sửng sốt, lắc đầu.
Ông cụ nói:
-Không nên xem, xem là trái pháp luật. Chuyện vi phạm pháp luật không được làm!
Trên mặt ông lại lộ ra nét tươi cười, lời vừa mới nói tựa như một câu chuyện phiếm vậy.
-Sinh ra nhớ nói cho ta biết, ôm lại cho ta xem...
Ông cụ nói chuyện dường như đã rất gắng sức, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ gần như đồng thời gật đầu.