Tẩu Mã Hà qua hơn hai tháng nghiêm túc, trật tự xã hội cuối cùng cũng khôi phục như thường.
Trần Kinh tự mình trấn, toàn quận tăng cường đề bạt rất nhiều cán bộ, những cán bộ vượt qua thử thách mới được cất nhắc này, trẻ tuổi, có năng lực, tràn đầy nhiệt huyết, thiết yếu đối với sự phát triển trước mắt của Tẩu Mã Hà.
Từ việc điều chỉnh các cấp cán bộ một lần nữa, hành động đả kích tội phạm cũng dần kết thúc, cả xã hội và giới quan trường đều chấn động.
Mà lúc này, chính quyền bắt đầu tiến hành bán đấu giá toàn bộ đất khu thương mại, mặt khác, bộ phận xây dựng đô thi cũng bắt đầu đấu thầu công trình.
Mặt khác, về phía khu vực hợp tác, thực thi chính sách đóng thuế quá hạn chưa được bao lâu nhưng doanh nhân bên ngoài cảm thấy hứng thú, xí nghiệp địa phương lại cố gắng hết mình, cố gắng tranh thủ nguồn lợi trước mắt, đã có hơn 200 xí nghiệp chế tạo có thực lực đã ký kết hợp đồng cung cấp với Hongkong, Đài Loan, Macao, thậm chí là thương gia nước ngoài.
Căn cứ vào yêu cầu của hợp đồng, mỗi lần xuất hàng hóa bọn họ đều nhận được trợ cấp miễn thuế xuất nhập khẩu của chính quyền, điều này khiến cho thị trường của bọn họ có sức cạnh tranh hơn nhiều.
Ngành công nghiệp chế tạo của Tẩu Mã Hà cũng nhờ vậy mà ngày càng khôi phục sức sống.
Trong hội nghị Trần Kinh tuyên bố rõ ràng với toàn bộ cán bộ quận, nền kinh tế chính của Tẩu Mã Hà đã hồi phục một cách mạnh mẽ, ước tính trong vòng hai năm, toàn bộ kinh tế quận trong tương lai sẽ có đột phá mới.
Khi Trần Kinh phát biểu những điều này, trong lòng hắn cảm thấy tự hào, đây gọi là khổ tận cam lai, Trần Kinh ở Hoàn Thành lâu như vậy, mặc dù không có khả năng giải quyết hoàn toàn toàn bộ vấn đề của Hoàn Thành.
Nhưng hắn kiêm nhiệm Bí thư quận Tẩu Mã Hà, có thể đảo ngược cục diện của Tẩu Mã Hà, trong chuyện này, tuy rằng có trải qua một chút khó khăn nhưng hắn cũng không giấu nổi sự hưng phấn và tự hào trong lòng!
So với tình hình tốt đẹp của Tẩu Mã Hà.
Phóng tầm mắt nhìn toàn cục, tình thế Hoàn Thành cũng không có xuất hiện chuyển biến gì rõ ràng.
Khương Thiếu Khương và Nhạc Vân Tùng, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng xấu, nhất là trong chuyện quyền lợi về tài chính và thuế vụ, luôn tranh giành kịch liệt.
Khương Thiếu Khôn thì khỏi nói, tính cách của ông ta vốn ương ngạnh, khi xử lý vấn đề thường gây sự với người khác, trong rất nhiều phương diện công tác liên tiếp khiêu chiến Nhạc Vân Tùng.
Mà Nhạc Vân Tùng cũng bày tỏ thái độ không thể nhịn được nữa, nắm chặt quyền lực ở trong tay, không chút nhân nhượng.
Khương Thiều Khô sử bán tửtrong vấn đề tài chính và thuế vụ, Nhạc Vân Tùng liền tìm cách can thiệp vào vấn đề nhân sự.
Nhất là trong phương diện nhân sự chính quyền, trước kia Đảng ủy thường vô cùng tôn trọng ý kiến của Chính quyền, nhưng trong những Hội nghị thường vụ gần đây, Nhạc Vân Tùng thường xuyên bác bỏ người mà chính phủ đề cử.
Bởi vì mâu thuẫn gay gắt, tất nhiên sẽ bắt đầu kéo bè kéo cánh, cuộc tranh đấu này, tổn hại chính là bước tiến của sự phát triển kinh tế của toàn bộ Hoàn Thành.
Kết quả như vậy, nói thực ra Trần Kinh có chút thất vọng.
Hắn rõ ràng một lòng công tác tại Tẩu Mã Hà, dù sao Tẩu Mã Hà cũng đang thời buổi rối loạn, Trần Kinh có vội sự tình cũng không thể ổn được.
Cục diện Tẩu Mã Hà càng ngày càng ổn định, bây giờ Trần Kinh phải quay đầu trở về Thành ủy, chỉ nghĩ thôi đầu đã cảm thấy rất loạn rồi...
....
Văn phòng Nhạc Vân Tùng, Nhạc Vân Tùng tươi cười đưa cho Trần Kinh một điếu thuốc lá Trung Hoa.
Hai tháng nay, ông ta nhìn đã già hơn rất nhiều, dù sao cũng là người đã có tuổi, mấy tháng nay ông ta và Khương Thiếu Khôn làm căng như vậy, hai người như cây kim so với cọng râu, mỗi người đều tự thể hiện khả năng của mình.
Khương Thiếu Khôn trẻ tuổi, quan hệ rộng, chỗ dựa vững chắc, đối với Nhạc Vân Tùng là một sự uy hiếp rất lớn, điều này cũng chứng minh một câu, bên trong bộ máy nếu có mâu thuẫn, sẽ chẳng ai thắng cả.
Trần Kinh châm thuốc nói:
-Bí thư, công tác ở Tẩu Mã Hà qua một thời gian nghiêm túc thực hiện, hiện tại cơ bản đã ổn định! Không giấu gì anh, hai tháng nay áp lực của tôi rất lớn, dù sao cũng đã có nhiều chuyện xảy ra, ai có thể ngờ đến một Tẩu Mã Hà nho nhỏ như vậy, ở tuyến cơ sở lại nảy sinh nhiều vấn đề đến vậy?
Nhạc Vân Tùng nói:
-Phó bí thư Trần, việc giải quyết được vấn đề Tẩu Mã Hà đã chứng tỏ năng lực của cậu. Tẩu Mã Hà là tấm gương sáng cho toàn thành phố, hành động của cậu ở Tẩu Mã Hà cũng tốt lắm, chấn động các quận huyện khác trên toàn thành phố, căn cứ vào phản ánh của tuyến dưới, có rất nhiều nhóm gọi là rắn địa phương, thổ hoàng đề đều khủng hoảng sợ hãi.
Có người chủ động tìm tổ chức nói chuyện, chủ động tự thú, đây đều là công của cậu và Tẩu Mã Hà!
Ông ta dừng lại một chút, vỗ vỗ tay vịn sopha nói:
-So với các cậu, tôi thực đã già rồi! Nói thật lòng, già rồi, có nhiều chuyện muốn làm mà lực bất tòng tâm! Gần đây tôi suy nghĩ, Tỉnh ủy nhất định sẽ xem xét lại tình hình của tôi, Hoàn Thành này, tôi không ở được bao lâu nữa!
Ông ta nheo mắt nhìn về phía cửa sổ, đa sầu đa cảm nói:
-Nhìn chung toàn bộ bộ máy của chúng ta, thực sự có năng lực, có khả năng thực sự, hơn nữa có thể làm được việc lớn, trong mắt tôi chỉ có Trần Kinh cậu mà thôi! Người khác muốn lãnh đạo một phương cũng chưa đủ kinh nghiệm. Nếu giao trọng trách về Hoàn Thành này cho cậu thì tôi an tâm rồi!
Trần Kinh thầm nhíu mày.
Nghe những lời này của Nhạc Vân Tùng, chợt nghe có chút thương cảm, nghe lại sẽ thấy kích động nhưng chỉ cần tỉnh táo lại, cẩn thận cân nhắc sẽ thấy bên trong lại vô cùng đầy ẩn ý.
Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn tranh giành kịch liệt, vào lúc này ông ta thật sự sẽ nảy sinh ý rút lui sao?
Nhạc Vân Tùng đưa ra điều kiện, vậy khẳng định là có việc muốn nhờ.
Là lãnh đạo, đây là Nhạc Vân Tùng đang muốn lôi kéo Trần Kinh, hy vọng ánh mắt của Trần Kinh nhắm tại Hoàn Thành.
Trần Kinh hít một hơi thật sâu nói:
-Bí thư, nói thật lòng, đối với cục diện của Hoàn Thành tôi cũng cảm thấy có chút nản lòng, chúng ta vốn là một tập thể đoàn kết, nhưng hiện tại....
Trần Kinh lắc đầu, vẻ mặt lơ đãng nói:
-Tôi không suy nghĩ gì cả, nếu sang năm tỉnh điều chỉnh bộ máy, tôi cũng muốn thay đổi hoàn cảnh! Có câu nói rất hay, nhân tài đời nào cũng có, Hoàn Thành tiến hành cải cách đã hơn 30 năm, 30 năm phát triển chứng tỏ Hoàn Thành có hay không có Trần Kinh tôi cũng không quan trọng.
Nếu Hoàn Thành thiếu ai cũng có thể thay đổi, tôi cần gì phải ở đây ngày ngày đắc tội với người khác?
Nhạc Vân Tùng nghiêm túc nói:
-Phó bí thư Trần, ý của cậu tôi hiểu được. Gần đây Tỉnh ủy có một số tố cáo về cậu, nói cậu đổi trắng thay đen, nóng nảy hấp tấp, còn nói cậu làm việc chỉ biết lấy lòng người khác, không nắm trọng điểm. Đối với những lời tố cao này, thái độ của tôi rất rõ ràng, phải kiên quyết bác bỏ!
Có bao nhiêu cán bộ có năng lực muốn cống hiến sức lực nhưng bởi vì một số người làm tiểu nhân quấy phá, cuối cùng bị đánh gục.
Hoàn Thành chúng ta trải qua nhiều đời cán bộ như vậy, không có ai quyết đoán chạm đến lợi ích chung của Hoàn Thành, cậu là người đầu tiên động thủ thành công. Trong mắt tôi đây là chuyện đáng được cổ vũ, đừng nói việc cậu đang làm có sai lầm hay không, cho dù có một chút sai lầm, vậy cũng không thể lấn át ưu điểm của cậu, vẫn đáng được khen ngợi!
Nhạc Vân Tùng dập điếu thuốc, đổi giọng nói:
-Hiện tại nhiều cơ hội tốt sao? Hoàn Thành mọi chuyện đã an bài, chỉ đợi chúng ta lập tức hành động. Chuyện quan trọng như vậy, trong đầu cán bộ của chúng ta lại nghĩ gì? Trong đầu đều là tranh quyền đoạt lợi, trong đầu đều là kéo bè kết phái!
Có một số người còn tính toán, một lòng chờ tôi già, rời khỏi sân khấu, sau đó sẽ một tay che trời, nắm tất cả mọi chuyện của Hoàn Thành trong tay.
Ông ta híp mắt nhìn Trần Kinh, nhẹ nhàng cười nói:
-Tiểu Trần, chính cậu cũng đang lo sợ đi, cậu cũng đã bị người khác coi là cái gai trong mắt rồi! Năng lực của cậu rất tốt, sẽ làm được việc, dân chúng đều tin tưởng cậu, cho nên cậu khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi....
Ông ta đập tay lên sopha nói:
-Nhạc Vân Tùng tôi cả đời làm việc vì đảng, cả đời cẩn trọng, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, tuyệt đối không thể để cho những manh mối này nổi lên. Chúng ta hiện tại ngày ngày hô hào cải cách, cải cách chính trị, không phải là chủ nghĩa cá nhân, điều này chẳng lẽ đều là những lời nói suông vô nghĩa sao?
Chúng ta phải kiên quyết đấu tranh với những kẻ như vậy, đấu tranh đến cùng, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!
Nhạc Vân Tùng khí thế bức nhân, khuôn mặt nghiêm nghị, Trần Kinh tựa hồ như cũng cảm nhận được phần nào.
Cho tới nay, Trần Kinh chưa bao giờ coi thường Nhạc Vân Tùng, nhưng cho đến hôm nay, hắn mới lĩnh ngộ được Nhạc Vân Tùng thật là lợi hại.
Nhạc Vân Tùng có thể nói cuộc đấu tranh này thật nghiêm nghị như vậy, trong lòng ông ta khẳng định có lòng tin tất thắng.
Ông ta đứng về phe chính nghĩa, Khương Thiếu Khôn đứng về phe bất chính, hơn nữa ông ta là một thanh thủ, Khương Thiếu Khôn khắp nơi chống đối lại người đứng đầu, đây chính là không biết thân phận, đây là điều tối kỵ trong quan trường!
Trần Kinh chậm rãi gạt tàn thuốc, không nói gì.
Nhạc Vân Tùng nãy giờ muốn kéo Trần Kinh về phe mình, bản thân cũng cân nhắc kỹ lưỡng, phải nghe thật kỹ, mới có thể hiểu được, đây là Nhạc Vân Tùng đang tuyên bố thắng lợi.
Khương Thiếu Khôn có thể thật sự xong đời rồi.
Có thể lời này của Trần Kinh đồn ra ngoài sẽ không có ai tin nhưng Trần Kinh lại có thể nhìn thấy kết quả.
Nhạc Vân Tùng là người cẩn thận ra sao? Ông ta có thể chịu đựng sự ngang ngược của Khương Thiếu Khôn lâu như vậy, đây vốn là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.
Hiện tại con người cẩn thận này trở nên không hề cẩn thận, không nắm chắc phần thắng ông ta có thể lộ ra thái độ này sao?
Quan trường thâm hiểm, người trong chốn quan trường phức tập, Nhạc Vân Từng cáo già có thể khiến Khương Thiếu Khôn không đề phòng!
Từ văn phòng Nhạc Vân Tùng đi ra, liền gặp Vương Kỳ Hoa.
Vương Kỳ Hoa hơi sửng sốt nói:
-Phó bí thư Trần...
Trần Kinh gật đầu nói:
-Chào, anh gần đây thật bận rộn, tôi thấy mắt anh đã thành gấu trúc rồi kìa!
Vương Kỳ Hoa ngại ngùng cười nói:
-Không có bận gì đâu, tỏ vẻ bận rộn mà thôi!
Trần Kinh thản nhiên cười cười, nhìn ông ta một lúc lâu, không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Vương Kỳ Hoa chính là tâm phúc của Nhạc Vân Tùng, có thể tưởng tượng được trong cuộc đấu giữa Khương Thiếu Khôn và Nhạc Vân Tùng lần này ông ta đóng vai trò gì.
Giống như Nhạc Vân Tùng, ông ta cũng là người rất cẩn thận, hiện tại trong lòng Trần Kinh đều có chút kiêng nể!
Không biết tại sao, Trần Kinh đột nhiên cảm giác được có chút ngây ngốc vô vị, vấn đề của Tẩu Mã Hà giải quyết ổn thỏa, hôm nay hắn đến báo cáo với Nhạc Vân Tùng vốn là vô cùng vui vẻ.
Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy rất nhàm chán, Hoàn Thành lớn như vậy, vào thời điểm mấu chốt như vậy lại tranh giành lẫn nhau.
Hiện tại trên dưới toàn thành phố ngoại trừ Tẩu Mã Hà ra, những địa phương khác không ngờ không có bất kỳ hành động nào, tất cả mọi người đều muốn chia phe, tất cả mọi người đều đang muốn đấu tranh mò trúng chiến tích, mò quan chức, có bao nhiêu người suy nghĩ đến con đường đi của Hoàn Thành sau này chứ?