Người này đầu tóc cơ bản là hói, răng lợi do hút thuốc trong thời gian dài nên biến thành màu đen, mắt thì bị cặp kính hoa dâm thấu kính dày như đít chai che mất, chỉ thấy hai luồng phản quang hơi chói mắt.
Cảm giác gặp Tôn Thiên Thạch của Trần Kinh rất kỳ lạ.
Hắn cảm thấy mình không bắt được cảm xúc của người này, nhưng Tôn Thiên Thạch lại có thể nhìn thấu hắn.
Xuyên qua thấu kính thủy tinh dày, Tôn Thiên Thạch thực sự đang nghiêm túc đánh giá con người trẻ tuồi đang đứng trước mặt mình.
Vốn dĩ, một trưởng phòng của ban tổ chức tỉnh ủy đến, thì không thể kinh động đến một bí thư thành ủy như ông ta. Nhưng lần này, ban tổ chức tỉnh ủy đến có thể nói là chấn động tâm lý rất nhiều người trong ngoài thành.
Nhất là rất nhiều nguồn tin tức từ thủ đô truyền đến cho thấy, bí thư tỉnh ủy Sa lần này hành động thật rồi, nhất định phải điều tra ra vấn đề, không điều tra ra thì sẽ không dừng lại, chính là vì điểm này, Tôn Thiên Thạch không thể không chú trọng việc tổ công tác đến lần này.
Nhưng trước khi Trần Kinh đến, Tôn Thiên Thạch đã nghe báo cáo qua về người này.
Người thanh niên này là một vật báu mới nổi lên ở chính đàn Sở Giang, rất được lòng lãnh đạo, người trẻ tuổi mà! Chắc chắn là dám nghĩ dám làm, có thể dựa trên cơ sở “dám”, có thể làm việc, biết làm việc, cái này mới là quan trọng nhất.
Mà nghe nói Trần Kinh hội tụ đầy đủ các điều kiện đó.
Vốn dĩ, trước khi Trần Kinh đến, trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Mễ Tiềm đã gọi điện cho Tôn Thiên Thạch.
Nói ra, Tôn Thiên Thạch là cán bộ mà Mễ Tiềm đã cất nhắc, anh ta vô cùng tôn trọng Mễ Tiềm, coi Mễ Tiềm là thầy, lời của Mễ Tiềm anh ta thường là đều nghe theo.
Mễ Tiềm nói trước với Tôn Thiên Thạch, lần này ông ta hy vọng Tôn Thiên Thạch có thể phối hợp với tổ công tác, nhanh chóng tìm ra vấn đề của Hoành Châu, đồng thời giải quyết vấn đề, đây có thể là cách duy nhất để phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
Đối với lới dặn dò của Mễ Tiềm, Tôn Thiên Thạch nghe rất rõ, ông ta lập tức bày tỏ tán thành.
Nhưng, Tôn Thiên Thạch cũng làm ở Hoành Châu được vài năm rồi. Mấy năm nay ông ta ở Hoành Châu, tự thấy mình cũng có chút thành tích.
Bây giờ Trần Kinh đến muốn bới lông tìm vết, tìm ra vấn đề. Cuối cùng là muốn phủ định thành tích phát triển trong mấy năm nay ở Hoành Châu, điều này làm cho Tôn Thiên Thạch về mặt tình cảm không thể chấp nhận được.
Tôn Thiên Thạch lăn lộn nửa đời người, lăn lộn lên đến vị trí bí thư thành ủy Hoành Châu cũng mới được xem là thực sự trở thành ông hoàng nắm quyền trong tay. Làm quan to, muốn gì được đấy, nhưng chút danh dự này ông ta vô cùng quý trọng.
Mấy năm nay ông ta ở Hoành Châu, bất kỳ vết bẩn nào trong chính trị ông ta đều khó có thể chấp nhận.
-Trưởng phòng Trần, anh đến Hoành Châu là dẫn tổ công tác đến, tôi với tư cách là bí thư thành ủy Hoành Châu, tôi có thể nói thế này, các anh cần giúp đỡ gì, tôi nhất định sẽ giúp đỡ, cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của các anh!
Là bí thư Hoành Châu, tôi hy vọng tìm ra mâu thuẫn và vấn đề Hoành Châu hơn bất kỳ ai, cũng càng hy vọng Hoành Châu chúng tôi có thể bước một bước lớn tiến lên phía trước, cho nên, công việc của tổ công tác càng thuận lợi, hiệu quả càng cao, thì chúng tôi càng vui, càng thích thú!
Tôn Thiên Thạch nói đầy khí phách, thái độ khá cương quyết.
Trần Kinh cười ha ha, nói:
-Bí thư Tôn khách sáo quá! Phạm vi điều tra của tổ công tác chúng tôi nhất định sẽ báo cáo trước với anh, trước khi tôi đến lãnh đạo đã dăn dò rồi, công việc của chúng tôi phải dựa vào lãnh đạo thành ủy Hoành Châu. Không thể tùy tiện hành động, phá vỡ đại cục Hoành Châu, điểm này tôi phải nói trước với anh.
Tôn Thiên Thạch chau mày, cẩn thận soi xét Trần Kinh.
Về cách nói này của Trần Kinh, trong lòng ông ta có chút nghi ngờ.
Ông ta không tin một trưởng phòng nhìn có vẻ trẻ trung mạnh mẽ sẽ giao quyền lợi độc quyền trong tay mình cho ông ta, để cho mình bị khống chế.
Ông ta nói:
-Trưởng phòng Trần, anh nói vậy là không đúng rồi! Nói thế nào đi chăng nữa, các anh đại diện cho ban tổ chức tỉnh ủy đến đây, các anh là lãnh đạo! Chúng tôi là cấp dưới phục tùng cấp trên cũng là hoàn toàn chính đáng, làm gì có đạo lí là phải báo cáo với tôi?
Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm, trong lòng thầm lắc đầu miễn cưỡng cười.
Hắn đương nhiên là không muốn Tôn Thiên Thạch khống chế, nhưng hắn hiểu rằng, mình vừa đến Hoành Châu, chưa quen với cuộc sống nơi đây, nếu không đứng dưới Tôn Thiên Thạch để làm việc, nói không chừng lên xuống vài vòng, bản thân sẽ bị đám người ở Hoành Châu này ăn hết không còn cái gì.
Có thể làm lãnh đạo ở thành phố cấp 3, đều là cán bộ cấp phó giám đốc sở trở lên, những người này đa số đều là từ cơ sở lăn lộn từng bước từng bước leo lên, có mấy người là thật thà đâu?
Trần Kinh tự biết thân biết phận, hắn biết rằng dựa vào bản lĩnh của mình mà muốn một mình đấu với những người đó, từng giây từng phút đều có thể bị lừa.
Cho nên đối mặt với sự khách sáo của Tôn Thiên Thạch, Trần Kinh nhấn mạnh quan điểm của mình một lần nữa, bày tỏ nhất định phải làm việc dưới sự lãnh đạo của bí thư Tôn, không thể tách khỏi cơ sở này.
Trần Kinh vẫn kiên trì, Tôn Thiên Thạch cũng không thể tát vào mặt người cười, cho nên, lần gặp mặt này hai bên đều rất vui vẻ.
Đương nhiên, Trần Kinh vẫn có thể cảm nhận được Tôn Thiên Thạch không tin tưởng mình, về điểm này Trần Kinh cũng đành chịu.
Có thể đổi bất cứ người nào đến Hoành Châu làm bí thư, đều không thể tin tưởng mình, điều này chỉ có thể dùng thời gian dần dần xây dựng lòng tin cơ bản.
Cứ như vậy, trong không khí tốt đẹp, Trần Kinh và Tôn Thiên Thạch gặp nhau lần đầu tiên.
Trần Kinh vừa bước ra khỏi cửa chính của thành ủy, mấy người trong thành ủy liền đi thẳng đến phòng làm việc của Tôn Thiên Thạch.
Trong đó, phó bí thư thành ủy Triệu Thiên Kim tâm trạng tồi tệ nhất.
Anh ta đến phòng làm việc của Tôn Thiên Thạch buồn bực uống trà nói:
-Bí thư, anh nói xem chuyện này là thế nào? Phòng đốc tra tỉnh ủy đến điều tra chúng ta, không có vấn đề gì mà! Còn vẫn chưa bỏ qua việc này, lại đến một tổ công tác của ban tổ chức, việc này không bỏ qua chính là không điều tra ra vấn đề thì không bỏ cuộc sao?
Còn nữa, tôi cho rằng tỉnh ủy có một số người muốn bôi tro trát trấu lên thành tích của chúng ta, đặc biệt là bí thư, làm ở Hoành Châu nhiều năm như vậy, đem đến thay đổi rất lớn cho Hoành Châu chúng ta.
Chẳng lẽ lại để những thay đổi này bị gạt bỏ toàn bộ sao?
Tôn Thiên Thạch đặt chiếc bút trong tay xuống bàn, híp mắt nhìn Triệu Thiên Kim đang có chút vội vàng, trong lòng ông ta mơ hồ đã có chủ kiến.
Ông ta thở dài nói:
-Thiên Kim này, tỉnh ủy có mục đích của tỉnh ủy, chúng ta là thường ủy cấp dưới, phải cố gắng hết sức lĩnh ngộ ý đồ của tỉnh ủy. Đối với tôi mà nói, Hoành Châu và tôi xem ra sắp hết duyên phận rồi, Hoành Châu sau này, là thiên hạ của các cậu!
Cho nên, tỉnh ủy lúc này phái một tổ công tác đến, đây vừa là điều tra, cũng là một cách bảo vệ các cán bộ xuất sắc của chúng ta, không thể nhìn một cách tiêu cực!
Giọng điệu Tôn Thiên Thạch rất bình tĩnh, cứ như vậy không ôn hòa cũng không tức giận chêu trọc sự bất an và nóng vội trong lòng Triệu Thiên Kim.
Đối phó với tổ công tác như thế này của Trần Kinh, Tôn Thiên Thạch không thể công khai thái độ của mình.
Biện pháp tốt nhất là làm cho những người khác ý thức được điểm không tốt của đám người của Trần Kinh, sau đó sẽ âm thầm giải quyết việc này.
Đợi nước chảy thành sông rồi, Tôn Thiên Thạch mới ra mặt, tìm một bậc thang để cho Trần Kinh đi xuống, sau đó vui mừng hoan hỉ, vẻ vang quang vinh tiễn đám người này đi, như vậy Hoành Châu vẫn tiếp nhận sự điều tra của tổ chức, người bên trên muốn động đến Hoành Châu, không thể không suy xét đến điểm này.
Đương nhiên, Tôn Thiên Thạch cũng biết rõ, chỉ một mình Triệu Thiên Kim thì không đủ.
Trong nội bộ tổ chức phải phải thêm vài người có tinh thần danh dự tập thể, phải thêm vài người vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, chỉ khi ý kiến của mọi người thống nhất, mới có thể giống như lần trước, toàn bộ sự việc đều xử lý công bằng.
Mà dự tính của Trần Kinh và Tôn Thiên Thạch lúc này có phần không giống nhau, Trần Kinh đi ra khỏi phòng làm việc của Tôn Thiên Thạch, tâm trạng hắn có chút nặng nề.
Hắn có thể cảm nhận được, bản thân đã bị Hoành Châu cho vào danh sách người không được hoan nghênh.
Hắn bước vào thành ủy Hoành Châu, trên đường gặp không ít cán bộ lớn nhỏ, mặc dù trên mặt họ đều rất vui vẻ.
Nhưng đằng sau khuôn mặt tươi cười đó, rõ ràng viết ba chữ: “không hoan nghênh!”
Điều này làm cho Trần Kinh rất tức giận, nhưng lại không làm gì được, đồng thời cũng mất tự tin vào con đường phía trước.
Hoành Châu có loạn hơn, vấn đề có phức tạp hơn nữa, nhưng chỉ cần bọn họ thống nhất duy trì thái độ khi đối mặt với mình, thì mình không thể điều tra ra được vấn đề gì.
Mà không điều tra ra được gì, cứ điều tra tiếp, áp lực sẽ tăng lên gấp bội, đến cuối cùng có thể sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Nếu là như vậy, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Bởi vì, như vậy không những không hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho, mà còn làm cho tỉnh ủy rơi vào thế bị động, nếu như vậy, công việc của Hoành Châu sẽ đi đến thất bại, đối với uy tín của tỉnh ủy, uy tín của bí thư Sa, đây đều là đả kích nghiêm trọng.
Nghĩ đến những thứ này, Trần Kinh cảm thấy trong lòng nặng trịch, về đến khách sạn, tâm trạng của hắn cũng cực kỳ uể oải.
-Trưởng phòng, trưởng phòng?
Trần Kinh đang chuẩn bị bước vào phòng mình thì Biên Thạc Lâm, người cùng đi với Trần Kinh lần này, phụ trách hậu cần phối hợp công tác, hét lớn rồi chạy nhanh tới.
-Tiểu Biên, có chuyện gì? Xem cậu chạy đến nỗi không kịp thở?
Trần Kinh nói.
-Điện thoại của anh có tin nhắn, tôi không biết là của ai, không dám trả lời!
Biên Thạc Lâm thở hổn hển nói.
Trần Kinh hiện tại có hai chiếc điện thoại, một chiếc là số điện thoại cơ mật cơ quan, chiếc điện thoại này lúc hắn đi đến thành ủy Hoành Châu đã đưa cho Biên Thạc Lâm giữ, từ trước đến giờ chiếc điện thoại này luôn có tin nhắn!
Nhận điện thoại từ tay Biên Thạc Lâm, Trần Kinh mở tin nhắn ra xem, hơi hơi nhíu mày.
Một số lạ, nội dung tin nhắn rất đơn giản:
-Hoành Châu tam bá vương, Thụ Quân nhất xà ấp, xuất môn bào giang hồ, tiên yếu bái mã đầu!
Trần Kinh ngạc nhiên tại trận, một lúc lâu không nói lời nào.
Qua thật lâu, hắn tỉnh ngộ, “Thụ Quân" ở trong tin nhắn này có lẽ chỉ bí thư tiền nhiệm thành ủy Hoành Châu Hà Thụ Quân, nhưng tin nhắn này là do ai gửi?
Bốn câu nói này có gieo vần, nhưng trình độ lại không cao, lãnh đạo thân thuộc xung quanh Trần Kinh đều không chỉ dừng ở trình độ này.
Nhưng người này biết Hà Thụ Quân, hơn nữa lại muốn mình đi thăm hỏi ông ta, điều này ít nhất cũng cho thấy người này mình chắc chắn quen biết.
-Chẳng lẽ bí thư Sa sắp xếp người âm thầm giúp đỡ mính?
Trần Kinh nghĩ thầm trong lòng, nhất thời lâm vào trầm tư.