- Đồ tốt, Bí thư Trần, anh thật có lòng rồi! Có lòng rồi!
Trần Kinh và Trương Tư uống trà nói chuyện, nói chuyện về vấn đề câu cá.
Từ trong lời nói bình thường, Trần Kinh có thể cảm nhận được lòng kiêu ngạo của Trương Tư, có thể nói là cổ quái.
Là một cán bộ nghỉ hưu, Trương Tư đã từng công tác trong tổ chức của Hoàn Thành hơn mười năm, toàn bộ cán bộ trong chính đoàn ở Hoàn Thành có đến một nửa là do chính tay ông ta đề bạt lên, đây là lòng kiêu ngạo của ông ta.
Môn sinh cấp dưới của ông ta trải rộng ở các nơi hẻo lánh của Hoàn Thành, đây cũng chính là nguyên nhân Trương Tư mặc dù đã về hưu rồi nhưng sân nhà ông ta không hề lạnh lẽo.
Hai người nói một lúc về chuyện cần câu cá, Trương Tư bưng tách trà lên, nói:
- Bí thư Trần, không giấu gì anh, tôi lui về rồi, không có sở thích nào khác, chỉ thích câu cá. Bởi vì đam mê câu cá, vì sở thích này, tôi ngay cả tên của cháu gái cũng gọi là Tiểu Ngư, ha ha …
Trần Kinh cười cười nói:
- Trưởng banTrưởng banTrương đúng là một người phóng đãng, cái tên ông đặt những người khác trong nhà ông cũng đồng ý sao?
Trương Tư vung tay nói:
- Không đồng ý cũng phải đồng ý, tôi thích cá, cháu gái tôi là người tôi thương yêu nhất, không lấy tên là Tiểu Ngư thì lấy tên là gì?
Ông ta bỗng nhiên dừng một chút, tự nhiên nói:
- À, đúng rồi! Bí thư Trần tôi nghe nói anh là một văn nhân, vì việc đặt tên cho cháu gái vừa mới sinh của tôi, làm tôi bạc cả đầu, nói câu thật lòng, Tiểu Ngư cái tên này là cái tên hay nhất tôi có thể nghĩ ra được rồi.
Nếu không thì nhờ anh giúp tôi xem xét một chút?
Trần Kinh khiêm tốn nói:
- Văn nhân thì không dám nhận, trước mặt ông tôi đâu dám nhận là văn nhân. Tôi được biết Trưởng ban Trương là một đại tài tử của Hoàn Thành!
Trương Tư lắc lắc đầu nói:
- Bí thư Trần, anh nhất thiết không được từ chối. Anh phải tham khảo giúp tôi!
Trần Kinh đặt chén trà trong tay xuống, trong lòng hơi động.
Trương Tư không phải là người dễ dãi, hai người nói chuyện lâu như vậy, biểu hiện của ông ta là ngoài thì nhiệt tình nhưng bên trong lại lạnh nhạt.
Những chuyện vui mừng đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, những chuyện có tính chất xác thực ông ta một câu không hề nói đến.
Mục đích của Trần Kinh là hy vọng lấy Trương Tư làm đội trưởng, vì ông ta ở trong cán bộ lão thành mở ra một chỗ hở, tạo ra một điều kiện cho bước đàm phán tiếp theo.
Nhưng biểu hiện của Trương Tư rất xảo quyệt, điều này làm cho trong lòng hắn có chút lo lắng.
Trương Tư tự nhiên để cho mình tham khảo tên cháu gái ông ta, tại sao bản thân không coi đây là cơ hội. Mở ra một lỗ hổng.
Hắn trầm ngâm một lúc nói:
- Trưởng ban Trương, nếu như ông tin tưởng tôi như vậy, vậy như vậy đi, vậy ông cho tôi biết sinh nhật của cháu gái ông.
Trương Tư trầm ngâm một lúc. Báo ngày sinh nhật.
Trần Kinh thoáng trầm ngâm một lúc nói:
- Trưởng ban Trương nói. Cái tên Tiểu Ngư này quả là không tệ, theo bát tự học, cái tên này đại cát. Duy nhất có một điểm thiếu hụt là ở ngoại cách. Theo ngoại cách, nếu như theo quan niệm truyền thống, sự nghiệp trong tương lai của đứa nhỏ sẽ lận đận rất nhiều!
- Hả?
Trong lòng Trương Tư cả kinh, vội nói:
- Bí thư Trần, cái này anh giúp tôi giải thích, nói thật, đối với bát tự học tôi cũng đã từng nghiên cứu qua, nhưng cũng chưa được tinh thông …
Trần Kinh cười thầm trong lòng, hắn quả nhiên đoán đúng, Trương Tư rất tin vào điều này.
Trần kinh suy ngẫm một lúc liền nói:
- Trưởng ban Trương ông xem, bát tự học phân biệt thành‘ Quý tị, Mậu Ngọ, Tân Hợi, Canh Thân’, theo luật ngũ hành, ngũ hành của cháu ông thiếu mộc, nhưng nhìn về tổng quan cho thấy, trong bát tự Quý thủy, Hợi Thủy nhược, Tị Hỏa, Ngọ Hỏa mạnh.
Thủy nhược hỏa mạnh, nước lửa không cân bằng, nếu như thêm mộc cho đứa bé, mộc sinh hỏa, hỏa càng mạnh, ắt phải khiến ngũ hành càng thêm không đồng đều rồi …
Trần Kinh nói lưu loát, nói hơn một nghìn từ.
Trần Kinh bình thường đọc nhiều sách, đối với tính danh học, vận mệnh học đọc qua rất nhiều.
Hắn tùy tiện nói ra, đều phù hợp với các loại triết lý về vận mệnh học và tính danh học, rất có sức thuyết phục, Trương Tư trong chốc lát đã bị trấn trụ rồi.
Ông ta vỗ vỗ đùi nói:
- Bí thư Trần, anh nói như vậy là đúng rồi, tôi cũng vừa nghĩ ra điểm này, lợi dụng một chữ Ngư này làm tên, cái này không phài là nước sao?
Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Cho nên tôi nói Trương Trưởng ban anh đặt tên rất thuận lợi, nhưng …
Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm trà rồi nói:
- Tính danh học không phải chỉ suy tính ngũ hành, còn phải tính toán thiên, địa, nhân, hòa và tổng cách!
- Trước mắt cho thấy, đứa nhỏ có bốn cái cách tương đối thích hợp, phân biệt là thổ hỏa thổ, thổ thổ hỏa, thổ thổ kim, thổ kim thổ, bốn tổ này nếu có thể hợp lại biến thành đại cát. Nhưng Trương Tiểu Ngư cái tên này, không ở trong bốn tổ hợp này, theo vận mệnh học, vẫn là có chút khiếm khuyết!
Trương Tư bỗng chốc lạnh cả sống lưng.
Hiển nhiên những lời Trần Kinh vừa nói cực kỳ chuyên nghiệp, khiến ông ta liền tin phục ngay.
Ông ta bình thường thông thạo những thứ này, nghiên cứu tự nhận là thông thạo.
Nhưng bản thân ông ta trình độ văn hóa cũng không cao, làm sao có thể đọc qua những loại sách mà Trần Kinh nói đến, đọc qua các loại vận mệnh học?
Trần Kinh mới phối hợp nói vài câu đã trấn trụ được ông ta rồi.
Tiếp theo, Trần Kinh lại tiếp tục đem giả thích cho Trương Tư các phương diện của cái tên Tiểu Ngư cho Trương Tư nghe, sau đó lại đem một số kiêng kị khi đặt tên của con gái , dùng chữ, dùng số học vân vân … để nói cho Trương Tư nghe qua một lần.
Sau đó hắn dường như dùng suy luận toán học, phân tích từng ly từng tý một, cuối cùng đưa ra cái không hay của cái tên Trương Tiểu Ngư này, Trương Tư nghe đến mức cái hiểu cái không, nhưng trong lòng đã cảm phục với Trần Kinh, vội vã đứng dậy nói:
- Bí thư Trần, anh đúng là đại tài! Nghe anh nói chuyện cả buổi, khiến tôi có được lợi ích không nhỏ a!
Ông ta cầm điện thoại ở trên tay gọi một cú điện thoại.
Ước chừng khoảng bốn năm phút, trên lầu có một thanh niên tầm khoảng ba mươi tuổi từ trên lầu bước xuống.
Trương Tư vẫy vẫy tay nói:
- Bác Văn, con lại đây một chút, đây là Bí thư Trần đang đương nhiệm ở Hoàn Thành chúng ta, con đến chào hỏi đi!
Ông ta chỉ vào người thanh niên nói:
- Đây là con trai lớn của tôi, không phải là người tài giỏi gì, khiến cho Bí thư Trần chê cười rồi!
Người thanh niên Trương Bác Văn khách sáo đi đến trước mặt Trần Kinh cung kính nói:
- Chào Bí thư Trần!
Trần Kinh bắt tay hắn nói:
- Trưởng ban Trương, ông qúa khiêm nhường rồi, tôi thấy cậu Bác Văn đây tuổi trẻ tài cao, tất nhiên là người rất tài giỏi rồi!
Trương Tư cười ha ha nói:
- Trước mặt Bí thư Trần anh, nó là vãn bối! Nhân tài hay không phải là nhân tài, đều không đáng được nhắc đến!
Ông ta dừng một chút, quay đầu lại nói với Trương Bác Văn nói:
- Con đi sắp xếp đi, chuẩn bị cơm tối, hôm nay ta và Bí thư Trần cùng nhau uống vài chén, đem rượu con mang về từ Mỹ ra đây, con phải tận tâm tiếp khách!
Ông ta hướng đến phía Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, anh ngàn vạn lần không nên khách sáo. Lão Trương tôi trước kia có mắt mà không biết có núi Thái Sơn, đắc tội rồi! Bữa cơm này anh nhất định phải ăn, coi như lão Trương tôi nhận lỗi với anh!
Lời này của Trương Tư nói thành khẩn dị thường, Trần Kinh liền cảm thấy rất buồn cười.
Bản thân đường đường chính chính tiếp xúc với Trương Tư, nhưng mấy lần lỗ lực mà không được.
Hiện tại bản thân bày ra bàng môn tả đạo, ngược lại vẫn bị ông ta coi là tri kỷ, điều này có thể được coi là tác dụng sao?
Tiếp theo, Trần Kinh và Trương Tư nói chuyện phiếm, không khí hòa hợp hơn lúc trước rất nhiều.
Cuối cùng Trần Kinh cho ý kiến đặt tên cháu gái của ông ta là Trương Hồng Ngư, tiểu cách thành Hồng, bất kể là theo bát tự học, ngũ hành hay là tam cách, đều là đại cát, Trương Tư vui mừng quá đỗi, lại không tránh được nói một tiếng cảm ơn.
Bữa tối Trương Tư tiếp Trần Kinh rất thịnh tình, uống là uống loại Lafite mấy ngàn một bình.
Trương Tư uống rượu rất tốt, qua ba tuần rượu, ông ta liền vỗ bả vai Trần Kinh nói:
- Trần lão đệ, không dấu gì cậu, Phó Bí thư tiền nhiệm là cháu bên ngoại của tôi, nó có phần có khí phách, cũng có năng lực. Nhưng ngồi ở vị trí này lại bị thất bại quay về. Không thể không nói, công việc của Hoàn Thành rất khó làm, nhà ở Hoàn Thành khó dựng a …
Ông ta lắc lắc đầu nói:
- Hoàn Thành có nhiều bệnh khó chữa từ lâu, không tránh khỏi phải tiến hành cuộc giải phẫu lớn. Bí thư Trần tuổi trẻ tài cao, tôi rất hy vọng dưới sự lãnh đạo của anh, Hoàn Thành của chúng ta có thể một lần có sự thay đổi thật lớn!
Trần Kinh vội vàng nói:
- Trưởng ban Trương, hôm nay tôi mạo muội đến chào hỏi ông. Ông là cán bộ lão thành của Hoàn Thành, ngoài ông ra, còn rất nhiều các đồng chí lão thành khác. Tôi rất hy vọng có thể tìm hiểu thêm chút ít về tình hình Hoàn Thành thông qua các vị cán bộ lão thành như vậy, cũng hy vọng các đồng chí lão thành như ông có thể tiếp tục phát huy, cống hiến sức lực vì sự phát triển của Hoàn Thành của chúng ta.
Trần Kinh nhân cơ hội này đem suy nghĩ của mình muốn nói với các vị cán bộ lão thành nói ra.
Trương Tư vội hỏi:
- Bí thư Trần, anh yên tâm, tôi đảm bảo việc này không có vấn đề gì. Tôi muốn xem có lão già nào không có mắt, đều là những người đã về hưu rồi, còn gây phiền toái với bộ máy đương nhiệm của chúng ta. Về hưu rồi, cần phải có giác ngộ của người về hưu. Về hưu rồi, Đảng ủy đương nhiệm chính là lãnh đạo cuả chúng tôi, chúng tôi cũng cần phải bổ nhiệm lấy một tổ chức lãnh đạo.
Chỉ cần một ngày còn sống, chúng tôi vẫn là người của tổ chức, tổ chức có yêu cầu, chúng tôi không dễ dàng từ chối!
Mấy câu nói của Trương Tư nói có lực âm vang, cũng động đến tâm can, nếu như không phải do Trần Kinh sớm tìm hiểu ông ta, nhất định sẽ bị mấy câu này của ông ta khiến cho cảm động.
Nhưng may là dù có như thế nào, Trần Kinh cũng muốn xem rõ tâm can của Trương Tư, không hổ là lão Trưởng ban của tổ chức, rất có khiếu nói chuyện, khiến cho người ta tin phục nhưng đồng thời cũng có được sự tin tưởng.
Trương Tư là chuyên gia rắc rối ở Hoàn Thành, những chuyện gây rối đều là do ông ta dẫn đầu.
Lần trước khiến cho Bí thư Nhạc khó chịu, Trương Tư chính là nhân vật chủ chốt.
Bây giờ một lão cán bộ cổ quái, tự nhiên lại nói đến tính tích cực nguyên tắc của tổ chức, sự tương phản như vậy khiến cho người ta cảm thấy thật sự không tin được.
Từ trong nhà của Trương Tư đi về, sắc trời đã tối rồi.
Bởi vì Tam Ca không đi cùng, Trần Kinh liền bắt xe về nhà.
Cả chặng đường đi, Trần Kinh đều cẩn thận cân nhắc hội nghị tọa đàm của các lão cán bộ, có được thái độ kiên quyết của Trương Tư, hắn tự nhiên tự tin hơn rất nhiều.
Hắn dĩ nhiên có thể cảm giác được, hắn có thể từng bước hiểu được về Hoàn Thành.
Nếu như đem Hoàn Thành coi như một bệnh nhân, thì tất cả các công việc mà Trần Kinh làm được coi giống như việc bắt mạch tìm nguyên nhân.
Trải qua thời gian dài u mê như vậy, hắn rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội như bây giờ.
Tìm đúng bệnh của Hoàn Thành, sau đó mới dựa vào bệnh mà bốc thuốc, tuy rằng trong chuyện này có thể khá khó khăn, nhưng chỉ cẩn phương hướng là chính xác, có chút khó khăn có thể tính là gì?
Hoàn Thành vào ban đêm, rất khó thấy được một mặt xa hoa.
Toàn thành phố bị bóng đêm bao phủ, trở nên rất thần bí, không có sự phồn hoa của Việt Châu, chỉ có sự thâm trầm khó lường của níu Tượng đại
Đây có lẽ là hiện trạng thực tại của Hoàn Thành, sự thần bí khó lường của Hoàn Thành cần Trần Kinh từng bước từng bước một hóa giải, toàn bộ cục diện của Hoàn Thành, cũng là không gian phát huy tài năng vô hạn của Trần Kinh.