Thậm chí trước kia hai người còn chưa hề tiếp xúc với nhau.
Chu Tử Binh làm chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam đã tám năm nay, từng phối hợp cùng cả mấy nhiệm kỳ Bí thư.
Tính đặc thù của chính đàn Lĩnh Nam, phối hợp với Bí thư tỉnh ủy, khiến Chu Tử Binh luôn cảm thấy như bị vây hãm bởi ánh hào quang của Bí thư, con đường thăng tiến dường như cũng rộng rãi hơn.
Thậm chí có người còn dự đoán, con đường làm quan của Chu Tử Binh có khả năng sẽ kết thúc trên vị trí chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam.
Tuy nhiên, vị trí chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam ai cũng có thể đảm nhiệm được sao?
Chu Tử Binh ở trong bộ máy chính quyền Lĩnh Nam tám năm, chiến tích hiển hách, ảnh hưởng trên chính đàn Trung Quốc tuyệt đối không thể coi thường được.
Chủ tịch tỉnh Chu có thể nói là tính tình kỳ quặc, cấp dưới thường nhận xét ông là người cực kỳ nghiêm cẩn*, yêu cầu nghiêm khắc** với công việc.
Chú thích:
*cẩn thận, chặt chẽ
**khắt khe, chặt chẽ
Cũng chính vì hai chữ “nghiêm” này, mọi người thường có đánh giá kỳ quặc về ông.
Miêu tổng lần này tới Lĩnh Nam thị sát, gặp riêng bốn người, Chủ tịch tỉnh Chu chính là người cuối cùng.
Trước đó, Bí thư Mạc của tỉnh ủy, chủ tịch mặt trận tổ quốc Giản Nam Bình, còn có phó Bí thư Hạ Quân đều đã có cuộc gặp mặt riêng với ông,
Lần này tới, Chu Tử Binh dẫn theo Kiều Chính Thanh, hơn nữa Trần Kinh cũng đi cùng, vậy nên cũng không thể coi là gặp riêng được nữa.
Chủ Tử Binh nhìn thấy Trần Kinh, Trần Kinh cũng đang định chào hỏi ông ta, ông ta đã xua tay, Trần Kinh liền ngừng lời.
Không hiểu vì sao, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất lo lắng.
Tuy rằng hắn đã có chuẩn bị tâm lý, biết rằng tính cách Chu Tử Binh vẫn thường như vậy, nhưng Trần Kinh vẫn luôn cảm thấy chủ tịch Chu lúc nào cũng nghiêm túc quá mức, khiến người ta nghi ngờ phải chăng ông không hài lòng gì về mình.
Với cái uy chủ tịch tỉnh, ở ông luôn toát lên một loại khí chất kinh người.
Miêu tổng đang uống café, bên cạnh không còn ai khác.
Khi nhìn thấy Miêu tổng, Chu Tử Binh liền lộ ra vẻ tươi cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa tay tới, Miêu tổng đứng dậy, hai người bắt chặt hai tay.
- Tử Binh, anh phải nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, tôi cảm giác hình như anh lại gầy đi!
Miêu Cường cười nói.
Chu Tử Binh đáp:
- Hữu tiền nan mãi lão lai sấu*, tôi thấy tôi cũng rất được đấy chứ!
Chú thích:
*người béo dây lưng thường dài, nhưng tuổi thọ lại ngắn; người gầy ngược lại thường trẻ lâu. Người Trung Quốc giống với nhiều quốc gia Châu Á khác, muốn sống thọ, nên hình thành câu nói như vậy.
Miêu Cường khoát tay nói:
- Đấy là do tự anh cảm thấy thế thôi, chứ anh bây giờ không thể để gầy hơn nữa, gầy thêm chút nữa lại thành cành liễu trước gió mất.
Chu Tử Binh cười ngượng, Kiều Chính Thanh mới tiến tới chào hỏi Miêu Cường.
Ông gật đầu, hai người bắt tay, Kiều Chính Thanh quay đầu lại nói với Trần Kinh:
- Thủ tướng Miêu cũng quen thuộc với chúng ta cả, cậu thoải mái chút!
Trần Kinh lúc này mới nói:
- Chào thủ tướng Miêu!
Ánh mắt Miêu Cường lướt qua khuôn mặt Trần Kinh, nói:
- Hôm nay các anh mang đến cho tôi một cậu lính trẻ thế này, đúng là khiến tôi hói bị giật mình đấy!
Chu Tử Binh ngồi ngay kế bên Miêu Cường, vẫn không nói gì.
Kièu Chính Thanh đáp:
- Gần đây áp lực của chúng tôi rất lớn, tình hình kinh tế không tốt, chúng tôi lại ở hàng ngũ đi đầu cả nước, nhất định phải nghĩ cách thay đổi tình hình trước mắt. Bước tiếp theo chúng tôi định viết một văn bản liên quan tới lĩnh vực hợp tác, Tiểu Trần là chủ nhiện ban Hợp tác kinh tế, cậu ấy có một số ý tưởng, chủ tịch Chu liền để cậu ấy trực tiếp tới đây!
Miêu Cường gật đầu, đưa tay mời:
- Các cậu ngồi đi, cứ tùy ý ngồi thôi!
Ông cười rồi nói:
- Vốn dĩ tôi chỉ muốn uống tách trà với chủ tịch Chu của các cậu, rồi cùng ôn chuyện cũ, nhưng bây giờ xem ra, anh ta đúng là người nôn nóng, tâm tư lúc nào cũng đặt vào công việc. Hôm nay qua đây, cuối cùng cũng lại nói chuyện công việc!
Ông đưa tay ra, cứ giữ giữa khoảng không như vậy một lúc, rồi lại nói:
- Vậy cũng được, chủ tịch tỉnh Tử Binh của chúng ta vẫn là phong cách này, vậy cứ nói về công việc của chúng ta đi, bước tiếp theo các cậu định làm thế nào?
...
Trần Kinh đã làm tốt công tác chuẩn bị khó khăn,
Hôm nay có thể có được vinh hạnh diện kiến Miêu tổng thế này, Kiều Chính Thanh cũng đã rất cố gắng rồi.
Cũng chính nhờ Kiều Chính Thanh vẫn luôn hết lòng trước mặt Chu Tử Binh, khiến Chu Tử Binh dành cho hạng mục hợp tác liên khu vực sự quan tâm rất lớn, cuối cùng ông mới ra quyết định, để Kiều Chính Thanh đưa Trần Kinh tới đây, ba người cùng tới gặp Miêu Cường.
Bằng không, dựa vào thân phận của Trần Kinh, hắn bây giờ sao có thể có được cơ hội như thế này?
Trần Kinh có không ít những hoạt động trên lĩnh vực hợp tác liên khu vực, công tác chuẩn bị luôn đầy đủ.
Nhưng bàn tới vấn đề của hạng mục, phải chăng Miêu Cường nhất định cũng sẽ đồng ý, trong lòng hắn thiếu tự tin.
Hắn đã chuẩn bị để ứng phó với tất cả các tình huống phát sinh.
Nhưng hắn vẫn không ngờ rằng, phê bình của thủ tướng Miêu lại sắc nhọn như vậy.
Sau khi Trần Kinh trình bày xong quy hoạch hạng mục hợp tác kĩ thuật mới giữa Hải Sơn và Nam Cảng, Miêu Cường nhíu mày ngắt lời Trần Kinh:
- Tôi muốn hỏi các cậu, chúng ta làm về mảng kinh tế thì có thể thoát khỏi gông cùm dựa dẫm vào nguồn đầu tư không? Kế hoạch này của cậu tôi hiểu rồi, hiện nay trung ương khống chế nghiêm ngặt với việc đầu tư của các khu vực. Dưới tình hình này, các cậu nghĩ tới việc đầu tư vào một thành phố nhất định sẽ không thành công, nên hợp tác cùng nhau làm, sau đó cùng trính báo lên trung ương.
Đây chính là chiến thuật trong biển người, ngươi đông sức lớn, có phải kêu gọi đầu tư như vậy, các cậu thấy khí thế không đủ?
Ông ngừng một chút rồi tiếp:
- Chúng ta làm về mảng hợp tác kinh tế liên khu vực, cần phải có ý tưởng mới, cần phải nỗ lực thay đổi cơ cấu kinh tế hiện có, cần cố gắng tìm kiếm điểm tăng trưởg kinh tế mới. Không nên vừa nhắc tới làm kinh tế, là lại bàn tới đầu tư, cứ nghĩ tới đầu tư, thì chẳng khác nào đổi đơn thuốc mà không đổi thuốc, mục đích cuối cùng vẫn cứ là đầu tư.
Suy nghĩ này các cậu không thấy lỗi thời sao?
Miêu Cường bỗng trở nên tức giận, lập tức bầu không khí bị hạ xuống âm độ.
Trần Kinh chỉ cảm thấy không hít thở nổi.
Phê bình của lãnh đạo quan trọng cấp trung ương, hơn nữa còn dùng từ nghiêm khắc như vậy, điều này trước nay Trần Kinh chưa hề gặp phải.
Gần đây hắn luôn cố gắng chạy đôn chạy đáo, sắp xếp các mối quan hệ về mọi mặt, vì muốn hạng mục hợp tác Nam Cảng và Hải Sơn này có thể thực hiện, hắn đã phải trả cái giá rất lớn.
Lúc này lại bị phó thủ tướng Miêu phủ nhận hoàn toàn như vậy, sự đả kích này đối với hắn mà nói thực sự quá lớn, khiến hắn nhất thời chịu không nổi, có cảm giác dường như trời đất đều sụp đổ vậy.
Hắn cố gắng điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, nhưng lại khó điều chỉnh lại được.
Đỏ bừng mặt, đầu óc trống rỗng, hắn cũng không biết tiếp theo phải nói gì.
Kiều Chính Thanh cũng thật bất ngờ, phản ứng của Miêu tổng dữ dội như vậy, trực tiếp chỉ trích kế hoạch của Trần Kinh, khiến cho người đã hết lòng như ông cũng không biết để mặt mũi vào đâu nữa.
Trong lòng ông chợt cảm thấy có chút hối hận, cảm thấy Trần Kinh không chịu cân nhắc kĩ càng về kế hoạch này, không thể tranh thủ sự đồng tình của Miêu tổng.
Trước mắt đang là thời gian trung ương khống chế nghiêm ngặt đầu tư, Trần Kinh lại đi bàn về đầu tư, đây chẳng phải đang lau họng sung sao?
Chỉ có Chu Tử Binh là sắc mặt vẫn bình thường, ông lúc nào cũng mang vẻ mặt như vậy, từ đầu đến cuối không hề biến sắc.
Bầu không khí lạnh ngắt, Chu Tử Binh không nói gì, Kiều Chính Thanh cũng không biết nói gì để hòa giải.
Trần Kinh cảm thấy ánh mắt của các vị lãnh đạo đều tập trung trên mặt mình, khuôn mặt hắn thực sự đang nóng như ớt.
Lấy hết sức để khống chế tâm trạng của mình, hắn nhấc tách trà trước mặt nhấp một ngụm.
Trong lúc uống trà, hắn cắn mạnh vào đầu lưới một cái.
Cảm giác đau đớn ấp tới, đau tới mức nước mắt hắn cũng trực trào ra.
Tuy nhiên, sự đau đớn đó khiến tinh thần hắn được kích thích, tình trạng hồn bay phách lạc vừa rồi đã có chút thay đổi.
Hắn hít sâu một hơi, trong đầu chợt quét qua một ý nghĩ, liền nói:
- Miêu tổng, về vấn đề hạng mục hợp tác kỹ thuật mới, tôi vẫn cho rằng, chúng tôi không phải đang chệch hướng sang kêu gọi đầu tư từ trung ương. Hạng mục này là đầu tư, nhưng hạng mục này lại càng là thúc đẩy việc hớp tác giữa hai khu vực, là hạng mục có hiệu quả điều chỉnh cơ cấu kinh tế khu vực, thay đổi tình trạng kinh tế đơn hiện nay.
Hiện trung ương khống chế nghiêm ngăt đầu tư, điều này tôi hiểu rõ, nhưng khống chế đầu tư không có nghĩa là phủ định toàn bộ ý nghĩa của đầu tư.
Kinh tế tăng trưởng như cỗ xe tam mã*, đầu tư trong nước và xuất khẩu, nếu như việc đầu tư sau này của chúng ta có khởi sắc, phải chăng chúng ta sẽ chuyển sang một hướng đi mới?
*chú thích: nghĩa gốc chỉ cỗ xe do ba ngựa kéo. Người Trung Quốc cổ đại lấy số ngựa kéo xe để phân địa vị. Tuy nhiên nhắc tới cỗ xe tam mã thì không phải nhắc tới việc xe có bao nhiêu con ngựa kéo, mà là nói tới việc ba côn ngựa được buộc vào cùng một nhóm ở càng xe, phân thành ba nhóm trước, giữa và sau để kéo xe.
Ngày nay từ này được suy ra nhiều nghĩa bóng, để nói về kinh tế trong nước cũng như quốc tế…
Trong tăng trưởng GDP, đầu tư, tiêu thụ và xuất khẩu thuần túy được coi là “cỗ xe tam mã”.
Trần Kinh tuổi trẻ nhiệt huyết, trong lòng nghĩ sao nói vậy.
Mấy lời hắn vừa nói ra, khiến sắc mặt Kiều Chính Thanh càng biến đổi ghê hơn, ngay cả Chu Tử Binh vẫn luôn lãnh đạm cũng phải nhíu mày.
Trần Kinh đang nói chuyện với ai?
Ngồi đối diện hắn chính là thủ tướng Miêu.
Giọng điệu này của hắn có ý gì? Phải chăng là nghi ngờ công tác của Miêu tổng?
Đúng là cả gan làm loạn!
Kiều Chính Thanh nhịn không được, nói:
- Tiểu Trần, cậu không nên kích động, phải đặc biệt chú ý…
Trong lòng ông ta bỗng thấy hối hận, sớm biết tính cách Trần Kinh ương ngạnh, không chín chắn như vậy, hôm nay quả thực không nên gọi hắn tới đây.
Cục diện hôm nay phải kết thúc thế nào đây?
Hắn nói được một nửa, Miêu Cường đã ngắt lời nói:
- Kiều Chính Thanh, cậu không được quấy nhiễu như vậy. Tiểu Trần dám nói thẳng nói thật, dám nói ra suy nghĩ thật của mình, điều này phải ủng hộ mới đúng! Lần này tới Lĩnh Nam khảo sát, nói thực là cũng không có mấy thành tích gì, có thể nghe được những lời thật lòng này, cũng coi như thu hoạch của tôi!
Ánh mắt ông hướng vào Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, theo như cậu nói, cậu có bao nhiêu phần trăn chắc chắn hạng mục của cậu sẽ thành công, cậu có baonhiêu phần trăn chắc chắn hạng mục của cậu có thể thực hiện được? Cục diện hợp tác liên khu vực có thể triển khai không?
Trần Kinh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu mới đáp:
- Miêu tổng, tôi cũng không phải chắc chắn gì! Hạng mục này nhất định là một hạng mục đúng đắn, hướng đi của chúng tôi là một hướng đi đúng đắn. Nhưng cuối cùng có thể thu về được kết quả tốt đẹp hay không, thì lại liên quan tới quá nhiều mặt.
Tính phức tạp của Lĩnh Nam tôi gần đây cũng được thể nghiệm rất nhiều, cơ cấu kinh tế, hình thái xã hội, toàn cảnh xã hội, đều vô cùng phức tạp…
Miêu Cường cười đáp:
- Không dám khẳng định, nhưng vẫn hùng hồn đầy lý lẽ. Cậu cũng đúng là người dám liều mình xông về phía trước.
Trần Kinh đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu.
Miêu Cường chậm rãi nói:
- Dù sao cũng không thể hoàn toàn phủ nhận cậu. Chí ít, cậu cũng có tinh thần phấn đấu, chí ít cậu cũng dám suy nghĩ, lại dám làm. So với mộts ố đồng chí tinh thần trầm lặng, suy nghĩ già nua, nói gì nghe đấy, trong lòng suy nghĩ thế nào cũng không biết vẫn tốt hơn!
Ông ngừng một lúc rồi nói:
- Vấn đề của dự án này mà cậu vừa trình bày, cậu có thể đưa ra luận chứng, phối hợp nhiều mặt, phân tích khoa học. Nếu như quả thật được như cậu nói, thật sự có thể đạt hiệu quả như cậu dự đoán, trung ương cũng có thể suy nghĩ nới lỏng phê duyệt dự án.
Điều kiện tiên quyết là có hiệu quả, là phải có luận chứng khoa học, bây giờ cậu chỉ vỗ đầu, không có căn cứ gì thế này, chẳng khác nào làm bừa. Vì vậy tôi phê bình cậu cũng không sai!
Trần Kinh gật đầu đáp:
- Ngài phê bình rất đúng. Tôi nhất định sẽ lập tức tổ chức thảo luận chuyên gia tìm luận chứng khoa học, chưng cầu ý kiến khoa học về vấn đề hợp tác giữa Hải Sơn và Nam Cảng, làm tốt các hạng mục công tác, sau đó chúng tôi sẽ báo cáo lại lên cấp trên…
Chu Tử Binh từ đầu tới giờ không nói gì lúc này mới mở lời:
- Bí thư, chúng tôi chưa hoàn thành tốt công tác của mình, khiến ngài thất vọng…
Ông ta vẫn gọi Miêu Cường là Bí thư, nhưng cũng không khiến Miêu Cường cảm thấy không thích hợp.
Sắc mặt ông bỗng trở nên nghiêm túc, thở nhẹ một hơi rồi nói:
- Lĩnh Nam khiến mọi người lo lắng, các anh nên nghĩ cách đi, cửa ải khó khăn thì phải dùng tài năng trí tuệ mới qua được…
(còn nữa)
DG: dulatieu!!