Điện thoại là Giang Thiên Trác con của Giang Chú gọi tới.
Điện thoại vừa thông, cậu ta cười hì hì nói:
- Trần ca, anh còn nhớ em không? Em Giang Thiên Trác đây.
Trần Kinh thoáng sửng sốt, mới phản ứng lại, cười nói:
- Ai dà, tôi chắc chắn nhớ cậu rồi, chỉ là tôi không ngờ cậu còn nhớ tôi, sao? tìm tôi có việc gì?
Giang Thiên Trác sảng khoái cười nói:
- Kỳ thật không có gì, chỉ là không dễ mới tới Việt Châu được một chuyến, tiện cũng muốn anh chỉ cho em một con đường sáng.
Trần Kinh hơi mỉm cười nói:
- Thôi đi, tiểu tử cậu một bụng gian xảo, còn cần tôi chỉ đường gì cho cậu? Cậu nói thật đi, tìm tôi có chuyện gì? Nếu không nói, tôi sẽ tắt máy ngay.
- Đừng đừng. Trần ca, em thật sự muốn gặp anh, anh không biết, em trở về từ nước ngoài, cha mẹ em đều hạ lệnh cấm túc em, cấm em nửa năm mới được ra ngoài, thanh niên như em, bị chôn ở Hải Sơn chắc điên mất.
Em ra khỏi Hải Sơn tới tìm anh, là thật sự hy vọng anh chỉ điểm giúp em.
Giang Thiên Trác há miệng thật giỏi nói, nói như súng máy đùng đùng.
Cậu ta dừng lại một chút lại nói:
- Trần ca, anh xem anh lớn hơn em mấy tuổi thôi, hiện tại đã là lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở. Cha mẹ em ngày nào cũng lấy anh ra làm gương cho em học tập. Lần này em tới Việt Châu chính là để học tập, nhưng anh phải cho em cơ hội.
- Được được.
Trần Kinh nhíu mày nói:
- Cậu nói địa chỉ đi, ban ngày không được, buổi tối tôi mới rảnh.
- Đương nhiên là buổi tối, đương nhiên là buổi tối. Việt Châu cuộc sống về đêm phong phú như vậy, không tối còn khi nào? Chúng ta gặp nhau ở quán rượu Chiến Địa được không?
Giang Thiên Trác nói.
Về việc chọn địa điểm, cậu ta không dám lỗ mãng.
Quán rượu Việt Châu xa hoa như tước sĩ lam điều, quán rượu kiểu Lâm Ấm này, đều là nơi vui chơi của nam thanh nữ tú.
Đây cũng chính là thiên đường về đêm của những người yêu thích cảm giác mạnh ở Việt Châu.
Mà quán rượu Chiến Địa riêng một ngọn cờ, chủ yếu âm nhạc là chính, cách điệu tương đối cao.
Quán rượu này nổi tiếng là vì có nhiều ca sĩ nổi tiếng đi ra từ đây, mà bầu không khí âm nhạc bên trong cũng rất nồng đậm.
Thiết bị âm hưởng của quán rượu nghe nói lên tới cả triệu, còn bao gồm nhạc cụ khác như đàn dương cầm, trống, cả bộ này cộng lại giá trị cũng rất xa xỉ.
Làm một quán rượu lớn nơi tiêu phí đại chúng mà nói, thiết bị nơi này đã là cực kì cao cấp rồi.
Trần Kinh nhìn thấy Giang Thiên Trác, tưởng đi nhầm nơi.
Tiểu tử này tóc dài, còn để lại một nhúm tóc ngang trán, đặc biệt giống tạo hình của đại hiệp Bạch Mi trong kịch truyền hình.
Tóc cắt ngang trán để lộ hai con mắt.
Còn về trang phục, bên trên cậu ta mặc một chiếc áo phông bó sát, bên dưới mặc một chiếc quần bò mài, bộ dạng này chỉ thiếu trên mặt viết 4 chữ :thanh niên bất lương.
Trần Kinh đi tới, Giang Thiên Trác nhiệt tình mời hắn ngồi xuống, sau đó mở cho hắn một chai bia, cười hì hì nói:
- Trần ca, anh thật đúng giờ, đây chính là điểm đầu tiên em phải học anh.
Trần Kinh cau mày:
- Được rồi, thu cái bộ dạng này của cậu lại, trang phục của cậu phải thay đổi, bằng không tôi dùng camera chụp rồi sẽ gửi cho Bí thư Giang, cho ông ấy xem cá tính của cậu ở Việt Châu như nào.
Trần Kinh vừa nhắc tới Giang Chú, Giang Thiên Trác lập tức giống như một con mèo giẫm phải đuôi, trở nên lù rù.
Cậu ta buồn bực uống một chai bia, nói:
- Trần ca, giữa anh em chúng ta uống rượu, không cần nhắc tới các cụ. Dù sao hiện tại em trong mắt ông ấy cũng là một đống bột hồ không xây nên tường, em đến Việt Châu giải sầu, cũng muốn làm chuyện mình thích.
Em cũng không tin không có cha che chở, em thực sự sẽ chết đói.
Trần Kinh cười cười, không nhắc tới Giang Chú nữa.
Giang Chú là một người thế hệ cổ cực kỳ bảo thủ, lại sinh ra một đứa con ngông cuồng như vậy, cũng thật không biết có phải ông ta kiếp trước tạo nghiệt gì không.
Tuy nhiên những thứ này đều là việc của Giang gia, cũng không tới phiên Trần Kinh hỏi.
Cảm giác được, Giang Thiên Trác bản tính không phải người hư hỏng như vậy, chỉ là tâm lý phản nghịch mạnh, lão Giang làm việc thì có nhiều biện pháp, phỏng chừng phương diện giáo dục con thì quá ít ỏi.
Vốn Trần Kinh tưởng Giang Thiên Trác nhất định có việc gì.
Nhưng hai người ngồi hơn một tiếng, thật đúng là không có chuyện.
Trần Kinh trong lòng liền nghi ngờ, tiểu tử này lẽ này thật sự chỉ mời mình tới ngồi một chút?
Ngay lúc hắn đang nghi ngờ, Giang Thiên Trác bỗng đứng lên, nói:
- Trần ca, ngại quá, xin lỗi không tiếp được nữa, tới phiên em lên rồi.
Trần Kinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Giang Thiên Trách liền đi theo lối nhỏ lên sân khấu.
Cậu ta cầm lấy một cây guitar, cúi đầu về phía khán giả, nói vài câu hợp cảnh, giá trống liền vang lên.
Trần Kinh ngây người tại chỗ, trong lòng đã thấy hơi hài hước.
Sao Giang Thiên Trách lại làm ca sĩ trong quán rượu?
Giang Thiên Trác giới thiệu ca khúc đầu tiên “trở về”, lắc lắc người.
Giọng cậu ta nói chuyện bình thường không nghe ra, vừa hát giọng liền rất đong đưa, hơn nữa động tác cơ thể rất phong phú.
Mấy câu hát, không khí quán rượu liền tấp nập.
- Mở ra màn đêm u tối, tôi chỉ muốn vén mây ngắm trăng tròn.
Vẫn tịch mịch như trước, vẫn thê lương như trước.
Cô đơn vẫn vây quanh, gọi không ai trả lời, đâu mới là hướng đi cho tôi…
Không thể không nói, Giang Thiên Trác nhìn qua cà lơ phất phơ, giọng ca lại thực sự không tồi. Không chỉ âm sắc rất khiến người ta rung động, phong cách cũng rất đủ, không khí quán rượu sôi động lên, Giang Thiên Trác cũng vươn tay ra chào mọi người, không phải là phong phạm của minh tinh sao?
Trần Kinh thật không hiểu chuyện này, tuy nhiên hắn cho rằng Giang Thiên Trác không chừng thật sự có thể ăn bát cơm này.
Đông đông
Trần Kinh cảm thấy có người đập mặt bàn.
Hắn ngạc nhiên thu ánh mắt nhìn lên.
Một cô gái trẻ thướt tha đứng trước mặt.
Cô gái không trang điểm mấy, trời sinh có một cỗ ý vị thanh nhã. Cô mặc một bộ váy dài màu đen, trên vai có một con bướm cao quý. Nổi bật khí chất không phải bình thường của cô.
Cô da trắng nõn hoàn mĩ, eo nhỏ duyên dáng thắt chặt, đôi mắt hết sức linh động.
Trần Kinh cười cười với cô.
Cô gái nói:
- Xin hỏi ở đây có người ngồi chưa?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Có rồi.
Cô gái sửng sốt, dường như không ngờ câu trả lời của Trần Kinh, trên mặt hơi xấu hổ.
Nhưng cô chợt lấy lại vẻ bình thường, chậm rãi ngồi xuống.
Trần Kinh không để ý tới cô, tiếp tục xem Giang Thiên Trác trên sân khấu.
Giang Thiên Trác đã kết thúc một bài, bài tiếp theo sắp hát.
Điều khiến người ta giật mình chính là cậu ta thay đổi một khúc phong, bài sau không ngờ hát nhạc chữ tình “tân bất liễu tình”
Cậu ta vừa thu lại hình tượng không kiềm ché được vừa rồi, trở nên u buồn, không ngờ hát rất sinh động, khách của quán rượu vỗ tay như sấm dậy.
Có mấy cô gái bạo dạn còn mang hoa lên tặng.
Còn mấy người đàn ông thì bưng bia tới mời Giang Thiên Trác uống, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Trần Kinh khẽ mỉm cười, bất giác thay đổi cảm giác đối với Giang Thiên Trác.
Tiểu tử này không chỉ là tên phá hoại ở Nhật, bản thân vẫn có vài phần tài hoa.
Nếu có thể dùng tài hoa vào con đường chính nghĩa, vẫn là rất có tiền đồ.
Trần Kinh đột nhiên cảm giác, ngoài thời gian công tác bận vội, có thể có cơ hội tới quán rượu ngồi, nghe nhạc, là một thứ thư giãn không tồi.
Giang Thiên Trác nếu thường trú ở quán rượu này, về sau nơi có thể thường tới đây, cổ vũ cậu ta một chút cũng ổn.
Trần Kinh nhìn chằm chằm Giang Tiên Trác, cô gái đối diện thì nhìn chằm chằm hắn.
Từ đầu đến cuối, Trần Kinh không thu mắt nhìn đối phương.
Ở nơi như quán rượu, con gái chủ động tìm tới gần, đều khiến người ta thấy không yên tâm.
Trần Kinh cũng chưa bao giờ nghĩ có chuyện gặp gỡ tình cờ như này.
Hắn thực chất bên trong không phải một người lãng mạn.
Hắn cũng không thích cái gọi là lãng mạn.
Cuộc sống nên sống một cách đơn giản, thực tế, mấy thứ lòe loẹt kia chỉ là phù phiếm.
Cô gái nhìn chằm chằm Trần Kinh hồi lâu, thấy đối phương không phản ứng, cô cố ý ho khụ.
Rốt cục cô không nhịn được nói:
- Chủ nhiệm Trần, không ngờ người thân phận như anh lại tới quán rượu tìm thú vui, có thể gặp anh ở đây, đúng là bất ngờ.
Trần Kinh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt yên tĩnh như nước, thản nhiên nói:
- Tôi đã nói sao hôm nay tiểu Giang có tiết mục biểu diễn này, lại hẹn tôi ra ngoài ngồi một chút, hóa ra thật sự có việc.
Hắn hơi dừng một chút nói:
- Hứng trí của Chu tổng cũng không tệ, công tác bận rộn như vậy mà còn có nhã hứng tới quán rượu ngồi.
Cô gái cả kinh, cô dường như rất giật mình vì Trần Kinh biết mình.
Trần Kinh đương nhiên không biết cô, nhưng Trần Kinh biết chủ tịch của công ty phần mềm Vạn Hữu tên là Chu Hiểu Nhu, tuổi trẻ xinh đẹp.
Người có thể biết thân phận của hắn, hơn nữa lại là cô gái trẻ bất ngờ gặp ở quán rượu, cũng chỉ có thể là Chu Hiểu Nhu.
Chu Hiểu Nhu nhíu mày lại, chợt giãn ra nói:
- Chủ nhiệm Trần, xin chào, sớm nghe nói Chủ nhiệm Trần tuổi trẻ tài cao, hôm nay có thể gặp anh, thật sự cảm thấy vinh hạnh.
Trần Kinh cười cười nói:
- Chu tổng, không cần nói nhiều lời khách khí, tôi biết trong lòng cô nhất định vô cùng hận tôi.
Ánh mắt Chu Hiểu Nhu lưu chuyển, bình thường cô rất giỏi giao tiếp, nhưng hiện tại lại không biết nên nói gì mới đúng.
Trần Kinh bình tĩnh, ít lời, tuy có hỏi tất đáp, nhưng mang lại cho người ta cảm giác xa cách ngàn dặm.
Chu Hiểu Nhu hôm nay cố ý ăn mặc trang điểm hơi đậm, giấu đi vẻ giỏi giang lưu loát, biểu lộ ra sức hấp dẫn của người phụ nữ.
Cô cho rằng, bất kì người đàn ông có phong độ nào, khi đối diện với một cô gái tao nhã, đều thể hiện sự nhiệt tình.
Đáng tiếc, Trần Kinh dường như không có phương độ như vậy, người đàn ông này rất khó tiếp xúc.
Tuy nhiên Chu Hiểu Nhu dù sao cũng không phải hạng người dễ dàng từ bỏ, cô hắng giọng nói:
- Chủ nhiệm Trần, một loạt vấn đề liên quan tới Vạn Hữu chúng tôi, nói thật, người làm doanh nghiệp như chúng tôi vốn không dễ sinh tồn.
Chúng ta có thể nói chuyện từ từ, anh có thể đề xuất yêu cầu cải cách chỉnh đốn với chúng tôi, chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu.
Tôi chỉ hy vọng kết quả sau cùng là hai bên cùng thắng, vừa không làm thương tổn môi trường phát triển của ngành phần mềm, lại có thể phù hợp với yêu cầu chính sách liên quan về việc hợp tác giữa trung ương và tỉnh.