Thực đơn cũng vô cùng xa xỉ, ba món chính gồm có canh tổ yến, hàu tươi bào ngư, súp vi cá, ngoài ra còn có báy tám món ăn kèm như cá hồi, cá xốt chua ngọt, cá bơn hấp,… Canh là món súp trân châu được đầu bếp nấu công phu, vừa giàu dinh dưỡng, lại vô cùng ngon miệng.
Các món hải sản tươi ngon kết hợp với rượu Mao Đài, chỉ riêng một bàn, cũng bằng tiền sinh hoạt phí cả năm của một gia đình bình thường, chỉ từ điểm này cũng có thể thấy được Hạ Triều Nam quyền cao chức trọng như thế nào.
Đảm nhiệm vị trí Cục trưởng cục phát hành và sửa đổi, có thể nói ở Hải Sơn cái nền của Hạ Triều Nam khá là vững chắc.
Hơn nữa ông ta lại là người Lĩnh Nam, điển hình của kiểu người mạnh vì gạo bạo vì tiền, ở chính đàn Hải Sơn, ông ta cũng khá có tiếng tăm.
Khách mời hôm nay không phải chí có mình Trần Kinh, ngoài Trần Kinh ra còn có bốn người khác. Hạ Triều Nam giới thiệu từng người một với Trần Kinh, bốn người này lần lượt là: tổng giám đốc công ty bất động sản Ôn Hải - Quan Kế Vũ, giám đốc điều hành chi nhánh ngân hàng công thương tại Hải Sơn - Liêu Đan, chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Hóa chất Công nghiệp Hồng Nhạn – Thôi Hồng Quân, chủ tịch hội đồng quản trị Công ty Đồ điện gia dụng Genesis – Hách Công Dân.
Không thể không nói, bốn vị này chính là những người có sức ảnh hưởng lớn nhất ở Hải Sơn, Trần Kinh hôm nay lại có thể mượn tiệc rượu này gặp mặt bốn người họ, cũng có thể tính là một cơ hội hiếm có.
Đương nhiên gặp mặt bốn vị này, Trần Kinh cũng không đến nỗi luống cuống.
Tuy hắn là từ đại lục tới, nhưng hắn từng làm việc trong phòng tổ chức cấp tỉnh, cấp dưới của các vị chủ tịch của các tập đoàn lớn đại lục hắn từng gặp nhiều như lông bò, ngoài ra hắn còn từng đón tết với nhà họ Phương ở Bắc Kinh, thời gian ở Bắc Kinh ấy còn có loại người nào hắn chưa gặp qua chứ?
Bốn vị này Trần Kinh đều từng nghe qua danh tiếng, đặc biệt trong đó tiếng tăm của Quan Kế Vũ cực kì lớn.
Ở vị trí đứng đầu tập công ty bất động sản lớn nhất Hải Sơn, có không ít lời đồn về những chuyện mà Quan Kế Vũ từng kinh qua. Có người nói trước đó vài năm ông ta còn là một kẻ không tên tuổi, thậm chí không ai nghĩ rằng có thể nổi danh lên được.
Vậy nhưng kẻ đó không lên tiếng thì thôi, đã cất tiếng ai nấy đề phải giật mình, chỉ trong khoảng thời gian vài năm ngắn ngủi, ông ta đã có thể phát triển lên thành ông chủ của công ty bất động sản lớn nhất Hải Sơn, hơn nữa giá trị tài sản của ông ta cũng đạt tới con số đáng kinh ngạc, công ty cũng đã cập nhật lịch trình chính thức trong ngày rồi.
Đương nhiên, điều mà Trần Kinh quan tâm là chỗ dựa của Quan Kế Vũ, từng có cao nhân chỉ điểm cho Trần Kinh, thế núi sau lưng mà Quan Kế Vũ dựa vào chính là Lý Thanh Hương, hơn nữa còn nói Quan Kế Vũ trước giờ luôn muốn thôn tính Bạch Thạch Sơn, Lý Thanh Hương thị sát thị xã Bạch Thạch trước, hôm nay Quan Kế Vũ cùng họp mặt uống rượu với Trần Kinh, tình thế này phải chăng vô cùng khéo léo trùng hợp?
Hạ Triều Nam là kẻ làm việc vô cùng cẩn thận chặt chẽ, bữa cơm này chắc chắn là có sự nhờ vả của Quan Kế Vũ. Nhằm mục địch giới thiệu ông ta với Trần Kinh.
Quan Kế Vũ hiện vô cùng chiếu cố những mảnh đất đẹp, quy hoạch khu nhà dành riêng cho người giàu, mà ở đây, thứ mà ông ta coi trọng nhất chính là môi trường tự nhiên ở Bạch Thạch Sơn. Nghĩ tới việc sau này khi thu được Bạch Thạch Sơn rồi tiến hành quy hoạch, xây lên từng dãy biệt thự cao cấp.
Vị trí của biệt thự, ông ta đều đã tính toán cả rồi, đây sẽ là những căn biệt thự vô cùng xa hoa đắt đỏ, tiếp nối Hong Kong và Ma Cao.
Đặc khu Nam Cảng nằm sát Ma Cao, thực ra Bạch Thạch Sơn và Ma Cao chỉ cách nhau mặt biển, vậy nên rất nhiều người Hong Kong và Ma Cao đều muốn có được một mảnh đất nội địa, nếu như có thể khai thác tốt tiềm năng của Bạch Thạch Sơn, có thể nói sẽ chiếm được vị trí cao nhất trên sàn bất động sản toàn Hải Sơn này.
Thế nhưng Bạch Thạch Sơn trước nay vẫn là một khu vực khá nhạy cảm, chủ yếu là các vấn về về tài nguyên rừng và văn hóa. Những vấn đề phải đối mặt cũng không ít như thường xuyên bị những người bảo vệ tự nhiên gây khó dễ, lãnh đảo Đảng ủy địa phương chia phe cánh phức tạp…
Tuy nhiên Quan Kế Vũ chưa từng buông hy vọng, vẫn muốn thu được kết quả gì đó tại Bạch Thạch Sơn này.
Hạ Triều Nam đương nhiên cũng ý thức được những điều này, Quan Kế Vũ ông cũng không phạm tội gì, chỉ là cũng không thể để Trần Kinh có phản cảm với ông.
Vì vậy, ông đã mời tới đây những bốn người. Bốn người này nhìn qua thì không có quan hệ gì, kì thực quan hệ bên trong rất phức tạp.
Ngân hàng mà Quan Kế Vũ cho vay nhiều nhất chính là Ngân hàng Công thương, Tập đoàn Bất động sản Ôn Hải chính là chủ nợ lớn nhất của Ngân hàng Công thương, còn về Tập đoàn Hóa chất công nghiệp Hồng Nhạn và Công ty Đồ điện gia dụng Genesis, hai doanh nghiệp này từng đầu tư vào Tập đoàn Bất động Sản Ôn Hải, thậm chí
Hách Công Dân hiện giờ vẫn chưa được coi là cổ đông của Tập đoàn Bất động sản Ôn Hải hay sao?
Vì vậy Hạ Triều Nam mời những người này Quan Kế Vũ cũng đồng ý.
Lần đầu tiên gặp gỡ, trên bàn ăn có nhiều người không khí sẽ sôi nổi hơn một chút. Mặt khác, Quan Kế Vũ cũng có thể cho Trần Kinh thấy được thực lực về mọi mặt của mình, có Ngân hàng Công thương làm hậu thuẫn, còn có sự giúp đỡ của hai doanh nghiệp giàu có, có thể nói Tập đoàn Bất động sản Ôn Hải cũng thực hung mạnh.
Hơn nữa, chỉ cần Lân Giác của Bạch Thạch Sơn được nới lỏng quản lý, sau này khi phát triển công tác kêu gọi đầu tư cũng sẽ rất thuận lợi.
Quan Kế Vũ thậm chí có thể ngầm biểu đạt với Trần Kinh, tập đoàn Hóa chất công nghiệp Hồng Nhạn và Công ty Đồ điện gia dụng Genesis sẽ lập tức tham gia đầu tư.
Hơn nữa, Bạch Thạch Sơn trở thành khu nhà ở cho người giàu, có thể nói sẽ là một sự thay đổi mang tính chất cách mạng hóa đối với sự phát triển của những vùng lân cận Bạch Thạch Sơn, đây chính là những gì Quan Kế Vũ đã chuẩn bị để mang ra bàn bạc.
Không khí bữa ăn thực sự rất tốt, mọi người đều từng lăn lộn thời gian dài trên mặt biển thương mại chính trị, khả năng giao thiệp đều tương đối cao, mấy người ngồi lại với nhau như vậy, không khí thân thiết giống như anh chị em trong nhà cả vậy.
Lúc mới bắt đầu, tuổi tác của Trần Kinh còn khiến những người khác cảm thấy lo lắng, không yên tâm được.
Tuy nhiên cũng rất nhanh, sự thành thục mà Trần Kinh thể hiện ra, đã triệt để xua đi những băn khoăn trong lòng họ, quan niệm về tuổi tác trong lòng những người này cũng dần dần tiêu tan.
Mấy bình Mao Đài đồng thời mở ra, mọi người vui vẻ chúc rượu cho nhau, ngay cả bậc nữ tử như Liêu Đan cũng khá lão luyện trong việc uống rượu.
Quan Kế Vũ khoảng hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình cao ráo đẹp trai, nhìn qua thậm chí còn ẩn giấu khí chất của minh tinh, đặc biệt là lúc ông ta cười, hai mắt mơ màng, thực giống một chàng hoàng tử sầu muộn.
Ông ta nâng một chén rượu hướng về phía Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng cậu để lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc! Cậu thực không hổ là một lãnh đạo trẻ ưu tú nhất được tinh tuyển của tỉnh. Hải Sơn chúng tôi, hiện có thể coi là có tiềm lực phát triển nhất khu vực, không giấu gì cậu, những người ngồi ở đây đều đã tính đến những vùng lân cận rồi!
Ông ta ngừng lại một chút, nói:
- Nào, Bí thư Trần, tôi kính cậu thêm một ly, chúc cậu thành công như ý!
Trần Kinh nâng chén rượu chạm nhẹ cùng Quan Kế Vũ, cười đáp:
- Tổng giám đốc Quan quả thực có tài ăn nói, xin được mượn lời chúc của ông, hy vọng dân chúng vùng lân cận sẽ hài lòng với kẻ đầy tớ này!
Hai người chạm ly, cùng uống cạn, Liêu Đan đứng một bên vỗ tay.
Hạ Triều Nam ngồi cạnh lên tiếng:
- Tổng giám đốc Liêu sao lại vỗ tay? Uống đi chứ, cô cũng nên uống với vị Bí thư trẻ Trần Kinh của chúng ta một ly đúng không?
Trần Kinh cười ha ha nói:
- Được rồi, Cục trưởng Hạ! Tổng giám đốc Liêu đang nhìn anh kìa, từ đầu đến giờ anh chưa hề chạm ly với cô ấy, để cô ấy phải chờ đến mỏi cả mắt, anh còn không giống chủ nhân của tối nay sao?
Kinh nghiệm uống rượu của Trần Kinh thực sự rất phong phú, trên bàn rượu không nói nhiều, nhưng một khi đã mở lời, khẳng định đều là đòn trí mạng, mà bản lĩnh này cũng là do anh lăn lộn nhiều năm trên quan trường mà luyện thành.
Hạ Triều Nam bị Trần Kinh mượn lời chế trụ, có chút bất đắc dĩ, chỉ đành uống với Liêu Đan một ly.
Hạ Triều Nam thừa hiểu, hôm nay bề ngoài ông ta là chủ trì, Trần Kinh và Quan Kế Vũ ở tư thái của người đứng ngoài quan sát.
Trên thực tế, Trần Kinh dù sao cũng là người ngoài, Quan Kế Vũ có ảnh hường lớn ở Hải Sơn, thế lực sau lưng đáng kinh ngạc, giá trị so với Trần Kinh phải lớn hơn bao nhiêu.
Cho nên, cố tình hay vô tình, ông ta âm thầm giúp Quan Kế Vũ, muốn để Trần Kinh uống thêm một chút, uống rượu mà, càng uống nhiều, tình cảm cũng đậm thêm.
Hơn nữa, dù sao Trần Kinh tuổi cũng còn trẻ, cho dù cũng có vẻ khôn ngoan, nhưng rốt cuộc khôn ngaon đến đâu? Rượu rót tới một lúc nào đó, có còn được bình tĩnh như lúc tỉnh táo này?
Cái gọi là mật ngọt chết ruồi, lợi hại chính là ở điểm này, có nhiều quan chức gặp rắc rối không phải là do họ không cảnh giác, mà đôi khi là do không tự chủ được. từng bước lặng lẽ lún sâu.
Lún xuống một bước lại lún thêm nhiều bước, càng lún vào càng sâu, cuối cùng không khống chế được bản thân nữa.
Liên tục nhiều lần, Hạ Triều Nam âm thầm trợ giúp, dần dần hơi thở Trần Kinh cũng thêm nặng nề.
Nhưng ở trong trường hợp như vậy, Trần Kinh cũng không thể tỏ vẻ gì, mặt khác, Hạ Triều Nam từng trải nhiều hơn hắn nhiều, tiếng tăm cao, hơn nữa giữa hai người còn có quan hệ về lợi ích, Trần Kinh cũng không dám đắc tội với ông ta.
Tuy nhiên, Trần Kinh là người am hiểu sâu mưu quyền, ngoài mặt không thể ép buộc Hạ Triều Nam này nọ, nhưng hắn lại có cách chi phối ông ta.
Ngay khi Hạ Triều Nam và Liêu Đan vừa cạn ly, Trần Kinh cũng nâng rượu nói với ông ta:
- Cục trưởng Hạ, đứng ở vị trí một hậu bối, xin kính anh một ly. Cảm ơn, thực sự rất cảm ơn anh! Hôm nay anh giới thiệu với tôi nhiều nhân vật chủ chốt của các doanh nghiệp ở Hải Sơn như vậy, khiến tôi cảm thấy đây giống như là vinh hạnh ba đời của mình!
Hạ Triều Nam cũng nâng ly với Trần Kinh, cau mày đáp:
- Cậu em à, tửu lượng của tôi…
Ông ta mới nói được phân nửa, Trần Kinh đã xua tay ngăn lại, tiếp đó liền đưa ly về phía trước chạm với ông ta, hạ giọng nói:
- Cục trưởng Hạ, ngày mười tám này đi Việt Châu* chuẩn bị tốt những gì rồi? (*chú thích: một địa danh thuộc Quảng Tây Trung Quốc)
Hạ Triều Nam lặng người, có chút không hiểu, ngày người tám? Việt Châu?
Bộ óc của ông ta phản ứng rất nhanh, tỉnh bơ đáp:
- Cậu em chắc đã có dự liệu trước, tôi vẫn nên thỉnh giáo cậu chứ nhỉ!
Trần Kinh cười cười, đáp:
- Chú Kiều đúng là song hỷ lâm môn, một là hỷ thăng chức…
Hắn có ý hạ thấp giọng ra vẻ thần bí mà nói với Hạ Triều Nam:
- Thông tin từ trung ương, vị trí Phó chủ tịch tỉnh nằm chắc rồi, phân công quản lý thến nào trước mắt khó nói trước! Chính thức bổ nhiệm chính trong mấy ngày này.
Trần Kinh ngừng một lúc, rồi nói tiếp:
- Một hỷ sự khác, cũng là sinh nhật năm mươi ba của chú Kiều, là song hỷ, chúng ta không phải nên chúc mừng sao!
Ánh mắt Hạ Triều Nam chợt lóe sáng, ông ta vẫn luôn cố gắng tạo thêm mối quan hệ với Kiều Chính Thanh, tiếc là mấy năm trước ông ta không nhận ra, hiện nay Kiều Chính Thanh ở đại vị cao, cái giá đổi lại cũng cao, tuy rằng Hạ Triều Nam đã rất cố gắng, nhưng trước giờ kết quả cũng không gọi gì là tốt.
Vậy mà lần này Kiều Chính Thanh lại được đề bạt lên rồi? Thăng chức lên phó Chủ tịch tỉnh?
Tin này quả thực quá sức quan trọng, hơn nữa còn đề cập tới sinh nhật của Kiều Chính Thanh, trước giờ quan hệ giữa Hạ Triều Nam và Kiều Chính Thanh vẫn chưa từng gần đến như vậy!
Lúc này Trần Kinh lại nhắc tới chuyện này, tâm tư Hạ Triều Nam liền linh hoạt lên, anh ta muốn tiếp cận Kiều Chính Thanh, Trần Kinh không phải chính là một cầu nối tốt nhất sao?
Hơn nữa, Kiều Chính Thanh không còn là Trưởng ban Thư ký nữa rồi, trở thành Trưởng ban Phân công quản lý của tình, dựa vào kinh nghiệm và danh tiếng của ông ta trên chính trường Lĩnh Nam, trong tay nhất định là nắm thực quyền. Nếu quả thực là như vậy, tầm quan trọng của quan hệ này phải lớn hơn trước kia không chỉ mười lần.
Hạ Triều Nam là kẻ thông minh, là kẻ rất biết lựa thời thế, chỉ mất không tới một phút, trọng lượng của Trần Kinh trong lòng anh ta đã không còn như cũ nữa rồi.
Mà đây lại chỉ là một mối quan hệ nhỏ bé trong giới quan trường, con đường mà mưu quyền giữ vai trò cân bằng chủ đạo. Nhiều lúc, những điều này chỉ có thể ngầm hiểu, mà không thể truyền ra ngoài, cũng không thể giải thích, chỉ có thể giữ trong lòng!
Quan Kế Vũ hơi bất ngờ trước những thay đổi sau đó của Hạ Triều Nam, ngay khi Hạ Triều Nam không tiếp tục tiếp rượu nữa, Trần Kinh cũng dễ dàng ứng phó cục diện hơn.
Trần Kinh không nhắc tới chuyện về Bạch Thạch, chỉ hướng các ông lớn này đầu tư vào những vùng lân cận, mọi chuyền đều rất rõ ràng đường hoàng, còn về những toan tính trong lòng của từng người, chỉ đợi sau này họ xuất chiêu nào ta đỡ chiêu ấy…