Xa phu kia run lẩy bẩy, cũng muốn nhảy khỏi xe bỏ chạy nhưng mà không dám, chỉ đành rung dây cương. Con thú to lớn kia phát ra một tiếng bò rống đầy không cam lòng, cất bước đi vào trong thành.
Tô Vân và Hoa Hồ liếc nhau, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không ổn.
- Lý Mục Ca nói không khí của Văn Xương học cung không tốt, xem ra không chỉ đơn giản là không khí không tốt.
Mấy vị tăng nhân đóng cửa lại, trong lầu này trở nên vô cùng yên tĩnh, như đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Tô Vân nhìn ra, chỉ thấy những tòa lầu cao sừng sững càng lúc càng nhiều, cầu mây cũng càng ngày càng nhiều. Có tòa lâu rất cao, bên hông còn lơ lửng mây mù. Lại có cầu mây nhô ra từ trong mây. Người đi đường bước đi trên cầu như đang dạo bước trên mây.
Tòa thành thị này về đêm mà không hề tối tăm chút nào, đèn đốt kiếp tro được treo ở trên khắp các tòa nhà lầu và hai bên đường, chiếu cho thành thị này sáng như ban ngày.
Người đi đường nhân bóng đêm và cảnh tuyết ra ngoài du ngoạn. Đường phố buôn bán nhộn nhịp. Nơi đây hệt như một tòa thành không đêm, làm cho người ta hoa cả mắt.
Liễn thú trên đường cũng nhiều hơn. Có con thì lao đi như điên, có con lại di chuyển với tốc độ rất chậm. Trên những lầu nhỏ trên lưng thú đều có đèn kiếp tro chiều sáng. Bên trong phần đông là nam nữ trẻ tuổi, bọn họ uống rượu mua vui, tiếng cười tiếng hát cất vang.
Trong lầu nhỏ trên cỗ xe liễn thú này của đám người Tô Vân lại tĩnh lặng như tờ. Tuy là mùa đông, toàn thân vị xa phu kia lại toát đầy mồ hôi, căng thẳng điều khiển con thú di chuyển trên quan đạo, tới thẳng Văn Xương học cung.
Vị tăng nhân trẻ tuổi ngồi đối diện Tô Vân mỉm cười nói.
- Tiểu Tăng Đồ Minh. Thượng sứ từ Đông Đô tới đây, ắt chưa có chỗ đặt chân nhỉ?
- Lại gọi ta là thượng sứ?
Tô Vân hơi giật mình.
Sắc mặt vị hòa thượng Đồ Minh kia nghiêm túc lại.
- Thượng sứ đừng lo. Bọn ta là tăng nhân viện Thích Già của Văn Xương học cung, cũng vô tình biết được thân phận của thượng sứ. Thượng sứ phụng lệnh đi tới Sóc Phương, ắt đang gánh trọng trách rồi. Đồ Minh không dám hỏi, nhưng mong thượng sứ cho Văn Xương học cung ta một cơ hội phục vụ đại đế!
Hồ Bất Bình nhanh miệng nói.
- Hòa thượng hiểu lầm rồi, bọn ta thực sự không phải thượng sứ gì đó, bọn ta tới từ nông thôn, vào thành để đi học!
Hòa thượng Đồ Minh mỉm cười ra vẻ ta biết ta hiểu, nói.
- Thượng sứ liệu có thể đưa lệnh bài Thiên Đạo ra để quan sát?
Tô Vân liếc Lý Mục Ca bên cạnh. Lý Mục Ca cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Tô Vân nhíu mày, lấy lệnh bài Thiên Đạo viện ra khỏi bọc quần áo, nói.
- Đại sư ắt đã hiểu nhầm rồi, bọn ta thật sự tới để cầu học, không phải thượng sứ gì cả.
Hòa thượng Đồ Minh nhận lấy lệnh bài, mấy tăng nhân khác sáp lại cùng xem, lật qua lật lại kiểm tra thật giả một lúc. Mấy tăng nhân mới gật đầu với sắc mặt đầy nghiêm túc.
- Đúng rồi, chính là lệnh bài Thiên Đạo.
Hòa thượng Đồ Minh đứng dậy, hai tay nâng lệnh bài cung kính đưa tới trước mặt Tô Vân, trầm giọng nói.
- Xin thượng sứ hãy cất đi.
Tô Vân nhận lấy lệnh bài. Thứ này bọn họ tìm được từ hài cốt của các sĩ tử Thiên Đạo viện đã chết trong Táng Long lăng, bọn họ tìm được tổng cộng bốn khối rưỡi.
Bọn họ cảm thấy chất ngọc không tệ, ban đầu định mang vào thành bán để kiếm ít tiền bù thêm. Nhưng theo biểu hiện của hòa thượng Đồ Minh mà nói, hẳn là lệnh bài Thiên Đạo này không phải thứ bình thường.
- Các vị đại sư, bọn ta là nông dân tới từ khu không người Thiên Thị viên, cũng là trùng hợp mới gặp phải loại quái kiếp tro này. Lệnh bài Thiên Đạo này cũng là bọn ta vô tình nhặt được thôi.
Tô Vân đành phải thành thật nói.
- Bọn ta không liên quan gì tới Thiên Đạo viện cả.
Hòa thượng Đồ Minh cười ha ha, đưa mắt liếc nhìn với mấy tăng nhân khác rồi bọn họ cùng đồng thanh nói.
- Thượng sứ hãy yên tâm, chúng tôi đều hiểu rõ, chắc chắn sẽ không để lộ phong thanh!
Khu không người Thiên Thị viên không có con người, đây là chuyện mà ai cũng biết rõ.
Lệnh bài Thiên Đạo của Thiên Đạo viện lại càng là thứ không phải cứ người ta nhặt bừa là có!
Mà quái kiếp tro bạo động đương nhiên không phải chuyện cứ đúng lúc gặp được như vậy!
Tô Vân nói như vậy lại khiến bọn họ càng tin tưởng chuyện mấy người Tô Vân là sĩ tử Thiên Đạo viện phụng lệnh đại đế nước Nguyên Sóc tới Sóc Phương ngầm điều tra!
Mấy vị tăng nhân hứng khởi.
- Sóc Phương có vụ án lớn rồi!
Hòa thượng Đồ Minh chuyển đề tài, ân cần hỏi.
- Mấy vị từ nông thôn tới đây cầu học, bây giờ hẳn vẫn chưa nhập học?
Hoa Hồ rụt cổ, thành thật đáp
- Bọn ta vừa mới vào thành, vẫn chưa đi tìm trường..."
Mấy vị tăng nhân đồng loạt nở nụ cười.
- Đúng vậy, vừa vào thành đương nhiên chưa nhập học. Nếu thượng sứ chưa nhập học, muốn đi Văn Xương học cung bọn ta, Văn Xương học cung đương nhiên sẽ vô cùng chào đón. Vốn còn phải khảo hạch nhập học, nhưng không cần nữa.
- Thôi cứ khảo hạch thì tốt hơn!
Hồ Bất Bình vội nói.
Mấy tiểu hồ ly gật đầu lia lịa, lòng thầm nghĩ.
- Ngộ nhỡ Văn Xương học cung này là một hố phân người thì sao? Chúng ta vào thành để đi học chứ không phải rơi vào hố phân tắm rửa đâu!
Hòa thượng Đồ Minh không làm gì được, đành phải nói.
- Cũng được. Vậy thì cứ thi đi, cho gọi là có.
Hoa Hồ càng khẳng định Văn Xương học cung không phải nơi tốt đẹp gì, mặt nhăn mày nhó nói.
- Các vị đại sư, bọn ta tới từ nông thôn, không có thân phận ở thành Sóc Phương nên việc nhập học e rằng sẽ khó...
Hòa thượng Đồ Minh cười đáp.
- Chuyện đơn giản. Chúng ta không có chỗ nghỉ ngơi, vậy tới Văn Xương học cung ngủ một tối trước, sáng sớm hôm sau thân phận của năm vị sẽ được thu xếp thỏa đáng, không chút sơ hở!
Tô Vân và Hoa Hồ liếc nhau, cả hai đều cảm thấy không ổn trong lòng.
- Văn Xương học cung quả nhiên là trường học kém cỏi nhất thành Sóc Phương, không chiêu sinh được sĩ tử nên nhất quyết muốn giữ chúng ta lại!
Thanh Khâu Nguyệt tức giận tới mức rớt nước mắt, nghẹn ngào nói.
- Nếu thi rớt mà nói, chúng ta kiên quyết không vào trường các người!
Đám người hòa thượng Đồ Minh thở phào một hơi, nghiêm nghị nói.
- Thượng sứ yên tâm...
Tô Vân cũng có chút đau đầu, lại giải thích.
- Đại sư, bọn ta không phải thượng sứ.
Đồ Minh cũng nghiêm lại, nhìn quanh một vòng rồi trầm giọng nói.
- Các vị đã hiểu chưa? Từ đây trở đi không còn thượng sứ tới từ Đông Đô nữa!
- Đã rõ!
Mấy vị tăng nhân đồng thanh hô lên.
Một tăng nhân chần chừ đôi chút rồi khẽ nói nhỏ.
- Sư huynh, có cần diệt khẩu tên xa phu này không?