Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung điện bị tuyết chất đống, nhuộm thành một màu trắng xóa bởi ánh tuyết. Cũng may ánh đèn sáng rực, còn có thể nhìn thấy có người dọn tuyết trên đường, còn có một vài sĩ tử ở lại học cung, tranh thủ ra du ngoạn ngắm tuyết.

Tô Vân còn nhìn thấy trên núi có hồ nước dập dềnh sóng biếc, không bị tuyết phủ kín. Xung quanh hồ nước đều có đèn kiếp tro chiếu sáng, khiến nó trông giống hệt một viên đá quý màu xanh lục giữa một mảng tuyết trắng phau, khiến cả học cung trông càng oai phong phi phàm!

Trên mặt hồ, có một người bị lột sạch đồ, treo ngược trên mặt nước. Trong dòng nước bên dưới có cá to miệng đầy răng nhọn bật nhảy lên hòng ăn thịt người, làm cho người kia sợ tới mức run rẩy đung đưa tới lui.

- Có phải các học cung xếp trên còn khí phái hơn không?

Hoa Hồ lẩm bẩm.

Hòa thượng Đồ Minh cười nói.

- Ở Sóc Phương này, Văn Xương học cung ta là nơi duy nhất chịu nhận sĩ tử nông thôn, cũng là quan học duy nhất chịu nhận sĩ tử yêu quái. Về phần trường học có khí phái hay không thì thật sự quan trọng đến vậy sao?

Tô Vân dời mắt khỏi người bị treo trên mặt hồ kia, lòng đầy cảm xúc, nói.

- Hữu giáo vô loài, đây là hành vi của Thánh nhân.

Hòa thượng Đồ Minh chắp tay trước ngực, nói.

- Biết thì dễ, làm mới khó. Cũng vì điều đó mà Văn Xương học cung mãi không thể tăng thứ hạng trong quan học được.

Tô Vân và Hoa Hồ liếc nhau. Hoa Hồ khẽ nói.

- Tiểu Vân, có vẻ như Văn Xương học cung cũng không tệ đến thế.

Tô Vân lại liếc người bị treo trên mặt hồ, có chút chần chừ rồi nói nhỏ.

- Nếu quả thật đây là một trường học tốt, như vậy ta hãy học ở dây đi. Nếu không được, vậy thì thi kém chút, mau chóng thoát thân.

Hoa Hồ gật đầu.

Thú liễn chở bọn họ đi dọc theo cầy mây vào trước một tòa nhà lầu ở sườn núi của học cung rồi dừng lại. Mọi người xuống xe, hòa thượng Đồ Minh ra lệnh.

- Đồ Ngạn sư đệ, ngươi dẫn bọn họ đi nghỉ trước, tất cả chờ ngày mai rồi tính sau.

Một tăng nhân vâng dạ.

Hòa thượng Đồ Minh vội vàng rời đi.

Đám người Tô Vân theo tăng nhân kia đi vào trong lầu. Tăng nhân kia bố trí xong phòng rồi nói.

- Ta từ thực đường mang chút mì sợi nước sôi tới đây, các vị ăn tạm trước đã.

Mọi người đã mệt mỏi một ngày, vừa đói, vừa mệt lại vừa buồn ngủ. Nhất là Tô Vân, từ tối hôm qua tới giờ hắn vẫn chưa kịp nghỉ ngơi.

Đầu tiên là hắn bị đuổi giết trong rừng rậm Thiên Thị viên, lại tiêu diệt mười con vượn yêu Viên Gia Lĩnh ở trong miếu thờ đại nhân vật, rồi trải qua trận truy sát của Viên Tam tổ sư, và quyết chiến với Viên Tam tổ sư trên lưng Chúc Long.

Sau khi vào thành, hắn lại trải qua trận bạo loạn của quái Kiếp tro, và cả vụ nổ nữa. Những chuyện này khiến hắn hiện giờ không còn sức lực nữa.

Sau khi ăn mì xong, bọn họ nằm vật xuống, đều tự ngủ say.

***

Điện Văn Xương Đế Quân, Văn Xương học cung.

Hòa thượng Đồ Minh chắp tay trước ngực, một mực cung kính đi theo một ông già. Ông ta mặc một chiếc đạo bào vải thô đã bị giặt tới mức sờn màu, tóc thì búi xiêu lệch, đang dâng hương cho Văn Xương đế quân.

- Sĩ tử Thiên Đạo viện, có thật không?

Ông ta bái lạy Văn Xương đế quân rồi đứng dậy đi ra ngoài điện.

Hòa thượng Đồ Minh vội vàng đi theo ông ta.

- Lệnh bài Thiên Đạo của Thiên Đạo viện thì ai có thể làm giả được? Lệnh bài Thiên Đạo là vật tượng trưng cho thân phận của sĩ tử Thiên Đạo viện, khi tốt nghiệp khỏi Thiên Đạo viện thì sẽ bị thu hồi lệnh bài. Lệnh bài trên người hắn thật sự là lệnh bài Thiên Đạo, ta không nhìn nhầm!

Ông ta nhấc chân bước qua bậc cửa, giày rơm chạm đất, lắc đầu nói.

- Chỉ có lệnh bài Thiên Đạo cũng chưa chắc đã là sĩ tử Thiên Đạo viện. Nếu có sĩ tử Thiên Đạo viện chết ở bên ngoài, lệnh bài bị người ta nhặt được thì cũng có thể giả mạo thân phận.

Hòa thượng Đồ Minh đóng cửa điện đế quân lại, nói.

- Ta đã nhìn thấy công pháp của hắn, hắn sử dụng Hồng Lô Thiện Biến, chính là công pháp Trúc Cơ của sĩ tử Thiên Đạo viện. Môn công pháp này chắc không phải cũng là giả chứ?

Ông già kia đưa mắt nhìn về phía trung tâm thành Sóc Phương, lạnh nhạt nói.

- Hồng Lô Thiện Biến đã được truyền dạy tới Sóc Phương. Nghe nói có một vị Đông Đô tiên sinh tới thành, dạy mấy sĩ tử của sĩ tộc tu hành. Người này có học vấn rất cao, thứ ông ta dạy đúng là Hồng Lô Thiện Biến. Có lời đồn nói rằng vị tiên sinh đến từ Đông Đô này cũng là người của Thiên Đạo viện.

Hòa thượng Đồ Minh mịt mờ, không hiểu gì cả.

- Thiên Đạo viện đã phái vị tiên sinh này rồi, vì sao còn phải phái thượng sứ khác?

- Quá nửa là một người trong tối, một kẻ ngoài sáng.

Ông già kia thu mắt lại, đi tới tòa lầu nơi đám Tô Vân đang ngủ, thản nhiên nói.

- Thủ tọa, ngươi nói vị thượng sứ trẻ tuổi mà ngươi gặp muốn tra Đồng gia ở Sóc Phương?

Hòa thượng Đồ Minh gật đầu, hạ nhỏ giọng nói.

- Hắn cố ý tạo quan hệ với sĩ tử Lý Mục Ca của viện Kiếm Đạo, đi tới lầu chuồng cọp gần xưởng kiếp tro. Hắn vừa tới thì xưởng kiếp tro bộc phát một vụ quái Kiếp tro bạo động, đúng lúc để hắn gặp được. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

Ông già kia cau chặt mày.

- Sau đó hắn lại cố tình để lộ lệnh bài Thiên Đạo, làm cho ngươi thấy được nó?

Hòa thượng Đồ Minh ngẩn ra, không kìm được mà dừng bước.

- Hắn đánh nhau với quái Kiếp tro, bị rạch rách bọc đồ, lệnh bài Thiên Đạo rớt ra, ta tinh mắt...

Hắn ta nói tới đây, sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng đuổi theo ông già kia, thất thanh nói.

- Ý của phó xạ là hắn cố tình để ta nhìn thấy lệnh bài Thiên Đạo?

Ông già kia giãn mày, cười lạnh nói.

- Nếu là sứ giả của đại đế, nhân vật hung hãn của Thiên Đạo viện, đương nhiên là tâm tư sẽ sâu tới mức đáng sợ! Hắn kết bạn với Lý Mục Ca, lại đi lầu chuồng cọp, chính là muốn móc nối với ngươi, mượn lực lượng của Văn Xương học cung để điều tra Đồng gia. Nếu hắn không muốn cho ngươi nhìn thấy lệnh bài Thiên Đạo, ngươi có thể nhìn thấy chăng?

Hòa thượng Đồ Minh ngây ra như phỗng, đột nhiên thất thanh nói.

- Hắn thoạt trông chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, sao có thể đa mưu túc trí như thế được?

Ông già ki lắc đầu nói.

- Người trong Thiên Đạo viện là hạng người gì? Đều là những kẻ giống như yêu nghiệt! Người có thể được đại đế lựa chọn để phá án thì càng yêu nghiệt trong yêu nghiệt! Năm đó... Khà khà!

Hòa thượng Đồ Minh thất thần, lẩm bẩm.

- Sau đó ta thấy hắn là thiếu niên, cảm thấy không phải vụ án lớn gì, muốn mượn hắn để bám víu quan hệ với Thiên Đạo viện...

- Cho nên ngươi đã trúng kế, không thể lên con tàu giặc của hắn!

Ông lão kia chắp hai tay sau lưng, như cười như không nói.

- Ngươi là người từng trải, tự cho mình lòng dạ thâm trầm, lại vô thức bị hắn cho vào bẫy, đâm lao phải theo lao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK