Khi con ngựa đầu đàn lao tới, Tô Vân đột nhiên thả người nhảy xuống khỏi cây, lòng bàn tay đặt lên trên mặt con vượn yêu ngồi trên lưng con ngựa thứ hai.
Bạch Viên Quải Thụ!
Lực của một kích này quá lớn, kéo cả cơ thể của con vượn yêu kia lên khỏi lưng ngựa.
Tô Vân đè đầu gã xuống, đập mạnh vào đầu một con vượn yêu trên lưng con ngựa đang chạy song song. Sức mạnh của chiêu Bạch Viên Quải Thụ rốt cuộc đã hoàn toàn bùng phát.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Vân thậm chí có ảo giác rằng thứ mình đang nắm không phải một cái đầu, mà là một quả trứng gà rồi mang đập vào quả trứng khác.
Kết quả việc hai quả trứng đập vào nhau là có thể tưởng tượng được.
Hắn đè hai thi thể hạ xuống đất. Dưới ánh trăng sáng tỏ, tuyết trắng xóa bị nhuộm đỏ một mảng!
- Viên Thanh, Tiểu Thất!
Vượn yêu phía sau giục ngựa đuổi theo, thấy thế thì mắt trợn to như sắp nứt ra. Tô Vân lập tức nhún người nhảy vọt lên trên lưng một con ngựa, hai chân kẹp vào bụng ngựa một cái thật mạnh, khiến con ngựa phóng vụt đi.
Vượn yêu phía trước đã ghì ngựa lại, quay đầu lại bên này.
Con vượn yêu kia tung người đứng lên lưng ngựa. Thức mở đầu của gã vừa được bày ra, Tô Vân đã lập tức nhìn ra chiêu thức gã đang định thi triển là Cổ Giản Phi Độ.
Chiêu này Viên Võ đã từng thi triển khi đối mặt với Tô Vân, tung người nhảy lên như con vượn từ trên cây nhảy qua khe núi, rơi vào trên cây ở bờ bên kia, sử dụng lực xung kích để tăng cao lực tấn công của mình, tạo ra một thứ lực cực lớn.
Quả nhiên con vượn yêu trước mặt tung người nhảy lên, hướng tới con ngựa mà Tô Vân đang cưỡi.
Ngay trong chớp mắt khi gã nhảy lên, Tô Vân cũng nhún người nhảy theo, lại là đầu dưới chân trên, thi triển một chiêu Viên Công Đạn Kiếm.
Uy lực của chiêu Cổ Giản Phi Độ của con vượn yêu kia bùng nổ, một nắm đấm nện cho con ngựa mà Tô Vân vừa cưỡi tới dập nát đầu. Mà cùng lúc khi nắm đấm của gã giáng xuống, ngón tay của Tô Vân búng lên huyệt Thiên linh cái trên đỉnh đầu gã.
Bốp!
Xương trên huyệt đó của con vượn yêu kia vỡ nát, mảnh xương vỡ chọc vào trong óc, khiến gã không kịp rên tiếng nào đã ngã lăn ra tuyết.
Tô Vân tiếp đất, lại như linh vượn tung người nhảy lên. Phía sau lưng hắn truyền tới tiếng mũi tên sắc nhọn xé gió, có hơn mười con vượn yêu giục ngửa đuổi theo, giơ cung lên bắn.
Tô Vân trở nên giống vượn yêu hơn cả vượn yêu, liên tục tránh né trong lớp tuyết. Đột nhiên hắn nhảy lên cây, vừa nhảy vừa lướt từ cây này nhảy sang cây khác, chính là sử dụng chiêu pháp của Cầm Tróc Tâm Viên.
Mười mấy con vượn yêu cưỡi ngựa không ngừng bắn tên, đuổi theo Tô Vân phi vào trong núi rừng. Tô Vân thầm nghĩ.
- Thế này thì đám người Hoa nhị ca sẽ an toàn.
Đột nhiên, lưng hắn trúng một mũi tên. Tô Vân vội vàng thôi động Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên, khiến khí huyết hóa thành vảy rồng ngăn trở mũi tên này lại, chỉ là vẫn chậm một chút, mũi tên đã đâm vào trong da thịt của hắn, mặc dù không sâu nhưng rất đau đớn.
Tô Vân chịu đau rút mũi tên ra, rồi dùng khí huyết hóa làm vảy rồng bao trùm lên miệng vết thương.
Mũi tên này đã làm ảnh hưởng tới sự phối hợp các động tác của hắn, vả lại máu tươi chảy ra dưới lớp quần áo, khiến hắn cảm thấy lưng mình nhớp nháp có chút không thoải mái.
Những con vượn yêu kia vẫn đuổi theo, chỉ là ngựa chạy trong rừng cây dưới lớp tuyết dầy như thế này thì rất bất tiện, rất nhanh có không ít con ngựa đạp hụt, bị đau chân không chạy được nữa.
Những con vượn yêu kia lập tức bỏ ngựa leo lên cây, nhảy nhót chuyền cành đuổi theo hắn.
- Sau khi bỏ ngựa, nhảy trên các cành cây, mang vũ khí theo sẽ bất tiện, bọn chúng sẽ vứt bỏ mấy thứ như cung tên. Bọn họ đã không có vũ khí thì ta có thể đánh một trận.
Tô Vân nương theo ánh trăng quan sát phía trước, cây cối và cành lá ở phía trước đều phản chiếu trong đôi mắt của hắn.
Chuông vàng trong đầu hắn xoay tròn, các tầng tích tắc, giây lần lượt tiến lên, đôi mắt làm cho hắn có thể phán đoán được vật thể và vị trí của chính mình, chuông vàng tính toán thời gian, cơ thể điều chỉnh tùy theo đó, làm cho hắn có thể tránh được chướng ngại vật bên đường, không đến mức bị cành cây cản lại.
Đồng thời thân thể hắn phối hợp vào trạng thái tiết kiệm sức lực nhất. Ở trạng thái này, thể lực của hắn được bảo tồn ở mức lớn nhất, tiện cho trận chiến đấu sau đó.
Chuông vàng của hắn là tính linh thần thông, chỉ là hiện giờ Tô Vân không biết điều này, hắn chỉ đơn giản coi chuông vàng làm công cụ tính thời gian mà thôi.
- Ta cần một nơi không có ánh sáng, một nơi có lợi cho ta nhất.
Mắt hắn tìm kiếm khắp nơi, chứ cứ để lũ vượn yêu này đuổi theo như vậy, sớm muộn gì hắn sẽ hao hết thể lực thể năng, khi đó lành ít dữ nhiều. Hắn bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng!
Lúc này Tô Vân đột nhiên nhìn thấy một miếu thờ nằm ngay giữa núi rừng, lòng thoáng động, hắn lập tức lao vọt tới nơi đó.
Miếu thờ kia trông mới tinh, hẳn mới được xây dựng không lâu. Tuy nơi này không lớn, nhưng đủ các bộ phận.
Tô Vân nhảy vọt vài cái, rơi xuống trong sân của miếu thờ kia, rồi lập tức lao vọt vào trong chính điện.
Bịch bịch bịch!
Từng con vượn yêu nhảy vào trong sân, nhanh chóng nhảy vào chính điện. Mắt chúng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy tung tích Tô Vân đâu cả.
Lúc này, phía sau lưng bọn chúng vang lên tiếng cửa đóng kèn kẹt, hơn mười con vượn yêu kia vội vàng quay người lại, chỉ thấy Tô Vân đang đóng cửa điện.
- Các vị huynh đài Viên Gia Lĩnh.
Dưới ánh trăng, Tô Vân nở nụ cười tươi, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ nói.
- Bóng tối phủ xuống rồi.
Cửa điện được đóng lại, trong điện lập tức tối sầm xuống.
Giọng nói của Tô Vân vang lên trong bóng tối.
- Các ngươi, đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với bóng tối chưa?
Đám vươn yêu hú lên liên tục, lao ra khắp nơi. Tô Vân hệt như vị vua bóng tối, thảnh thơi dạo bước, tránh né được đòn tấn công của đám vượn yêu này đầy chính xác.
Thiếu niên của trấn Thiên Môn giơ tay tạo dáng như gõ chuông, chuông vàng trong đầu hắn hệt như vang lên tiếng chuông kêu.
Keng...
Bắt đầu tính giờ.
Trong điện vang lên những tiếng sấm đì đùng, như tiếng giao long gầm vang, xen lẫn trong đó là tiếng quát, tiếng gào thét, cùng với tiếng xương cốt gãy vỡ, còn cả tiếng xoạt xoạt khi máu tươi vẩy ra, hắt lên trên cửa sổ.
Một lúc lâu sau, mọi âm thanh dừng lại.
Cửa điện được mở ra, ánh trăng chiếu rọi vào trong. Bóng dáng một thiếu niên đi vào trong ánh trăng, ra khỏi đại điện.
Tô Vân ngửa đầu lên, mở mắt ra trong ánh trăng.
Phía sau hắn là xác đám vượn yêu đầy khắp đại điện.